Hoán Hồn - Uất Doãn 1x1
Chương 17 : Tôn Nghiêm Của Đàn Ông
Tô Noãn Khiết mặc một chiếc váy trễ vai màu đen tuyền, tay cầm theo túi xách Hermes, mái tóc bồng bềnh xoăn nhẹ kết hợp với đường nét trang điểm đậm nhạt cân đối khiến gương mặt cô nàng hôm nay càng trở nên quyến rũ và sắc sảo hơn hẳn mọi ngày.
Thẩm Cơ Uy tuy chẳng có xúc động muốn thưởng thức gì nhiều nhưng cũng không khỏi nảy lên suy nghĩ, được một người phụ nữ xinh đẹp như thế vây quanh mỗi ngày mà Giang Thuỵ còn chả thèm để mắt tới, chắc không phải là anh ta nhìn trúng Triệu Việt Nghiên thật chứ?
Lơ đãng nhớ tới Triệu Việt Nghiên, tâm trạng của cậu bỗng dưng không báo trước mà xấu hẳn đi.
Tối hôm qua lúc mở tin nhắn lên kiểm tra, cậu nhận được hai tệp hình ảnh cùng âm thanh khác nhau. Thẩm Cơ Uy không ấn vào xem, nhưng cậu thừa biết trong đó là thứ gì.
Lời đe doạ này đã trói buột cậu suốt hai năm trời. Lý tưởng cùng hoài bão của Thẩm Cơ Uy quá nặng nề, ban đầu thật sự là vì sợ hãi sẽ không có ai tin tưởng mình, thế nên cậu nhẫn nhịn lùi lại một bước, thoả thuận nhường bản thiết kế cho Triệu Việt Nghiên vào mỗi kì thi.
Thế nhưng vào lúc này Thẩm Cơ Uy chợt phát hiện bản thân rất mệt mỏi. Càng nghĩ đến mục đích Triệu Việt Nghiên tiếp cận mình, cậu càng không muốn dây dưa bất cứ thứ gì với người này nữa. Cùng lắm thì cậu sẽ tự mình đứng ra giải thích, nếu không có ai tin tưởng, Thẩm Cơ Uy tình nguyện chấp nhận cam chịu số phận.
Không phải lúc nào được một người phụ nữ xinh đẹp theo đuổi cũng làm thoả mãn hư vinh của đàn ông.
Thẩm Cơ Uy từ năm mười tuổi cho đến bây giờ đã tròn mười năm, cậu bị cái gọi là tình cảm nồng nhiệt của Triệu Việt Nghiên đeo bám làm cho nảy sinh ác cảm đến tột độ với sự hứng thú của phụ nữ. Cậu không biết một người khi yêu vào sẽ trở thành hình dạng gì, nhưng từ chuyện Triệu Việt Nghiên chỉ vì muốn ở bên cạnh cậu mà bất chấp thủ đoạn thi vào đại học B. Thậm chí lấy đoạn ghi âm năm đó ra khống chế cậu, Thẩm Cơ Uy mới thấu triệt được một điều, thì ra tình yêu có thể sẽ khiến con người trở nên ta điên cuồng đến thế, điên đến mức làm cho tâm tư Thẩm Cơ Uy phát lạnh.
Thấy Thẩm Cơ Uy cứ ngẩn người nhìn chằm chằm một hướng, Tô Noãn Khiết cong ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Anh Thuỵ, đang nghĩ gì thế?"
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Cơ Uy mới hoàn hồn trở lại: "Sao cô lại đến đây?"
"Em muốn cùng anh ăn một bữa cơm." Tô Noãn Khiết tiến gần đến bàn làm việc sau đó bất thình lình nghiêng người về trước, nũng nịu nói, "Đã mấy ngày không được gặp anh rồi, em rất nhớ anh."
Thẩm Cơ Uy né như né tà lùi về sau: "Cô đứng nói chuyện được đàng hoàng thì đứng, không thì lại sô pha mà ngồi!"
Vừa nghĩ đến Triệu Việt Nghiên xong lại gặp thêm một Tô Noãn Khiết đến làm phiền, tâm trạng Thẩm Cơ Uy muốn tốt cũng tốt chẳng nổi.
Tô Noãn Khiết biết Giang Thuỵ không thích tiếp xúc gần với người khác, thức thời lui về sau mấy bước: "Đây là đề nghị của bố em, ông ấy muốn anh tối nay cùng em về nhà, được không?"
