Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 740 : Ác ma hiện thế.

“Sí Thiên Sứ là cái quái gì thế?” Phương Hạo Vân chậm rãi đi đến, hỏi Mộc Nguyệt Dung. “Là máu của ác ma trong truyền thuyết...” Sắc mặt của Mộc Nguyệt Dung trở nên nghiêm trọng: “Tổ tiên của Nam Cung thế gia có lần đến phương Tây, trong lúc vô tình đã có được Sí Thiên Sứ, và đạt được lực lượng vô hạn, nhưng cái giá phải trả rất lớn, biến thành một ác ma ghê tởm, răng nanh mọc dài ra, mất đi nhân tính...Sau khi mấy đi lý trí, hoàn toàn trở thành một cái xác không hồn...” “Là ác ma của Darkness!” Mấy ngày trước Long Hi Phượng đã nghiên cứu về những điển tịch của Nam Cung thế gia ghi chép lại, cho nên cũng có hiểu biết về Sí Thiên Sứ... “Sí Thiên Sứ là một loại thuốc đặc dị do Darkness nghiên cứu chế tạo...Tuy rằng cho lực lượng rất mạnh, nhưng mà tác dụng phụ cũng rất lớn, là một sản phẩm thất bại...” Sắc mặt của Long Hi Phượng thoạt nhìn cũng trở nên khó coi. “Ha ha...” Nam Cung Kiếm cười điên cuồng lên: “Bọn mày sợ hãi, tao có thể cảm giác được sự sợ hãi trong lòng của bọn mày...Tốt lắm, tao cũng muốn bọn mày phải sợ hãi...tao muốn bọn mày chết trong sợ hãi...” “Ha ha ha...” Khi tiếng cười của Nam Cung Kiếm vừa dứt, Phương Hạo Vân liền cười tiếp theo: “Nam Cung Kiếm, tự làm bậy không thể sống, đi đến bước đường ngày hôm nay, cũng là do mày tìm...” “Có ý gì?” Nam Cung Kiếm cười lạnh nói: “Phương Hạo Vân, mày quá tự tin đấy...Mày cho rằng tao bây giờ đã không còn là đối thủ của mày sao? Tao không còn là tao trước kia. Tao có thể cảm thấy lực lượng đang bùng nổ trong cơ thể của tao. Chỉ cần tao muốn, ba người bọn mày đều phải chết...” Nói xong, Nam Cung Kiếm chuyển ánh mắt về hướng Long Hi Phượng, tức giận nói: “Con tiện nhân này...hơn hai mươi năm nay, tao đều chung tình thắm thiết với mày...Nhưng mày lại trả lại cho tao như vậy. Mày vô tình bóp nát tình yêu của tao, hạnh phúc của tao...Mày phải trả giá vì chuyện đó...” Long Hi Phượng nghe thấy thế, cười lạnh một tiếng, nói: “Nam Cung Kiếm, yêu thầm là tự do của cậu, nhưng tôi không chấp nhận tình yêu của tôi, là tự do của tôi, cậu đừng có nhiều lời...” Nói đến đây, bà chuyển mắt về hướng Mộc Nguyệt Dung, nói: “Mẹ chồng, không phải mẹ luôn điều tra về hung thủ đã sát hại Nam Cung Hoành sao? Hung thủ đang ở trước mặt mẹ đó...” “Có ý gì?” Mộc Nguyệt Dung hơi kinh hãi, nói: “Tiểu Phượng, ý của con là...là Kiếm nhi giết Hoành nhi...” “Đúng vậy!” Long Hi Phượng nói: “Mẹ điều tra, con cũng điều tra...căn cứ theo sự điều tra mấy năm của con, phát hiện ra Nam Cung Hoành đích thật là do Nam Cung Kiếm giết chết...” Lời này vừa nói ra, trong đôi mắt của Mộc Nguyệt Dung liền chảy xuống hai hàng lệ: “Kiếm nhi, mày nói cho mẹ biết...