Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 556 : Nguy cơ từ liên minh hắc đạo

Toàn bộ quá trình, Phương Hạo Vân hầu như không có hứng thú, cảm thấy rất vô vị, chỉ ngẩng đầu lên nhìn mấy cái hình vẽ trên trần nhà. Nhưng mà Phương Tuyết Di thì lại rất tập trung vào lời nói của Lưu Bán Tiên, hầu như là nhìn hai tay của Lưu Bán Tiên không chớp mắt, cho đến khi chấm dứt. Khi ra cửa, Phương Tuyết Di kéo tay của Phương Hạo Vân, nói: “Hạo Vân, Bán Tiên nói chuyện mà em không nghe, em không tôn trọng người ta.” Phương Hạo Vân cười nói: “Vậy thì sao?” “Bán Tiên nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Ông ta nói trong vòng mấy ngày gần đây, em sẽ chịu tai họa đổ máu.” Nói đến đây, Phương Tuyết Di nhỏ giọng nói: “Hạo Vân, nghe nói Lưu Bán Tiên rất linh nghiệm, hay là chúng ta trở lại, cho ông ta chút tiền, để ông ta giúp em giải nạn.” “Nếu đã là tiên, vì sao lại muốn lấy tiền. chị, chị đang bị lừa đấy, mấy cái trò khỉ này, chị cũng tin sao?” Phương Hạo Vân cười nhạt. “Cái này. dù sao thì tất cả mọi người đều nói ông ta rất linh nghiệm. Ông chủ lớn ở Hoa Hải hầu như đều thích tìm ông ta xem bói, cầu khẩn bình an.” Phương Tuyết Di quan tâm nhiều quá nên loạn, nếu là bình thường chưa chắc cô đã để ý. Nhưng mà liên quan đến người mình quan tâm nhất, cô thà tin là có, còn hơn là không. Huống hồ Lưu Bán Tiên cũng có chút thanh danh tại Hoa Hải. “Chị. chị cứ yên tâm, không ai có thể làm em bị thương, cho dù thật sự đổ máu, cũng là người khác đổ, không có khả năng là em.” Phương Hạo Vân tự tin nói. “Được rồi, em đã không tin, chị cũng không ép buộc em. Hạo Vân, cái tên Hoàng Kỳ Anh kia thật là đáng ghét, hôm nay em cũng thấy rồi đấy. em về nhà giúp chị nói chuyện với mẹ đi, để cho bà đừng làm mai nữa. Chị căn bản là không có cảm giác với hắn.” Nói đến đây, Phương Tuyết Di nói một câu đầy ẩn ý: “Chỉ có người đàn ông trong lòng chị, mới có thể làm chị động lòng. mà hắn không phải.” Phương Hạo Vân nghe thấy thế, vốn định hỏi một câu, là người đàn ông nào làm chị động lòng. Nhưng mà chữ ra đến họng, thì hắn dừng lại, hắn sợ nghe được cái đáp án mình không muốn biết. Trên thực tế, Phương Hạo Vân có chút lo lắng, dù Phương Tuyết Di có ý với hắn, thì cũng không có khả năng nói ra, cô sẽ chôn dấu nó không lòng. “Chị, chờ khi em rãnh, em sẽ nói chuyện với mẹ. có điều em cho rằng, Hoàng Kỳ Anh thật sự không tồi, hay là chị thử làm bạn bình thường với hắn đi” Phương Hạo Vân đề nghị. “Được rồi, không thèm nghe em nói nữa. thằng nhóc không có lương tâm.” Phương Tuyết Di không thèm nghe lời khuyên của Phương Hạo Vân, thậm chí là hơi tức giận, giống như lần trước, cô xoay người bước đi. Phương Hạo Vân có lẽ đã đoán ra được một ít nguyên nhân tức giận, nhưng mà hắn không muốn tiếp tục nói nữa... Công ty bảo an Đằng Phi khai trương, không hề thuận lợi như trong tưởng tượng. Hôm nay là đầu tháng ba, còn năm ngày nữa là đến ngày khai trương. Hắc bạch ở Hoa Hải đã xuất hiện vấn đề. Ở bên ngoài nhìn vào thì dường như là sóng êm gió lặng, nhưng trên thực tế, Phương