Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 199 : Thất bại thảm hại

Nhưng giờ đây cô không dám hận ra mặt nữa, Phương Hạo Vân là tên ác ma đáng sợ, sau lần đó bị hắn lăng nhục xong, Kim Phi đã khôn ngoan lên nhiều. Trước khi cầm chắc phần thắng trong tay, cô tuyệt đối sẽ không ngu ngốc chọc giận tên ác ma kia làm gì. “Giám đốc Kim, tôi đã nói đây là việc riêng của tôi rồi mà, tôi tự biết xử lí.” Nếu không phải có mặt Kim Gia, Tưởng Đại Phát đã tức điên lên tát cho cô một cái rồi. Kim Phi thấy Tưởng Đại Phát hậm hực không vui, vội vàng xoa dịu: “Ông chủ Tưởng, xin ông đừng nóng giận, thật ra tôi cũng vì muốn tốt cho ông, nhưng tôi khuyên ông tốt nhất là đừng nên tìm Phương Hạo Vân trả thù, ông không phải đối thủ của hắn đâu.” Tưởng Đại Phát hứ một tiếng rõ to, quay mặt đi không thèm nói chuyện tiếp với hai anh em Kim Gia nữa. Trong lòng Tưởng Đại Phát đang nguyền rủa thầm: “Tiện nhân, con tiện nhân đáng chết Trương Mỹ Kỳ kia, mày làm tao mất mặt trước người ngoài, khiến người khác chê cười...Ta thề tuyệt đối sẽ không để mày sống yên đâu. Muốn ly hôn hả? Không dễ đâu, tao nhất định phải trả thù, tao phải dày vò mày, cho mày sống không bằng chết...” Bất thình lình, ánh mắt của Tưởng Đại Phát đã bắn ra tia sáng hung tợn đáng sợ. Quay sang Kim Gia, Kim Phi nghiêm túc nói: “Anh hai, anh cũng không phải là đối thủ của Phương Hạo Vân đâu, trước khi nắm chắc phần thắng, em khuyên anh từ nay về sau đừng mạo muội gây hấn với hắn nữa. Hắn là một tên ác ma, nghĩ tới là đáng sợ rồi.” Suốt cuộc đời này Kim Phi lần đầu tiên nếm mùi thất bại trước một gã đàn ông, ấn tượng kinh tởm sâu sắc đó hằn sau trong tâm trí cô, suốt đời không phai. Kim Gia thấy em gái khi nhắc tới Phương Hạo Vân, toàn thân đều đang run rẩy, ông đoán biết ra điều gì, vội quan tâm hỏi thăm: “Em đã đi tìm hắn rồi đúng không? Hắn đã làm gì em?” Kim Phi lắc đầu nguầy nguậy chối cãi: “Đều đã qua rồi, em không muốn nhắc lại nữa, điều quan trọng là em vẫn còn sống sót, như thế là quá đủ rồi.” Kim Gia định mở miệng nói thêm, ai ngờ một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng: “Ông chủ Kim, ông chủ Tưởng, hai vị đều ở đây à? Hay quá, tôi đang định tiết lộ chút tin tức nội bộ với hai vị nè.” Người vừa lên tiếng là Trần Thiên Huy, hôm nay tinh thần ông vô cùng sảng khoái, mặc nguyên bộ comlê sang trọng, đeo thêm cặp kính cho có vẻ trí thức, nhìn vào ông ra dáng một giáo sư đại học hơn là một doanh nhân, nhưng đôi mắt sâu thẳm của ông chốc chốc lại bắn ra tia nhìn sắc bén uy nghi, không mấy phù hợp với cách ăn mặc lịch sự của ông. Sau lưng Trần Thiên Huy là ông chủ Hàn Sơn của tập đoàn Hàn thị và chủ tịch Phương Tử Lân của tập đoàn Thịnh Hâm. Đối với họ đây là một ngày trọng đại, qua hôm sau ba người có thể cùng nhau sát cánh phấn đấu rồi, tương