Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 36 : Người đẹp hội võ thuật

Mong muốn là tốt đẹp, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc. Phương Hạo Vân thở dài chán nản, theo tình hình hắn quan sát được, người của bên hội võ thuật rõ ràng đang mất dần ưu thế, chỉ vài chiêu nữa là thua chắc. Công bằng mà nói thì tên này đánh nam quyền cũng khá đấy, chỉ là chiêu thức quá cứng nhắc, không uyển chuyển theo kịp tình huống, tuy chiêu thức đánh ra đẹp mắt nhưng sức sát thương không mạnh. “Binh!” Quả nhiên, sau ba chiêu tiếp theo, hội viên của hội võ thuật bị gã hội viên karate đánh ngã lăn ra đất, mất một lúc lâu cũng không bò dậy được. “Hay, hay lắm...” Đám đông sinh viên đang có mặt theo dõi cuộc tỉ thí reo hò phấn khích. Nghe tiếng reo hò của đám đông sinh viên, Phương Hạo Vân cảm thấy chua chát trong lòng, ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy từ ánh mắt của người hội viên hội võ thuật bị đánh ngã lộ vẻ xấu hổ nhưng cũng kiên cường không kém. “Thẩm phó hội trưởng, cậu thua rồi, theo như giao hẹn, hội võ thuật của các cậu có thu hội viên phải đợi hội karate của tôi thu nhận xong mới được tiến hành nhé.” Tên hội viên hội karate vừa giành chiến thắng trong cuộc đấu khinh khỉnh nói, khóe miệng nở một nụ cười kiêu ngạo. “Kimura à, cậu đừng đắc ý vội, chẳng phải chúng ta đã giao hẹn trước đấu ba trận mà? Các cậu mới thắng trận đầu, dựa vào gì nói chúng tôi thua.” “Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phương Hạo Vân quyết định tìm hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành thế nào, sau đó mới quyết định có ra tay giúp hội võ thuật hay không, dù sao hắn cũng là người luyện võ, không chịu nổi bọn dùng võ karate hống hách ngay tại sân trường đại học ở Trung Quốc. “Cậu là sinh viên mới à?” Một sinh viên năm 3 đứng gần Phương Hạo Vân nhất lên tiếng giải thích: “Mỗi năm vào lúc tân sinh viên đến nhập học, các đoàn hội trong trường đều tranh nhau lôi kéo hội viên. Hôm nay hội karate và hội võ thuật giao ước với nhau, thi đấu ba trận định thắng thua, bên thắng có quyền ưu tiên tuyển hội viên trước. Ây...Tớ học ở đại học Hoa Hải đã ba năm rồi, chứng kiến hội võ thuật ngày càng sa sút, bây giờ ngay cả karate của bọn nước ngoài cũng đánh không lại, thật khiến người ta chán nản...” “Phía hội karate cử ra một phó hội trưởng, tên là Kimura, nghe nói là cao thủ đai đen karate tam đẳng, phía hội võ thuật cũng cử một phó hội trưởng, nhưng là cao thủ lợi hại nhất của hội rồi, tên là Thẩm Văn Long. Hắn thua cuộc ngay trận đầu, thật ra đã đồng nghĩa với việc thất bại hoàn toàn của hội võ thuật.” Phương Hạo Vân cảm thấy không hiểu hỏi: “Vậy hội trưởng của hội võ thuật đâu? Sao không ra tay, chẳng lẽ võ nghệ của hội trưởng không bằng phó hội trưởng?” “Hội trưởng của hội võ thuật là Tần Tử Hoa, là nghiên cứu sinh của đại học Hoa Hải, năm ngoái giành được học bổng nghiên cứu học thuật đã đi sang trường đại học bên Washington ở Mỹ tiếp tục học lên cao, nhanh nhất thì cuối năm nay mới quay về, thật ra còn một phó hội trưởng nữa tên là Trần Thanh Thanh, năm nay cũng lên học nghiên cứu sinh rồi, nhưng võ nghệ của cô ta còn thua Thẩm Văn Long, đương nhiên càng không phải là đối thủ của Kimura...” Nghe xong lời giải thích tường tận của cậu sinh viên năm 3 này, Phương Hạo Vân cuối cùng cũng hiểu ra đầu đuôi sự việc. Cái cô phó hội trưởng Trần Thanh Thanh, hình như mấy hôm trước đến ghi danh nhập học hắn đã từng gặp mặt. Do dự một lát, Phương Hạo Vân quyết định ra tay giúp hội võ thuật, trừng trị tính hống