Hạo Vân đã ngửi được sự bất ổn. Có thể gọi đây là sự bình yên trước cơn bão. Hoa Hải là thành phố được quốc tế hóa, dân thường trú ba mươi triệu, hầu như là còn nhiều hơn cả tỉnh Tây Bộ nữa. Có câu nói rằng: Chổ có người sẽ có giang hồ, chổ có giang hồ sẽ có phân tranh lợi ích. Hắc đạo Hoa Hải tồn tại đã lâu, phát triển nhiều năm như vậy, có thể nói là bang phái nhiều như nấm, phạm vi thế lực rắc rối khó gỡ, trừ Trần Thiên Huy và Tần gia ra, thì những bang phái cỡ trung và lớn cũng khá nhiều. Chẳng qua lúc trước, các bang phái này đều làm theo ý mình, cho nên mới tạo thời cho Trần Thiên Huy và Tần gia. Nhưng mà, sau khi tin tức công ty bảo an Đằng Phi thành lập được tun ra, thì không biết như thế nào mà chỉ trong một đêm, hắc đạo Hoa Hải đã kết thành đồng minh. Đương nhiên, Vương gia, Trần gia, còn có Kim Gia đều bị loại ra ngoài. Cứ như vậy, có ý nghĩa gì, chỉ cần là người trong nghề đều có thể nhìn ra. Đồng minh hắc đạo Hoa Hải nghe nói là do Tần gia và đầu lĩnh Long gia ở Đông thành lập nên, hầu như đã gôm hết tất cả thế lực của hắc đạo Hoa Hải. Theo bước đầu tính toán thì nếu tập hợp đầy đủ thực lực của cái liên minh này lạ, thì nó vượt qua mặt thế lực của Trần Thiên Huy, Kim Gia và Vương Thế Phi. Khi Phương Hạo Vân nhận được tin, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, vì theo hắn thấy, đây là chuyện sớm muộn. Đương nhiên, tốc độ của bọn họ nhanh hơn một chút, có lẽ, bọn họ thật sự ý thức được nguy cơ, hoặc có lẽ là do thời gian trước Kim Gia quá kiêu ngạo. Tóm lại, mục tiêu của bọn họ là chống lại Phương Hạo Vân. Khi Kim Gia gây sức ép hồi đó, ai cũng biết rằng, ông ta có thế lực không nhỏ, ai cũng biết, sau lưng ông ta là Phương Hạo Vân. Mà quan hệ của Phương Hạo Vân, Trần Thiên Huy và Vương Thế Phi ai cũng biết. Bởi vì, mọi người đoán rằng, công ty bảo an Đằng Phi của Phương Hạo Vân thành lập, là có âm mưu lớn. Và rất nhiều người cho rằng, trước khi nó thành lập, phải bóp chết hoàn toàn. Đương nhiên, liên minh hắc đạo thành lập, cũng xuất hiện uy hiếp với Phương Hạo Vân, và chuyện này không thể thoát được quan hệ với Tần Tử Kiếm. Trên thực tế, nếu không phải Tần Tử Kiếm đứng ra tuyên truyền, thì tốc độ kết hợp của hắc đạo Hoa Hải không thể nào nhanh như vậy được. Dựa theo lẽ thường mà nói, bọn họ chỉ có thể xuất hiện sau khi Phương Hạo Vân quét được một nửa thế lực hắc đạo tại Hoa Hải thôi. Bây giờ là thời cơ tốt, không thể không nói, Tần Tử Kiếm lần này đúng là biết nắm bắt thời cơ. Mục đích của liên minh hắc đạo rất rõ ràng, bọn họ muốn ngăn cản công ty bảo an Đằng Phi của Phương Hạo Vân thành lập, ngăn cản hắn tham gia vào thế lực hắc đạo. Lý do củ bọn họ rất đơn giản, và cũng rất thực tế, bọn họ không muốn một thế lực khác nổi lên chia cắt lợi ích của mình. “Phương thiếu ga, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Bạch Quý đã điều động toàn bộ ban giám đốc của công ty bảo an Đằng Phi, bây giờ liên minh hắc đạo Hoa Hai có ý đồ ngăn cản công ty bảo an Đằng Phi thành lập, đối với ông mà nói, đây chính là một