Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 66 : Ám chiến

“Quên đi, lần này em tin anh vậy.” Bạch Lăng Kỳ cũng không phải là một tiểu cô nương không hiểu chuyện, cô biết được lúc nào nên thu vào. Cô bé suy nghĩ một chút rồi nói: “Hạo Vân, anh không dọn ra cũng được, nhưng mà cách bố trí phòng của anh thì phải sửa, em sẽ thiết kế cho anh. Ừm, để em nghĩ xem, cuối tuần này sửa nhé. Tiền, em sẽ bỏ ra cho anh, cô cũng vừa cho em một ít tiền tiêu vặt, giúp anh trang hoàng cũng đủ rồi.” Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, rồi gật đầu nói: “Được rồi, muốn trang hoàng thì trang hoàng cũng ok, có điều tiền sửa sang em không cần phải bỏ ra, anh có tiền lương của mình mà.” Trong đôi mắt xinh đẹp của Tạ Mai Nhi lộ ra vẻ tủi thân, cô hung hăng liếc xéo qua cửa phòng của Phương Hạo Vân, đi vào phòng bếp, cầm lên bát canh hạt sen còn nghi ngút khói, tức giận đổ hết vào thùng rác: “Hạo Vân đáng chết, không ăn thì không ăn, ai thèm ngươi ăn cơ chứ.” Hôm nay là ngày bực mình nhất của Tạ Mai Nhi, vốn hôm nay cô đàm phán xong được một hợp đồng, vô cùng cao hứng về nhà nấu canh hạt sen, chuẩn bị chia sẻ niềm vui thành công với Phương Hạo Vân, lại không nghĩ rằng người ta lại không tiếp nhận. Sớm biết thế, không bằng cô sớm đáp ứng đi dạo phố với chị Mỹ Kỳ cho rồi. “Lăng Kỳ, kỳ thật chị Mai là người rất tốt đó, hơn nữa chị ấy là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, cũng không dễ dàng gì. Em cũng đừng chĩa mũi dùi vào chị ấy, nghe anh nói đi, em đi nói lời xin lỗi chị ấy, đều là con gái, con gái sao phải làm khó con gái chứ.” Đợi cho tâm tình của Bạch Lăng Kỳ bình tĩnh trở lại, Phương Hạo Vân nhẹ nhàng nói. Bạch Lăng Kỳ tuy rằng cũng ý thức được mình có hơi quá phận, nhưng mà ngoài miệng vẫn không bỏ qua: “Ai bảo cô ta tranh bạn trai với em!” Phương Hạo Vân xấu hổ một trận, không phải mình đã giải thích rõ ràng rồi hay sao? Sao nha đầu này lại vẫn không chịu dứt, thật sự là một bình dấm chua. “Lăng Kỳ, em cũng không phải là một cô gái hẹp hòi, hơn nữa anh và chị Mai thật sự là quan hệ đồng nghiệp bình thường.” Phương Hạo Vân vẫn kiên trì giải thích, cuộc sống của mình còn dài lắm, hắn không mong muốn hai cô nàng lại cứ không tự nhiên như vậy. Hơn nữa, về phía Tạ Mai Nhi bên kia cũng có chút oan uổng, giữa bọn họ đúng là trong sạch thật mà. “Được rồi, được rồi, em nghe lời anh là được chứ gì? Em cam đoan với anh, về sau sẽ ôn hòa hơn với chị ấy. Có điều phải có điều kiện tiên quyết, là chị ấy phải không được có ý tứ gì với anh.” Phương Hạo Vân nói như vậy không nghi ngờ gì đã cho Bạch Lăng Kỳ một cái thang xuống, cô thuận theo vậy mà xuống thôi, không muốn dây dưa thêm nữa. Hai người vui đùa ầm ĩ trên giường một hồi, Phương Hạo Vân quyết định đưa Bạch Lăng Kỳ ra ngoài, hòa giải với Tạ Mai Nhi. Trước khi mở cửa, Bạch Lăng Kỳ tựa cười lại như không cười nói: “Hạo Vân, nếu không em cũng dọn tới đây đi, dù sao hiện giờ sinh viên ở chung cũng không phải là hiếm.” Dọn vào đây? Phương Hạo Vân có hơi nhức đầu, hình như chỉ có hai phòng, chẳng nhẽ cô nàng muốn ngủ chung với mình à? Cô nam quả nữ đó, Phương Hạo Vân chỉ sợ rằng mình sẽ không kiềm chế nổi. “Hi hi, nhìn anh sợ kìa, người ta chỉ nói giỡn với anh thôi, ba mẹ em là người rất truyền thống, bọn họ nếu biết em ở chung với nam sinh ở ngoài, sẽ giết em mất.” Bạch Lăng Kỳ cười cười, cũng đã mở cửa phòng. Phương Hạo Vân nghe vậy rốt cục thở ra một hơi. Ở chung cũng không đáng sợ, vấn đề mấu chốt là Phương Hạo Vân không muốn lấy danh nghĩa người khác mà đi xâm phạm một cô gái đơn