Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 117 : Tulip trắng đại biểu cho thuần khiết

“Cậu đúng là cái đồ tiểu tử thối, có phải mong ngóng chị cậu nhanh lập gia đình, để cho vợ cậu có phòng ở không hả?” Phương Hạo Vân nghe vậy thì sửng sốt, biết rằng bà chị đã hiểu sai ý mình. Hắn thật muốn vả vào miệng mình một cái, vấn đề hôn nhân vốn luôn là tử huyệt của bà chị, hắn vốn không nên nhắc tới chuyện này. Tuy rằng Phương Tử Lân không nói gì, nhưng mà cũng đã từng tỏ vẻ, chỉ cần Phương Tuyết Di vừa lập gia đình, lập tức sẽ không được tiếp tực đảm nhiệm vị trí giám đốc tập đoàn nữa. Vì việc này, Phương Hạo Vân đã vài lần can thiệp với ba, nhưng mà thái độ của Phương Tử Lân rất cố chấp, tuyệt đối không buông tay. Ông cảm thấy rằng nếu con gái được gả cho người ta, thì sẽ bênh vực cho người ngoài. Cho dù cô không có tâm tư gì, thì ai biết đâu đấy chồng của cô lại muốn mưu đồ gia sản thì sao... Vì thế, Phương Tuyết Di đã từng ở trước mặt Trác Nhã nói một câu mạnh mẽ, cả đời này cô sẽ không lấy chồng. “Chị, chị đừng hiểu lầm, em không có ý đó đâu, chị cũng biết mà, em không biết ăn nói...chị ngàn vạn lần đừng nóng giận.” Phương Hạo Vân vội vàng giải thích cho câu nói lỡ của mình. Phương Tuyết Di thấy cậu em sốt ruột giải thích, vẻ mặt còn có vẻ rất nghiêm túc, liền mỉm cười, khẽ gắt một tiếng rồi cười nói: “Nhìn em gấp thế kia kìa, chị chỉ nói đùa em thôi. Em như thế nào, trong lòng chị còn không biết hay sao. Hạo Vân, nói thật, chị thực sự phải cảm ơn em, nếu không phải là do em kiên quyết ủng hộ, chị nghĩ chị sẽ không có cơ hội như bây giờ...” Phương Hạo Vân biết ý tứ của bà chị, vội vàng chặn lời của cô lại: “Chị, đừng nói nữa, chị có năng lực, cái sân khấu rực rỡ đó vốn không thuộc về em, tương lai cho dù em có kế thừa công ty, cũng sẽ tiếp tục mời chị đảm nhận chức vị giám đốc...Công ty sẽ không thể tách khỏi chị được.” “Hạo Vân, có được những lời này của em là chị có thể yên tâm rồi. Chị không cần quyền thừa kế, chị chỉ hy vọng có thể có một sân khấu để cho chị thi triển tài hoa...” Phương Tuyết Di trong lòng ấm áp dạt dào, đi qua múc cháo trứng muối thịt nạc đặt ở trước mặt Phương Hạo Vân. Ngay vào lúc Phương Tuyết Di xoay người đặt bát xuống, Phương Hạo Vân lại lơ đãng nhìn thấy được vùng tuyết trắng trước ngực cô, không khỏi có hơi xấu hổ. “Em nhìn gì đó?” Phương Tuyết Di dường như cảm thấy được ánh mắt của cậu em trai, giận dữ nói một tiếng, đôi mắt to xinh đẹp vẫn trừng nhìn về Phương Hạo Vân: “Tiểu tử thôi, đậu hũ của chị mà cũng dám ăn.” Phương Hạo Vân cảm thấy rằng mình có hơi oan, rõ ràng là chính cô hở ra, bây giờ lại đi nói hắn. Để che giấu cho sự xấu hổ của mình, hắn vội vàng bưng bát lên, cũng không quản có bỏng hay không, một hồi như lang như hổ uống sạch bát cháo đầy ự vào trong bụng. Phương Tuyết Di vừa nhìn vừa thấy buồn cười, tức giận sẵng giọng lên: “Không có ai tranh với em đâu, ăn từ từ thôi...” Phương Hạo Vân cười hì hì, đưa cái bát không cho bà chị, cầm lấy khăn lau trên bàn lau qua miệng rồi nói: “Chị, em ăn no rồi, gặp lại sau nha!” Nói xong, cũng không đợi Phương Tuyết Di nói gì, xoay người đã chạy ra ngoài. “Hạo Vân đừng đi nhanh thế, vừa mới ăn xong đi chậm chút thôi.” Phương Tử Lân đi vào phòng bếp, vừa nhìn thấy con trai cuống cuồng rời đi, vội vàng