hách của bọn hội viên hội karate. “Thẩm phó hội trưởng, cậu biết rõ mà, cuộc so tài này thật ra phía hội võ thuật các cậu đã thua, tôi nghĩ cậu rõ hơn ai hết, cậu là cao thủ lợi hại nhất bên hội võ thuật rồi, còn hội karate bọn tôi cao thủ đai đen tam đẳng đã có năm người, hơn nữa hội trưởng Kameda còn là cao thủ tứ đẳng. Cậu thấy hai trận còn lại có cần thiết tiếp tục nữa sao?” Kimura đắc ý lên giọng. Câu này nói ra, Thẩm Văn Long và các hội viên hội võ thuật xung quanh đó cúi đầu im lặng, tuy những lời của Kimura có vẻ ngạo mạn khinh thường người khác, nhưng đó lại là sự thật. “Nếu đã giao trước là đấu ba trận thì cứ ba trận đi, sao phải dừng cuộc so tài chứ?” Phương Hạo Vân cuối cùng đã không nhịn được, tuy Phương Hạo Vân luôn tự nhắc nhở mình phải cố gắng sống giản dị, nhưng trước tình cảnh này, hắn không thể im hơi lặng tiếng nữa. Kimura đang hí hửng tưởng phần thắng đã nằm chắc trong tay, giờ này quay về báo cáo với hội trưởng Kameda được rồi, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một thằng nhóc phá đám. “Cậu sinh viên này là ai thế? Cậu có biết đây là cuộc so tài giữa hội karate với hội võ thuật không? Cậu không định phá đám đấy chứ?” Kimura liếc xéo Phương Hạo Vân, thấy hắn thân hình nhỏ bé liền tỏ ý khinh thường không xem hắn ra gì. Phương Hạo Vân mỉm cười đáp lại: “Tôi cũng là người luyện võ, hai trận kế tiếp tôi sẽ thay mặt hội võ thuật ra đấu với các cậu vậy.” Câu này vừa nói ra, Kimura lập tức đưa ánh mắt dò hỏi về phía Thẩm Văn Long, ai ngờ Thẩm Văn Long cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lục lại trong kí ức, hình như trong hội võ thuật không có hội viên nào như vậy, hơn nữa nhìn cơ thể Phương Hạo Vân ốm yếu, không vẻ gì giống một cao thủ võ thuật cả. Không phải là tên điên này nhảy ra nói vài câu để ra oai với bạn gái chứ? Thời buổi này người như thế nào mà chẳng có. Trong lúc Thẩm Văn Long bước tới định trách mắng Phương Hạo Vân, đột nhiên trong đám đông có một giọng nữ vang lên: “Được, tôi lấy tư cách là phó hội trưởng hội võ thuật xác nhận cho cậu ta thi đấu, hai trận kế tiếp sẽ do Phương Hạo Vân thay mặt hội võ thuật ra ứng chiến.” Phương Hạo Vân kinh ngạc quay mặt về hướng giọng nói phát ra, phát hiện vị học tỷ có biệt danh là Nữ bạo long Trần Thanh Thanh đang đứng cách đó không xa nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt lộ vẻ trìu mến, tuy đang mặc bộ võ phục màu trắng nhưng cũng không che lấp đi thân hình quyến rũ của cô, đặc biệt là bờ mông đầy đặn, lúc bước đi cứ đung đưa khêu gợi, đúng là tuyệt phẩm nhân gian, loại phụ nữ chuyên đẻ con trai đấy. Trần Thanh Thanh từ từ bước lại gần, vẻ mặt nghiêm túc, mái tóc dài phất phơ trong gió, đôi mắt to tròn đen láy sáng lung linh, bờ môi đỏ thắm mím chặt, kết hợp với bộ võ phục màu trắng khoát trên người, cảm giác ra dáng một nữ hiệp. Phương Hạo Vân chợt lóe lên ý nghĩ không biết cô ta có phải mặc quần chip nhỏ bên trong không nhỉ? Cảm nhận được Phương Hạo Vân đang nhìn chằm chằm vào mông của mình, Trần Thanh Thanh lửa giận sôi lên sùng sục trong lòng, nhưng vẫn cố giữ lấy vẻ mặt tươi tắn như ngày thường, cuộc so tài hôm nay có lẽ phải nhờ cậy vào gã háo sắc này mới xong. “Nhìn gì nhìn dữ thế, chưa thấy qua mông của người đẹp à?” Phát hiện ánh mắt của Phương Hạo Vân càng lúc càng quá đáng, Trần Thanh Thanh rít lên cảnh cáo, nhưng giọng điệu của cô không mang nhiều nỗi giận dữ, thay vào đó là vẻ đắc ý, người ta thích nhìn chứng tỏ mông của cô đẹp đó thôi? Dù sao có nhìn thêm một hồi thì mông của cô cũng không bị tổn hại gì...