lai sáng lạn của công ty mở ra trước mắt, Hàn Sơn và Phương Tử Lân đều ăn mặc chỉnh tề lịch sự, vẻ mặt khấp khởi vui mừng, hình như ngay cả nếp nhăn trên trán cũng ít đi nhiều. “Ông Trần, ông nên đến sớm hơn mới phải chứ. Đến muộn như thế có lẽ nào vì sợ xấu hổ khi vuột mất gói thầu không?” Kim Gia cười to đắc ý, ông tin chắc phần thắng sẽ thuộc về mình nên không thèm nể nang ai hết. Trần Thiên Huy mỉm cười đáp lễ, thản nhiên nói nhỏ: “Mấy vị, mọi người đều là chỗ quen biết, quan hệ thường ngày không tệ, tôi tiết lộ tin nội bộ này cho mọi người nghe nha...Tôi nghe nói lần đấu thầu này được tổ chức rất nghiêm ngặt, đối với số công ty kém chất lượng, chính phủ kiên quyết không giao công trình vào tay họ. Theo như tin tức đáng tin cậy tôi nhận được, công ty địa ốc Thiên Hồng, tập đoàn Hồng Tinh, tập đoàn Kim thị đều bị xếp vào hàng ngũ đó rồi.” “Ông chủ Trần, ông nói thế là có ý gì?” Tưởng Đại Phát nhảy dựng lên, vội hỏi: “Ông nghe đâu ra lời đồn tầm bậy này vậy? Công ty địa ốc Thiên Hồng của tôi là doanh nghiệp xây dựng có uy tín ở thành phố Hoa Hải, tại sao lại kém chất lượng chứ?” “Ông chủ Tưởng, trước kia đúng là công ty ông rất có uy tín, tiếc là hiện nay ông bị dính phải thứ xui xẻo...” Trần Thiên Huy khinh khỉnh nói tiếp: “Ông chủ Tưởng, tiện thể thông báo với ông luôn, mối quan hệ hợp tác giữa chúng ta kết thúc tại đây, ngày mai ông cho người tới kết toán đi, về mức bồi thường tôi sẽ căn cứ theo đúng điều khoản hợp đồng trả đủ cho ông...” “Chúng ta chẳng phải đang hợp tác tốt đẹp sao?” Tưởng Đại Phát khẽ chau mày, hợp tác với tập đoàn Trần thị hắn luôn cảm thấy rất có tiềm năng, hình như không có lí do gì cần chấm dứt. “Tôi đã nói rồi, gần đây ông bị dính phải thứ xui xẻo mà.” Trần Thiên Huy cười gằn: “Nói cách khác, chúng ta đang đi trên hai con đường khác nhau thì đừng nên níu kéo làm chi.” Tưởng Đại Phát định lên tiếng giải thích, Kim Gia liền đưa tay ngăn lại, ông chen vào giữa hai người, vênh mặt hỏi: “Ông Trần, xin hỏi tin tức nội bộ ông vừa nói nghe được ở đâu vậy?” Dừng lại một lúc, Kim Gia tươi cười khoái chí: “Gặp lúc tôi cũng nghe được một số tin tức nội bộ ngược lại hoàn toàn với ông, rằng công ty địa ốc Thiên Hồng, tập đoàn Hồng Tinh, tập đoàn Kim thị sẽ bao thầu hết toàn bộ hạng mức công trình phát triển vịnh Kim Thủy lần này.” “Vậy sao?” Trần Thiên Huy nhếch mép khinh miệt, giả bộ làm ra vẻ lo lắng: “Nếu đúng là như thế, vậy chúng tôi biết làm gì để sống đây?” Kim Gia mỉm cười khoái trá, châm chọc: “Ông chủ Trần có một cô con gái xinh đẹp, tôi nghĩ dù ông không trúng thầu lần này cũng đâu sợ chết đói...” “Được rồi lão Kim ơi, đừng vui mừng quá sớm, tôi chỉ nghe lóm được một ít thông tin bên lề thế thôi, còn sự thật như thế nào chúng ta hãy cùng đợi kết quả công bố đi nhé...” Nói xong, Trần Thiên Huy tiếc nuối nhìn Tưởng Đại Phát một cái: “Ôi...