Hoán Kiểm Trọng Sanh
Chương 104 : Thái giám Mặt Sẹo
Trong lúc hết cách, gã chỉ còn cách nghe lời tầm bậy của một tên đàn em, xem phim XXX, xem cảnh người thật việc thật hãm nhau. Vẫn không hiệu quả, gã vung tiền mời một nữ sinh viên xinh đẹp ở trường đại học Hoa Hải đến dùng đủ cách kích thích, hy vọng có kỳ tích xuất hiện cứu vớt cuộc sống tình dục cho gã.
Mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua, cô nữ sinh xinh xắn tỏ ra khá nhiệt tình, cô đã lần lượt đóng vai bác sĩ, y tá, cảnh sát. nói chung là đủ thứ vai, tận dụng hết khả năng kích thích cho Mặt Sẹo, thậm chí cô còn tự sướng rên rỉ ngay trước mặt gã, nhưng cuối cùng chú em của gã vẫn lì lợn mềm oặt như kẹo cao su.
Bó tay, theo ý của Mặt Sẹo, lần này cô lại thay đổi y phục, đóng vai tiếp viên hàng không, dùng miệng kích thích cho gã. Mười mấy phút đã trôi qua, của nợ ấy vẫn không thấy động đậy, hình như nó không còn thuộc về gã nữa thì phải.
Nói thật, phục vụ cho gã thái giám bất lực này nãy giờ, cô sinh viên xinh đẹp đã bắt đầu chán nản, nhưng người ta trả cho nhiều tiền, thôi thì miễn cưỡng làm cho tròn trách nhiệm vậy.
“Ông chủ, ông có thích thú không?”
Cô sinh viên xinh đẹp ngẩng đầu lên, le lưỡi liếm môi dâm dật, tròng mắt xoay tròn, quyến rũ dò hỏi.
Phối hợp với chiếc lưỡi, bàn tay ngà ngọc của cô cũng góp phần bấu lấy của nợ Mặt Sẹo xoa bóp, ra sức kích thích cho gã.
Dưới cám dỗ của người đẹp, Mặt Sẹo y như cũ không hề có chút cảm giác, sắc mặt của gã ngày càng trắng bệch. Cố gắng bao nhiêu ngày qua, vẫn là một chút hiệu quả cũng không thu lại được.
Tâm trạng của gã càng lúc càng bực bội. Trong cơn tức giận, gã đưa tay nắm tóc của cô sinh viên xinh đẹp, thô bạo dập liên hồi vào chú em mềm oặt của gã, đồng thời tức tối gào lên:
- Cái con đê tiện này, mày không ra sức thêm chút được à, tao tốn bao nhiêu tiền để kiếm mày đến phục vụ tao cơ mà, tao không phải muốn xem mày biểu diễn thời trang đâu nhé.”.
Cô sinh viên xinh đẹp trong lòng cảm thấy ấm ức, cái thằng thái giám vô dụng này, còn oán trách người ta khôgn ra sức phục vụ ấy chứ.
Nhưng cô hiểu rõ Mặt Sẹo là tên đại ca xã hội đen tàn bạo, cho dù trong lòng cực kì không muốn nhưng cũng không dám phản ứng lại, chỉ con cách tiếp tục ngậm của nợ mềm oặt kia vào miệng, giả bộ mút liếm ngon lành, mong có kì tích xuất hiện, mau mau thoát khỏi vụ này.
“Phương hạo Vân, tao sẽ giết cả nhà mày, làm nhục bạn gái của mày.”.
Mất đi khả năng đàn ông, Mặt Sẹo cảm thấy cuộc đời của gã sống không bằng chết, giờ đã mất hết ý nghĩa rồi. Giờ đây gã chỉ muốn trả thù chuốc hận, đem tên Phương Hạo Vân ra băm vằm thành trăm mảnh mới hả cơn giận.