Thẩm Cơ Uy trợn trắng mắt trong thầm lặng.
Đã tiến đến giai đoạn ra mắt người nhà luôn rồi mà Giang Thuỵ còn dám nói với cậu hắn và Tô Noãn Khiết không có quan hệ gì?!
"Tôi còn rất nhiều công việc cần xử lí." Thẩm Cơ Uy không chút đắn đo mà từ chối, cậu chưa có ngu ngốc đến mức đồng ý theo Tô Noãn Khiết về nhà để kéo thêm phiền phức cho mình.
Phụ nữ chỉ là vật ngoài thân, mạng nhỏ của Thẩm Cơ Uy cậu mới là quan trọng nhất. Huống hồ nếu đổi lại là Giang Thuỵ, cậu tin hắn chắc chắn cũng sẽ không thuận theo.
Tô Noãn Khiết hiển nhiên không cam lòng với câu trả lời này, hậm hực nói: "Anh Thuỵ, tuy rằng chúng ta chỉ là quan hệ trên danh nghĩa, nhưng chuyện em thích anh tất cả mọi người đều biết rõ, cũng chỉ có em mới là người thích hợp để đứng bên cạnh anh, đến khi nào anh mới chịu cho em cơ hội đây?"
Thẩm Cơ Uy hắng giọng một cái, cố gắng mô phỏng vẻ mặt khó ở nhất của Giang Thuỵ: "Cô cũng biết quan hệ hai ta chỉ trên danh nghĩa, làm gì có cơ hội ở đây?"
"Không có cơ hội?!" Tô Noãn Khiết xanh mặt miết chặt quai túi xách, "Cả thành phố S này ai mà không biết em là người yêu danh chính ngôn thuận của giám đốc Giang, hiện giờ anh nói như thế mặt mũi em biết giấu ở đâu?"
Tô Noãn Khiết vẫn luôn hi vọng. Hi vọng có một ngày người đàn ông này sẽ nới lỏng ra một vị trí cho mình. Cô lớn lên xinh đẹp như hoa, gia cảnh quyền thế có chỗ nào là không xứng với hắn?
Nhà họ Tô có ba cô con gái và ba người con trai, hai đứa em gái của Tô Noãn Khiết nhan sắc tuy không mấy nổi bật nhưng về học thức lại vượt trội ăn đứt cô ta. Tô Noãn Khiết thân là phụ nữ, muốn có tiếng nói trong gia đình chính trị kiểu mẫu như thế, trước tiên phải tìm được chỗ dựa đủ vững chắc. Kiểu người đàn ông vừa có diện mạo xuất chúng vừa có quyền thế trong tay như Giang Thuỵ chính là lựa chọn điển hình nhất trong hàng nghìn lựa chọn. Cho nên dù có phải dùng bất cứ thủ đoạn gì, Tô Noãn Khiết cũng nhất quyết không buông tay.
"Tô Noãn Khiết, chúng ta đều là người trưởng thành, nên hiểu có nhiều chuyện không thể miễn cưỡng được."
"Em không cần biết!" Tô Noãn Khiết hốc mắt phiếm hồng, "Chẳng lẽ suốt thời gian qua anh không có chút rung động nào với em sao?"
"Cô Tô." Thẩm Cơ Uy bóp huyệt thái dương, "Lần sau nếu có đến tìm tôi phiền cô thông báo trước. Nếu không sẽ có trợ lý chặn lại."
Cậu cầm xấp giấy lên tiếp tục đọc, không muốn nhiều lời thêm nữa.
"Giang Thuỵ!" Tô Noãn Khiết bám riết không tha, "Em đã lỡ hứa với bố là tối nay sẽ dẫn anh về, coi như nể mặt bố em lần này được không anh?"
Thẩm Cơ Uy mấp máy môi, thật sự rất muốn từ chối thẳng thắn, nhưng nghĩ một hồi lại sợ mình làm bậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của Giang Thuỵ. Dù gì hôn nhân chính trị cậu từng xem trên phim ảnh rất nhiều, hành xử sai lệch một bước liền có thể dẫn tới một đống hậu hoạn về sau ngay.
Có thể Giang Thuỵ không thích Tô Noãn Khiết, song nếu hắn đã chấp nhận cái danh hiệu người yêu mã ngoài này thì chắc hẳn lời nói của Tô Noãn Khiết ít nhiều cũng có ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà, Thẩm Cơ Uy không thể tự tiện quyết định điều gì cả.