đáng tiếc quá...” Đợi mấy người Trần Thiên Huy đi khỏi, Kim Phi liền nói với anh trai: “Anh hai, sao em cứ cảm thấy chuyện này hơi kì lạ, có khi nào xảy ra cớ sự ngoài ý muốn gì không?” Kim Gia trầm ngâm suy tư giây lát, nói: “Không cần hoảng, để anh liên lạc thử với Lý chủ nhiệm, hỏi xem tình hình cụ thể coi sao...” Sau đó Kim Gia bấm số gọi cho Lý Trạch Huệ, ai ngờ máy đổ chuông liên tục nhưng không ai nghe, đưa mắt dõi xung quanh cũng không thấy ông ta xuất hiện trong hội trường. Trước tình hình này, Tưởng Đại Phát và Kim Phi đều hoảng loạn cả lên. “Ông chủ Kim, sẽ không xảy ra chuyện chứ?” Lần này Tưởng Đại Phát vì tranh giành gói thầu công trình vịnh Kim Thủy hợp tác với tập đoàn Kim thị, từ đó đắc tội với Trần Thiên Huy, nếu công trình này không giành lấy được thì tổn thất của hắn trầm trọng đến mức phá sản. “Đừng hoảng, tôi nghĩ Lý chủ nhiệm không phải cố ý không nghe điện thoại đâu, họ là quan chức chính phủ nên phải có kỉ luật, trước khi công bố kết quả nên chắc cấp trên có quy định không cho họ nghe máy đó mà.” Kim Gia tự tìm lí do giải thích giùm Lý Trạch Huệ, cũng là để tự trấn an, nhưng ông bắt đầu thấy hơi lo lắng vào lúc này rồi. Những lời của Trần Thiên Huy còn văng vẳng bên tai, chẳng lẽ việc này bị người ta phá đám mất rồi sao? Nghĩ đến đây, nhịp tim của Kim Gia đập nhanh hơn rất nhiều, tập đoàn Kim thị bề ngoài thuộc về ông, nhưng trên thực tế quyền định đoạt không phải ông, mà là tập đoàn Tần Phong, nếu việc này làm không xong thì nguy cơ phải đối mặt và trách nhiệm gánh vác của ông không hề nhỏ. “Ông chủ Trần, tin tức của ông có chính xác không vậy? Sao tim tôi hồi hộp quá vậy nè...” Toàn bộ sự việc đều do Trần Thiên Huy và Phương Hạo Vân sắp đặt, Hàn Sơn và Phương Tử Lân không biết rõ chi tiết vụ việc, cái họ biết chỉ là kết quả cuối cùng đạt được. Trần Thiên Huy mỉm cười nói nhỏ: “Yên tâm đi hai vị, tuyệt đối không sai đâu, tin của tôi đến từ Dương thị trưởng và Lý chủ nhiệm, cho dù phía Lý chủ nhiệm không đáng tin cậy thì Dương thị trưởng là vị quan thanh liêm sẽ không dối gạt tôi đâu. Các ông chờ coi vở kịch hay đi...” Câu này nói ra, Hàn Sơn và Phương Tử Lân lập tức trút bỏ gánh nặng trong lòng. Trần Thiên Huy ngấm ngầm ngưỡng mộ Phương Tử Lân, ông may phước lắm nên mới có một cậu con trai tài cán, tôi ganh tị chết đi được, phải cho con bé Thanh Thanh lấy nó thôi, cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ rất đẹp đôi. Trần Thiên Huy gật gù suy tính. Chính vào lúc này, Lý Trạch Huệ và mấy quan chức chính phủ cao cấp xuất hiện tại hội trường. Tưởng Đại Phát liền nhắc nhở Kim Gia: “Ông ta đến rồi kìa, ông chủ Kim có cần gọi riêng Lý chủ nhiệm ra hỏi trước tình hình không?” “Ờ, tôi cũng đang có ý đó.” Kim Gia gật đầu, lập tức lại gần