Hoán Kiểm Trọng Sanh
Chương 413 : Chỉ là thay đổi ông chủ thôi mà
Có điều nói đi cũng phải nói lại, trong khoảng thời gian này, Trần Thiên Huy cảm thấy rằng Kim Phi rõ ràng là xinh đẹp hơn so với trước. Rõ ràng nhất là thân thể của ả. so với trước kia, thật sự đúng là trên trời dưới đất.
Ả ta là đang giả vờ, hay là thật sự coi trọng Hạo Vân?
Nghĩ đến đây, Trần Thiên Huy thở dài trong lòng, Hạo Vân đúng là một cục than nóng, tình địch của con gái cứ xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Tình thế dường như không được thuận lợi nha.
Có Trần Thiên Huy cùng Vương Thế Phi ở đây, Phương Hạo Vân cũng không phóng đãng thái quá. Hắn nhẹ nhàng phát một cái vào mông Kim Phi, bảo trì một khoảng cách nhất định với cô ta, cười nói: “Không phải hiện giờ tôi đã đến rồi sao. Mọi người vất vả rồi.”
Kim Phi dường như cũng ý thức được Phương Hạo Vân không muốn quá thân cận với cô, trong con ngươi lướt qua một tia tức giận, sau đó cô lại mặt không đổi sắc quay trở lại chỗ ngồi.
Phương Hạo Vân lập tức ngồi xuống chỗ trống ở bên cạnh Trần Thiên Huy, hỏi: “Chú Trần, 10% cổ phiếu kia đã lấy được chưa?”
“Đương nhiên. Chú đã nói từ đầu rồi, ở trên thương trường, không có bằng hữu tuyệt đối, chỉ có ích lợi tuyệt đối. Hiện giờ chúng ta đã nắm trong tay 40% cổ phiếu của địa ốc Thiên Hồng.” Trần Thiên Huy cười nói: “Cháu định khi nào đi đi gặp Tưởng Đại Phát. tuyên án tử hình cho hắn.”
“Việc này không nên chậm trễ, cháu tính chốc lát nữa là đi luôn thôi.” Phương Hạo Vân gần đây gặp khá nhiều chuyện phiền toái, tốt nhất là giải quyết càng nhanh càng tốt. Từ nay về sau, ở trong lòng hắn sẽ bớt đi được một kẻ thích làm loạn.
“Được rồi, chúng ta cứ mở champagne chúc mừng trước đã, chốc nữa cháu tới đó cũng được. Đúng rồi, ngày mai chú phải quay về thôn Lưu Thủy xem một chút, cháu có rảnh không?” Trần Thiên Huy tùy ý hỏi một câu.
Trong lòng Phương Hạo Vân vẫn đang nghĩ tới Hilton, cho nên gần đây cũng không dám tới thôn Lưu Thủy, đành phải nói lời xin lỗi: “Chú Trần, thời gian sắp tới cháu không thể rời khỏi Hoa Hải được. Chuyện ở thôn Lưu Thủy chú giúp cháu quan sát một chút. Đúng rồi, về phía huấn luyện của chị Thanh Thanh cũng đã sắp kết thúc rồi, chốc nữa chú hỏi han một chút tình hình từ Lã lão đi. Sau khi xong việc thì báo cho cháu một tiếng.”
“Ừm.!”
Chuyện liên quan đến tính mạng của con gái, Trần Thiên Huy đương nhiên không dám chậm trễ: “Hạo Vân, cho dù cháu không nói, trong lòng chú vẫn luôn nghĩ tới. Tối nay trở về chú sẽ liên hệ với cha vợ chú.”
Hai người trò chuyện bên này, bên kia Vương Thế Phi và Kim Phi cũng đã mở champagne.