dặn dò. “Tuyết Di, không phải con lại chọc ghẹo gì nó đấy chứ?” Phương Tử Lân quay đầu lại, chất vấn Phương Tuyết Di. Phương Tuyết Di nghe thấy vậy, trong lòng kêu oan uổng, rõ ràng là tiểu tử thối kia đuối lý nên mới tự chạy, nào có liên quan gì đến cô. Lại nói tiếp, cô mới đúng là người bị hại mà. Đương nhiên, chuyện Phương Hạo Vân nhìn trộm ngực của cô, cô tuyệt đối sẽ không dám nói ra. Nếu làm không tốt Phương Tử Lân chẳng những sẽ không thông cảm cho cô, ngược lại còn có thể trách cứ hành vi của cô không biết kiềm chế. “Ba, xem ba nói gì kìa...” Phương Tuyết Di dẩu môi lên, nói: “Hôm nay con dậy sớm như vậy, không phải để chuẩn bị bữa sáng cho Hạo Vân đó sao. Quan hệ giữa bọn con rất tốt, là no ăn no rồi, cho nên vội vàng đi đến trường để học, mới gấp gáp như vậy đó...” Nghe thấy con gái nói như vậy, Phương Tử Lân mỉm cười gật đầu: “Ừm, thì ta là thế à. Ba cứ tự hỏi, trước kia con vẫn luôn há miệng chờ ăn, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy, lại biết chia sẻ việc nhà với mẹ con...”. “Vị tiên sinh này, anh tới để mua hoa à? Là tặng cho bạn bè hay là người thân?” Cô chủ cửa hàng lưu niệm nói với một bị khách có bộ dáng học sinh, trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, khóe miệng khẽ mỉm cười. Học sinh kia khẽ lắc đầu, tao nhã cười cười: “Tôi đến là để tìm người, là tìm một dì mỹ nữ...” Cô chủ cười phì một tiếng, đưa tay lên dí vào cái trán của cậu học sinh, cố ý hỏi: “Chẳng lẽ anh không định tặng cho dì mỹ nữ đó một bó hoa tươi hay sao?” “Muốn, nhưng mà...” Vị khách có bộ dáng học sinh nở nụ cười giống như ánh mặt trời, hỏi nhờ thỉnh giáo: “Cũng không biết là tặng hoa gì cho thích hợp? Cô chủ, cô giúp tôi tham mưu với. nếu cô chính là dì mỹ nữ đó, cô nghĩ sẽ thích loại hoa gì? Hoa hồng hay là hoa cẩm chướng?” “Phụ nữ đương nhiên là thích nhất hoa hồng, có điều hoa hồng chỉ là do người yêu tặng nhau thôi...” Cô chủ khẽ mở môi anh đào nhẹ nhàng nói. Phương Hạo Vân hơi động tâm, tựa như là hiểu ra điều gì, khoe miệng rất nhanh đã nở nụ cười: “Xem ra tôi không thể tặng hoa hồng cho dì mỹ nữ rồi?” Cô chủ cười thanh nhã, kéo hắn tới một bó hoa tulip màu trắng, cười nói: “Tặng cái này đi, Tulip trắng đại biểu cho sự thuần khiết.” Phương Hạo Vân mỉm cười, nâng lên bó hoa Tulip màu trắng đó, hai tay đưa cho cô chủ, nói: “Dì Bạch, tặng cho dì!” Cô chủ mỉm cười, đón lấy bó Tulip trắng, nhẹ nhàng ngửi một chút, rồi cười nói: “Không phải dì đã bảo sẽ tự mình tới đó sao? Sao lại còn phải tới đây đón dì?” “Buổi chiều con cũng không có việc gì, cứ tới thôi.” Phương Hạo Vân nhìn cô chủ cười nói: “Dì Bạch, nếu như dì với nam khách hàng nào cũng nói như vậy, con nghĩ rằng hoa trong tiệm lưu niệm của dì nhất định sẽ rất đắt hàng đó.” Dì Bạch hé miệng xinh, nhìn nụ cười ngây ngô của Phương Hạo Vân, tức giận cười mắng: “Con coi dì là ai hả, cứ ai tặng hoa là dì đều nhận sao, có điều...” Nói tới đây, dì Bạch cẩn thận quan sát Phương Hạo Vân, cười nói: “Bộ dáng của con nho nhã thanh tú như vậy, nếu con mà tới tiệm lưu niệm của dì bán hàng, khẳng định sẽ được rất nhiều cô gái hoan nghênh.” Dì Bạch nói là sự thật, diện mạo của Phương Hạo Vân đúng là tao nhã, nhất là đôi con ngươi thâm thúy bên trong đôi mắt mê người kia, hơn nữa khóe miệng còn hàm chứa một nụ cười như ánh mặt