Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 558 : Lập uy

Giọng nói của Long Chiến không lớn, nhưng lại lộ ra một sự uy nghiêm: “Các vị người sáng mắt không nói tiếng lòng vòng, thời bây giờ không thể so với lúc trước, chuyện năm đó không cần nhắc lại. Ý chính của hôm nay chính là công ty bảo an Đằng Phi. ý của tôi rất rõ ràng, hắc đạo Hoa Hải đã bão hòa rồi, không dễ dàng để cho một thế lực mới xuất hiện, như vậy thì sẽ tổn thất đến lợi ích của mọi người.” Long Chiến nhìn Trần Thiên Huy, nói: “Chủ tịch Trần, tôi biết ông đã tẩy trắng, chuyện này ông thật sự không cần phải xen vào.” “Đây là chuyện của tôi, không cần anh quản!” Trần Thiên Huy ngẩng đầu lên, nhìn Long Chiến, trầm giọng nói: “Giang hồ có quy tắc của giang hồ, nếu các người muốn ngăn cản công ty bảo an Đằng Phi, thì phải dựa theo quy tắc của giang hồ!” Tần Tử Kiếm nãy giờ không nói gì, chỉ đứng hút xì gà, ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, nói: “Phương thiếu gia, cậu có dám nói thật trước mặt mọi người, cậu xây dựng công ty bảo an Đằng Phi, không phải là vì quét sạch hắc đạo Hoa Hải, thống nhất giang sơn không?” Lời này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả đều biến đổi, ai ai cũng nhìn Phương Hạo Vân, chờ câu trả lời của hắn, ngay cả Long Chiến cũng dừng ánh mắt lại trên miệng của Phương Hạo Vân. Để cho mọi người hồi hộp một chút xong, Phương Hạo Vân mới khẽ cười, nhìn mọi người một vòng, thản nhiên cười nói: “Tần lão nhị. nếu tôi nói cho anh biết, dự đoán của anh chính xác, anh sẽ thế nào?” Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân đưa ánh mắt nhìn về hướng Long Chiến, kiêu ngạo nói: “Long Chiến phải không? Chúng ta lần đầu gặp mặt, có điều biểu hiện của ông rất là không thân thiện, không sao cả, dù sao thì bữa gặp mặt hôm này cũng không phải để bày tỏ tình cảm, vốn là do các người gây phiền toái, tôi đến giải quyết phiền toái. đã như vậy, trong trường hợp này tôi cũng không cần phải nhiều lời. Không sai, Tần lão nhị nói rất đúng, tôi có dã tâm, là dã tâm rất lớn, tôi muốn thống nhất hắc đạo Hoa Hải, ông làm gì được? Tần Tử Kiếm, tuy rằng anh có lai giống với nước ngoài, nhưng tốt xấu gì anh cũng là người của Tần gia, anh hẳn là nên rõ, quy tắc giang hồ xưa nay luôn là thế, tôn thờ kẻ mạnh. anh có bản lĩnh, anh hoàn toàn có thể thống nhất hắc đạo Hoa Hỉa. Phương Hạo Vân tôi tuyệt đối không nói một chữ.” Nghe Phương Hạo Vân noi như vậy, trên trán của Kim Gia lập tức toát mồ hôi lạnh, vốn theo ý của ông là hy vọng chuyện này có thể giải quyết trong tình huống thỏa đáng. Chỉ là Phương Hạo Vân nói như vậy xong, chính là một sự tuyên chiến với Long Chiến, căn bản là không còn đường quay về. Người trẻ tuổi bây giờ đúng là mạnh mẽ. Kim Gia quay đầu lại nhìn Trần Thiên Huy, hy vọng ông ta có thể ngăn chặn cơn sóng dữ. Trần Thiên Huy cho Kim Gia một ánh mắt tự tin, ý bảo ông an tâm đi. Cái nhìn của Trần Thiên Huy hoàn toàn ngược lại Kim Gia. Phương Hạo Vân nói như vậy, ông rất ủng hộ. Long Chiến và Tần Tử Kiếm thành lập liên minh, căn bản là không có đến bàn điều kiện gì với Phương Hạo Vân cả, mà chính là mượn cớ này để ngăn cản công ty bảo an Đằng Phi, đồng thời còn tạo uy hiếp