thuần khờ dại. Nhìn hai người thân thiết nắm tay nhau ra khỏi phòng, Tạ Mai Nhi vội vàng quay đầu đi, cái gọi là mắt không thấy tâm không phiền, chính là ý chỉ điều này. “Chị Mai, thực xin lỗi, Lăng Kỳ nói là muốn giải thích với chị.” Phương Hạo Vân kéo tay của Bạch Lăng Kỳ, ý bảo cô bé mau mau giải thích. Bạch Lăng Kỳ hiểu ý, cười hì hì tới trước mặt Tạ Mai Nhi, còn nghiêm túc cúi người xuống, nói với cô: “Chị Mai, thực xin lỗi, Lăng Kỳ không hiểu chuyện, chọc cho chị tức giận. Hy vọng chị rộng lượng, không chấp nhặt với Lăng Kỳ.” Vung tay không đánh kẻ đang cười, Tạ Mai Nhi tuy rằng với sự vô lễ và nghi ngờ lúc trước của Bạch Lăng Kỳ có chút tức giận, nhưng mà có thể lí giải là người ta thực sự có chân tình. Hơn nữa, cô dù sao cũng lớn tuổi hơn một chút so với Phương Hạo Vân cùng Bạch Lăng Kỳ, tóm lại cũng phải có một ít phong độ của học tỷ chứ. Cô vội vàng điều chỉnh tâm tình của mình, mỉm cười: “Em Lăng Kỳ, nói quá lời rồi, chị cũng không phải loại con gái lòng dạ hẹp hòi, chị không tức giận đâu, hơn nữa, hai người cũng đâu có chọc cho chị giận.” Nghe Tạ Mai Nhi nói như vậy, trong lòng Bạch Lăng Kỳ nhất thời không được vui cho lắm, nghe khẩu khí của cô ta giống như nói mình là loại con gái nhỏ nhen hay nổi giận không bằng. Nhớ tới cam đoan của Phương Hạo Vân với mình, cô vẫn mỉm cười nói: “Không giận là tốt rồi, đúng rồi, chị Mai, Hạo Vân nhà em về sau còn phải phiền chị chăm sóc nhiều hơn.” Thị uy? Thân là con gái, đương nhiên có thể nghe ra được ý tứ sâu xa ngoài lời nói của Bạch Lăng Kỳ, tâm tình vừa mới dịu đi nhất thời lại buồn bực lần nữa, nha đầu kia đúng là đã biến mình thành tình địch rồi. “Ha ha!” Tạ Mai Nhi mỉm cười, pha chút thâm ý nhìn thoáng qua Bạch Lăng Kỳ, cười nói: “Lăng Kỳ, em cứ yên tâm, quan hệ của chị với Hạo Vân còn nói cái gì mà phiền toái với cả không phiền toái nữa.” Phương Hạo Vân nhức đầu một trận, hắn tóm lại cảm thấy trong lời nói của hai cô nàng này hình như là có chuyện, dường như là một trận ám chiến nữa lại bắt đầu rồi. “Đúng rồi, chị Mai, chị làm canh hạt sen phải không, em hơi đói rồi.” Phương Hạo Vân không muốn đứng nhìn hai cô nàng ám chiến với nhau, quyết định lấy cớ đi ăn chuồn đi. “Đổ. Chị ăn mất rồi.” Tạ Mai Nhi thiếu chút nữa đã nói ra sự thật, cô cười cười xin lỗi, nói: “Chị nghĩ rằng hai em không ăn, cho nên vừa rồi đã ăn hết mất rồi. Đúng rồi, em bảo là em đói bụng đúng không? Để chị đi nấu cơm cho em ăn.” Tạ Mai Nhi cũng không phải người dễ chọc vào, Bạch Lăng Kỳ cô đã gây sự trước, đổ oan cho người khác, được rồi, chị đây hôm nay sẽ chấp nhận lời thách đấu, đấu với cô em một trận. “Hạo Vân, anh đói thật à?” Bạch Lăng Kỳ dường như cũng không cam lòng chịu yếu thế, vội vàng nói: “Em cũng đi nấu vài món ăn cho anh ăn.” Từ nhỏ Bạch Lăng Kỳ đã tiếp nhận được tư tưởng, muốn nắm được trái tim của đàn ông, trước tiên phải nắm được dạ dày của họ. Cho nên, đừng nhìn Bạch Lăng Kỳ tuổi không lớn, nhưng mà khả năng nấu ăn cũng là đỉnh cao, hôm nay cũng là cơ hội tốt để lộ ra vài ngón nghề. Không ngờ, Tạ Mai Nhi cũng là dưới tư tưởng này hun đúc mà lớn lên, cho nên cũng giống vậy có khả năng nấu ăn tốt, cô cũng muốn mượn cơ hội này mà bộc lộ tài năng. Phương Hạo Vân cũng không biết rằng bởi vì tâm lý phân tranh của hai cô nàng, hắn sắp chuẩn bị được hưởng thụ một bữa cơm trưa phong phú. Phương Hạo Vân sợ rằng ở phòng bếp sẽ phát sinh ra chuyện gì đó, nhỡ đâu lại lấy dao sống mái với nhau thì sao bây giờ. Hắn suy nghĩ một chút, vội vàng nói: “Nếu không, không nấu nữa, chúng ta ra ngoài ăn thì sao, anh mời khách.”