Hoán Kiểm Trọng Sanh
Chương 28 : Chuyện thầm kín
Phương Tuyết Di le lưỡi tinh nghịch với Trác Nhã, làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Con chỉ là sợ nó còn trẻ người non dạ, nhỡ bị con hồ ly tinh nào đó bắt mất hồn, lúc đó bại hoại danh tiếng của gia đình chúng ta.”
Không biết tại sao, Phương Tuyết Di lại có cái nhìn ác cảm với Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ, nhất là con Trương Mỹ Kỳ ấy, nghe nói cứ là đàn ông là cô ta dính vào, còn lang chạ hơn cả hồ ly tinh, nếu không phải là Trác Nhã ngăn cản, cô đã sớm thông báo cho phòng nhân sự đuổi việc cô ta rồi.
“Tuyết Di, con nói lung tung gì thế hả?”
Trác Nhã tối sầm mặt có vẻ không vui: “Con đừng nghe người khác nói bậy, Trường Mỹ Kỳ là một phụ nữ tốt, cũng là nhân viên ưu tú của công ty.”
“Hạo Vân, con làm ở phòng thị trường cũng đã được mấy ngày, con nói xem cô Trương Mỹ Kỳ đó thế nào? Có giống với lời đồn bên ngoài người ta nói không?” Trác Nhã vì muốn chứng minh cho Phương Tuyết Di thấy nhận định của mình đúng, liền kéo cả Phương Hạo Vân vào làm nhân chứng.
Lời đồn? Phương Hạo Vân ngơ ngác không biết gì, khẽ nhăn mày nói: “Lời đồn gì chứ? Con không biết, ngày nào con cũng tập trung làm...làm việc.”
Tất nhiên, khi nói đến hai chữ “làm việc” cuối câu, Phương Hạo Vân hạ thấp giọng nói nhất có thể, trong thời gian làm việc đúng là hắn rất tập trung, nhưng hắn tập trung lên Vipvandan xem tiểu thuyết chứ không phải làm việc, nếu không cũng không chọc cho Văn Kỳ tức điên lên muốn đánh người rồi.
“Hạo Vân, không phải chứ? Ngay cả lời đồn về Trương Mỹ Kỳ em cũng không biết à? Cuộc đời này của em thất bại quá.”
Phương Tuyết Di tức tối gào lên: “Hầu như bất cứ ai cũng nói cô ta là dâm phụ, là người đàn bà nhu cầu bất tận, cô ta ly dị với chồng là vì ông chồng không làm cho cô ta thỏa mãn...”
“Đủ rồi!”
Trác Nhã gằn giọng, xen vào ngăn đứa con gái nói tiếp: “Tuyết Di, con đang nói lung tung gì thế hả? Người khác tám chuyện tào lao, con cũng điên theo là sao? Hạo Vân còn nhỏ, con nói những chuyện này cho nó nghe để làm gì?”
“Nó đã lớn rồi đó...” Phương Tuyết Di nhớ tới hôm trước khi thu dọn phòng thấy được chiếc quần lót ướt nhẹp của Phương Hạo Vân.
“Hừ, biết sai thế là tốt.” Trác Nhã thấy Phương Tuyết Di đỏ mặt không nói tiếp, nghĩ là con gái biết lỗi, vẻ mặt liền dịu xuống, cô đâu biết con gái đỏ mặt chính là vì vô tình nhìn thấy chiếc quần lót ướt nhẹp của em trai.
Phương Hạo Vân thì đang suy nghĩ, Trương Mỹ Kỳ không giống với loại phụ nữ người ta đồn đoán, tuy cô ta xinh đẹp quyến rũ, nhưng chắc không đến nỗi có nhân phẩm tệ hại thế chứ.
Hồi tưởng cử chỉ của tên háo sắc Phùng trưởng phòng, Phương Hạo Vân cảm thấy có thể Trương Mỹ Kỳ bị đổ oan, chắc là bị cái thằng ăn không được thì phá cho hôi đó tung tin đồn hủy hoại danh tiếng rồi.
Nhưng dù sao những việc này cũng không liên quan đến hắn, Phương Hạo Vân từ tốn nói: “Chị nói đúng, em đã khôn lớn rồi, có nhiều chuyện em có khả năng phán đoán của riêng mình. Còn mẹ, mẹ cũng đừng trách chị con nữa, thật ra chị cũng vì tốt cho con.”
Mẹ?
Nghe Phương Hạo Vân gọi mẹ, Phương Tuyết Di ngớ người ra trong thoáng chốc, tuy lần trước có nghe mẹ nhắc tới việc em trai đã đổi cách xưng hô, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô tận tai nghe Phương Hạo Vân gọi mẹ.
Có chút ngạc nhiên, có chút vui mừng. Phương Tuyết Di đang nghĩ, thằng em trai này chẳng lẽ lần trước gặp tai nạn bị xe đụng vào đầu nên đổi tính rồi? Bằng không sao lại đổi cách xưng hô gọi mẹ, cùng sống với nhau đã mười mấy năm, Phương Hạo Vân có thành kiến với hai mẹ con cô đến mức nào, cô rõ hơn ai hết. Hồi trước ngay cả tiếng gọi “dì” cũng là dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của ba và thầy giáo mới miễn cưỡng chịu chấp nhận, nay bỗng dưng thái độ của nó quay ngoắt một trăm tám mươi độ, lại gọi cả mẹ ấy chứ.
“Nghệch mặt ra làm gì thế?”