cho Phương Hạo Vân, là uy hiếp! Trong tình huống như vậy, Phương Hạo Vân lựa chọn lấy mạnh đấu mạnh, chỉ sợ đã là biện pháp tốt nhất. Hắc đạo, là nơi tôn thờ kẻ mạnh. Tiêu điểm giải quyết chuyện này chính là trong thế lực của hai bên, ai mạnh hơn ai. Long Chiến nghe thấy thế, dùng ngón tay to tròn của mình gõ gõ vài cái lên ghế sofa, trên mặt lộ ra một nụ cười tán thưởng, trong mắt tràn ngập sự xảo quyệt, ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân: “Ha ha, giang sơn lớn có tài tử ra, người trẻ tuổi bây giờ đúng là có khí phách, có khát vọng.” Trong mắt của Tần Tử Kiếm lộ ra vài phần cân nhắc, kinh ngạc nhìn Long Chiến, xem ông ta rốt cục muốn nói gì. Bởi vì theo hắn thấy, mấy câu nói của Long Chiến nói với Phương Hạo Vân nãy giờ, hoàn toàn là vô nghĩa. Quả nhiên, dừng lại một chút, sắc mặt của Long Chiến hơi đổi, trở nên lạnh lùng, cười nói: “Phương thiếu gia. theo như lời cậu nói, địa bàn của Long gia, tương lai cũng phải thuộc về cậu. tôi không hiểu sai ý của cậu, đúng không?” Bầu không khí nơi này rõ ràng đã tràn ngập mùi thuốc súng. Ai cũng biết Long Chiến đã nổi giận. Phương Hạo Vân cười khinh thường: “Long ca. nếu thật sự đến ngày đó, tôi nghĩ ông cũng nên chấp nhận sự thật đi. Tất cả mọi người ra đường, đạo lý người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc ai cũng rõ ràng hết rồi” “Tốt, tốt lắm. tiểu tử, đủ cuồng vọng, đủ tự tin, rất giống tôi khi còn trẻ” Nói đến đây, Long Chiến cũng đã đứng lên, vươn tay ra với Phương Hạo Vân, thản nhiên nói: “Người trẻ tuổi, hy vọng hôm nay cậu không phải là mạnh miệng. tôi tràn ngập kỳ vọng vào cậu” Phương Hạo Vân mỉm cười, cũng vươn tay ra bắt lấy bàn tay to của Long Chiến. Trong nháy mắt đó, Phương Hạo Vân cảm thấy một lực lượng cường đại nắm giữ lấy tay hắn, đồng thời, một luồng chân khí đánh tới hướng hắn. Phương Hạo Vân hơi kinh hãi, xem ra người này tu luyện công phu nội gia chính tông, cái ông ta am hiểu tuyệt đối không chỉ có công phu khổ luyện. Bởi vậy có thể thấy được, người này quả thật đúng là thâm tàn bất lộ*. * = sâu không thể thấy, sâu không thấy được. Phương Hạo Vân phỏng chửng là Long Chiến cũng nhìn ra mình là cao thủ nội gia, cho nên mới ra tay thử mình. Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân âm thầm cười lạnh, bây giờ hắn cũng đã đả thông Nhâm Đốc hai mạch rồi, tu vi võ học đã vào trong một cảnh giới mới, cỡ như Long Chiến hoàn toàn có thể ứng phó được. Công phu của Long Chiến có thể liều mạng với Bạch Quý, trong xã hội bây giờ, coi như là không tồi rồi, chỉ là gặp phải Phương Hạo Vân thì không là cái gì hết. Theo cách nói thông thường, đả thông được Nhâm Đốc hai mạch, đối với kẻ luyện võ mà nói, giống như là được đi thang máy lên lầu vậy, chênh lệch của trước và sâu vô cùng lớn. Tâm niệm vừa động, chân khí nội gia trong cơ thể của Phương Hạo Vân liền kích động, bắt đầu phản công. Chỉ trong nháy mắt đã xua tan hết nội công của Long Chiến, có điều Phương Hạo Vân không nhân cơ hội này mà tấn công Long Chiến, chỉ đánh tan thì thôi, xem như là chừa chút mặt mũi cho Long Chiến. “Cảm ơn Long ca đã cổ vũ tôi nghĩ tôi không làm ông thất vọng đâu” Mặt của Phương Hạo Vân vẫn không đổi sắc, thu hồi lại