Hoán Kiểm Trọng Sanh
Chương 169 : Ba vợ bốn nàng hầu
Tưởng Đại Phát tiến lên ngăn cô lại, nói như cầu xin: “Vợ à, em hãy nghe anh nói đã, anh là thằng khốn, anh là đồ vô lại, cầu xin em đừng đi, đừng rời khỏi anh, anh đã sai rồi, về sau anh không dám làm như thế nữa.”
Trương Mỹ Kỳ căm tức nhìn Tưởng Đại Phát, lớn tiếng mắng: “Cút ngay, anh là đồ súc sinh, anh không phải là con người. Từ giờ tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa. Bản chất của anh, tôi cũng đã thấy rõ ràng rồi, anh là đồ ghê tởm.”
“Vợ à, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, chúng ta đã làm vợ chồng mười năm nay, chẳng lẽ em không thể nghĩ tới một chút tình cảm hay sao?” Tưởng Đại Phát nhân cơ hội đoạt lấy cái vali da trong tay Trương Mỹ Kỳ nhắc sang một bên, vội vàng nói.
“Tình cảm?”
Trương Mỹ Kỳ nổi giận thật sự: “Tình cảm của anh với tôi? Vậy tại sao anh lại có thể làm ra cái chuyện biến thái heo chó không bằng thế này, nếu không phải là Mai Nhi đã cứu tôi, tôi hiện giờ đã.”
Tưởng Đại Phát biết mình đã sai rồi, đối với sự nhục mạ của vợ, hắn cũng tuyệt đối không dám phản bác. Hắn giống như một học sinh tiểu học phạm lỗi, đứng ở trước mặt Trương Mỹ Kỳ, mặc cho cô tùy tiện chửi rủa.
Mắng một hồi, Trương Mỹ Kỳ cũng thấy bớt tức hơn, tới khi cảm xúc của cô hơi ổn định lại, cô nói: “Theo tôi tới cục quản lý dân sự ly hôn.”
“Không đi!”
Tưởng Đại Phát nói theo kiểu vô lại: “Em là vợ của anh, vĩnh viễn sẽ là vợ của anh, cho nên, anh sẽ không ly hôn với em.”
Nói xong, Tưởng Đại Phát đi qua đặt tay lên vai Trương Mỹ Kỳ, thành khẩn nói: “Em à, anh thật sự đã sai rồi, chỉ cần em tha thứ cho anh, bây giờ anh sẽ đi tìm luật sư, tới chỗ công chứng, để em đồng sở hữu những tài sản đứng tên anh.”
Trương Mỹ Kỳ chán ghét đưa mắt nhìn Tưởng Đại Phát, dùng sức vung tay hắn ra, nổi giận nói: “Bỏ cái tay bẩn của anh ra, những đồng tiền nhơ bẩn của anh, tôi không cần.”
Tạ Mai Nhi nhìn thấy ngứa mắt, liền nói với Tưởng Đại Phát: “Ông chủ Tưởng, nếu không hợp thì thôi đi, anh xem anh đang làm cái gì đó?”
Tưởng Đại Phát hầm hừ nhìn Tạ Mai Nhi, nói: “Người ta nói thà hủy mười tòa miếu, chứ không hủy một cuộc hôn nhân, sao cô lại khuyên ngược lại như thế?”
Tạ Mai Nhi hừ một tiếng, khinh thường nói: “Tôi chẳng qua là không muốn chị Mỹ Kỳ phải ở chỗ này tiếp tục chịu khổ nữa.”
Tưởng Đại Phát tức giận, không quản tới Tạ Mai Nhi, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Trương Mỹ Kỳ: “Em à, xin em tha thứ cho anh!”
“Được rồi, đừng có diễn trò ở đây nữa, anh là ai, bây giờ tôi đã thấy rõ rồi.” Trương Mỹ Kỳ căn bản là không bị cảm động tí nào.
“Em. em tuyệt tình như vậy?”
Tưởng Đại Phát rốt cục cũng bạo phát từ trong trầm mặc, gã nhanh chóng đứng lên, chỉ thẳng vào mặt Trương Mỹ Kỳ mà mắng: “Đồ tiện nhân này, đừng cho là tôi không biết cô ở bên ngoài làm chuyện tốt gì. Cô trách tôi không thể làm cho cô, cho nên cô ra bên ngoài buông thả là được hả? Cô có thể tự đi tìm, sao lại không thể tha thứ khi tôi tìm hộ cho cô? Hơn nữa, tôi làm như vậy cũng là vì muốn khôi phục lại oai phong, tôi làm như vậy, còn không phải là vì cô sao. Cô thì thật nực cười, lại nhân cơ hội để ly hôn với tôi, đi theo cái thằng lăng loàn kia.”