nháy mắt ra hiệu với Lý Trạch Huệ, hy vọng ông ta có thể đến kể rõ tình hình trấn an tinh thần của Tưởng Đại Phát và Kim Phi. Ai ngờ Lý Trạch Huệ làm bộ không nhìn thấy Kim Gia, vẻ mặt nghiêm túc theo sau Dương Vọng Giang và mấy quan chức cao cấp trung ương phái xuống, còn có hai nhân viên phòng công chứng mặc đồng phục chỉnh tề đến ngồi lên lễ đài. “Anh hai, em thấy Lý chủ nhiệm hình như có vấn đề gì thì phải, sao ông ta mặc kệ anh vậy?” Kim Phi lo lắng nói: “Có khi nào giống như Trần Thiên Huy nói không?” Kim Gia đưa tay lau mồ hôi trên trán, tự trấn an: “Không đâu, chắc có mặt Dương Vọng Giang nên ông ta không tiện nói chuyện riêng với anh thôi, dù sao cũng sắp công bố kết quả rồi, mọi người đừng lo lắng, nhất định là tin tốt lành.” Một cán bộ chính phủ đưa xấp hồ sơ công ty tham gia đấu thầu lọt vào vòng cuối cùng đến trước mặt Dương Vọng Giang, tất cả đại diện của các công ty tham gia đấu thầu lần này đều dõi mắt trông theo, hội trường bỗng chốc im phăng phắc, ai nấy đều đang ngóng chờ kết quả. “Lão Lý, ông tuyên bố kết quả đi.” Dương Vọng Gianh đưa túi hồ sơ được niêm phong qua cho Lý Trạch Huệ, mỉm cười gật đầu. Lý Trạch Huệ đưa hai tay cung kính đón lấy túi hồ sơ, không nói thêm lời nào, vội đi vào việc chính, trước mặt tất cả mọi người xé niêm phong ra, bắt đầu dõng dạc tuyên đọc kết quả. Công ty trúng thầu đầu tiên là tập đoàn Bá Thánh, hạng mức trúng thầu 2 tỉ. Lý Trạch Huệ đọc kết quả xong, hai nhân viên công chứng mặc đồng phục chỉnh tề liền tuyên bố công nhận kết quả. Khắp hội trường huyên náo cả lên, đa số đều chúc mừng đại diện tập đoàn Bá Thánh, tất nhiên cũng có vài câu dèm pha do ganh ghét. Tiếp sau đó, Lý Trạch Huệ tiếp tục tuyên đọc kết quả, lại có mấy công ty khác nhau trúng thầu, hạng mức từ 1 tỉ tới 5 tỉ, nhân viên công chứng cũng nhanh chóng xác nhận kết quả hợp lệ. Sự việc phát triển đến nước này, Kim Gia, Kim Phi, Tưởng Đại Phát đều tức giận sôi gan, theo như sắp xếp của họ, số công ty trúng thầu chỉ có 6 công ty do ba tập đoàn họ nắm giữ mới phải. Sự thật là kết quả công bố không phải vậy, số công ty họ nắm giữ cho đến giờ chưa có công ty nào trúng thầu, hiển nhiên sự việc không diễn biến theo đúng sắp đặt của họ. Kim Gia xưa nay luôn bình tĩnh xử lí đại sự giờ cũng trở nên căng thẳng, cơ mặt không ngừng co giật. Một số đại diện công ty trúng thầu và số công ty tự biết thân biết phận đã đứng dậy bỏ về, lúc này trong hội trường rộng lớn chỉ còn chưa tới một phần ba số người ở lại. Phương Tử Lân và Hàn Sơn ngồi kế bên nhau, tâm trạng cũng vô cùng hồi hộp. Mỗi khi Lý Trạch Huệ mở một bộ hồ sơ ra, trái tim của họ đều giật thót lên một cái. Cuối cùng Lý Trạch Huệ cũng đọc đến tên tập đoàn Hàn thị và tập đoàn Thịnh Hâm. Thật bất ngờ, hai công ty này lại nhận được hạng mức công trình đến gần một