Sau buổi chúc mừng đơn giản, Phương Hạo Vân quyết định tới chỗ Tưởng Đại Phát để lật bài ngửa, chính thức tuyên bố tử hình với hắn. Kim Phi giữ chặt cánh tay của Hạo Vân, muốn đi theo cùng, Phương Hạo Vân hơi thoáng do dự rồi cũng đồng ý.
Trần Thiên Huy thì lưu lại để thương nghị với Vương Thế Phi về tình hình buôn bán của hộp đêm hai nhà.
Trên đường, Phương Hạo Vân gọi điện thoại cho Trương Mỹ Kỳ, sau một thoáng do dự, hắn kể qua một lượt kế hoạch đối phó với Tưởng Đại Phát của mình ra với cô, muốn nghe ý kiến của cô. Câu trả lời của Trương Mỹ Kỳ vẫn kiên quyết như vậy: “Hạo Vân, không cần phải cố kỵ, chị và hắn đã không còn có dính dáng gì nữa rồi.”
Sau khi cắt điện thoại, Phương Hạo Vân cảm thấy rằng trong lòng rất thoải mái, rất thoải mái.
“Kỳ thực anh hoàn toàn không cần phải hỏi Trương Mỹ Kỳ, cô ấy hiện giờ đã là bạn gái của anh, anh hỏi như vậy, sẽ khiến cho cô ấy nghĩ rằng anh không tín nhiệm cô. hành động của anh thật là ngu xuẩn.” Kim Phi thản nhiên nói.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, sắc mặt hơi biến đổi, cẩn thận suy nghĩ lại một chút thì thấy đúng là như vậy, mình đúng là đã thiếu sót. Kỳ thực vấn đề này, hắn cũng đã hỏi Trương Mỹ Kỳ không phải mới lần đầu.
“Cám ơn lời khuyên của cô.!”
Lời nói của Kim Phi mặc dù có chút khó nghe, nhưng mà thực có đạo lý.
“Chỉ có phụ nữ mới hiểu được phụ nữ. Mấy gã đàn ông thối các anh chỉ biết lấy đàn bà ra làm trò cười. Căn bản là không hiểu được lòng dạ của người phụ nữ.” Kim Phi thở phì phì nói: “Giống như là anh đối với tôi ấy. cho tới bây giờ cũng chỉ coi như là đối tượng để phát tiết, trong lòng căn bản là không có địa vị cho tôi.”
“Đủ rồi, đừng trợn mắt ra nữa, khen cô một câu là cô quên luôn mình là ai rồi à. Cô có dám nói rằng cô thực tâm với tôi hay không?” Phương Hạo Vân hỏi lại một câu.
Kim Phi xoay chuyển con ngươi, nói: “Anh dựa vào cái gì mà nói rằng tôi không chân thành với anh. Tôi thực sự đã yêu anh, tôi muốn tốt cho anh, muốn làm bạn gái của anh.” Nói xong, Kim Phi liền chui thẳng vào trong lòng ngực của Hạo Vân.
Phương Hạo Vân đẩy Kim Phi ra, cười lạnh một tiếng, không chút khách khí nói: “Được rồi, thu hồi màn kịch của cô lại đi. Tôi đã sớm nói với cô rồi, chuyện này tôi rõ ràng, cô còn rõ ràng hơn tôi, chúng ta hiện giờ chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Tôi thì cần phát tiết, còn cô thì cần đàn ông tới an ủi, chúng ta cũng chỉ vì nhu cầu mà thôi.”
Kim Phi nghe thấy thế, lập tức liền nở nụ cười: “Không sai, anh nói đúng. thì có sao. nói không chừng một ngày nào đó tôi sẽ thực sự yêu anh. Hạo Vân, đến lúc đó anh có tiếp nhận tôi không?”