"Cô về trước đi, có gì tôi sẽ báo sau."
"Anh dùng cách này để đuổi em phải không?" Tô Noãn Khiết tràn đầy hoài nghi.
"Một là cô về, hai là chúng ta khỏi phải bàn nữa."
"Nhưng..."
Thẩm Cơ Uy lạnh lùng nâng mắt.
"Được rồi." Tô Noãn Khiết bình tĩnh hít sâu một hơi, "Em sẽ đợi tin tốt từ anh."
Thẩm Cơ Uy chống cằm nhìn cô nàng ấm ức quay gót rời đi, đại não lập tức nhẹ hẳn mấy kilogam.
Trong lòng làm việc có để sẵn laptop, Thẩm Cơ Uy đăng nhập vào phần mềm tin nhắn, gửi yêu cầu call video với Giang Thuỵ.
Chuông vừa reo đã bị cúp ngang, lỗ mũi Thẩm Cơ Uy bất mãn hĩnh lên.
Cậu kiên trì gọi lại lần nữa, kết quả vẫn bị cúp.
Giang Thuỵ gửi cho cậu một tin nhắn: "Đang học."
"Việc gấp, khi nào học xong gọi lại cho tôi."
Đã đến giờ nghỉ trưa nên Giang Mễ gõ cửa phòng gọi Thẩm Cơ Uy cùng xuống tầng ăn cơm. Thẩm Cơ Uy không có việc gì làm nên cũng gật đầu đồng ý.
Trong suốt quá trình ăn cứ bị mọi người xung quanh dùng ánh mắt quái gở nhìn chăm chú, Thẩm Cơ Uy không nhịn được thắc mắc.
"Tôi có gì lạ à?"
"Đâu có, bình thường mà?" Giang Mễ lấy khăn lụa lau sạch chén đũa, "Chắc tại vì trước giờ anh không thường tới chỗ đông người ăn cơm nên mọi người thấy lạ thôi."
Thẩm Cơ Uy gật gù thầm nghĩ, với tính cách cầu toàn khó chữa của Giang Thuỵ, có nhiều cư xử kì quặc khác loài như vậy cũng dễ hiểu thôi.
"Mà em thấy..."
Thẩm Cơ Uy thấy Giang Mễ ngập ngừng liền khó hiểu: "Thấy sao?"
"Từ sau khi gặp tai nạn anh như biến thành một người hoàn toàn khác vậy."
"Có sao?" Thẩm Cơ Uy ung dung lên tiếng, "Hay như thế này không tốt? Muốn tôi trở về giống lúc trước?"
Giang Mễ lắc đầu lia lịa: "Nào có nào có, anh làm gì cũng là tốt nhất!"
Thẩm Cơ Uy cúi đầu nhịn cười.
Có đôi lúc cậu cảm thấy Giang Mễ rất đáng yêu, hành động tuy có chút ngốc nghếch song lại chứa đầy chân thành. Chẳng rõ tại sao quan hệ của cậu ta với Giang Thuỵ lúc trước không mấy thân thiết, bởi vì lần đầu gặp mặt Thẩm Cơ Uy có thể thông qua biểu hiện nhận thấy được cậu ta rất căng thẳng và sợ sệt khi đối diện với anh trai của mình.
"Giang Mễ."
"Dạ?"
"Khi nào tới sinh nhật tôi tặng cho cậu một con husky bự nhé?"
Giang Mễ dừng động tác gắp thức ăn, lắp bắp nói: "Sao... lại tặng em husky?"
"Trung thành quá chừng." Thẩm Cơ Uy vươn tay xoa đầu cậu ta.
Suốt buổi cơm hôm đó Giang Mễ cứ ngồi ngậm đũa lén lút nhìn Thẩm Cơ Uy rồi cười ngây ngô. Thẩm Cơ Uy liếc thấy mà không khỏi thở dài giùm cậu bé bị thiếu thốn tình cảm anh trai này.
Lúc Thẩm Cơ Uy trở về phòng làm việc vừa vặn nhận được yêu cầu call video của Giang Thuỵ. Cậu cố ý chậm rì rì đi rót ly nước lọc sau đó ngồi chờ thêm nửa phút mới ấn vào nút nghe.
"Có chuyện gì?" Thanh âm lạnh nhạt quen thuộc truyền đến từ phía loa.
"Tô Noãn Khiết mời anh đi ăn cơm, tôi bảo cô ta về nhà đợi rồi."