“Trương Mỹ Kỳ, tôi nói với cô, dù thế nào, tôi cũng sẽ không ly hôn với cô.” Tưởng Đại Phát oán hận nói.
“Anh. anh vô liêm sỉ.” Trương Mỹ Kỳ bị đâm vào nỗi đau trong lòng, lập tức liền giận đến không nói nên lời.
“Tôi vô liêm sỉ? Cô thử xem lại cái lương tâm của mình đi, rốt cuộc là ai có lỗi với ai trước?”
Cảm xúc của Tưởng Đại Phát có hơi kích động, gã phẫn nộ nói: “Nếu không phải con đàn bà lẳng lơ là cô nhịn không được ra ngoài câu dẫn thằng đàn ông khác, tôi làm sao có thể làm ra được chuyện như vậy, đều là do cô làm hại. Xem ra lời đồn đại là đúng, cô đúng là một con đàn bà lẳng lơ.”
Nghe thấy lời quở trách của chồng, nước mắt không ngừng chảy ra từ con ngươi của Trương Mỹ Kỳ, vốn một chút áy náy còn tồn tại trong lòng giờ đã không còn chút nào.
Nhìn người đàn ông đã sống với mình mười năm qua, Trương Mỹ Kỳ đột nhiên cảm thấy rằng hắn thật ra rất xa lạ, cô biết, từ hôm nay trở đi, nơi này sẽ không còn là nhà của cô, mà người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, cũng không còn là chồng của mình nữa.”
“Chị Mỹ Kỳ, đừng nhiều lời với hắn nữa, chúng ta đi!” Tạ Mai Nhi hận không thể lao tới cắn chết cái thằng đàn ông đáng ghét này.
“Không được đi, Mỹ Kỳ là người yêu tôi, cô ta không được đi.” Tưởng Đại Phát đứng giữ ở cửa, không nhường một bước.
Tạ Mai Nhi thấp giọng nói: “Chị Mỹ Kỳ, hay em gọi điện thoại cho Hạo Vân, bảo cậu ấy tới đây đón chúng ta.”
“Không cần!”
Trương Mỹ Kỳ từ chối, nói: “Một chút việc nhỏ này không cần phiền tới Hạo Vân.”
Nói tới đây, Trương Mỹ Kỳ ngẩng đầu nhìn Tưởng Đại Phát, cười lạnh một tiếng, nói: “Tránh ra, nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát rằng anh giam cầm phi pháp chúng tôi.”
“Đúng rồi, báo cảnh sát, để em báo cảnh sát.” Nói xong, Tạ Mai Nhi lập tức cầm lấy cái điện thoại di động.
Tưởng Đại Phát vừa thấy tư thế này, lập tức liền luống cuống, cái vụ lùm xùm vừa rồi đã làm cho hắn phải chịu áp lực rất lớn, nếu lại làm ra chuyện giam cầm phi pháp, thì có trời mới biết dư luận sẽ còn khiển trách hắn như thế nào nữa. Hơn nữa, hiện tại là thời khắc trọng yếu của công trình đấu thầu, hắn không muốn thanh danh của mình lại bị tổn hại một lần nữa, để rồi lại mất cả chì lẫn chài.
“Cút, các cô cút hết cho tôi!” Tưởng Đại Phát mở toang cửa, phẫn nộ gầm rú.
“Chúng ta đi!”
Tạ Mai Nhi giúp Trương Mỹ Kỳ kéo vali da, hai người nắm tay nhau vội vã rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của Trương Mỹ Kỳ, Tưởng Đại Phát giống như phát điên hét lên: “Tôi sẽ không cho phép cô ly hôn, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tôi sẽ khiến cô phải hối hận.”.
Sau khi kết thúc đặc huấn buổi chiều, vừa rời khỏi nhà trọ của Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Trần Thiên Huy.
“Học tỷ, là ba chị gọi tới đó.”
Phương Hạo Vân mỉm cười, tiếp điện thoại, lập tức nghe thấy Trần Thiên Huy đang lớn giọng: “Hạo Vân, bây giờ cháu đang ở đâu? Chú có chuyện trọng yếu muốn nói với cháu, bên phía chủ nhiệm Lý truyền tới thông tin tình báo quan trọng, nói là Kim Gia đã mua được cả những chuyên gia cấp cao phụ trách thẩm tra đấu thầu, hơn nữa, hiện tại công ty địa ốc Thiên Hồng của Tưởng Đại Phát cũng đã đạt được chiến lược hợp tác với bọn chúng. Theo như chủ nhiệm Lý nói, bên phía Kim Gia là muốn nắm toàn bộ định mức của công trình lần này, chú cần Tuyết Phi Phi chứng nhận độ tin cậy của những thông tin tình báo này.”