Phương Hạo Vân lạnh giọng nói: “Tôi nghĩ sẽ không có một ngày như vậy đâu, tôi hiểu rõ loại đàn bà như cô, là một con rắn độc, hoàn toàn triệt để là rắn độc. Cô có thể lên giường cùng với kẻ thù giết chồng mình, có thể thấy được lòng dạ của cô thâm sâu đến mức nào. Nhớ kĩ lời tôi nói hôm nay, nếu có một ngày tôi cảm giác thấy sự uy hiếp của cô với tôi, thì đó sẽ là ngày tận thế của cô.”
Cảm nhận thấy được sát khí của người đàn ông, thân mình Kim Phi không nhịn được mà run rẩy. Một lúc lâu sau, cô mới làm ra được một khuôn mặt tươi cười mà nói: “Phương thiếu gia, tôi nghĩ rằng anh đánh giá tôi quá cao rồi đó. Anh thấy một cô gái mềm yếu như tôi thì có thể làm ra được cái gì uy hiếp tới anh cơ chứ? Không có chuyện đó đâu. Tôi thừa nhận, trong lòng tôi đúng là có thù hận, nhưng mà tôi cũng biết, ở trước mặt anh tôi căn bản là chẳng làm được gì cả, nếu tôi muốn báo thù thì đó là một hy vọng rất xa vời.”
Nhìn bộ dáng khổ sở đáng yêu của Kim Phi, trong ánh mắt của Phương Hạo Vân không có lấy một chút thương hại. Nếu có ai đó cảm thấy thằng con đàn bà này là một cô gái mềm yếu, thì đó là hắn đã sai bét dem rồi. Một người đàn bà có thể chôn giấu cừu hận vào sâu bên trong lòng, tuyệt đối không hề đơn giản.
Biết rõ Phương Hạo Vân là kẻ thù giết chồng của cô, nhưng mà cô lại có thể giả vờ rằng không quan tâm đến tí nào, hơn nữa lúc ở trên giường, dường như là cô ta đã quên đi hết mọi chuyện.
Dùng một câu rất văn hoa mà nói, Phương Hạo Vân cảm thấy rằng Kim Phi đang nằm gai nếm mật.
“Được rồi, bây giờ tôi không có thì giờ quan tâm đến việc này. lúc sau lại nói đi.”
Phương Hạo Vân tiến về phía trước, Kim Phi chợt giật mình, lập tức chạy đi theo: “Phương thiếu gia, chúng ta không đi xe à? Anh không định đi bộ tới đó đấy chứ?”
“Tôi đúng là định đi bộ tới đó.”
Nói xong, Phương Hạo Vân đột nhiên bắt lấy tay của Kim Phi, tốc độ nhanh chóng tăng lên như chớp, khiến cho người ta rát cả lưỡi. Đương nhiên, lúc này đang là buổi tối, con đường mà bọn họ đang đi đèn đường có hơi u ám, cho nên người bình thường sẽ không thể chú ý tới thân ảnh của bọn họ.
Kim Phi vốn định hét lên một tiếng chói tai, nhưng mà lại bị Phương Hạo Vân dùng một bàn tay khác bưng miệng lại: “Im miệng.”
Kim Phi cảm thấy rằng mình như là đang bay, cho tới giờ, cô đều cảm thấy rằng khinh công là sản phẩm bịa đặt của tiểu thuyết võ hiệp, nhưng mà hiện giờ, cô lại được nếm thử hương vị khinh công.
Một lúc sau, Kim Phi không hít thở nổi nữa, cô ư ư a a ra hiệu một hồi, hy vọng Phương Hạo Vân có thể buông miệng của cô ra. Tốc độ nhanh như vậy, khiến cho cô hô hấp hơi khó khăn, cô phải dùng đến miệng để hô hấp.
Phương Hạo Vân dường như cũng hiểu được, cảnh báo một tiếng: “Tôi có thể buông cô ra, nhưng mà cô không được phép hô to, chỉ được nhỏ giọng nói chuyện.”
Kim Phi vội vàng nháy mắt ý bảo mình đã hiểu.
Phương Hạo Vân sau đó mới buông miệng cô ra.
