Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 53 : Nghi ngờ của Hàn tuyết Nhi

Hàn Tuyết Nhi ở kế bên, tim đập loạn xạ, sự hung tàn và độc ác của tên cảnh sát bịt mặt khiến cô thật khó mà chấp nhận được. “Có phải cô thấy tôi rất tàn nhẫn đúng không?” Phương Hạo Vân đưa chân đá tên Lão tứ ra, từ từ đi về phía Hàn Tuyết Nhi, lạnh nhạt hỏi. Hàn Tuyết Nhi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi môi cô mím chặt đến nỗi như không còn giọt máu, phảng phất nỗi sợ hãi, cô lấy hết can đảm nói: “Anh không phải cảnh sát, đúng không? Cảnh sát sẽ không giết người tùy tiện như thế. Rốt cuộc anh là ai?” “Cô sợ tôi lắm sao?” Phương Hạo Vân không trả lời câu hỏi của cô, mà còn hỏi ngược lại. “Uhm...” Hàn Tuyết Nhi đáp lại, đôi mắt xinh đẹp của cô bỗng ươn ướt, toàn thân run rẩy. Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng hắn dùng đao chém đôi người kia, trong bụng cô liền nhói lên khó chịu. Phương Hạo Vân lạnh lùng cười: “Cô thấy tôi tàn nhẫn, nhưng cô đừng quên đó là những hạng người gì? Bọn họ đều là kẻ đáng chết. Những người chết trong tay họ, cũng hết mười mấy mạng chứ không ít.” “Thế những người chết trong tay anh, ít hơn so với họ sao? Chẳng lẽ anh...” Hàn Tuyết Nhi vốn muốn chất vấn là, anh giết người, chẳng lẽ anh cũng đáng chết sao? Nhưng cô lại không dám nói ra. Phương Hạo Vân cười nhạt, nói: “Đúng vậy, số người mà tôi giết có lẽ nhiều hơn hẳn so với họ, nhưng tôi không hề giết hại người tốt. Có Thiên phạt trong tay, tôi chỉ giết những kẻ đáng chết. Cô nên hiểu là, có một số người sống ngoài vòng pháp luật, tôi cần phải dùng cách của tôi để mà kết thúc những tội ác của họ. Cũng giống như chuyện ngày hôm nay, nếu không phải nhờ tôi, thì khi đến lúc trời tối, bọn cướp nhất định có thể đưa cô rời khỏi. Cô đâu biết là cách làm của bọn họ rất chuyên nghiệp. Nếu tôi là sếp chỉ huy đội cảnh sát, tôi sẽ yêu cầu đưa đội Báo Biển đi làm nhiệm vụ giải cứu này...đủ rồi, thời gian không còn nhiều, tôi nghĩ đội cảnh sát cũng sắp phá được những rào cản mà bọn cướp để lại...” Nói xong, Phương Hạo Vân liền chuẩn bị rời khỏi. “Đợi đã...!” Mắt nhìn đại anh hùng đã giải cứu mình sắp rời khỏi, Hàn Tuyết Nhi cũng không biết từ đâu mà cô có dũng khí, để gọi lại người mà chẳng khác nào ác ma này. “Sao nào? Chẳng phải cô rất sợ tôi sao?” Phương Hạo Vân dừng bước, nói như đang cười nhạo. “Xin lỗi...!” Hàn Tuyết Nhi chần chừ một hồi, nói: “Anh đã cứu tôi, tôi không nên nói như thế với anh, cũng có thể anh đã nói đúng. Có một số người quả thật đã nằm ngoài vòng pháp luật, chỉ là tôi ghê sợ việc giết người...” Nói đến đây, Hàn Tuyết Nhi đột nhiên hỏi: “Có thể cho tôi biết, tại sao anh che mặt lại không? Có phải sợ tôi nhìn thấy không? Anh là người tôi quen biết, hay là...” Hàn Tuyết Nhi luôn cảm thấy trên thân thể của tên cảnh sát bịt mặt này có gì đó rất là quen thuộc, chỉ là trong nhất thời, cô nghĩ không ra. “Cứ cho là vậy đi, việc che mặt chỉ là sở thích của tôi mà thôi.” Phương Hạo Vân lạnh nhạt giải thích, hắn quyết định phải mau chóng rời khỏi đây, Hàn Tuyết Nhi đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của hắn, cô bé này đã quá quen thuộc với ánh mắt của hắn. “Ơ...!” Hàn Tuyết Nhi rụt rè cất tiếng, hỏi một cách cẩn trọng: “Anh phải đi sao? Có thể ở lại thêm một lúc không? Ở đây nhiều xác chết quá, em rất sợ. Em xin anh đấy, tuy em biết anh không phải là cảnh sát, nhưng em biết anh là người tốt, đừng để em lại đây một mình được không?” Nếu so sánh giữa ác ma và xác chết, Hàn Tuyết Nhi sẽ chọn người đang đứng trước mặt cô. Phương Hạo Vân nghe những lời cầu xin nhỏ nhẹ của cô, đã động lòng trắc ẩn, bước đến