Hoán Kiểm Trọng Sanh
Chương 552 : Ngoại tịch như hoa
Trước kia, Kim Gia là con trâu của Tần Gia, mà bây giờ người ta ăn nên làm ra, và còn nổi bật hơn cả Tần gia nữa.
Người so với người, đúng là tức chết người.
Trong lòng Tần Tử Hoa bị đè nén, không thèm nhìn Kim Gia nữa, cắm đầu uống rượu.
Có cái gọi là rượu không say người, người tự say. tâm tình của Tần Tử Hoa không tốt, chỉ mới uống vài ly đã say, Vương Thế Phi cười hắc hắc, ngoắc A Tài đến, dặn: “Dẫn hắn đi nghỉ ngơi, tốt xấu gì cũng là người một nhà, cho một con nhỏ xinh đẹp cho hắn.”
“Khoan đã, để tôi thu xếp cho!” Kim Phi xung phong nhận việc.
Trần Thiên Huy nhìn thấy được sự gian xảo và chán ghét trong mắt của Kim Phi, chờ cô đi rồi, liền nói: “Haha. nếu tôi đoán không sai, Kim Phi sẽ mượn cơ hội này mà trừng trị Tần Tử Hoa.”
“Không thể nào” Kim Gia đứng dậy: “Tôi đi xem, lỡ nó làm bậy gì hết, làm hỏng đại sự của Phương thiếu gia.”
“Không cần!”
Phương Hạo Vân gọi Kim Gia lại, cười nói: “Cô ta biết chừng mực mà!”
Quả nhiên, không lâu sau, Kim Phi được A Tài dẫn vào,vẻ mặt khá là đắc ý, Kim Gia vội vàng hỏi: “Phi Phi, em làm gì tên Tần Tử Hoa kia vậy.”
“Kiếm vài thằng gay, và vài viên Viaga.” Kim Phi thản nhiên nói.
Mọi người nghe thấy thế, đều tự rùng mình.
Gay+Viaga =?
Đối với đàn ông mà nói, đây đúng là một sự tra tấn kinh khủng.
“Thà đắc tội với tiểu nhân, còn hơn đắc tội với đàn bà. nào, uống thôi!” Vương Thế Phi cũng cười cười nói một câu đầy ẩn ý, nâng ly lên kính rượu.
Không có Tần Tử Hoa, không khí trên bàn rượu trở nên thoải mái hơn, tất cả đều là người một nhà, anh kính em một ly, tôi kính cậu một ly, cứ thế mà tới.
Kim Gia dần dần cũng bị cuốn hút vào bầu không khí này, tuy rằng lúc trước ở Tần gia lúc nào cũng có tiệc rượu, nhưng mà tiệc rượu khi đó, không bao giờ có cảm giác thoải mái như vậy.
Quy định của Tần gia rất nghiêm, mặc dù Kim Gia là đại ca trên đường, nhưng vẫn chỉ là người hầu của Tần gia, là trâu là ngựa thôi. Nhưng bây giờ thì khác, ông ta có thể cảm nhận rằng, Phương Hạo Vân không coi mình là người hầu, hắn đối với mình rất ngang hàng.
Ông thích cái cảm giác ấm áp này.
Sáng ngày hôm sau, trong một phòng khách của Kim Bích Huy Hoàng phát ra một tiếng rống kinh khủng, ngay sau đó, hai người đàn ông xinh đẹp như hoa trần truồng chạy ra ngoài.
Còn trong phòng, Tần Tử Hoa đang ngồi khóc không ra nước mắt.
Tần Tử Hoa cúi đầu nhìn đứa em trai chịu tàn phá cả đêm, trong lòng lo lắng, mình gặp phải tình huống như vậy, không biết sau này em trai có dùng được không nữa.
Nghĩ đến đây, hắn liền mặc đồ vào, muốn đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào. Dù sao thì cái cần gạt số cũng quan trọng nhất, về chủ mưu của chuyện này, hắn ghi nhớ trong lòng, sớm muộn gì cũng tính sổ.
Phương Hạo Vân nghe Vương Thế Phi kể lại cảnh tượng khi ấy, thiếu chút nữa đã sặc cười đến chết, không thể không nói, chiêu này của Kim Phi quả thật đúng là tàn ác.