khiêu khích và uy hiếp quá lớn. Thân là người của bộ tộc thủ hộ, Bạch Há sao có thể nuốt nổi cục tức này. “không cần lo lắng!” Phương Hạo Vân cười nói: “Loại chuyện này, giải quyết trên đường. giang hồ có quy tắc của giang hồ. Cho dù bọn họ có liên minh, thì cũng cần phải làm theo quy tắc trên đường. Hơn nữa, tôi thấy cái gọi là liên minh đó chưa chắc đã thật sự là một khối.” “Phương thiếu gia, ý của anh là. tất cả dựa theo quy định trên đường mà giải quyết? Tôi và anh em họ Vương lúc đầu còn tính đi ám sát những tên đại ca dẫn đầu gây chuyện này, giết gà dọa khỉ.” Bạch Quý nói. “Tuyệt đối không thể!” Phương Hạo Vân khoát tay, nói: “Chuyện này, chúng ta nhất định phải dựa theo quy định trên đường mà giải quyết, nếu không thì sẽ dễ dàng rơi vào bẫy của Tần Tử Kiếm. Mặc kệ là nói thế nào, lần này chúng ta phải đối mặt với hai phần ba thế lực hắc đạo Hoa Hải. lỡ như xử lý không tốt, rất có thể sẽ xảy ra mưa gió, đến lúc đó công ty bảo an Đằng Phi, có thể sẽ lâm vào phiền toái.” “Tôi hiểu rồi!” Bạch Quý nghiêm mặt nói: “Thuộc hạ sẽ làm theo an bài của Thiếu chủ!” Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh đi tìm chú Trần, nói với chú, kêu chú cùng Kim Gia, Thế Phi cùng nhau mời liên minh hắc đạo đến, tôi muốn dựa theo quy định mà làm việc.” Cái gọi là dựa theo quy định, thật ra rất đơn giản, chính là dùng nắm đấm để nói chuyện, trên võ đài, người thắng có quyền/ Người trong giang hồ, đương nhiên luôn tôn thờ kẻ mạnh. Cho nên, theo tình hình chung, khi xảy ra một xung đột quy mô lớn, mọi người đều dùng phương pháp này để giải quyết. Đây hầu như là một quy tắc mãi mãi không bao giờ đổi. Bạch Quý tuân lệnh, vội vàng xoay người ra ngoài. Tình huống của công ty bảo an, và chuyện hắc đạo Hoa Hải thành lập liên minh, cùng nhau chống lại Phương Hạo Vân, Hà Thanh cũng đã nhận được tin tức. Cô cảm thấy rằng, tin tức này đối với cô, chính là một cơ hội tốt. Lần này tìm Phương Hạo Vân bàn giao dịch, nói điều kiện, để tiến vào công ty bảo an Đằng Phi. Buổi chiều, cô không mời mà đến, và còn ăn mặc rất xinh đẹp, thể hiện rõ sự xinh đẹp và quyến rũ. Bộ ngực lớn, eo thon nhỏ, mông to tròn. Ba điểm phối hợp với nhau, đánh rất sâu vào thị giác của đàn ông. Đi trên đường đúng là hấp dẫn ánh mắt, thậm chí là có vài người do nhìn trộm nên đâm đầu vào cột điện hay là lọt xuống cống nữa chứ. Khi Phương Hạo Vân nhìn thấy Hà Thanh, cũng cảm thấy hai mắt sáng ngời, có cảm giác thu hút làm cho người ta sôi trào máu nóng. Tuy rằng cách ăn mặc của Hà Thanh rất xinh đẹp, nhưng mà làm cho người ta không dám lỗ mảng, dù sao cô cũng là quân nhân, trên người lộ ra một khí chất hiên ngang, cái khí chất và quyến rũ kia kết hợp, rất là mê người. “Sao thế. sao hôm nay rồng tự nhiên lại đến chổ tôm?” Phương Hạo Vân mỉm cười, lễ phép mời Hà Thanh ngồi xuống, hơn nữa còn rót trà cho cô. Tuy rằng hai người trước đó có tranh chấp, nhưng mà thái độ của Phương Hạo Vân vẫn rất tốt. Vì không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn thôi. Chuyện hắc đạo Hoa Hải, trừ sự cố