đây có phải là sự thật hay không...” “Không sai!” Trong con mắt của Nam Cung Kiếm hiện lên một tia tàn nhẫn: “Không sai, Nam Cung Hoàng đích thật là do tôi giết...Ai kêu hắn cướp lấy người đàn bà tôi yêu chứ...” “Mộc Nguyệt Dung, tôi hận bà...Vốn tôi nghĩ sau khi Nam Cung Hoành chết, chị dâu sẽ là của tôi, nhưng bà vẫn luôn không đồng ý...Bà biết không? Hai mươi năm qua, tôi đã bao nhiêu lần muốn giết bà...” Nam Cung Kiếm cười điên cuồng lên: “Mấy năm nay, tôi vẫn luôn tích cực tìm Sí Thiên Sứ...Tôi muốn mạnh lên, tôi muốn giết bà, giết chết tất cả các chướng ngại vật này...Nếu không phải do bà, chức tộc trưởng gia tộc bây giờ đã là của tôi, mà con tiện nhân kia cũng nằm trong tay tôi. Đều là do bà, khiến cho người đàn bà trong lòng tôi bị thằng đàn ông khác cướp mất...Mộc Nguyệt Dung...Tôi muốn giết bà!” Vẻ mặt của Nam Cung Kiếm càng lúc càng trở nên dữ tợn, sát khí trong đôi mắt không ngừng toát ra, như muốn ăn thịt người vậy. “Láo xược!” Mộc Nguyệt Dung quát giận một tiếng, nói: “Thằng nghịch tử này, sớm biết mày như vậy...Lúc trước tao đã giết mày rồi...Diệt trừ hậu hoạn...” “Đáng tiếc là bà không có giết!” Nam Cung Kiếm cười lạnh một tiếng, không biết đã rút một thanh đao lớn màu đen từ đâu ra, nói: “Đây là ma đao được rèn dựa theo ghi chép của Sí Thiên Sứ...Hôm nay là lần đầu khai phong cho ma đao, tao bắt tất cả thử đao...” Khi nói chuyện, khóe miệng của Nam Cung Kiếm cũng hiện lên tia sát ý. “Súc sinh, tao muốn thanh lý môn hộ...” Mộc Nguyệt Dung quát lạnh một tiếng, chớp mắt liền phi thân lên, trong tay cũng rút ra một thanh kiếm không biết từ lúc nào luôn. “Hạo Vân, theo em thấy, bà già này có mấy phần thắng?” Long Hi Phượng thản nhiên hỏi. “Khó mà nói!” Phương Hạo Vân nói: “Tu vi của Mộc Nguyệt Dung hầu như đã sắp đột phá Nhâm Đốc hai mạch rồi, còn công phu của Nam Cung Kiếm tuy rằng tầm thường, nhưng được Sí Thiên Sứ gì đó phụ trợ, làm tiềm lực trong cơ thể được kích phát ra...Bây giờ thắng bại khó mà nói trước...” Khi bọn họ đang nói chuyện, thì Mộc Nguyệt Dung và Nam Cung Kiếm đã giao chiêu năm hiệp rồi, theo tình huống hiện trường cho thấy, bọn họ dường như là ngang sức với nhau, khó lòng phân biệt được cao thấp. Nhưng Phương Hạo Vân đã nhìn ra, chuyện Mộc Nguyệt Dung bại đã là tất nhiên rồi, dù sao thì bà ta đã lớn tuổi, dù muốn cố gắng nhưng vẫn thiếu may mắn. “Hạo Vân, em có tính diễn thật tốt màn anh hùng cứu mỹ nhân không?” Long Hi Phượng cười mờ ám. “Bốp!” Phương Hạo Vân đưa tay lên vỗ một phát vào mông của Long Hi Phượng, nói: “Chị Phượng, xem ra tư tưởng của chị không có tà ác bình thường...Em nhìn lầm chị rồi...” “Có ý gì?” Long Hi Phượng hỏi. “Cho đến bây giờ em cũng chưa từng nói rằng em muốn lên giường với Mộc Nguyệt Dung...” Phương Hạo Vân nói: “Có lẽ trong mắt người khác Mộc Nguyệt Dung là một nữ cường nhân, nhưng trong mắt em, bà ta chỉ là một người đàn bà đáng thương thô. Tuy rằng Phương Hạo Vân em không phải là người tốt, nhưng cũng không phải là người xấu tuyệt đối...” “Hạo Vân, em không thấy đáng tiếc sao?” Long Hi Phượng nhíu mày nói: “Có người nói, bạo lực và tình là hai tuyệt chiêu để chinh phục đàn bà...