Đương nhiên, Phương Hạo Vân không có thời gian đi đâm hơi, chế nhạo Tần Tử Hoa. Chiều nay Daisy sẽ được đưa đến, hắn cần phải đi thu phục nhân tài kia.
Khi gặp mặt Bạch An Viễn, Phương Hạo Vân phát hiện ra sự thay đổi rất lớn, trong mắt ánh ông chỉ còn thù hận và không cam lòng.
Có lẽ bởi vì do rượu làm kích thích, làm ông ta biểu lộ chân thật. Nhìn ra được, Hứa Phượng đã gây tổn thương lớn đến nổi ông khắc sâu trong lòng rồi.
“Tội tình gì?”
Phương Hạo Vân giật lấy chai rượu trong tay của Bạch An Viễn, ném xuống đất: “Nghe nói trước đây ông đã kiêng rượu, vì sao bây giờ lại uống? Tôi nghĩ thiên tài ngày trước cũng không nhu nhược đến mức này”
“Chuyện của tôi không cần cậu quản. cậu tránh ra.” Uống quá nhiều làm cho tửu lượng của Bạch An Viễn đã tăng lên rất nhiều, theo tình hình này, uống một chai rượu, ông tuyệt đối vẫn còn tỉnh. Cho dù người có say, thì đầu óc của ông ta vẫn còn tỉnh.
“Chẳng lẽ ông không muốn báo thù?” Phương Hạo Vân không để ý đến thái độ của Bạch An Viễn. Đổi lại là người khác, nếu chuyện này xảy ra, thì chưa chắc đã sống tốt hơn.
“Báo thù?”
Bạch An Viễn nghe thấy thế, đột nhiên cảnh giác: “Tôi có thù gì phải báo. cậu đi đi, chúng ta không đi chung đường, tôi không giúp cậu, nói thật cho cậu biết, tôi đã nản lòng rồi.”
“Thật sao. một người đàn ông bị một con đàn bà lừa gạt làm tổn thương, mà lại cam tâm từ bỏ cơ hội báo thù?” Phương Hạo Vân tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Bạch tiên sinh, nếu tôi là ông, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho con tiện nhân Hứa Phương kia đúng rồi, bây giờ bà ta đang ở nước Mỹ, và đổi tên lại là Daisy.”
Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, trong lòng Bạch An Viễn căng thẳng, ngẩng đầu lên, quát hỏi: “Cậu thì biết cái gì. rốt cục cậu muốn gì? Cậu đến cười nhạo tôi, cố ý đến cười nhạo tôi đúng không? Đúng vậy, tôi bị một con đàn bà lừa, thì sao? Con người chứ không phải thánh hiền, ai mà không đau. Tôi nói cho cậu biết, Phương Hạo Vân, tôi không đi theo cậu, tôi ghết nhất loại người chà đạp lên vết thương của người khác, loại người chỉ biết chạm vào nổi đau của người khác”
“Bạch tiên sinh, ông nói tôi như vậy, có phải là hơi độc đoán hay không?” Phương Hạo Vân đi qua, cầm lấy một chai rượu khác ở ghế lên, kiếm một chổ sạch sẽ ngồi xuống, nhìn Bạch An Viễn, lạnh nhạt nói: “Bạch tiên sinh, không nói gạt ông, tôi muốn giúp ông báo thù. tôi biết trong lòng ông cực kỳ căm hận Hứa Phượng, cho nên tôi đã cho người mang bà ta từ Mỹ về, giao cho ông xử lý.”
“Người?”
Bạch An Viễn nghe thấy thế, khuôn mặt đang say bỗng nhiên tỉnh táo, đôi mắt vốn ảm đạm lập tức lóe lên ánh sáng: “Con tiện nhân Hứa Phượng đó, tôi muốn băm nó ra làm ngàn mảnh.”
Phương Hạo Vân đứng dậy, đè Bạch An Viễn đang bị cảm xúc làm kích động, để ông ta ngồi xuống ghế, vỗ vai ông ta, cười nói: “Đầu tiên không cần kích động, nghe tôi nói hết đã. Hứa Phương bây giờ đang đường đến Hoa Hải, phỏng chừng là một lát nữa sẽ đến. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ giao bà ta cho ông, khi đó, ông muốn giết muốn chửi gì đó, đều tùy ông.”