chân khí, buông tay của Long Chiến ra. Tâm tình của Long Chiến bây giờ vô cùng phức tạp. Vốn dĩ ông ta hy vọng qua lần bắt tay này có thể lập uy với Phương Hạo Vân, cho hắn một bài học, để cho hắn biết khó mà lui. Ai mà người, giáo huấn không thành, ngược lại còn bị người ta tha cho một con đường. Long Chiến hít sâu một hơi, giờ phút này ông đã biết, ông đã nhìn nhầm, Phương Hạo Vân tuy tuổi còn trẻ, nhưng công phu trên người lại ở trên ông. Điều này không thể nghi ngờ nữa. Ý thức được Phương Hạo Vân là một kẻ mạnh, thái độ của Long Chiến cũng thay đổi hoàn toàn. Trước khi bắt tay, ông cảm thấy rằng Phương Hạo Vân trừ cái cuồng vọng ra, thì chẳng có năng lực gì. Bây giờ thì khác, bây giờ ông ta đã ý thức được, người thanh niên này sở dĩ có thể mạnh miệng như thế, bởi vì có thực lực của mình. “Phương thiếu gia. mặc kệ là nói thế nào, trong hắc đạo Hoa Hải, cậu vẫn là kẻ đến sau. Chuyện này liên lụy rất lớn, ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều đại ca. Cho nên lời nói của tôi không tính là gì, bây giờ cùng mọi người thương lượng đi.” Long Chiến liền đổi gió, sau khi biết được Phương Hạo Vân là một kẻ mạnh, vội vàng đem mâu thuẫn đổ lên đầu của đám đại ca. Tần Tử Kiếm là một người thông minh, thấy Long Chiến nói như vậy, thầm nghĩ rằng nhất định là vừa bị dạy dỗ xong, lúc này mới bắt đầu coi trọng chuyện này. Hơi suy nghĩ một chút, hăn cũng mở miệng nói hùa theo: “Đúng vậy, lời của Long ca nói rất đúng, chuyện này, phải được các vị đại ca đồng ý.” Trần Thiên Huy nãy giờ vẫn ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, sắc mặt của ông tuy bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ lạnh lùng: “Tần Tử Kiếm, Long Chiến. tôi thấy đừng lãng phí thời gian nữa, dựa theo quy tắc trên đường mà giải quyết đi Tất cả mọi người ở đây mỗi phút đều kiếm ra hơn trăm ngàn, đứng ở đây lãng phí thời gian quả thật đúng là không khôn ngoan.” Trần Thiên Huy không hiểu công phu, nhưng hiểu được đạo lý đối nhân xử thế. Thái độ của Long Chiến thay đổi như vậy, cũng đã nói lên vấn đề rồi. Cũng là câu nói kia, chuyện hôm nay cần lấy mạnh đấu mạnh. Nhất định là phải mạnh mẽ hơn. Mọi người đi ra khỏi phòng nghỉ, đến phòng VIP kia. Đối với phần lớn đại ca hắc đạo ở đây, Phương Hạo Vân là một gương mặt mới, trong mắt những người này, chỉ có Kim Gia, Vương Thế Phi là còn chút cân nặng, còn đối với Phương Hạo Vân, đều chỉ cười cười mà thôi. Trần Thiên Huy ho khan vài tiếng, ý bảo mọi người yên tĩnh lại, sau đó giới thiệu Phương Hạo Vân cho mọi người. Phương Hạo Vân cảm thấy được, trong mắt của phần lớn người ở đây đều lộ ra vẻ khinh thường. Rất rõ ràng, tuổi của Phương Hạo Vân còn rất trẻ, cho nên mọi người đều không coi trọng hắn. Phương Hạo Vân cười thản nhiên, nói: “Xin chào các vị đại ca.” Mặc kệ là nói thế nào, thì dựa theo lễ nghĩa, Phương Hạo Vân vẫn phải chào hỏi một câu. Đợi sau khi làm lễ ra mắt xong, Phương Hạo Vân liền cười nói: “Các vị đều là tiền bối, mà lại hợp tác để ngăn cản công ty bảo an Đằng Phi của tôi, chẳng lẽ các vị thật sự e sợ Hạo Vân này sao?” Lời này vừa nói ra, nơi này liền ồn ào, hiển nhiên là mọi người tỏ vẻ khá bất mãn với lời nói của Phương Hạo Vân. Những