Hoàn hảo
Chương 72
Chương 78
Julie đi vào phòng khách và bật đèn, nhưng khi Zack nắm lấy tay cô, cô không cần nói thêm gì và ngã vào anh, hôn anh với sự cuồng nhiệt tương ứng với sức nóng của anh, ôm anh, chà xát đôi môi của cô vào môi anh, tay cô gấp gáp trên cơ thể anh. Zack ôm cô chặt hơn, môi anh điên cuồng tìm kiếm cô, tay anh hối hả nhớ lại hình dáng đáng yêu của cô.
Tiếng reo chói tai từ chiếc điện thoại ngay bên cạnh họ làm cả hai giật mình, cô chộp lấy ống nghe và trả lời.
Zack nhìn cô đưa điện thoại lên tai, và anh mỉm cười với cái cách cô mắt cô tối lại khi anh bắt đầu cởi áo khoác.
"Vâng, đúng vậy, Ngài Addelson" cô nói "anh ấy đang ở đây". Cô lắng nghe trong 1 phút rồi nói "Tôi không biết. Tôi sẽ hỏi" Lấy tay che điện thoại, cô nhìn anh tuyệt vọng "Vợ chồng thị trường Addelson muốn biết anh có rảnh dùng bữa tối với họ hay không?"
Zack tháo cà vạt và bắt đầu cởi áo sơ mi, anh chậm chạp lắc đầu từ chối, quan sát hai má cô từ từ ửng đỏ vì hiểu ý anh muốn gì.
"Tôi e là chúng tôi không thể. Không, tôi không biết kế hoạch sắp tới của anh ấy là gì. Vâng, tôi sẽ hỏi và cho ông biết sau".
Julie cúp máy, nhét điện thoại dưới gối của ghế sô pha, rồi đứng lên, căng thẳng xoa xoa hai lòng bàn tay. Hàng tá câu hỏi nảy ra trong đầu cô khi cô nhìn anh, nghi ngờ, không chắc chắn, hy vọng, nhưng hơn hết là cảm giác sung sướng không có thật vì anh thật sự đang đứng đây, trong phòng khách nhà cô, mắt anh dịu dàng, thích thú và gợi tình .
"Em không thể tin là anh ở đây" cô nói lớn "Vài giờ trước mọi chuyện còn - ".
"Trống rỗng" anh dùng giọng nói sâu lắng, hấp dẫn cô đã ao ước được nghe lại "Và vô nghĩa" anh bổ sung rồi bước về phía cô.
Cô gật đầu. "Và tuyệt vọng. Zack, em có nhiều điều cần giải thích nếu anh chịu nghe. Nhưng em - " cô ngừng lại vì anh kéo cô vào lòng, tay cô chạm vào mặt anh, ngón tay cô run rẩy "Chúa ơi, em nhớ anh quá".
Zack đáp lại cô bằng miệng anh, tách rời môi cô, kéo khăn choàng ra khỏi tóc cô, luồn tay vào mái tóc dày óng, cô vồn vã trả lại sự say mê của anh bằng sức nóng hoang dã, khiêu khích đã ám ảnh anh trong từng giấc mơ lúc anh còn ở Nam Mĩ và làm anh toát mồ hôi khi ngủ trong tù. Anh kéo môi khỏi cô .
"Cho anh xem nhà em" giọng anh khàn đục đến mức anh không nhận ra. Ý anh là, cho anh xem phòng ngủ của em.
Cô gật đầu vì biết chính xác anh đang nghĩ gì, cô dẫn anh đi thẳng đến nơi anh muốn, nhưng khi anh bước qua cánh cửa và thấy đồ gỗ bằng liễu gai trắng, nhưng chậu cây cảnh xanh rì, những dải đăng ten trên khăn trải giường, màn trướng, và khăn bàn, căn phòng quá giống những gì anh tưởng tượng làm anh phải dừng lại. Giống như cô đọc được luồng suy nghĩ của anh nên cô ngập ngừng nói.
"Sao em có thể -".
"Nó giống y chang những gì anh tưởng tượng khi - ".
Julie quan sát nét mặt căng thẳng của anh và kết thúc luôn câu nói dang dở của anh, giọng cô thổn thức .
"Khi anh nằm trên chiếc thuyền, tưởng tượng ra em nằm trong phòng này, vì em đã yêu cầu em mô tả qua điện thoại. Khi" cô tiếp tục với vẻ thật thà tàn nhẫn "em vẫn còn tin em sẽ đến đó với anh... khi anh không bao giờ nghĩ em sẽ lừa và phản bội anh, giao nộp anh cho FBI, để anh bị đánh và quay lại tù".