"Sao cậu không từ chối?"
"Cô ta nói bố mình mời anh, anh không đến là không nể mặt."
"Lần sau mấy chuyện này tự cậu quyết định là được." Chỗ người đàn ông đang ngồi là dãy cuối ở phòng học, từ khi linh hồn xuyên vào cơ thể Thẩm Cơ Uy, hắn thường có thói quen mặc áo phông trắng, lại vì cổ áo rộng rãi mà lơ ý để lộ ra một đoạn xương quai xanh. Mái tóc đen huyền mềm mại hơi rủ che khuất đôi mắt sáng tựa bạch ngọc, cánh môi mỏng kéo thành một đường thẳng tắp, âm điệu rất bâng quơ, "Cậu nên học cách tự chủ trương mọi việc, không cần chuyện gì cũng gọi hỏi tôi."
Thẩm Cơ Uy hơi thất thần nhìn hắn qua camera, phải mất vài giây sau mới phản ứng: "Không ảnh hưởng gì sao? Anh không sợ người ta trở mặt?"
"Tuỳ bọn họ."
"Vậy được." Thẩm Cơ Uy chỉ gọi để trưng cầu ý kiến, đương nhiên sẽ không rảnh rỗi ngồi phản bác hắn, "Mấy hôm nay Triệu Việt Nghiên lại đến tìm anh đúng không?"
"Cậu biết cô ta muốn gì?"
"Đúng vậy."
"Tại sao lại nhân nhượng? Những gì cô ta nói là thật?"
"Anh cứ để mặc cô ta muốn làm gì thì làm đi."
Thẩm Cơ Uy chỉ là không muốn giải thích vấn đề đủ thứ rắc rối này với bất kì ai, nhưng đối với Giang Thuỵ vốn đang nửa tin nửa ngờ, vào tai hắn lại trở thành một tầng nghĩa khác.
"Cậu có chắc sau khi cô ta tung ra tin đồn sẽ không rước thêm phiền phức cho tôi?"
"Tới đó tôi chỉ cần anh đứng ra giải thích, kết quả như thế nào không quan trọng."
"Được."
Thẩm Cơ Uy do dự trong giây lát, vẫn hỏi ra miệng: "Lời Triệu Việt Nghiên nói... anh tin không?"
"Tôi chỉ tin vào trực giác của mình."
Nói xong câu này, không đợi Thẩm Cơ Uy tiêu hoá, Giang Thuỵ đã dứt khoát cúp máy.
Thẩm Cơ Uy ngồi trước màn hình đã sớm tắt đen ngây người một lúc lâu.
Trực giác của hắn?
Nghĩa là thật sự tin tưởng Triệu Việt Nghiên sao?
Thì ra cảm giác bị người ta hiểu lầm thật không dễ chịu chút nào, Thẩm Cơ Uy rốt cuộc vẫn phải chấp nhận số phận tập làm quen dần với nó. Cậu nâng tay xoa xoa gò má căng phồng của bản thân, thở ra thở vào đều đặn vài hơi sau đó nằm dài ra bàn, vùi đầu vào khuỷu tay.
...
Lúc Thẩm Cơ Uy tan làm đã hơn chín giờ, cậu không biết lái xe nên Giang Diệp Khê đã chuẩn bị sẵn cho cậu một tài xế riêng. Mở cửa nghiên người ngồi vào xe, cậu uể oải xoa bả vai nói: "Chọn đại một nhà hàng nào đó gần đây giúp tôi."
"Vậy đi Lạp Yên nhé? Ở đó thịt nướng ngon lắm."
"Được..." Thẩm Cơ Uy nói được phân nửa bỗng dưng cảm thấy có chỗ nào đó hơi lấn cấn, không kiềm được ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, "Bác tài, là bác hả?"
"Là cậu? Ông chủ mới?" Bác tài cũng rất bất ngờ, "Chuyện lần trước thành bại thế nào rồi?"
"Cũng nhờ có đồ tốt bác." Thẩm Cơ Uy cười ha ha quơ tay múa chân diễn tả lại cảnh tượng hôm đó, "... Cháu đá tên đầu trọc kia một cú, sau đó tung thẳng bột cay vào mặt đám còn lại, phải nói là quá xá ngầu..."
Bác tài nghe xong thì hài lòng vuốt cằm: "Thân thủ nhanh nhạy đấy."
"Mà sao bác lại cất trữ mấy thứ nguy hiểm đó trong người?"
