Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 45 : Tạ Mai Nhi đau bụng kinh

“Thật không? Có chuyện thế này à? Ê, cậu có biết gã đại ngốc đó tên là gì không?” Trương Binh ganh tị hỏi. Nghe đến đây, Phương Hạo Vân lạnh toát sống lưng, nếu như hắn không đoán nhầm, gã đại ngốc mà mọi người bàn tán chắc là hắn đây, Phương Hạo Vân không muốn tiếp tục lôi thôi ở đây, hắn chạy nhanh rời khỏi kí túc xá. Dọc đường Phương Hạo Vân cảm thấy ấm ức trong lòng, oan quá đi mất! Hắn không thích gia nhập hội võ thuật chẳng lẽ cũng làm sai? Bây giờ bị tất cả sinh viên mắng là gã đại ngốc mới tức chứ. “Tức thật, chắc là con Nữ bạo long Trần Thanh Thanh bày trò, muốn làm vậy để ép mình gia nhập đây mà.” Phương Hạo Vân suy nghĩ chu đáo, thoáng chốc hắn đã hiểu ra nguyên nhân sâu xa của chuyện này. “Nữ bạo long chết tiệt, cứ chờ đó, ta không thèm để ý những lời khiêu khích của cô đâu.” Phương Hạo Vân ưỡn ngực kiên quyết, đưa mắt nhìn vào những chiếc ô tô qua lại không ngớt giữa lòng đường, lẩm bẩm: “Ta đi đường của ta, mặc cho người khác lái xe chạy nhanh vậy!” Sau khi về đến chung cư Kim Hoa, Phương Hạo Vân xách hành lí leo lên lầu 3, đang định bấm chuông cửa thì phát hiện cửa không khóa, hình như trong nhà còn vọng ra tiếng rên đau đớn của phụ nữ. Phương Hạo Vân lo lắng trong lòng, chẳng lẽ trong khoảng thời gian một tiếng hắn rời khỏi, Tạ Mai Nhi gặp phải chuyện gì bất trắc rồi. Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân vội vất bỏ hành lí ngoài cửa, đạp cửa xông thẳng vào phòng, thấy Tạ Mai Nhi đang nằm trên ghế sofa, sắc mặt trắng bệch, hai tay ôm lấy bụng, lông mày nhíu chặt lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên cô đang rất đau đớn. “Chị Mai, chị bị gì vậy? Đau bụng à?” Phương Hạo Vân bước tới hỏi thăm, vừa là đồng nghiệp vừa ở chung nhà, hai mối quan hệ thân thiết cộng lại, quan tâm giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm. “Hay là em đưa chị đi bệnh viện, hoặc là bây giờ em gọi 120 kêu xe cấp cứu tới đây...” Phương Hạo Vân lo cuống lên, quan tâm hỏi. “Đừng...đừng làm vậy...” Tạ Mai Nhi nghe Phương Hạo Vân nói thế liền bối rối ngăn cản, có ai đau bụng kinh mà đi bệnh viện bao giờ đâu. Ngập ngừng một lát, Tạ Mai Nhi khuôn mặt nhăn nhó, cố gắng nặn ra một nụ cười trấn an, nói: “Hạo Vân, chị chỉ đau bụng thường thôi, không sao đâu mà, em rót giùm chị một cốc nước ấm là được.” Những cơn đau bụng kinh của Tạ Mai Nhi bắt đầu xảy đến từ năm cô 18 tuổi, đã đau suốt mấy năm rồi, mỗi lần đến tháng là lại đau thắt cả ruột, hôm qua cô biết trước hôm nay sẽ như thế nên xin nghỉ phép trước, ở nhà chờ đợi cơn đau ập đến. “Chị Mai, có cần...cần em đi mua ít thuốc cho chị không?” Rót cốc nước ấm đưa ra, Phương Hạo Vân thấy Tạ Mai Nhi có vẻ càng lúc càng đau, trên trán của cô ướt sũng mồ hôi, sắc mặt trắng bệch như xác chết, hắn lo lắng Tạ Mai Nhi bị bệnh cấp tính thì nguy to. “Không cần đâu Hạo Vân, bệnh này của chị có lâu nay rồi, mỗi tháng cũng sẽ...” Bị cơn đau hành hạ quyết liệt, ngay cả sức lực để nói hết câu Tạ Mai Nhi cũng không còn. Phương Hạo Vân thế mới hiểu ra, thì ra chị Mai đang bị đau bụng kinh. Phương Hạo Vân là đàn ông, hắn không biết rõ về chứng đau bụng kinh của phụ nữ, hắn thậm chí không rõ có phải người phụ nữ nào khi tới tháng đều đau đớn vật vã thế này không. Do dự một lúc, hắn chạy vội ra ban công, gọi điện cho dì Bạch, dì Bạch là phụ nữ, hơn nữa còn tinh