Quả nhiên, Kim Phi không la to lên, mà đè thấp âm thanh vô cùng hâm mộ nói: “Phương thiếu gia, anh mà cứ áp dụng phương pháp này thì có phải là sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền du lịch hay không?”
Phương Hạo Vân cứng lưỡi không nói được gì, vốn nghĩ rằng Kim Phi sẽ bởi vì chuyện này mà khiếp sợ. Ai ngờ kết quả là, cô lại phun ra được một câu như vậy.
“Cô mới tiết kiệm tiền du lịch ấy. cả nhà cô đều tiết kiệm tiền du lịch.” Phương Hạo Vân cảm thấy rằng công phu khinh công của mình bị người khác vũ nhục, thở phì phì mắng mấy câu.
Kim Phi xấu hổ cười cười: “Thực xin lỗi, trong lòng hơi loạn. cho nên tôi cũng không biết mình đang nói cái gì nữa.”
Phương Hạo Vân làm như vậy, kỳ thực chỉ là nhất thời nghĩ ra. Hắn muốn mượn cơ hội này để cho Kim Phi hiểu rõ thực lực bản thân của mình, gây ra sự uy hiếp với cô.
Theo tình huống hiện tại mà xét, mục đích của hắn hẳn là đã đạt được.
Là một người bình thường, không ai là không cảm thấy khiếp sợ với loại công phu khinh công quá khoa trương như thế.
“Tới rồi.!” Lộ trình vốn cần tới bốn mươi phút đi xe, Phương Hạo Vân đi đường nhỏ lại chỉ mất có nửa giờ. Sau nửa giờ đó, cho tới tận lúc cước bộ kia dừng lại, quả tim của Kim Phi vẫn còn đang gia tốc. Đừng tưởng lúc trước cô nói ra được một câu ngốc nghếch hồ đồ như thế, trên thực tế là trong lòng cô rất khiếp sợ, vô cùng vô cùng khiếp sợ.
Cô thậm chí còn cảm thấy rằng, Phương Hạo Vân không phải là người, hắn là thần.
Chỉ có thần linh mới có được bản lãnh như vậy.
Đối với con đường báo thù của mình, cô cũng đã không còn niềm tin nữa. Ở trước mắt sức mạnh tuyệt đối, thì một chút năng lực tính kế có là cái gì, có điều cô vẫn sẽ không dễ dàng mà buông tha đâu.
“Phương thiếu gia, đợt chút nữa đã, chờ tim tôi đập lại bình thường rồi chúng ta hẵng vào.” Kim Phi đặt hai tay lên ngực, tận lực làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại.
Phương Hạo Vân giống như bước ra từ trong bóng tối, đứng ở trước cửa địa ốc Thiên Hồng. Ngẩng đầu, hắn nhìn thấy rõ ràng tòa nhà văn phòng mười tầng này vẫn còn sáng đèn.
Cổ phiếu của công ty đã bị đình giao dịch, chuyện như vậy đối với địa ốc Thiên Hồng mà nói, không thể nghi ngờ chính là một tin dữ. Tin rằng giờ phút này tất cả quản lý trung tầng cao tầng của địa ốc Thiên Hồng đều đang ở đây. Bọn họ có lẽ là đang tích cực thương lượng biện pháp giải quyết vấn đề.
“Phương thiếu gia, chúng ta đi vào thôi.” Kim Phi chủ động ôm lấy một cánh tay của Phương Hạo Vân, ép sát vào người hắn, giống như một con chim én nhỏ nép vào người vậy.
Phương Hạo Vân chỉ thản nhiên cười: “Đi thôi.!”