Cô sinh viên xinh đẹp ngấm ngầm lo sợ, sớm biết gã là đại ca xã hội đen, có cho nhiều tiền đến đâu cô cũng sẽ không nhận làm việc này đâu. Nhưng nói đi phải nói lại, cái anh chàng tên Phương Hạo Vân gìd đó kể cũng ác ôn thiệt, tước đoạt niềm vui tình dục của người ta, làm vậy chẳng khác nào bắt người ta sống không được, chết cũng không xong.
“Mặt Sẹo, có tin là tao chém mày không hả? Mày dám làm tình với con khác, mày không có lỗi với Phi Phi nhà tao hả?”
Đột nhiên một giọng nói uy nghi vang lên sau lưng Mặt Sẹo.
“Là Kim Gia!”
Mặt Sẹo không cảm thấy xa lạ với giọng nói ấy, gã giật nảy mình, thô bạo đẩy cô nữ sinh đang thổi kèn cho gã ra, vội kéo quần đứng dậy, cười giả lả quay sang Kim Gia mới đến, nói:
“Đại ca, anh đến đó à”.
“THằng khốn này, mày đang làm gì thế hả?”
Kim Gia liếc nhìn cô sinh viên xinh đẹp, lại hằn học nhìn vào Mặt Sẹo, tức tối kêu lên:
“Phi Phi nhà tao có lỗi gì với mày rồi mà mày dám tìm đàn bà bên ngoài hưởng lạc hả?”
“Tôi chỉ nhận tiền làm theo sai bảo thôi, tôi không phải là tình nhân của ông ta.”.
Cô sinh viên xinh đẹp run cầm cập trước vị đại ca xã hội đen mới xuất hiện, cô cảm thấy nên lên tiếng biện hộ cho công việc cô đang làm thì tốt hơn.
Kim Gia hứ một tiếng lạnh lùng mặc kệ cô ả, đanh mặt lại nói với Mặt Sẹo:
“Mặt sẹo, tao có thể đưa mày lên cao, tất nhiên cũng có thể lấy lại tất cả của mày, mày làm ra chuyện có lỗi với Phi Phi. Mấy năm nay nó yêu thương chăm sóc tận tình cho mày, nó chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với mày cả”.
“Ha ha!”
Mặt Sẹo đột nhiên cười to chua chát, lúc này đây gã đã bất cần:
“Kim Gia, đại ca của em, anh tưởng là em vui vẻ lắm sao. Anh hỏi thử con bé này xem, em có xảy ra chuyện gì được với nó không? EM bất lực rồi”.
Cô sinh viên xinh đẹp rất muốn lên tiếng xác nhận giùm tên thái giám bất lực này, nhưng câu nói sắp bật ra khỏi miệng liền ý thức được nói vậy không ổn lắm, lỡ chọc giận gã thì nguy, cô vội cầm lấy túi xách hàng hiệu lên đứng khép nép qua một bên, run rẩy đợi phán xét.
“Cô có thể đi được rồi!”
Kim Gia đột nhiên quay đầu lại, quắc mắt giận dữ nhìn cô sinh viên xinh đẹp.
Cô gái thở phào nhẹ nhõm, thế là thoát nạn, vội nói:
“Mấy anh yên tâm, em không biết chuyện gì cả, không nhìn thấy không nghe thấy gì.”.
Nói xong, cô gái nhanh chóng ra khỏi phòng đi mất.
Trong phòng giờ không còn người lạ, Kim Gia ánh mắt hung tợn, gằn giọng:
“Mặt Sẹo, dù thế nào đi chăng nữa mày làm vậy là có lỗi với Phi Phi”.
“Đại ca, anh giết chết em đi. Em còn sống cũng không còn ý nghĩa gì, anh giết em đi cho em được giải thoát”.
Mặt Sẹo nước mắt ngắn dài, mất đi khả năng tình dục đối với gã còn đau đớn hơn mất đi mạng sống.
“Cái thằng khốn nạn này!”