Trác Nhã tưởng con gái bị mình trách mắng nên trong lòng cảm thấy khó chịu, vội nói: “Tuyết Di, không còn việc gì rồi, con đi lo chuyện của mình đi, mẹ muốn nói riêng vài câu với Hạo Vân.”
Phương Tuyết Di vẫn ngờ ngợ, liền sau đó “Ờ!” một tiếng. Trước khi bỏ đi, cô nhìn xoáy vào Phương Hạo Vân một lát, làm cho Phương Hạo Vân bức rức khó chịu.
“Chẳng lẽ cô ta phát hiện gì rồi?” Phương Hạo Vân cảm thấy trong khoảng thời gian này hắn nhập vai khá tốt, thậm chí còn quên luôn thân phận sát thủ trước kia. Thôi, sau này phải cẩn thận hơn nữa mới được.
“Hạo Vân, sao ngay cả con cũng nghệch mặt ra rồi? Nào, theo mẹ qua đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Trác Nhã đụng nhẹ vào Phương Hạo Vân nói.
Hai người bước vào phòng khách nhỏ bên trong, mặt đối mặt ngồi xuống ghế sofa.
“Hạo Vân, mấy ngày nữa là con phải nhập học rồi, con có dự định gì không?” Trác Nhã quan tâm hỏi thăm.
Phương Hạo Vân khẽ lắc đầu, vừa định nói ra câu gì đó, hắn không cẩn thận nhìn thấy bà mẹ kế hớ hênh lộ hàng. Vì đang là ban đêm và đang ở nhà nên Trác Nhã mặc bộ đầm ngủ, bộ đầm ngủ này rất dài che cả xuống dưới bắp chân, nhưng đó là lúc đứng lên, bây giờ Trác Nhã ngồi trên ghế sofa, còn gác chân lên ghế, vừa đúng vào góc độ của Phương Hạo Vân, chiếc quần lót màu tím có thêu hoa văn của bà mẹ kế đập vào mắt hắn.
Có trời cao chứng giám, mình không cố ý nhìm trộm đâu nhé. Đây là lần đầu tiên Phương Hạo Vân rơi vào hoàn cảnh này, nhìn thấy phụ nữ lộ hàng, sắc mặt của hắn hơi e thẹn, đồng thời lại có vẻ gì đó khoan khoái.
“Hạo Vân, con bị gì vậy...con..., thằng này...” Trác Nhã phát hiện ánh mắt của con trai hơi lạ lạ, còn tưởng nó không được khỏe, nhưng khi nhìn kĩ lại cô phát hiện ra lí do khiến Phương Hạo Vân có thần sắc dị thường, thì ra mình đã hớ hênh lộ hàng.
Trác Nhã xấu hổ đến nỗi đỏ ửng cả khuôn mặt, vội đưa chân xuống dùng tay giữ lấy chiếc đầm ngủ, nhưng hành động này càng làm Phương Hạo Vân thấy khó xử, thậm chí muốn mau chóng rời khỏi, chỉ là không giải thích được tại sao, trong lòng hắn lại dấy lên một nỗi mong chờ muốn được nhìn thêm một chút nữa...
“Hạo Vân, con...con...” Trác Nhã muốn trách mắng Phương Hạo Vân một trận, nhưng vừa định nói ra chợt ý thức được quan hệ giữa mình và con trai vừa được cải thiện không lâu, nếu hôm nay phê bình nó, mối quan hệ mẹ con vừa được rã đông e lại tiếp tục đông cứng lại một lần nữa.
Hơn nữa Trác Nhã hiểu lỗi lầm không thuộc về Phương Hạo Vân, lỗi thuộc về mình vô ý mới phải.
Phương Hạo Vân mới mười tám tuổi, đúng như con gái vừa nãy nói, nó đã khôn lớn rồi, hơn nữa vào tuổi này bắt đầu nảy sinh lòng hiếu kì và thích thú với người khác giới, thế mà mình lại quá hớ hênh, đi gác chân lên trước mặt con trai. Trác Nhã là người từng trải, cô hiểu rõ hành vi này của cô khích thích không nhỏ đối với đàn ông.
“Mẹ, con xin lỗi...” Phương Hạo Vân có khuôn mặt mới mười tám tuổi, nhưng hắn đâu phải là một thằng nhóc mới mười tám tuổi, tuy đây là lần đầu tiên hắn thấy cảnh lộ hàng của phụ nữ, nhưng hắn lập tức chế ngự cảm xúc của mình rất nhanh.
“Xin lỗi cái gì chứ, đứa con ngốc này nói lung tung gì thế...” Trác Nhã không ngờ thằng con trai giỏi điều khiển cảm xúc hơn cả mình, chỉ trong nháy mắt sắc mặt đã trở lại bình thường, cô giả đò luôn cho qua chuyện.
Thở nhẹ một cái lấy lại bình tĩnh, Trác Nhã từ tốn nói: “Hạo Vân, con còn chưa trả lời câu hỏi của mẹ, sắp nhập học rồi, con có dự định gì không?” Để hai người không tiếp tục khó xử, Trác Nhã quyết định nói vào vấn đề chính.
Phương Hạo Vân chớp lấy cơ hội, vội nhảy vào đề tài của bà mẹ kế nói: “Mẹ, con muốn sau khi nhập học, con không đến công ty làm việc nữa, mẹ thấy có được không?”
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
40 chương
87 chương
183 chương
117 chương
29 chương
614 chương