"Đó gọi là phòng thân, nguy hiểm cái gì." Bác tài phản bác, "Trước khi làm tài xế tôi có nghề tay phải rất nhiều rủi ro, cấp dưới tặng mấy món đồ đó để tôi giữ trong người đề phòng vạn nhất thôi, chứ đa phần súng thật đạn thật là giải quyết được rồi. Cho cậu hôm đó là bao đầu tiên đấy."
"Súng thật đạn thật?" Thẩm Cơ Uy kinh ngạc thốt lớn, "Bác buôn bán hàng cấm hả?"
Bác tài dở khóc dở cười: "Đầu óc phong phú phết đấy nhóc."
"Bác nói kiểu đó ai mà không nghĩ sâu xa."
"Được rồi, bởi vì chúng ta có duyên nên hôm nay bác mời cậu ăn tối." Bác tài khoái chí vỗ vô lăng, "Sẵn sàng ăn no nê chưa?"
Nhắc tới đồ ăn khiến Thẩm Cơ Uy tràn đầy hào hứng: "Rồi ạ!"
Hai người chọn một bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, Thẩm Cơ Uy tham ăn quen đường quen nẻo chỉ một đống món, còn sảng khoái gọi hẳn một chai rượu trái cây nặng đô nhất ở đây.
"Rượu trái cây?" Bác tài trêu chọc, "Bao lớn rồi mà còn uống mấy thứ tầm thường đó? Phục vụ, cho bàn này hai chai rượu vang lớn!"
"Bác còn chưa nói với tôi bác làm nghề gì?" Thẩm Cơ Uy vừa nhai đậu phông vừa hóng hớt.
"Lính quèn thôi lính quèn thôi." Bác tài cảm khái xua tay, "Nhớ khi đó tôi theo lãnh đạo của mình vượt qua biết bao mưa bom bão đạn, dẹp loạn sạch mấy thành phần gây rối an ninh quốc gia, chém chém giết giết, thăng quan tiến chức riết mà nhìn tiền tài địa vị mất hết cả hứng thú."
"Vì hết hứng thú bác về làm tài xế?" Thẩm Cơ Uy hoài nghi híp mắt lại, "Có phải bác nổ không? Lúc đó bác được làm chức gì, nói cháu nghe thử xem!"
Bác tài khui rượu rót cho Thẩm Cơ Uy một ly đầy: "Cạn!"
Thẩm Cơ Uy trước giờ chưa từng uống rượu mạnh, chỉ vừa mới nhấp thử một ngụm đã bị vị cay xè làm tê cả đầu lưỡi.
"Đàn ông đích thực là phải biết uống bia rượu. Nào, phạt một ly!"
Bác tài tiếp tục hồi tưởng nói: "Có thể nhóc không tin, năm đó sự nghiệp của bác phát triển rất thuận lợi, chỉ cần nổi hứng súng muốn lên nòng lúc nào cũng được, dùng từ để miêu tả bác cùng lãnh đạo thì một tay che trời hoàn toàn không phải nói quá. Bỗng có một ngày bác vấp phải biến cố lớn nhất trong đời. Bác cùng lãnh đạo kề vai chiến đấu từ khi còn rất trẻ, chưa có lần nào là không hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Bác thành công trên mọi mặt trận, thế nhưng cuối cùng lại thất bại với chính tâm nguyện duy nhất mà lãnh đạo phó thác cho mình. Sự việc đó đánh dấu bước ngoặc rất lớn về địa vị thăng tiến của bác, nhưng bác quyết định từ bỏ mọi thứ, bởi vì bác không có mặt mũi đối diện với lãnh đạo của mình, chỉ có thể hèn nhát tìm cách lẩn trốn."
"Sao lại nghiêm trọng như thế? Lẽ nào lãnh đạo của bác giận bác sao?"
Bác tài lắc đầu: "Đó là tôn nghiêm của một người đàn ông. Nếu không có khả năng thực hiện lời hứa đối với chiến hữu của mình, bác làm sao có thể vững lòng bảo vệ đất nước?"
"Bác đúng là một người rất nghĩa khí." Thẩm Cơ Uy khâm phục giơ ngón cái, "Nào, cháu kính bác hai ly, à không, ba ly vì tư tưởng đàn ông chân chính!"
"Tốt, đêm nay chúng ta không say không về!"
"Được, cạn ly!"
...
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
281 chương
86 chương
18 chương
24 chương