Kim Gia bước lại gần, tát mấy cái mạnh vào mặt Mặt Sẹo, tức giận gầm lên:
“Mày là một thằng khốn nạn, dám nói ra những lời nhu nhược thế này, tao giao Phi Phi cho mày, hy vọng nó theo mày sẽ có được hạnh phúc, nhưng bây giờ mày lại muốn tự tìm cái chết. Mày có chết trăm lần tao cũng mặc kệ, vấn đề là mày chết rồi Phi Phi sẽ sống ra sao hả?”
Kim Gia vừa tức tối mắng sa sả vừa bước tới chiếc ghế sofa ngồi xuống, khinh bỉ nói:
“Nếu không phải Phi Phi nhà tao chết mê chết mệt đi theo mày, mày đã chết trăm ngàn lần rồi đấy biết chưa?”
“Bệnh viện họ nói kết quả thế nào? Có phải là hết cách chữa trị rồi không?”
Cơn giận của Kim Gia từ từ nguôi ngoai, ông ngẩng đầu lên hỏi thăm Mặt Sẹo.
“Tiêu rồi, tiêu tan cả rồi anh ạ”.
Mặt sẹo khôgn ngừng than ngắn thở dài, ánh mắt gã không còn chút hy vọng, uất ức cầu xin:
“Em có sống cũng vô ích, hay là anh giết chết em đi”.
“Tao đưa mày đi nước ngoài chữa trị, trình độ y thuật của bên Mỹ tiên tiến nhất thế giới, có lẽ qua đó sẽ có cách?”
Kim Gia cũng là đàn ông đương nhiên hiểu thấu nỗi đau khi mất đi khả năng tình dục của đàn ông, giờ đây ông có chút thương cảm Mặt sẹo, vì hạnh phúc của em gái, ông không thể bỏ mặc Mặt sẹo, nhất định phải tìm cách chữa trị cho gã mới được.
“Vô ích thôi!”
Sắc mặt Mặt Sẹo càng trở nên thê thảm hơn, gã bước tới ngồi ủ rũ trên ghế sofa đối diện, tự khai báo nói:
“Em đã fax tài liệu bệnh tình cho tiến sĩ tình dục học nổi tiếng nhất bên Mỹ cho ông ta xem qua rồi, người ta nói đa hết cách chữa trị...”
“Đại ca, anh giết chết em đi, em tiếp tục sống trên đời này để làm gì cơ chứ? Phi Phi mà biết em biến thành thái giám, cô ấy chắc chắn sẽ bỏ rơi em mất...”
Mặt Sẹo van nài Kim Gia giết chết gã.
“Đồ ngu!”
Kim Gia lên tiếng dạy dỗ:
“Mày sông chỉ vì mỗi chuyện làm tình hả? Không đụng vào đàn bà thì phải tìm cái chết đó à? Sống trên đời này còn bao nhiều thú vui khác đáng để tận hưởng. Mày nghe cho rõ, tiếp tục sống tốt cho tao, Phi Phi không phải loại đàn bà lẳng lơ, nó sẽ không bỏ rơi mày.”
“Đại ca, em muốn xin anh một việc, nếu anh chấp nhận em sẽ tiếp tục sống tốt, bằng không anh cứ giết chết em đi.”
Mặt Sẹo đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt nghiêm nghị nhìn vào Kim Gia nói.
“Việc gì? Mày nói ra xem.”
Kim Gia ngấm ngầm thương tiếc cho Mặt Sẹo, vốn là thằng đàn ông dũng mãnh, ai ngờ hôm nay lại có kết cục thê thảm như thế.
“Em muốn trả thù.”
Mặt Sẹo hừng hực ngọn lửa căm hờn, khóe miệng lóe lên sát khí, tức giận tít lên:
“Em thành ra thế này cũng vì thằng Phương Hạo Vân hãm hại, em nhất định phải trả thù, mối nhục em chịu đựng, em phải trả lại hắn gấp bội, monh đại ca giúp em trả thù thằng nhóc láo xược đó.”