“Được rồi, cháu sẽ tới chỗ Tuyết Phi Phi để chứng nhận.”
Phương Hạo Vân đáp lời, rồi lập tức nói: “Chú Trần, nếu không còn việc gì thì cháu treo máy đây, sau khi cháu tới gặp Tuyết Phi Phi sẽ lại liên hệ với chú.”
“Đừng cúp máy, đưa điện thoại cho Thanh Thanh.”
Phương Hạo Vân nao nao: “Làm sao mà chú biết được học tỷ đang ở cạnh cháu?”
“Chú có thể không biết được sao? Nghe nói gần đây các cháu lửa tình hừng hực, ngày nào cũng phải ở cùng một chỗ.”
Trần Thiên Huy đột nhiên nói: “Hạo Vân, kỳ thật những người giống như chú cháu mình, không nhất thiết phải tuân thủ nghiêm ngặt theo chế độ pháp luật một vợ một chồng. Nếu như cháu nguyện ý, chú không ngại cho cháu cưới cả Thanh Thanh và Kỳ làm vợ.”
Giọng nói của Trần Thiên Huy có hơi lớn, Trần Thanh Thanh đương nhiên cũng nghe được, cô vội vàng đoạt lấy điện thoại, gắt giọng: “Ba, ba ăn nói bậy bạ cái gì đó? Không có chuyện gì thì con cúp máy.”
“Ha ha!”
Thực ra, những lời này của Trần Thiên Huy chính là cố ý để cho Phương Hạo Vân và con gái nghe được. Đừng xem hiện giờ là xã hội hài hòa, trên thực tế vẫn có khá nhiều chuyện không công bằng. Chế độ một vợ một chồng đúng là một chế độ tốt, có điều chỉ ước thúc được những người bình thường. Đối với một vài nhà giàu có, hay những gia tộc lánh đời, thì căn bản là không thể ước thúc được, ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường tình, tuy rằng, vợ đăng ký hợp pháp thì chỉ có một cô. Mấy ngày hôm trước Lã Nguyệt Hồng đã nói qua qua với ông, là bà cực kỳ thích Phương Hạo Vân, một lòng muốn cho hắn trở thành con rể của nhà họ Trần, còn dặn dò ông phải nghĩ biện pháp.
Trần Thiên Huy nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ ra được một biện pháp, chỉ có điều hơi tủi thân cho con gái một tí. Có điều cũng không còn biện pháp nào khác, ai bảo tiểu tử Phương Hạo Vân kia lại vĩ đại như vậy? Ai bảo chỉ có tiểu tử này là lọt được vào mắt xanh của con gái chứ?
Đương nhiên, Trần Thiên Huy có ý nghĩ như vậy, nhân tố hiệu quả và lợi ích vẫn nhiều hơn một chút, còn tình yêu của con gái thì suy xét thực sự là rất ít.
“Thanh Thanh, ba và mẹ con đều ủng hộ con và Hạo Vân ở cùng một chỗ.” Nói xong, Trần Thiên Huy liền cúp điện thoại.
Trần Thanh Thanh đỏ mặt trả lại điện thoại cho Phương Hạo Vân, ngượng ngùng nói: “Hạo Vân, ba chị là như vậy đó, ông chỉ toàn nói bậy, những gì vừa nói, em cũng đừng để trong lòng.”
Sắc mặt của Phương Hạo Vân cũng có chút xấu hổ, cười nói: “Không có việc gì, em biết chú Trần hay nói giỡn với chúng ta mà.”
“Đúng rồi Hạo Vân, tối này là Nô en, em có dự định gì không? Có phải là sẽ đi với Kỳ phải không?” Trần Thanh Thanh đột nhiên hỏi.
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Em còn một việc phải giải quyết, sau khi giải quyết xong thì dự định đưa Kỳ về nhà mình. Sao vậy, học tỷ chị có việc gì à?”
“Không có gì, chị chỉ tùy tiện hỏi thôi. Được rồi, em có việc thì đi làm đi, mai chúng ta lại gặp.”
“Được rồi, ngày mai gặp.” Phương Hạo Vân gật gật đầu, xoay người bước đi.
Nhìn theo bóng dáng của Phương Hạo Vân, trong lòng Trần Thanh Thanh có chút tư vị không phải, kỳ thật vừa rồi cô muốn mời Phương Hạo Vân buổi tối cùng nhau đi ăn cơm, nhưng cuối cùng cũng không thể không biết xấu hổ mà mở miệng được.