Đối với một người đàn bà như Mộc Nguyệt Dung, bạo lực khẳng định là không được rồi, chỉ có thể đột phá ở cửa còn lại. Chị là đàn bà, nên chị cũng hiểu đàn bà nhất. Đàn bà mà không có tình thì chính là đau khổ cỡ nào...Cơ thể của bà ta đã hơn chục năm không ai đụng vào, giống như một xử nữ vậy, chỉ cần em đi làm, nhất định là có thể!” Không cần nói nữa!” Phương Hạo Vân nói: “Phương Hạo Vân em làm việc từ trước đến giờ luôn có nguyên tắc...Quyền quyết định vận mệnh của Mộc Nguyệt Dung nằm trên người bà ta...Em không bắt buộc bà ta làm cái gì cả...” “Hạo Vân, xem ra chị thật sự đã nhìn lầm em rồi!” Long Hi Phượng liếc nhìn hắn nói: “Lần đầu tiên chị thấy em là người tốt đó!” “Chị lại sai rồi!” Phương Hạo Vân cười nói: “Em không phải người tốt...Nhưng em làm việc không thẹn với lương tâm...” Ngay trong lúc hai người đang nói chuyện lần hai, thì trận chiến của Mộc Nguyệt Dung và Nam Cung Kiếm đã đến hồi căng thẳng, gương mắt lên nhìn, Phương Hạo Vân phát hiện ra trên mặt của Mộc Nguyệt Dung đã hiện vẻ mệt mỏi. Hiển nhiên là đã bắt đầu đuối sức rồi. Nam Cung Kiếm cười lạnh một tiếng, quát lớn: “Đi chết đi!” Vừa dứt lời, ma đao trong tay hắn liền chém ngang qua, đao khí màu đỏ của máu lao đến, giống như muốn cắn xé Mộc Nguyệt Dung vậy. “Không tốt!” Phương Hạo Vân thầm kêu một tiếng, thân hình nhoáng lên, nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh Mộc Nguyệt Dung. Chỉ tiếc là hắn đã chậm một bước, đao khí của Nam Cung Kiếm đã chém bị thương cánh tay phải của Mộc Nguyệt Dung, miệng vết thương lập tức phun ra máu, màu máu đen thui. Ngay lập tức, cánh tay phải của bà ta liền biến thành màu đen, hơn nữa cái màu đen ấy còn nhanh chóng lan tràn ra, cùng lúc đó, miệng vết thương của Mộc Nguyệt Dung đã bắt đầu phát ra mùi tanh hôi. “Ha ha...” Nam Cung Kiếm cười điên cuồng: “Đây là Lục Huyết ma đao...Trong đao phong có độc bệnh, một khi bị dính, cho dù là đại la kiêm tiên cũng không sống được quá mười phút...Bà già chết tiệt, hôm nay toii6 muốn báo thù cho mẹ ruột của tôi...” “Hừ! Phương Hạo Vân khinh thường hừ lạnh một tiếng, đi qua đỡ Mộc Nguyệt Dung dậy, nói: “Lão phu nhân, đừng lo, tôi sẽ không để bà chết đâu...” “Không biết sống chết, độc bệnh ấy có thể lây truyền, mày thật sự không sợ chết sao?” Nam Cung Kiếm gào lên: “Cũng tốt, mày chết rồi, đỡ tốn công tao ra tay...” Long Hi Phượng vội vàng chạy lại, nói: “Hạo Vân, cẩn thận!” “Không sao!” Phương Hạo Vân dường như không quan tâm đến vấn đề này. “Cậu tránh ra...Hạo Vân, cậu không cần lo cho tôi, tôi không cần người khác thương hại...Tiểu Phượng, hứa với mẹ, giúp mẹ bảo vệ Nam Cung thế gia...” Nói đến đây, Mộc Nguyệt Dung nhìn sang Phương Hạo Vân, nói: “Sau này hai người sinh đứa nhỏ, cho đứa con thừa kế họ Nam Cung, coi như là lời cầu xin trước khi chết của bà già này...” Lời này vừa nói ra, Long Hi Phượng bỗng cảm thấy khó chịu. Cũng không biết vì sao, khi nhìn thấy Mộc Nguyệt Dung sắp chết trong lòng của Long Hi Phượng có đủ loại cảm xúc, cẩn thận nhớ lại, mấy năm nay Mộc Nguyệt Dung đối với mình thật ra cũng không tồi... “Mẹ à, con đến cứu mẹ!” Long Hi Phượng kêu lên một tiếng, thân mình nhoáng lên, vội lao đến. Phương Hạo Vân thấy thế, nói: “Tránh ra...