“Không được!”
Kim Gia từ chối thẳng thừng yêu cầu của Mặt Sẹo, ông nhìn thằng vào Mặt Sẹo, nói nhỏ:
“Không phải tao không chịu giúp mày, mày bị Phương Hạo Vân hại ra nông nỗi này trong lòng tao cũng thấy khó chịu, tao rất muốn giúp mày, nhưng thằng Phương Hạo Vân rốt cuộc là thần thánh phương nào tao còn chưa biết rõ, tạm thời chúng ta không thể gây hấn với hắn.”
“Không được trả thù hắn? Đại ca, anh có nhầm lẫn gì không? Quy mô của tập đoàn Thịnh Hâm nhà hắn chẳng qua chỉ tương đương với tập đoàn Hồng Tinh của Phi Phi, lại không có xã hội đen chống lưng, anh lo lắng gì chứ? Em nhất định bắt hắn sống không bằng chết mới hả dạ.”
Hễ nhắc đến Phương Hạo Vân là Mặt Sẹo điên tiết lên, dám biến gã thành thái giám, mối thù này không đội trời chung, nếu không trả thù thì gã có chết cũng không thể nhắm mắt.
Kim Gia quan sát sắc mặt khó coi của Mặt Sẹo, trong đầu ông ẩn hiện lời cảnh cáo của Trần Thiên Huy và thần sắc lạnh lùng của Phương Hạo Vân, ông luôn cảm thấy con người Phương Hạo Vân không hề đơn giản. Hơn nữa ông chủ sau lưng có mệnh lệnh đưa xuống bảo tạm thời không được gây hấn với Phương Hạo Vân, càng không thể tính việc trả thù.
Nếu không phải mệnh lệnh bên trên áp đặt, chưa cần Mặt Sẹo lên tiếng cầu xin, Kim Gia đã phải người đi trả thù rồi.
Theo lí mà nói, Kim Gia không muốn nể mặt bất cứ ai cả, em rể của ông bị người ta đánh cho tàn phế, ông mà im lặng không phản ứng, truyền ra ngoài còn mặt mũi nào đứng trên giang hồ tại thành phố Hoa Hải này nữa. Nhưng suy nghĩ kĩ lại, chưa nắm rõ tình hình kẻ địch mà ngu ngốc đi trả thù chẳng khác nào hành động tự sát, Kim Gia lăn lộn trong giới xã hội đen nhiều năm, ông đã học được tính nhẫn nại cần thiết khi xử lí vấn đề.
Mặt Sẹo do dự một hồi, gã không chịu bỏ cuộc, lớn tiếng cầu xin:
“Đại ca, nếu anh sợ gặp rắc rối thì việc này anh không cần nhúng tay vào, anh chỉ cần cho em mượn mấy chục tên đàn em là được, nhỡ như thất bại em gánh chịu hết mọi trách nhiệm, tuyệt đối không liên lụy đến anh.”
“Thằng khốn này nói lung tung gì thế hả?”
Kim Gia vội vàng giải thích:
“Thân phận của Phương Hạo Vân có chút vấn đề, cấp trên đưa mệnh lệnh xuống bảo tạm thời không được đụng vào hắn, đợi cấp trên điều tra rõ lai lịch của hắn rồi ta ra tay cũng chưa muộn. Mày đừng nôn nóng làm gì, thời gian này mày cứ điều trị lại sức khỏe đi, đợi khi thời cơ chín mùi, không những Phương Gia, ngay cả Trần gia, Hàn gia cũng đừng mong thoát khỏi tai ương.
Mặt Sẹo tính khí nóng nảy, gã không muốn chờ đợi quá lâu, gã định nói thêm câu gì thuyết phục nhưng nhận ra sắc mặt cứng rắn của Kim Gia, gã biết không nên tiếp tục xin xỏ vào lúc này.