Anh nhìn cô, nụ cười khắc nghiệt ánh lên trên môi và trong mắt anh.
"Khi mọi chuyện đều là sự thật".
Cô ngã vật ra giường, mặt cô hướng về anh, mắt cô thành thật và săm soi.
"Chúng ta có thể nằm xuống và nói chuyện trước được không?"
Zack hơi đắn đo. Một mặt anh muốn bỏ qua quá khứ và làm tình với cô ngay lập tức trên chiếc giường có màn che rườm rà phủ màu một trắng tinh khiết, chỉ mới nhìn cô ngồi trên giường là đủ làm anh háo hức. Nhưng mặt khác cô rõ ràng đang rất buồn phiền và sẽ không khá hơn nếu những vấn đề trong quá khứ chưa được giải quyết rốt ráo.
"Chỉ một lúc thôi đó" anh đồng ý.
Cô chống hai cột gối lên thành giường cho họ tựa vào, tay anh vòng qua vai cô vừa lúc cô nhích lại gần anh. Khi cô cuộn người lại, tay cô vuốt ve ngực anh làm anh nhớ lại những buổi sáng ở Colorado, họ cũng ngồi giống thế này, và anh mỉm cười .
"Anh quên mất em vừa vặn với anh ra sao".
"Anh đang nghĩ về những buổi sáng ở Colorado phải không?"
Đó là một câu tuyên bố, không phải câu hỏi, và anh cúi xuống mỉm cười.
"Anh cũng quên mất khả năng cảm nhận nhạy bén của em".
"Không phải cảm nhận gì đâu. Chỉ là em cũng đang nghĩ đến chuyện đó." Cô cười rồi ngập ngừng tiến vào khu vực nguy hiểm khi phải bàn luận về những gì trong quá khứ của họ "Em không biết phải bắt đầu từ đâu" cô nói "Em... em sợ phải bắt đầu. Thậm chí em còn không biết tại sao anh đến đây".
Zack nhướng máy kinh ngạc.
"Anh đến đây vì Richardson. Em không biết anh ta đã đến gặp anh hay sao?" cô nhìn anh chằm chằm vì sốc, anh nói thêm "Anh ta xuất hiện trong nhà anh ở California sáng nay, mặc bộ vét hiệu Brook Brothers, cà vạt hiệu Armani, và đeo phù hiệu FBI".
"Paul đến gặp anh?" cô ngạc nhiên nói "Paul Richardson? Anh không phải đang nói về anh Paul của em đó chứ?"
Zack cứng người. "Rõ ràng là anh đang nói về Paul của em đó. Giờ Zack mới để ý dù anh đã nói anh yêu cô nhưng cô chỉ nói cô rất nhớ anh. Bằng giọng nói vô cảm được ngụy trang cẩn thận, anh bổ sung "Không biết sao anh lại có cái ý tưởng là em muốn anh đến đây vì nhiều lý do khác hơn là chỉ muốn giảng hòa với anh. Giờ anh đã nghĩ lại và thấy đó là kết luận tự anh rút ra sau khi xem xong mấy cuộn băng. Anh nghĩ" anh nói cứng nhắc, bắt đầu rút tay lại "cuộc thảo luận này tốt hơn nên diễn ra trong phòng khách. Hoặc là ngày mai, ở phòng họp trong khách sạn của anh, mà ở đâu cũng không sao".
"Zack" cô run run nói, tay cô siết chặt lấy anh "anh dám rời khỏi chiếc giường này sao! Nếu anh vẫn không cho em cơ hội giải thích lần nữa thì em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Paul là bạn em. Anh ấy đã ở bên em trong lúc em không vui và cô độc".
Anh vùi mặt vào gối và quàng tay qua người cô, giọng anh trĩu nặng sự trớ trêu và nhẹ nhõm .
"Em phá hủy cả lý trí của anh. Ở Colorado, em tạo cho anh cảm xúc lên xuống như chơi trò yoyo, giờ nó đã quay lại".
Anh trở lại đề tài ban đầu .
"Hôm nay anh đến vì Richardson đã xông thẳng vào nhà anh sáng nay, lấy cái phù hiệu ra hù anh và ném vào mặt anh một phong bì gồm hai cuộn băng và một bức thư" Sự ghen tức vì tình bạn thân thiết của Julie và Richardson cộng thêm cảm giác tội lỗi làm anh buông lời mỉa mai "Bên cạnh việc nghi ngờ tính hợp pháp trong hành vi của anh và muốn đập anh một trận, anh ta cũng đã kể cho anh nghe những chuyện hoàn toàn trái ngược với những gì Hadley muốn anh phải tin, là em đã không nghĩ việc đi theo anh là phương tiện để lừa anh vào bẫy. Anh ta cũng giải thích chính chuyến thăm viếng Margaret Stanhope và cái chết của Austin đã dẫn em đến chỗ buộc phải giao nộp anh".