gắng của mình, Phương Hạo Vân cảm thấy rằng cần phải mượn lực lượng của chính phủ, nói chính xác hơn là, lực lượng của Lã Thiên Hành. Mà thượng tá Hà Thanh này là người chấp hành cụ thể. Có câu diêm vương dễ lạy, tiểu quỷ khó chơi, nếu Hà Thanh này mà cố ý đâm chọc Phương Hạo Vân trước mặt cấp trên, thì đúng là phiền toái rồi. Cho nên, Phương Hạo Vân mới biểu hiện nhiệt tình như vậy. Hà Thanh ngồi xuống ghế sofa, gác chân lên đùi, để lộ đôi vớ chân màu đen, cười cười nhìn Phương Hạo Vân: “Phương thiếu gia. tôi không mời mà đến, cậu không chào đón tôi à?” “Sao lại nói thế. thượng tá Hà chủ động tìm đến tôi, tôi vui mừng còn không kịp.” Hai người ngồi đối diện nhau, ở góc độ của Phương Hạo Vân, có thể nhìn thấy rõ cảnh đẹp dưới váy của Hà Thanh, cái quần lót tơ tằm màu đen. Đương nhiên, chúng ta không thể nói là Phương thiếu gia cố ý nhìn trộm được. Chỉ có thể nói Hà Thanh không cẩn thận, hơn nữa thị lực của Phương Hạo Vân quá tốt, cho nên mới tạo ra tình huống này. Có lẽ đối phương là quân nhân, cho nên khi Phương Hạo Vân nhìn thấy cảnh đẹp dưới váy của người ta, trong lòng có chút hưng phấn nho nhỏ. “Phương thiếu gia, tất cả đều là người thông minh, tôi cũng không lòng vòng với cậu, có việc thì tôi cứ nói thẳng. chuyện liên minh hắc đạo Hoa Hải, tôi có thể thu xếp, nhưng tôi có điều kiện, tôi muốn vào công ty bảo an của cậu.” Hà Thanh dường như cũng chú ý mình bị nhìn trộm, vội vàng hạ đùi xuống, ngồi thẳng dậy, chỉ là, cảnh đẹp trước ngực cô lại lộ ra. Trên thực tế, kể từ lúc mặc bộ đồ này, Hà Thanh đã có chuẩn bị tư tưởng rồi, vì muốn được sự đồng ý của Phương Hạo Vân, cô không tiếc thi triển ra vũ khí mạnh nhất của phái nữ - sắc đẹp! Đương nhiên, làm có chừng mực, thì Hà Thanh mới chấp nhận được. Huống hồ, để cho Phương Hạo Vân nhìn trộm một chút, trong lòng cô cũng muốn. Thật sự ra, trong cuộc sống này, mọi người luôn cho rằng chỉ có đàn ông mới có tâm lý đi nhìn trộm đàn bà, chỉ có đàn ông mới không lo mình bị nhìn trộm. Trên thực tế, đây là một nhận thức sai lầm, phụ nữ cũng giống như đàn ông, trong lòng luôn để ý việc “được” đàn ông nhìn trộm. Đồng thời, phụ nữ cũng không nhất định là loại bảo thủ giữ mình, có một số người, thật ra luôn khát vọng bản thân được nhìn trộm. nhất là được mấy anh bô trai cao lớn nhìn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong xã hội luôn xuất hiện nhiều xì can đan vậy. Mấy chuyện thế này, nếu không phải do phái nữ cố ý, mấy anh phóng viên nhà ta làm sao mà chụp được? Dĩ nhiên, Hà Thanh không nhất định là loại người đó, nhưng trong lòng cô quả thật là không từ chối việc “bị” một người như Phương Hạo Vân nhìn trộm. “Uống trà. uống trà.” Ánh mắt của Phương Hạo Vân đảo một vòng lên trên ngực của Hà Thanh, nhiệt tình nói một tiếng, nhưng không trả lời câu hỏi của Hà Thanh. Hà Thanh nghe thấy thế, nhẹ nhàng cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, sau đó thản nhiên nói: “Quả thật là trà nggon. Phương thiếu gia, tôi thấy cậu nên trả lời câu hỏi của tôi trước đã, rồi hãy tham khảo về trà nhé?”