đưa tay lau đi những giọt nước mặt còn đọng lại trên khóe mắt cô, nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo nữa, mọi việc đều đã qua rồi, tôi sẽ ở lại với em thêm một lúc, chút nữa thôi cảnh sát sẽ đến, lúc đó họ sẽ đưa em rời khỏi. Em nhớ kỹ, những gì em nhìn thấy đều không được hé môi với cảnh sát, nhất là sự xuất hiện của tôi...” “Uhm, em biết rồi...!” “Có thể cho em mượn vai của anh không?” Hàn Tuyết Nhi nói xong, đột nhiên ngã gọn vào lòng của Phương Hạo Vân, đôi tay cô ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nói: “Anh biết không? Em rất sợ, thậm chí em đã nghĩ đến chuyện tự sát, là anh...là anh đã cứu em. Sự xuất hiện của anh, đã giúp em thoát khỏi nguy hiểm, em rất muốn báo đáp anh. Hãy cho em biết, rốt cuộc anh là ai vậy?” Phương Hạo Vân khẽ chau mày, trầm giọng nói; “Biết được thân phận của tôi em sẽ chẳng được lợi gì.” Nhè nhẹ vỗ vào vai của Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân lại căn dặn: “Nhớ kỹ nhé, nhất định không được hé môi với cảnh sát...nếu không thì, sau này tôi sẽ gặp rất nhiều phiền phức.” Giọng của Hàn Tuyết Nhi có chút khàn khàn, thút thít nói: “Anh yên tâm, là anh đã cứu mạng em, mọi chuyện em sẽ nghe theo anh hết, tuyệt đối sẽ không nói với cảnh sát những chuyện liên quan đến anh. Nhưng em thật sự rất muốn biết người cứu mạng em là ai? Anh có thể cho em biết không?” Phương Hạo Vân do dự một lúc, nói: “Nếu có duyên, tin rằng chúng ta có thể gặp lại nhau. Vả lại, sớm muộn gì em cũng biết tôi là ai. Nhưng không phải là hôm nay.” “Uhm, em sẽ nghe anh.” Hàn Tuyết Nhi đang nằm gọn trong lòng Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, đưa tay lau đi nước mắt, chầm chậm ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn ngấn lệ nhìn Phương Hạo Vân nói: “Anh dẫn em đi khỏi đây nhé? Mình đừng đợi cảnh sát đến nữa.” Cảnh sát liên tiếp thất bại, khiến Hàn Tuyết Nhi không còn tin ở họ nữa. Ngược lại, cô lại có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh tên hiệp sĩ giết người xấu không chớp mắt này. Phương Hạo Vân tính từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt hoảng sợ, không biết nên bấu víu vào đâu của cô, hắn lại có chút do dự. “Hãy hứa với em, dẫn em đi khỏi đây, anh nói anh là người tốt, người tốt thì không nên để em lại, đúng không?” Hàn Tuyết Nhi dùng đôi tay ôm chặt lấy cổ của Phương Hạo Vân, như sợ rằng hắn sẽ đột nhiên biến mất. Đây là lần đầu tiên Hàn Tuyết Nhi chủ động gần gũi như thế với một người đàn ông. Cũng thật hết cách, những chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến cô cảm thấy sợ hãi tột độ. Lúc này tên cảnh sát bịt mặt, cũng giống như sợi dây cứu mạng cô, cô cần phải nắm chặt lấy. Nếu hắn đem cô đi, cuộc sống bình yên thường ngày của hắn sẽ không còn nữa. Nhưng, nếu để cô lại, cần đợi thêm một lúc nữa cảnh sát mới có thể phá được những rào cản mà bọn cướp Thập Nhân Bang đã dựng lên để vào tới đây. Trong khoảng thời gian đó, để cho một cô bé yếu đuối đã bị một trận kinh sợ này một mình đối diện với những xác chết ghê rợn, đúng là có chút không phải. Đúng vào lúc Phương Hạo Vân đang khó xử, Hàn Tuyết Nhi đột nhiên kêu lên một tiếng: “Là anh...tôi biết anh là ai rồi, thì ra là anh...” Hàn Tuyết Nhi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Phương Hạo Vân, dường như đã phát hiện ra điều gì đó. Phương Hạo Vân giật mình, liền đẩy Hàn Tuyết Nhi ra, lạnh lùng nói: “Vậy cô nói thử xem, tôi là ai?” Phương Hạo Vân không loại trừ việc Hàn Tuyết Nhi dùng đòn tâm lý để dọa hắn. Hắn đã che mặt, mà còn thay luôn cả giọng nói, không lý nào Hàn Tuyết Nhi lại có thể nhận ra thân phận của hắn được.