nửa, tổng vốn đầu tư vào khoảng 50 tỉ. Đợi sau khi nhân viên công chứng xác nhận kết quả xong, Dương Vọng Giang trước giờ chưa hề lên tiếng đứng dậy khỏi ghế ngồi, dõng dạc nói: “Công tác đấu thầu dự án phát triển vịnh Kim Thủy kết thúc tại đây, mọi người có gì thắc mắc khiếu nại gì có thể liên hệ với cơ quan nhà nước có thẩm quyền, hoặc trực tiếp tìm gặp tôi để nêu thắc mắc...” Lúc này, gần như tất cả đại diện công ty trúng thầu hoặc không trúng thầu đều ra về hết, có người hí hửng vui mừng, có người tiu nghỉu buồn bã, chỉ có Kim Gia, Kim Phi, Tưởng Đại Phát như bị điểm huyệt ngồi ngây đơ bất động trên ghế. Cuộc đấu thầu đã kết thúc, không hề có phần của họ. Theo tình hình bình thường thì chí ít họ cũng phải nhận được hạng mức mấy tỉ chứ, nhưng thực tế kết quả công bố họ chẳng có xu nào trong dự án phát triển vịnh Kim Thủy, hiển nhiên đây đều do Trần Thiên Huy phá đám sau lưng. Trong phút chốc Kim Gia già đi rất nhiều, sắc mặt đanh lại, ánh mắt bắn ra sát khí ngùn ngụt, ông muốn giết người, rất muốn phanh thây xẻ thịt lũ khốn kiếp kia ra. Nhưng ông biết đây là trụ sở hành chánh của chính phủ, không thể làm bậy ở đây, nhất định phải cố đè nén cơn giận. Xã hội đen có mạnh đến đâu cũng tuyệt đối không dám ngang nhiên chống đối với quyền lực quốc gia, cho dù là tập đoàn hùng mạnh cỡ Tần Phong trước cơ quan nhà nước cũng chẳng là cái thá gì... Lý Trạch Huệ rụt rè liếc nhìn Kim Gia một cái, vội vội vàng vàng theo sau mấy quan chức cấp cao trung ương phái xuống giám sát quá trình đấu thầu rời khỏi hội trường. Ông hiểu rất rõ tâm trạng lúc này của Kim Gia và những gì ông ta sắp làm tiếp theo. Dương Vọng Giang lại không thèm e dè bước tới chúc mừng ba người Trần Thiên Huy: “Ba vị, xin chúc mừng. Nhớ lấy lời hứa của ba vị với tôi đấy nhé, làm tốt công trình mẫu cho tôi xem. À, tiết lộ chút thông tin nội bộ cho ba vị nghe luôn, kế hoạch nâng cấp phát triển vịnh Kim Thủy những năm tới dự kiến kéo dài từ 5 đến 10 năm, số vốn nhà nước đầu tư vào không hề nhỏ đâu. Cơ hội đang chào đón trước mắt, chỉ còn chờ ba vị nắm bắt thế nào đó thôi.” Trần Thiên Huy bắt tay thân thiết với Dương Vọng Giang, cười to sảng khoái, nói: “Xin Dương thị trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định làm ra công trình chất lượng vừa lòng ông.” Hàn Sơn và Phương Tử Lân cũng lên tiếng hứa hẹn nhất định sẽ đưa ra thành tích xứng đáng với niềm tin của Dương thị trưởng và nhân dân thành phố Hoa Hải. Kim Gia nhìn thấy Dương Vọng Giang, tức đến nỗi muốn lột da lóc xương ông ta ra, theo suy nghĩ của ông chắc vụ việc lần này do Dương Vọng Giang và Trần Thiên Huy hợp mưu chơi cho ông một vố đau. Tưởng Đại Phát ngây mặt ra như điên như dại, hồi lâu sau mới bừng tỉnh, hắn hậm hực kéo lấy Kim Gia, nói: “Ông chủ Kim, ông giải thích chuyện này thế nào hả?”