“Cậu đang nói thật, không gạt tôi chứ?” Bạch An Viễn cẩn thận hỏi.
“Tôi có phải là kẻ lừa đảo hay không, đến lúc đó ông sẽ biết.” Phương Hạo Vân trầm giọng hỏi: “Bạch tiên sinh, tôi xin hỏi ông một câu, người thông minh như ông, sao có thể bị một tiện nhân lừa. Theo tôi được biết, Hứa Phượng dường như cũng không tốt lắm.”
“Haizzz.”
Bạch An Viễn thở dài: “Đã là chuyện quá khứ rồi, tôi không muốn nhắc lại. Phương thiếu gia, vì sao cậu phải giúp tôi? Là vì muốn tôi giúp cậu sao?” Thái độ của Bạch An Viễn đã tốt hơn rất nhiều rồi, chủ động gọi Phương Hạo Vân là Phương thiếu gia.
Có thể thấy được, dì Bạch thu xếp rất đúng.
Có một số việc, chỉ cần tìm đúng lối ra, thì cho dù là khó khăn cở nào cũng có thể giải quyết. Ngược lại, nếu không tìm được biện pháp, cho dù là một chuyện đơn giản, thì cũng có thể sẽ biến thành một việc rất khó.
“Tôi đang có ý này.” Phương Hạo Vân gật đầu nghiêm túc.
“Thứ cho tôi nói thẳng.” Bạch An Viễn thoáng do dự một chút: “Tôi cũng không biết tập đoàn Đằng Phi này có thể làm được gì.”
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, lập tức cười. ngụ ý của Bạch An Viễn rất rõ, chính là ngại chổ của Phương Hạo Vân cho rất nhỏ, không đủ để chứa một người như ông.
Nếu như người khác nói vậy,khẳng định là một sự cười nhạo.
Nhưng mà, lời này từ miệng của Bạch An Viễn lại không chút buồn cười, với thực lực của ông, lúc trước ông thậm chí đã từng làm hợp đồng mấy trăm triệu đô.
Tập đoàn Đằng Phi bây giờ, giá trị cao nhất cũng chỉ có mười triệu.
Với quy mô như vậy, ở Hoa Hải không tính là tập đoàn lớn, càng không là gì trong mắt của người đàn ông này.
Đối với lời nói của Bạch An Viễn, Phương Hạo Vân không hề tức giận, ngược lại, hắn còn đang vui, Bạch An Viễn có thể nói như vậy, đã chứng minh rằng ông ta có dã tâm.
“Bạch tiên sinh. tâm tư của ông tôi hiểu được. Nhưng mà tôi muốn nói cho ông rõ, ông chưa biết gì về tập đoàn Đằng Phi thật sự.” Phương Hạo Vân nói: “Ông chỉ thấy được một mặt bên ngoài của nó sự phát triển của tập đoàn Đằng Phi, tuyệt đối không dừng lại trong nước. mà là toàn bộ thị trường quốc tế. Dựa theo kế hoạch của tôi, tập đoàn Đằng Phi trong tương lai sẽ trở thành tập đoàn nổi tiếng thế giới. đương nhiên, nhìn bây giờ thì quy mô đúng là hơi nhỏ. Nhưng không phải là như cái ông đã thấy. Trong tay tôi còn có cổ phần của một tập đoàn, một khi hợp thành, thì tập đoàn Đằng Phi hoàn toàn đủ năng lực đưa ra thị trường trong vòng mấy thánh.”
“Có việc này sao?
Bạch An Viễn nghe Phương Hạo Vân nói xong, lập tức hứng thú, ngồi thẳng dậy, tiếp tục hỏi: “Nói tình huống cụ thể xem.”
“Trong tây tôi còn có cổ phần của công ty địa ốc Thiên Hồng.” Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Bạch An Viễn nghe thấy thế, sắc mặt hơi đổi: “Nói như vậy, cái chết của Tưởng Đại Phát, và Thiên Hồng phá sản đều là do một tay cậu làm ra.”
“Không sai!”