"Những cuộn băng và bức thư nào?"
"Một cuộn là buổi họp báo em tổ chức sau khi rời Colorado. Bức thư em viết cho gia đình lúc em sắp đi theo anh. Cuộn băng còn lại là tài liệu của FBI - trong đó có cả hai chúng ta tại sân bay Mexico City và tất cả những chuyện đã xảy ra ở đó".
Julie rùng mình khi anh nhắc đến sân bay.
"Em xin lỗi" cô thì thầm đứt quãng, úp mặt vào ngực anh "Em xin lỗi. Em không biết phải làm thế nào để chúng ta có thể quên đi chuyện đó".
Zack thấu hiểu phản ứng của cô và đưa ra quyết định, nhưng vài phút sau anh thu hồi lại. Thay vào đó anh nâng cằm cô lên và nói.
"Ai cho em cái suy nghĩ đi gặp Margaret Stanhope vậy hả?"
Chuông cửa reo lên nhưng hai người đều phớt lờ.
Julie thở dài giải thích.
"Anh có nói trong thư là anh muốn đoàn tụ với bà anh từ lâu rồi. Anh thậm chí còn đề nghị đem con chúng mình cho bà anh nuôi dưỡng. Và trên điện thoại anh có nói chúng ta giống như đang mời gọi một lời nguyền vì đã để lại quá nhiều bất hạnh phía sau. Vậy nên em quyết định đi gặp bà anh và giải thích cho bà hiểu rằng anh yêu bà cũng như hóa giải mối bất hòa".
"Và bà ấy cười vào mặt em".
"Còn tệ hơn. Khi đề cập đến Justin thì chuyện em còn nhớ chính là bà nói anh đã giết Justin vì một cô gái và đưa em xem những mẩu tin và hồ sơ mà anh đã thú nhận bắn anh trai anh. Và em - " Hơi thở của cô cũng rung lên vì ghét phải buộc tội anh "Em nhận ra anh đã nói dối em, Zack. Em cố khuyên bản thân là anh đã dối bà ấy, không phải em, nhưng khi Austin chết, vậy là 3 người có xung đột với anh đã bị giết, và cả ba đều chết dưới tay anh, như mọi chuyện có vẻ là vậy. Em đã nghĩ... em bắt đầu tin, giống như bà anh, là anh bị điên. Em phản bội anh. Em nghĩ làm vậy là tốt cho anh".
"Anh không nói dối em về chuyện Justin, Julie" Zack thở dài khó nhọc "Anh đã nói dối cảnh sát Ridgemont".
"Nhưng tại sao?"
"Vì ông nội anh yêu cầu anh làm, vì cảnh sát sẽ điều tra nguyên nhân Justin tự tử, còn ông và anh đang cố bảo vệ bà lão ác nghiệt khỏi phải đối mặt với xu hướng đồng tính của Justin khi cảnh sát khám phá ra. Em không phải bận tâm" anh bổ sung "Anh sẽ để bà ấy đắm mình trong cảm giác mà bà ta cho là nhục nhã đó. Justin sẽ không cảm thấy bị tổn thương gì đâu".
"Anh biết bà nghĩ gì về anh" Julie nói "Sao anh còn có thể nghĩ đưa con chúng ta cho bà ấy nuôi nấng?"
Anh nhíu mày thách thức "Đứa bé nào vậy kìa?"
Nụ cười truyền cảm đã thắp sáng đời anh lúc ở Colorado hé mở trên khuôn mặt toát lên vẻ tội nghiệp lý thú có sức kêu gọi sự cảm thông .
"Đứa bé em tạo ra để anh cho em đi theo".
"À, đứa bé đó".
Cô mở thêm 1 nút áo trên áo sơ mi của anh, và ấn một nụ hôn vào cổ anh.
"Trả lời câu hỏi của em đi".
"Cứ tiếp tục làm thế thì em sẽ có cơ hội sớm có một đứa bé thật sự nhiều hơn là chỉ trả lời câu hỏi".
Cô cười và chống cẳng tay lên ngực anh, nhưng hai mắt cô mơ màng .
"Em tham lam lắm. Em muốn có cả hai".
Zack dịu dàng nâng khuôn mặt cô lên giữa hai bàn tay, ngón tay anh chà nhẹ lên hai má cô.
"Thật sao, em yêu? Muốn có con của anh?"
"Cực kì".
"Chúng ta sẽ thực hiện ngay trong tối nay nếu em sẵn sàng".
Cô mím môi, hai vai rung lên vì cười.