Đúng như Phương Hạo Vân dự đoán, lúc này, toàn bộ những quản lý cấp cao của địa ốc Thiên Hồng đều đang ở trong phòng họp, vẻ mặt của tất cả mọi người đều đang như ăn phải mướp đắng vậy. Địa ốc Thiên Hồng trở thành cái dạng này, không hề nghi ngờ chính là một tai họa đối với tiền đồ của bọn họ. Hiện giờ nguy cơ tài chính thế giới đang tràn lan, địa ốc Thiên Hồng nếu thực sự bị đóng cửa, vậy thì bọn họ sẽ lại phải đi tìm việc ở nơi khác, thật sự là quá khó khăn.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều lo lắng. Một vài phó tổng nhờ thông qua việc bán cổ phiếu mà kiếm được một khoản lớn, giờ phút này chẳng hề có chút lo lắng nào cả.
Ít nhất, lợi ích của bọn họ cũng sẽ không bị tổn thất.
“Các vị, xốc lại tinh thần đi. Chúng ta còn chưa tới mức cùng đường đâu, hiện giờ chỉ là bị đình chỉ giao dịch mà thôi. chúng ta vẫn còn cơ hội mà.” Nhìn những thủ hạ của mình một đám vẻ mặt giống như quả cà chua dập, Tưởng Đại Phát đột nhiên có một loại cảm giác vô phương cứu chữa.
Trên thực tế, những lời mà gã nói lúc này, ngay cả chính gã cùng còn không tin. Từ lúc địa ốc Thiên Hồng bị ngừng hoạt động trên sàn chứng khoán, chính hắn đã không còn niềm tin nữa rồi.
Hiện tại, điều duy nhất hắn có thể làm là phó mặc cho số phận.
Đương nhiên, hắn vẫn cần sự ủng hộ của các thành viên trong công ty. Càng là ở lúc sau, lòng người trong công ty lại càng không thể rời rạc được.
“Ông chủ Tưởng, mấy ngày trước không phải là có người tới mua lại công ty của chúng ta hay sao. Không bằng ông đi tìm bọn họ đi. Tôi cho rằng, lúc này đó là biện pháp duy nhất rồi.” Tiểu Vương đưa ra một đề nghị.
Lời này vừa nói ra, đại bộ phận quản lý cao cấp ở chỗ này đều tới tấp phụ họa.
Công ty phá sản, nghĩa là bọn họ phải bỏ của chạy lấy người, mất đi công việc. Nếu bị thu mua, chỉ cần Tưởng Đại Phát tại lúc thu mua đưa ra một điều kiện, đó là giữ nguyên toàn bộ nhân viên, thì đối với bọn họ mà nói, chỉ là thay đổi một ông chủ khác mà thôi.
Đối phương mua địa ốc Thiên Hồng là muốn lột xác để đưa ra thị trường, Đối với những công ty có thế lực cường đại như vậy, trong lòng các nhân viên luôn cảm thấy rất nóng lòng.
“Không được.!” Địa ốc Thiên Hồng là tâm huyết của Tưởng Đại Phát, là đứa con của hắn. Là do hắn tự tay mở ra, bước từng bước phát triển lên, hắn sẽ không bán đứa con của mình cho người khác.
“Ông chủ Tưởng, ông có thể đối mặt với sự thật có được không. Mọi người đã đi theo ông lâu đến như vậy, cho dù là không có công lao cũng có khổ nhọc, ông có thể suy nghĩ cho mọi người một chút có được hay không. Ông chủ Tưởng, tôi thay mặt cho mọi người cầu xin ông, cho mọi người một con đường sống đi?” Lời nói của Tiểu Vương dường như là đại biểu cho tâm tư của mọi nhân viên trong địa ốc Thiên Hồng.
“Ông chủ Tưởng. Tất cả mọi người đang ở đây à. Tôi có mấy tin tức muốn công bố với mọi người trước mặt ông đây.” Tưởng Đại Phát đang muốn nói gì đó, không ngờ lại bị người nói xen vào.
Truyện khác cùng thể loại
144 chương
28 chương
49 chương
100 chương
91 chương
564 chương