để em được rồi...” Nói xong, tay phải của Phương Hạo Vân tung ra một đạo chân khí, bức Long Hi Phượng lui lại. Sau đó, hắn cầm lấy tay của Long Hi Phượng, nói: “Tôi cứu bà...” Vừa dứt lời, trên người Phương Hạo Vân liền kích khởi một ngọn lửa màu tím, và ngọn lửa ấy nhanh chóng bao lấy Mộc Nguyệt Dung lại. “Đừng...” Long Hi Phượng thấy thế, vội hét lớn. “Không đúng...mẹ chồng sẽ không sao...Đó là Tịnh Thế Tử Viêm...” Long Hi Phượng dường như nhớ ra cái gì đó, hình như là một sự kiện được ghi chép lại trong điển tịch mà bà vừa coi mấy ngày trước. Hơn nữa lần trước bà còn tận mắt chứng kiến cảnh Phương Hạo Vân dùng Tịnh Thế Tử Viêm để làm cho Hoàng Kỳ Anh bốc hơi khỏi thế gian này. Có thể cứu người, cũng có thể giết người. Đó chính là Tịnh Thế Tử Viêm. Long Hi Phượng hoàn toàn bị ngây dại, bà tuyệt đối không ngờ rằng, Phương Hạo Vân chính là người được ghi lại trong điển tịch đó. Mà Nam Cung Kiếm bên kia dường như cũng phát giác ra có gì không đúng, thân hình nhoáng lên, lao đến cực nhanh, giơ ma đao trong tay chém về hướng Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân hừ lạnh một tiếng, tay phái vẫn nắm lấy tay phải của Mộc Nguyệt Dung, còn tay phải của hắn thì xuất ra Thiên Phạt, chém mạnh ra một phát, một ngọn lửa màu tím lập tức lao đến hướng Nam Cung Kiếm. Thế công của Tịnh Thế Tử Viêm rất hung mãnh, khiến cho Nam Cung Kiếm chợt cảm thấy sợ hãi theo bản năng, vội vàng lui về sau. Phương Hạo Vân nhân cơ hội này tăng lớn lực của Tịnh Thế Tử Viêm, giúp Mộc Nguyệt Dung tinh lọc ma huyết. Không đến một phút đồng hồ, khí đen đen người của Mộc Nguyệt Dung đã hoàn toàn biến mất, thấy tình cảnh như vậy, Long Hi Phượng vội vàng chạy đến đón Mộc Nguyệt Dung trong tay Phương Hạo Vân, để cho hắn chuyên tâm đối phó với Nam Cung Kiếm. Nghĩ đến chuyện ban nãy mà sợ hãi, Mộc Nguyệt Dung đúng là không thể tưởng tượng được, mình lại được cứu và sống. Nhất là ngọn lửa kỳ dị của Phương Hạo Vân, quả thật càng không thể tưởng tượng nổi. “Thằng chó chết, mày đã cứu kẻ thù của tao, bây giờ tao muốn mày chết...” Nói xong, tay phải của hắn run lên, Lục Huyết ma đao phát ra một trận run rẩy. Phương Hạo Vân nhìn thoáng qua ma đao, chỉ thấy ánh sáng trên thân đao lúc mờ lúc ảo, lóe ra không ngừng. Dường như đang ẩn chứa lực lượng vô cùng, vừa nhìn là biết không phải thứ thường. Thiên Phạt dường như cũng cảm nhận được mình đã gặp đối thủ, cho nên thân đao cũng rung động, có vẻ hưng phấn dị thường. “Nam Cung Kiếm, bây giờ đầu hàng, tao có thể cho mày một cái chết nhanh chóng...” Phương Hạo Vân quát giận một tiếng, trong đôi mắt cũng bắn ra sát khí. Nam Cung Kiếm nhìn Lục Huyết ma đao trong tay, khẽ cau mày, tâm niệm cũng bắt đầu dẫn dắt đao quyến, một tia đao mang chém về hướng Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân thấy Nam Cung Kiếm liều chết với mình, mỉm cười, cũng không kinh hoảng. Nắm Thiên Phạt trong tay, thúc dục chân khí trong cơ thể, tập trung lực lượng lên tay, chỉ thấy tia sáng của Thiên Phạt càng lúc càng phát sáng mạnh, khí thế tăng lên rất nhiều. Con mắt của Phương Hạo Vân co lại, hét lớn một tiếng, vọt người lên không trung, tâm niệm pháp quyết, trong