Đối với đề nghĩ của ba mình, kỳ thật cô cũng không thấy là hoang đường. Ba vợ bốn nàng hầu ở trong những nhà giàu và một vài đại gia tộc đúng thực là thông thường, thậm chí bọn họ còn có thể nuôi một vài bà vợ cả chính quy lẫn không chính quy. Xã hội đương thời cũng không công bằng, những giai cấp đặc quyền có thể đè lên pháp luật cũng không hiếm thấy.
Chỉ có điều nếu chuyện này lại phát sinh trên người mình, thì Trần Thanh Thanh lại cảm thấy khó có thể chấp nhận. Tình yêu là ích kỷ, cô khó mà chịu chia xẻ người yêu của mình với một cô gái khác.
Tâm tư của ba mẹ, cô rất rõ ràng.
Vì thế, cô cũng từng cẩn thận xem xét kỹ lại quan hệ giữa mình với Phương Hạo Vân. Không thể phủ nhận, cùng với sự không ngừng tiếp xúc giữa hai người, cô đích xác là đã sinh ra hảo cảm với Phương Hạo Vân. Nhưng mà cô cũng chưa rõ ràng lắm, như vậy là có hảo cảm hay là tình yêu? Cô cũng không rõ ràng được, hảo cảm này là đến từ bản thân Phương Hạo Vân, hay là từ võ công của hắn?
“Hết thảy cứ thuận theo tự nhiên đi!” Lắc lắc đầu, Trần Thanh Thanh muốn làm dịu đi tâm tình của mình, cô cởi bộ quần áo võ thuật đi vào trong phòng tắm.
Mở chiếc vòi hoa sen, Trần Thanh Thanh hơi hơi nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ làn nước ấm áp.
Vài phút sau, cô đóng van nước lại, lấy khăn mặt lau sạch đi những giọt nước bám trên mặt gương, con ngươi cẩn thận nhìn vào thân thể trần trụi bên trong tấm gương. Cô không mập, nhưng thân thể lại vô cùng đầy đặn, bộ ngực cao ngất, bờ eo mảnh khảnh, bờ mông rất vểnh, đùi đẹp thon thả, thậm chí ngay cả cặp chân ngọc cũng vô cùng đáng yêu.
Tay cô không tự chủ được trượt qua da thịt mịn màng trắng nõn của mình, hai mắt mê ly, vẻ mặt vô cùng mê say: “Đẹp quá.”
Dần dần, trong lòng cô đột nhiên chậm rãi sinh ra một cỗ xúc động khác thường, nguyên bản bàn tay nhỏ chỉ khẽ lướt qua vùng bụng, dưới tình huống không tự giác, đã chậm rãi trượt xuống phần giữa hai chân của mình.
Ước chừng sau hơn mười phút, hoạt động của tay cô mới chậm rãi dừng lại, ý thức cũng tỉnh táo lại từ trong rên rỉ mê say.
Mở to mắt, cô nhìn vẻ mặt ửng đỏ của mình ở trong gương, trong lòng thẹn thùng không thôi, ngay vừa rồi khi cơ thể của cô co rút lại, cô đột nhiên lại nghĩ tới Phương Hạo Vân.
Trần Thanh Thanh bởi vì hành vi của chính mình mà cảm thấy xấu hổ và giận dữ.
Cũng không phải là cô xấu hổ vì tự an ủi mình, trên thực tế, Trần Thanh Thanh có những nhận thức chính xác về việc nữ sinh tự an ủi, đây là một nhu cầu sinh lý bình thường của con gái khi trưởng thành. Sở dĩ cô xấu hổ và giận dữ là bởi vì, trong quá trình cô đang tự an ủi, trong đầu tự nhiên lại xuất hiện bóng hình của Phương Hạo Vân.
Cô không biết rằng cái tình huống như vậy là có ý nghĩa gì, nhưng trong lòng đích xác là có chút xấu hổ và giận dữ không chịu nổi.
Dưới sự kích thích của thuốc, điên cuồng mãi tới nửa đêm. Sáng sớm, chủ nhiệm Lý vùng khỏi giường đi làm. Tuyết Phi Phi tiếp tục quấn lấy chăn mà ngủ, chuyện phòng the đúng là chuyện hao tổn sức vận động số một, vật vã cả nửa đêm, mặc dù về mặt sinh lý đạt được thỏa mãn rất lớn, nhưng thân thể của cô đúng là có hơi mỏi mệt.
Trong cơn buồn ngủ, cô mơ phải một cơn ác mộng, cô mơ thấy mình bị một người đuổi giết, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy chủ nhiệm Lý ở trong vũng máu.
“A!”
Sau một tiếng thét to, Tuyết Phi Phi bừng tỉnh từ trong mộng. Sau khi cô mở to mắt, nhìn ra ánh mặt trời chói lọi bên ngoài cửa sổ, lập tức liền thở ra một hơi, hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
41 chương
187 chương
47 chương
1157 chương
479 chương