người ở đây hầu như đều là lão đại có uy tín và danh dự, có được vị trí ngày hôm nay, ai mà không đi từng bước lên, bọn họ chưa từng sợ qua cái gì cả. Vương Thế Phi nghe thấy thế, nhân cơ hội thổi gió thêm: “Tôi thấy các vị đại ca ở đây đúng là sợ hãi. Phương thiếu gia chúng tôi chỉ cần chạm vào hắc đạo Hoa Hải, không đến nửa năm, hắc đạo Hoa Hải sẽ thu về tay!” “Nói bậy!” Một lão đại đầu bóng lưỡng đứng dậy giơ tay chỉ về hướng Phương Hạo Vân, châm chọc: “Thằng nhóc miệng còn hôi sữa. mày bớt mạnh miệng lại đi, lúc bố mày oai phong trên đường, bọn mày còn chưa sinh ra. mày thì tính là cái gì.” “Bốp!” một tiếng. Ngay khi vị lão đầu đầu bóng lưỡng kia vừa mới chửi xong, thì thân hình của Bạch Quý đã động, xuất hiện trước mặt, vả vào mồm ông ta mắt cái. Bạch Quý tuy rằng đã nhẹ tay, nhưng là lúc này đầu của vị lão đại kia đã đập xuống đất, một cái răng cửa cũng chào tạm biệt bạn của mình, khóe miệng chảy ra máu tươi. “Làm càn!” Một vị đại ca có quan hệ với vị lão đại đầu bóng lưỡng kia liền nổi giận, giơ tay chỉ vào Bạch Quý, nói cứ như gào lên: “Mày làm cái chó gì vậy. chổ này là liên minh hắc đạo hội họp, mày dám ra tay đánh người trước mặt các vị lão đại như vậy, đúng là quá đáng. Phương Hạo Vân, bây giờ tao yêu cầu mày chặt tay thằng này, xin lỗi anh em của tao.” “Haha.” Phương Hạo Vân nghe thấy thế, liền bật cười, hắn không thèm liếc nhìn người này một cái, chỉ cười lạnh nói: “Vị đại ca này, đầu của anh hình như bị chấn động mạnh rồi đấy.” “Có ý gì?” Người kia hơi sửng sốt, dường như không hiểu ý của Phương Hạo Vân. “Không rõ sao?” Dưới cái nhìn của Phương Hạo Vân, Bạch Quý lại ra tay, vả cho vài cái tát Lần này Bạch Quý ra tay nặng hơn trước, người này liền té đập đầu xuống đất, khóe miệng đổ máu. Cảnh tượng như vậy, hiện trường lập tức bùng nổ, mọi người ào ạt chỉ trích thủ hạo của Phương Hạo Vân không hiểu chuyện, yêu cầu nghiêm trị. Phương Hạo Vân khinh thường nói: “Các vị đại cai, xin bình tĩnh lại một chút, cái vị đầu bóng lưỡng kia nói năng lỗ mãng, cho nên thuộc hạ của tôi mới ra tay dạy dỗ. tôi cũng không biết là người của tôi làm gì sai. Thuận tiện, tôi nhắc luôn cho mọi người một câu, đi ra đời, không phải dựa vào tuổi tác, mà dựa vào thủ đoạn và năng lực. nếu các vị muốn ra mặt cho vị đại ca đầu bóng lưỡng kia và vị đại ca bị chạm mạch thì cứ việc, tôi tiếp hết. Đương nhiên, các người có thể trực tiếp đối phó với thuộc hạ của tôi. Nếu các người có bản lĩnh, cho dù có giết hắn ngay tại chổ, thì tôi tuyệt đối cũng không nhíu mày” Lời này vừa ra, mọi người liền ồ lên. Tuy rằng lời nói của Phương Hạo Vân có lý, nhưng mà thật sự quá cuồng vọng. Căn bản là không coi mọi người ra gì. Không thể nhịn, đúng là không thể nhịn được nữa. Những vị đại ca có quan hệ tốt với vị lão đại đầu bóng lưỡng kia, đều nháy mắt bảo người của mình chậm rãi dựa về hướng Bạch Quý, có người thậm chí còn rút dao ra rồi. Đối với mấy cái này, Bạch Quý đương nhiên là đều nhìn thấy, tuy rằng người ở đây rất đông, nhưng mà trên mặt ông không hề lộ ra một chút gì gọi là lo lắng cả. Ở trên đài, Tần Tử Kiếm và Long Chiến đứng cạnh nhau, hai người làm ra vẻ đang xem phim vậy, không ai có ý định ngăn cản trò khôi hài này.