khoảng khắc tiếp theo, cả người hắn giống như một quả cầu lửa lao thẳng về hướng Nam Cung Kiếm. Nam Cung Kiếm dường như không phát hiện ra cái gì, ngay cả mi mắt cũng không nhúc nhích, Lục Huyết ma đao trong tay trái của hắn cũng không cử động, giống như một khối đá vậy. Ngay trong lúc Long Hi Phượng và Mộc Nguyệt Dung khó hiểu, thì Nam Cung Kiếm đã ra tay, chỉ nghe một tiếng “keng” thật lớn, Lục Huyết ma đao và Thiên Phạt đã chạm vào nhau. Trái tim của Phương Hạo Vân bị chấn động mạnh, giống như có người đang dùng búa tạ đập lên thân của hắn vậy, khí huyết bốc lên, kinh mạch và đan điền cũng bị rung động. Có điều, Phương Hạo Vân có thể chất mà người thường không có được, ngoài ra trong cơ thể của hắn còn có cả Tịnh Thế Tử Viêm tinh thuần, cho nên không có trở ngại gì cả. Nhưng còn Nam Cung Kiếm, khí huyết trong cơ thể của hắn cuộn lên không thôi, khóe miệng tràn ra máu tươi, hiển nhiên là đã bị thương không nhẹ rồi. Biểu hiện của Phương Hạo Vân hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Nam Cung Kiếm, một chạm này tuy rằng cả hai cùng bị phản chấn làm bị thương, nhưng theo tình huống bây giờ cho thấy, thương thế của hắn dường như nặng hơn Phương Hạo Vân một ít. “Tiếp một chiêu của tao!” Nam Cung Kiếm quát một tiếng, thân hình như tia chớp, Lục Huyết ma đao nổi lên ngàn vạn tia máu, giống như thái sơn áp đỉnh, hướng đến Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân biến sắc, Thiên Phạt trong tay run lên, bắn ra một loại đao mang, mang theo những tiếng gầm rú kinh động lòng người, dùng phương pháp lấy cứng chọi cứng để chống lại Lục Huyết ma đao. Hai người nhanh chóng di chuyển thân hình, không ngừng lao vào nhau, đao mang bá đạo, đao kình mạnh mẽ mỗi lần tiếng xúc với đối phương, dường như muốn nuốt chửng toàn thân của đối phương vậy. Trong lúc nhất thời, Long Hi Phượng và Mộc Nguyệt Dung đều bị trận đánh tuyệt luân của hai người khiến cho ngơ ngác. Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng nỗi, công phu của con người lại có thể mạnh mẽ đến nổi như vậy. Nam Cung Kiếm rống giận liên tục, chiêu thúc càng lúc càng hung mãnh hơn, nhưng vẫn không thể đánh trúng được Phương Hạo Vân. Sau vài lần giao chiến kịch liệt, Phương Hạo Vân đã quyết định không lấy cứng để đấu cứng nữa, lấy Hoạt Bộ làm chủ, triển khai du đấu. Mặc kệ là Nam Cung Kiếm cố gắng thế nào thì cũng không nắm bắt được thân hình của hắn. “Giết!” Nam Cung Kiếm quát gầm lên một tiếng, thân mình như tia điện, Lục Huyết ma đao biến ảo thành trăm ngàn đao mang, bốn phía hoàn toàn bị bao phủ trong đao mang của hắn. Bởi vì tốc độ của đao mang quá nhanh, cho nên âm thanh do nó phát ra cũng vô cùng chói tai. Sắc mặt của Phương Hạo Vân hơi đổi, vì không biết từ lúc nào mà hai cái răng nanh của Nam Cung Kiếm đã mọc dài ra, đúng là làm cho người ta sợ hãi, trông rất giống loài quỷ hút máu người. Phương Hạo Vân dường như hiểu được cái gì đó, chém ra đao mang màu tím hình vòng cung, nghênh đón những tia đao mang của Lục Huyết ma đao đang lao đến. Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng quát lớn, Nam Cung Kiếm nắm chặt Lục Huyết ma đao trong tay, dùng toàn lực bổ xuống người của Phương Hạo Vân. “Ầm!” Một tiếng nổ thật lớn, thân ảnh của hai người đều tự tản ra trong vụ nổ, lui ra thật xa. Sắc mặt của Nam Cung Kiếm đã trở nên tái nhợt, há mồm phun ra một ngụm máu, nhưng màu của máu bây giờ đã là màu đen, và hơn nữa nó còn phát ra một mùi tanh hôi kinh khủng. Thân thể của Phương Hạo Vân cũng bị chấn động, khí huyết toàn thân dâng trào lên, nhưng đến cuối cùng hắn không có phun ra máu. Khóe miệng của Nam Cung Kiếm hiện lên một nụ cười lạnh, nhìn Phương Hạo Vân, nói: “Chờ tao biến hình hoàn tất, cũng chính là lúc chết của mày...” Sắc mặt của Long Hi Phượng liền thay đổi, nói với Mộc Nguyệt Dung: “Mẹ à, con hiểu rồi...con hoàn toàn hiểu rồi...Sí Thiên Sứ chính là máu của quỷ hút máu được ghi lại trong điển tịch...Bây giờ Nam Cung Kiếm đã không còn là người nữa, hắn đang từ từ biến thành quỷ hút máu rồi...Mẹ xem răng nanh của hắn kia...Nếu con đoán không sai, một lát nữa, sau lưng hắn khẳng định sẽ mọc cánh...” Mộc Nguyệt Dung thở dài một tiếng, nói: “Đều là do mẹ...Nếu mẹ cẩn thận một chút, thì Nam Cung Kiếm sẽ không thực hiện được...Ác ma lâm thế, ắt có đại nạn...” “Nam Cung Kiếm...hy vọng mày đừng để tao thất vọng...Biến thân đi...” Phương Hạo Vân đang muốn dùng Nam Cung Kiếm để thử xem Darkness rốt cục có bao nhiêu sức mạnh. Gầm lên một tiếng, Phương Hạo Vân nhảy lên, chém ra một tia đao mang mạnh mẽ lao về hướng Nam Cung Kiếm. Nam Cung Kiếm cười lạnh, Lục Huyết ma đao trong tay nhoáng lên, chém ra lại mấy tia đao mang, lao đến hướng Phương Hạo Vân một cách mãnh liệt. Nhìn thấy đao thế kinh người của Nam Cung Kiếm, Long Hi Phượng và Mộc Nguyệt Dung lập tức kinh hãi, đồng thời hét lên: “Cẩn thận...” “Rầm!” Hai luồng đao mang mạnh mẽ va chạm nhau, sóng xung kích cường đại đẩy lui Long Hi Phượng và Mộc Nguyệt Dung về phía sau ngay lập tức. Đợi khi cả hai ổn định lại thân hình, thì khi đó, sau lưng Nam Cung Kiếm đã nhú ra một đôi cánh thịt, quần áo trên người đã bị rách hết, để lộ ra bộ xương sườn với lớp da thịt đang bị hút chặt vào, giống như là cái xác khô vậy. Một luồng khí tức tà ác lập tức bao phủ toàn bộ nơi này. Long Hi Phượng và Mộc Nguyệt Dung đồng thời kinh hãi, không khỏi lo lắng cho Phương Hạo Vân. Mặc dù cả hai đều là người có chổ đứng khá cao trong cảnh giới võ học, nhưng đối với công phu như vậy, dường như đã vượt qua sự nhận biết của họ rồi. Đúng lúc này, cả người Phương Hạo Vân dường như cũng lột xác, một luồng khí tức bá đạo vô cùng lập tức xuất hiện trên người hắn, cái khí thế uy nghiêm như chiến thần giá lâm trong nháy mắt tràn ngập từng góc nhỏ, và Tịnh Thế Tử Viêm màu tím đã bảo phủ lấy toàn thân của hắn. Cảm nhận được khí tức cường đại của Phương Hạo Vân đang dần dần lấn áp khí tức tà ác của mình, Nam Cung Kiếm liền phát ra một tiếng kêu kinh ngạc nhỏ, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi ngọn lửa màu tím ấy theo bản năng. Tâm tình lo lắng sốt ruột của Long Hi Phượng và Mộc Nguyệt Dung rốt cục đã hạ xuống.