trời, nếu có thể ăn mặc nghiêm trang một chút thì tuyệt đối chính là sát thủ thiếu nữ. Phương Hạo Vân sờ sờ vào cái mũi, cười khan một tiếng, nói: “Dì, nói như vậy thì khác gì là dì bảo con thích hợp làm trai bao. Có điều, đó cũng là một đề nghị không tồi, nếu tương lai con nhỡ nghèo khó bần cùng, có lẽ sẽ đi thử nghiệm một chút.” “Tới địa ngục đi.” Dì Bạch hơi hơi biến sắc: “Đường đường là công tử tập đoàn Thịnh Hâm, lại đi làm trai bao, đó chẳng phải là. trừ khi là con muốn thế.” Sắc mặt Phương Hạo Vân có hơi xấu hổ, vội vàng nói lái sang chuyện khác: “Dì, thời gian không còn sớm nữa, dì chuẩn bị một chút đi, con sẽ đưa dì qua đó. Thân thể của ba con dạo này mỗi ngày một tệ đi, con thực sự là thấy hơi lo lắng.” Nhìn vẻ mặt lo lắng và căng thẳng của Phương Hạo Vân, dì Bạch gật gật đầu nói: “Hạo Vân, xem ra con cũng đã hoàn toàn dung nhập vào nhà họ Phương, dì rất cao hứng, cũng rất vui mừng. Con yên tâm đi, dì đã dự tính rồi, bệnh của ba con không có vấn đề gì. Đúng rồi, dì hỏi con, trong khoảng thời gian này có phải con đã giải phóng được dục vọng phải không? Nhìn khí sắc của con có vẻ tốt hơn nhiều, hơn nữa trong ánh mắt cũng không còn nhiều huyết tinh.” Nếu là người bình thường, đương nhiên sẽ không thể nhìn ra được Phương Hạo Vân có biến hóa gì, nhưng mà một cao thủ như dì Bạch thì chỉ cần nhìn sắc mặt hắn là có thể trông ra được nội tâm và cảm xúc của hắn. “Vâng!” Phương Hạo Vân không giấu diếm dì Bạch, gật gật đầu, nói: “Chị Mỹ Kỳ đồng ý làm tình nhân của con rồi.” “Cũng tốt.” Dì Bạch nghe vậy, cũng không có trách cứ Phương Hạo Vân, mà chỉ gật gật đầu, nói: “Dì đã điều tra Trương Mỹ Kỳ rồi, đó là một cô gái rất đáng thương. Cô làm tình nhân của con cũng không tệ, có điều con cũng cần chú ý, ngoại trừ dục vọng thì không nên dính dáng đến quá nhiều, nếu không, kết quả là con cũng bị tổn thương, cô ấy cũng sẽ bị tổn thương.” Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, lập tức liền hiểu ra, gật gật đầu nói: “Dì, dì cứ yên tâm đi, giữa chúng con sẽ không để xuất hiện tình yêu đâu, cô ấy còn hận không thể giết con nữa là, chúng con chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.” “Con hiểu được là tốt rồi.” Dì Bạch pha thêm chút thêm ý nói một câu, thu dọn một vài thứ đồ một chút, rồi bảo Phương Hạo Vân là có thể đi rồi.” Trên đường, dì Bạch đột nhiên nói: “Hạo Vân, kỳ thật dì cũng không thực sự thích con và Trương Mỹ Kỳ có quan hệ tình nhân, có lẽ con có thể cam đoan rằng mình sẽ không bị lún sâu vào trong đó, nhưng mà Trương Mỹ Kỳ thì lại khó mà nói trước được. Dì đã nói rồi, cô ấy là một cô gái đáng thương, đều là phụ nữ, dì không muốn cô ấy bị lún sâu vào trong đó, cuối cùng lại rơi vào một kết cục bi thảm.” Phương Hạo Vân nao nao, vội truy vấn: “Dì, dì bảo chị Mỹ Kỳ là một cô gái đáng thương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, dì có thể nói ra được không?” Thoáng do dự một chút, dì Bạch quay đầu lại, ánh mắt dừng lại ở trên người Phương Hạo Vân, yếu ớt nói: “Theo như điều tra của dì, cô ấy là con riêng, từ nhỏ đã chỉ sống với mẹ, cho đến nay cũng không biết ba của mình là ai. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn phải vượt qua sự chế nhạo của người khác. Mãi cho đến khi đỗ đại học, rời khỏi nhà cũ mới có thay đổi tốt đẹp hơn. Có điều nữ thần vận mệnh cũng không bởi vì cô đỗ đại học mà thiên vị cho cô, mười năm trước, mẹ của cô bị bệnh tim rồi bất ngờ ra đi. Cùng năm đó sau khi cô vội vàng về nhà chịu tang, thì kết hôn với người chồng hiện tại là Tưởng Đại Phát. Khiến cho cô không thể ngờ tới chính là, người chồng Tưởng Đại Phát nhìn như thân thể khỏe mạnh nhưng lại là một kẻ bất lực, khiến cho cô không thể có được cuộc sống vợ chồng bình thường.” Nghe thấy câu chuyện buồn của Trương Mỹ Kỳ, Phương Hạo Vân đối với cô cũng có nhiều cảm thông. Trầm mặc một chút, hắn nhè nhẹ nói: “Không ngờ chị Mỹ Kỳ lại là con riêng, trách không được, tính cách của chị ấy lại cô độc như vậy.” “Đúng rồi, mấy ngày hôm trước khi dì điều tra về thân thế của cô ấy, có phát hiện ra một tình huống, có một lão già khoảng gần sáu mươi tuổi hình như đang không ngừng vơ vét tài sản tiền tài của cô, có điều số lượng cũng không lớn, mỗi lần chỉ khoảng mấy trăm. Dì cảm thấy rằng lão già đó có thể chính là cha đẻ của Trương Mỹ Kỳ.” Dì Bạch dặn dò: “Nếu có co hội thì cháu chú ý một chút, nếu lão già đó không phải là cha đẻ của Trương Mỹ Kỳ thì giải quyết lão đi, coi như là làm một việc nghĩa cho cô ấy.” Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, mỉm cười nói” “Dì, con phát hiện ra dạo gần đây, tính cách của dì cũng đã thay đổi đi nhiều.” “Đúng vậy!” Dì Bạch dường như chìm vào xúc cảm, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Dì cũng cảm thấy rằng, trong khoảng thời gian này tâm tình cũng đã xảy ra nhiều biến hóa, hoàn toàn đã thực sự thay đổi thành người khác.” Ngừng một chút, dì Bạch đột nhiên nói: “Hạo Vân, kỳ thật. kỳ thật dì tình nguyện làm một người phụ nữ bình thường, kết hôn rồi giúp chồng dạy con tới già.” “Dì, con tưởng dì không bao giờ nghĩ tới những điều này.” Phương Hạo Vân kinh ngạc hỏi. “Con sai rồi Hạo Vân!” Dì Bạch thực nghiêm túc nói: “Dì không giống như Nguyệt Như, cuộc sống mà dì hy vọng không phải là oanh oanh liệt liệt, mà là bình bình thản thản, chỉ có điều di. thôi quên đi, không nói nữa.” Phương Hạo Vân trầm tư một chút, nói: “Dì, dì đã nghĩ như vậy rồi, vì sao lại không làm đi? Dì hoàn toàn có thể giống như con, xây dựng nên một gia đình hạnh phúc.” “Không được, ít nhất hiện giờ là không được.” Dì Bạch dường như có tâm sự, cô nói: “Trách nhiệm của dì là thủ hộ Thiên Phạt.” “Thiên phạt ở chỗ con, dì có thể yên tâm được rồi.” Phương Hạo Vân tự tin chậm rãi nói. “Dì.” Dì Bạch mấp máy môi, vốn là muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng lại không nói. Thiên phạt đúng là nằm ở trong tay Hạo Vân, nhưng mà một ngày còn chưa tìm ra được biện pháp hoàn toàn diệt trừ tận gốc những ảnh hưởng tiêu cực của Thiên phạt, cô một ngày không thể lơi lỏng được. Biện pháp trước mắt là chuyển hóa những cảm xúc tiêu cực sang thành phóng thích dục vọng, đó chỉ là cách trị từ phần ngọn chứ không từ gốc, không phải là cách lâu dài. Cho nên trọng trách trên vai cô còn rất nặng. Lui một bước mà nói, cho dù có thật sự tìm được một biện pháp diệt trừ tận gốc được những ảnh hưởng tiêu cực của Thiên phạt, cô cũng sẽ không thể thoải mái lập gia đình giúp chống dạy con. Người chồng của cô phải vượt qua sự chọn lọc nghiêm ngặt, nếu không phải như vậy, rất khó có thể xác định được tố chất thế hệ tiếp theo của người thủ hộ Bạch gia.