Phương Hạo Vân đã dám làm, sợ gì không dám nhận. Có điều hắn không ngờ rằng, Bạch An Viễn say xỉn như vậy, mà vẫn biết rõ về thương giới Hoa Hải rõ như lòng bàn tay.
“Thủ đoạn hay.” Bạch An Viễn đột nhiên cười nói: “Vô độc bất trượng phu, lượng tiểu phi quân tử**. Phương thiếu gia, tôi đã sớm nhìn ra cậu không thể nào là một sinh viên tầm thường như vậy, bây giờ xem ra, cậu thật sự không giống. chỉ là cái tôi cần cậu không cho được. cho dù tương lai, tập đoàn Đằng Phi có ra thị trường thì thế nào.cũng không thể đạt đến quy mô mà tôi kỳ vọng.” Thương trường như chiến trường, từ sau khi thất bại trong việc đầu tư vào tập đoàn Lehman, Bạch An Viễn đã cảm nhận rõ ràng sự tàn khốc của nó. Thủ đoạn của Phương Hạo Vân mặc dù có chút tàn nah64n, nhưng mà trong thương trường, thì còn nhiều thủ đoạn đê tiện và tàn nhẫn hơn như vậy nhiều.
“Vậy vì sao ông không tự sáng tạo cho mình?”
Phương Hạo Vân nói tiếp, và hỏi ngược lại Bạch An Viễn: “Lần đầu tiên khi chúng ta gặp mặt, ông đã từng nói qua, ông không cần người khác bố thí. lúc ấy tôi cũng nói với ông, tôi đến để giúp ông, không phải là bố thí cho ông. những lời này, ông còn nhớ không?”
“Ừ!”
Bạch An Viễn gật đầu, đột nhiên hiểu được cái gì đó, nghiêm túc nói: “Ý của cậu là, tôi tự sáng tạo cho tôi một sân khấu. chỉ là các mặt ủng hộ, nhất là về phương diện tài chính.”
“Tất cả đều không có vấn đề.”
Phương Hạo Vân cười nói: “Tôi còn nói một câu, ông có năng lực lớn bao nhiêu, thì tôi có thể cung cấp sân khấu lớn bấy nhiêu. chỉ cần ông chịu giúp tôi làm việc, ông muốn người tôi cho người, ông muốn tiền tôi trả tiền.”
“Thật như vậy sao?”
Bạch An Viễn hoài nghi: “Thứ cho tôi nói thẳng, tôi thật sự không tưởng tượng được, cậu làm cách nào thực hiện lời hứa của mình. theo tôi được biết, tài chính của tập đoàn Thịnh Hâm đã đổ hết vào công trình vịnh Kim Thủy rồi, trong một thời gian ngắn không thể chảy trở về.cậu dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?”
“Cái này về sau ông sẽ rõ.” Phương Hạo Vân nói nghiêm túc: “Bây giờ đều duy nhất tôi có thể cam đoan với ông là, những lời tôi nói đều là sự thật.”
Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Bạch An Viễn không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu trầm tư.
Phương Hạo Vân đứng dậy đi đến cửa sổ, đưa mắt nhìn ra mấy tòa nhà cao tầng bên ngoài. Một hồi sau, hắn mởi phục hồi tinh thần,nhìn đồng hồ trong tay, phỏng chừng rằng, khoảng ba giờ sau thì tiện nhân Daisy mới về đến Hoa Hải.
“Phương thiếu gia, tôi có thể giúp cậu làm việc, nhưng tôi có vài điều kiện.”
Bạch An Viễn luôn chờ đợi cơ hội, tìm kiếm thời cơ. Lúc đầu, kế hoạch của ông là nửa năm sau sẽ đến vùng Chiết Giang tìm minh chủ, hy vọng là có thể quật khởi, lấy lại tiền đồ, dành dụm thế lực, để tương lai còn tìm con tiện nhân Hứa Phượng báo thù.
Đúng vậy, mục đích tuổi già của Bạch An Viễn chính là báo thù.
Chỉ là ông không ngờ rằng, chuyện báo thù lại có tin nhanh như vậy. Nếu lời của Phương Hạo Vân là sự thật, chuyện báo thù, nhanh nhất là buổi chiều nay có thể hoàn thành.
Truyện khác cùng thể loại
144 chương
28 chương
49 chương
100 chương
91 chương
564 chương