Mặt Sẹo trước kia khi còn chưa tự lập bang hội đã ở bên cạnh Kim Gia một thời gian dài, gã hiểu rất rõ con người của Kim Gia, gã biết lần này không còn cách gì thuyết phục ông anh rể được nữa rồi. Nếu Kim Gia đã nói không được đụng vào Phương Hạo Vân thì gã chỉ còn cách chờ đợi thôi...
“Hạo Vân, em mau đén phòng làm việc của ba...”
Buổi chiều khi Phương Hạo Vân vừa bước vào công ty liền nhận được điện thoại của bà chị Phương Tuyết Di.
“Dạ, em biết rồi.”
Phương Hạo Vân lễ phép trả lời, đang định gác mát đi ra, đột nhiên đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói của chị hắn:
“Hạo Vân, em qua phòng làm việc của chị trước đã.”
Mấy phút sau, Phương Hạo Vân đặt chân vào phòng làm việc dành cho giám đốc của chị hắn, ánh nắng vàng vọt chiếu sáng khắp căn phòng, hơi ấm lan tỏa. Phương Tuyết Di đang dán mắt vào màn hình vi tính chăm chú xem tài liệu phát triển kinh doanh của công ty. Hôm nay cô mặc bộ đồ công sở màu trắng, cao quý xinh đẹp, nhất là bờ ngực cao vút khiêu gợi, khiến người ta rạo rực trong lòng.
“Chị!” Phương Hạo Vân gọi khẽ.
Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của em trai đang dừng vào vùng ngực của cô, đỏ ửng cả mặt, cô trách mắng:
“Thằng ranh con, nhìn bậy gì đó?”
Phương Hạo Vân mỉm cười giả lả, nói:
“Có nhìn gì đâu. À, chị kêu em qua đây muốn nói với em chuyện gì vậy?”
Phương Tuyết Di nghe hỏi, sắc mặt bỗng trở nên bí hiểm, cười nhạt liếc xéo em trai, hồi lâu sau mới lên tiếng:
“Không nhận ra nha, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng.”
Phương Hạo Vân bị bà chị ném cho tia nhìn bí hiểm, phán cho một câu không biết mang ý nghĩa gì, liễn gãi đầu gãi tai, tự hỏi hay là mình gây ra lỗi lầm gì rồi?”
“Chị nói thế là có ý gì vậy?”
Phương Hạo Vân cẩn thận dò hỏi. Hai chị em nhìn nhau thăm dò đối phương.
Cuối cùng Phương Tuyết Di chịu thua, khẽ nhíu mày, lườm em trai một cái, nói:
“Hạo Vân, em giỏi thật đấy, mới đi Trần thị có một lần mà đã chiếm luôn trái tim bé bỏng của con gái nhà người ta, chị đã thấy nghi ngờ rồi, tại sao Trần thị lãi dễ dàng chịu hợp tác với tập đoàn chúng ta như vậy? Thì ra em trai của chị đã góp công lao không nhỏ vào chuyện này đó nha.”
Phương Hạo Vân nghệch mặt ra, từ câu nói của chị hắn, hình như hắn hiểu ra một chút nhưng lại không dám khẳng định.
Có lẽ nhìn vào màn hình vi tính qua lâu, Phương Tuyết Di cảm thấy hơi nhức đầu, cô đưa tay ấn vào huyệt thái dương, xoa bóp nhẹ vài cái, quay sang Phương Hạo Vân nói:
“Thôi được rồi, em tới phòng làm việc của ba đi, ba sẽ nói rõ hơn với em.”
“Chị đang nhức đầu à?
Phương Hạo Vân chú ý tới vẻ đau đớn từ ánh mắt của Phương Tuyết Di, liên ân cần hỏi thăm.
“Ờ!”
Phương Tuyết Di gật đầu, không trêu ghẹo em trai nữa, thản nhiên nói:
“Bệnh nghề nghiệp đó mà, ngồi trước máy vi tính lâu quá là bị vậy, nhức đầu chóng mặt chút thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
41 chương
187 chương
47 chương
1157 chương
479 chương