thông y thuật cổ truyền, hắn biết chắc dì Bạch có phương pháp nào đó có thể giúp Tạ Mai Nhi giảm nhẹ cơn đau. Dì Bạch sau khi nghe hiểu sự tình Phương Hạo Vân kể lại xong, cũng không hỏi han thêm, lập tức dạy cho hắn một cách tạm thời xoa dịu cơn đau thống kinh. Gác điện thoại lên, Phương Hạo Vân quay lại, nói với Tạ Mai Nhi đang nhăn nhó đau đớn, mồ hôi vã ra như tắm: “Chị Mai, em nghĩ em có cách này có thể giúp chị tạm thời ngắt cơn đau đi.” Tạ Mai Nhi nghe nói vậy, cố gắng mở miệng hỏi dồn: “Có cách gì mau nói chị nghe...” Mấy năm qua, Tạ Mai Nhi uống đủ các loại thuốc đông y tây y, nhưng đều không thấy có hiệu quả, cái gì mà Phụ khoa thiên kim phiến, Ô kê bạch phụng hoàn...tất cả đều vô tác dụng. Lúc này nghe Phương Hạo Vân nói có cách, cô lập tức bám víu vào hy vọng mong manh này. “Chị Mai, em giúp chị xoa bóp dưới bụng thì cơn đau sẽ dịu lại tức khắc, còn nếu muốn trị cho dứt, mấy ngày nữa em giới thiệu một người bạn của em với chị, em nghĩ cô ấy sẽ giúp được chị.” Phương Hạo Vân ân cần đề nghị. Tạ Mai Nhi nghe xong đỏ chót cả khuôn mặt, hai bên má vốn trắng bệch lập tức ửng đỏ lên nhanh chóng, cô đang nghĩ thầm có phải Phương Hạo Vân định thừa cơ giở trò với cô không, nhưng suy nghĩ kĩ thì cậu em này nói có phần đúng, đàn ông thuộc tính dương, nếu lòng bàn tay đủ ấm xoa vào bụng thì cơn đau sẽ dịu bớt. Phương Hạo Vân thấy Tạ Mai Nhi xấu hổ không lên tiếng, vốn định nói ra mấy câu kiểu như “Lương y như từ mẫu” gì gì đó để trấn an, nhưng sắp nói bật ra thì hắn ý thức được hình như mình đâu phải là bác sĩ. Suy ngẫm kĩ lại, Phương Hạo Vân nhận ra lời đề nghị của hắn có hơi sỗ sàng, tuy thời đại hiện nay đã thoáng hơn nhiều, không còn quan trọng thái quá việc nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng dù sao hai người không phải là quan hệ nam nữ, tự nhiên đưa ra đề nghị xoa bóp bụng giúp người ta, đương nhiên có hơi đường đột, người ta có nghĩ bậy hoặc hiểu lầm cũng là chuyện bình thường. Phương Hạo Vân bối rối không biết nói gì, một lát sau mới lên tiếng: “Chị Mai, hay là...hay là em đi mua giúp chị một ít thuốc giảm đau vậy? Thật ra em không có ý đồ xấu đâu, chỉ là không muốn chị tiếp tục đau đớn.” Lúc này tâm trạng của Tạ Mai Nhi căng thẳng vô cùng, một mặt cô cảm thấy xấu hổ, mặt khác lại hy vọng cậu em này có thể giúp cô thoát khỏi cơn đau hành hạ, cơn đau càng lúc càng nặng, đã lên tới tận ngực của cô, cô sắp chịu hết nổi rồi. Nhìn bộ dạng chân thành của Phương Hạo Vân, cuối cùng Tạ Mai Nhi khẽ gật đầu, yếu ớt nói: “Hạo Vân, em qua đây xoa bóp cho chị vậy...” Thuốc giảm đau tuy có tác dụng nhưng hiệu quả không kéo dài, hơn nữa dùng nhiều dễ gây ra tác dụng phụ, nên vào những lúc đau bụng như thế này, Tạ Mai Nhi thà cố gắng chịu đựng chứ không chịu dùng thuốc giảm đau. Phương Hạo Vân bước đến gần, đưa tay nắm lấy cổ tay Tạ Mai Nhi bắt mạch cho cô, hỏi han vài câu, sau đó nghiêm túc nói: “Chị Mai, em đã bắt mạch cho chị, vấn đề không nghiêm trọng, cơn đau của chị là do khí huyết suy nhược gây nên, mạch tượng của chị hơi yếu, em giúp chị xoa bóp vài cái sẽ đỡ ngay, còn nếu muốn trị dứt thì phải nhờ bạn em ra tay rồi. Em có cách giúp chị thoát khỏi cơn đau lần này...nhưng...” Tạ Mai Nhi nghe nói thế, nửa tin nửa ngờ, đưa tay gạt những sợi tóc tơ rối bù trên trán ra sau, hấp tấp yêu cầu: “Hạo Vân, em đừng ngập ngừng nữa, chị đau đến nỗi sắp chết đây nè, em mau nói ra cách của em đi!”