"Theo trí nhớ của em thì còn tùy thuộc anh ở đâu nữa".
"Có chuyện đó nữa sao?" anh tận hưởng câu đùa cợt gợi tình và sự tươi vui được kết hợp độc đáo từ tiếng cười và tình yêu cô luôn mang đến cho anh.
Cô gật đầu.
"Thật ra anh đã nghĩ đến chuyện đó suốt từ lúc đọc bức thư của em sáng nay. Chứng cứ nằm ngay tầm tay em".
Chuông cửa vang lên lần nữa, họ tiếp tục làm lơ, nhưng nó khiến Julie cảm thấy có lỗi và rụt tay lại, trong lúc anh hy vọng anh sẽ là đích đến cho cuộc truy tìm chứng cứ của cô.
"Anh có định trả lời câu hỏi của em không?" cô hỏi.
"Có" anh thở dài "Nếu em nhớ lại bức thư anh viết cho em thì em sẽ thấy anh có nói anh sẽ viết cho bà anh trước khi anh gửi con đến chỗ bà. Thật ra anh sẽ gửi cho Foster trước chứ không phải bà".
"Foster? Ý anh là ông lão quản gia?"
Zack gật đầu "Ông và anh đã bắt ông ta thề giữ bí mật, nhưng ông ta biết những chuyện đã xảy ra. Ông ta đứng ngay hành lang gần nơi phát ra tiếng súng, và rồi thấy anh chạy từ phòng anh qua phòng Justin. Anh sẽ giải thoát Foster khỏi lời hứa và bảo ông ta kể sự thật cho bà chủ".
"Bà ấy là bà nội anh, Zack. Đừng gọi bà ấy như vậy. Em nghĩ bà ấy yêu thương anh nhiều hơn anh tưởng. Nếu anh gặp và trò chuyện cùng bà anh sẽ nhận ra những mất mát - ".
"Đối với anh bà ấy đã chết, Julie" anh ngắt lời, giọng anh nhức nhối "Sau tối nay anh không muốn nghe thấy tên bà ta hay bất cứ điều gì liên quan".
Julie mở miệng tranh luận, rồi có một quyết định khác, nhưng cô thay đổi để tiết kiệm thời gian. Cô cười nói .
"Không ai có được cơ hội thứ hai từ anh phải không?"
"Phải" anh nói dứt khoát.
"Ngoại trừ em" .
Anh rà khớp tay lên má cô .
"Ngoại trừ em" anh tán thành.
"Em có bao nhiêu cơ hội?"
"Em cần bao nhiêu cơ hội?"
"Em e rằng em cần rất nhiều" cô thở dài chán ngán làm Zack bật cười và ôm cô vào lòng. Khi anh để cô nhích ra, anh nhận thấy có một sợi dây chuyền lấp lánh giữa cổ áo cô.
"Gì kia?" anh hỏi.
Cô ngẩng lên "Cái gì là cái gì?"
"Cái này" anh nói, cầm lấy sợi dây .
Sợ rằng chiếc nhẫn sẽ làm anh nhớ lại cảnh tượng đáng ghét ở Mexico City, Julie hối hả lấy tay che cổ, khóa chặt chiếc nhẫn .
"Bỏ qua đi anh".
Mắt Zack hẹp lại vì sự lo lắng của cô, và anh lại cảm thấy một mối nghi ngờ cuộn lên trong lòng.
"Cái này là sao?" anh hỏi, cố giữ giọng nói bình thản "Một món quà của bạn trai cũ?"
"Gần như vậy. Em sẽ không đeo nữa".
"Để anh xem thử" Zack nói.
"Không".
"Đàn ông có quyền được biết khiếu thẩm mĩ của người tiền nhiệm".
"Anh ta có khiếu thẩm mĩ tuyệt vời. Anh sẽ thích. Bỏ qua đi".
"Julie" anh cảnh cáo "em nói dối dở tệ. Cái gì đính vào sợi dây thế?" Không cho cô cơ hội phản đối, anh gạt tóc cô qua một bên và kéo sợi dây ra.
Một chiếc nhẫn cưới bạch kim sáng loáng trong tay anh, những viên kim cương lấp lánh dưới ánh sáng.
Cảm giác dịu dàng quét qua người anh, và anh ôm cô.
"Sao em lại sợ anh nhìn thấy cái này?"
"Em sợ bất cứ điều gì có thể làm anh nhớ lại những chuyện ở Mexico City. Em nghĩ em sẽ không bao giờ quên cái nhìn của anh lúc anh biết họ đến bắt anh không phải là tình cờ..." giọng cô run rẩy "Hoặc sự thay đổi trên mặt anh khi anh biết việc đó đã được sắp xếp. Em sẽ không. Không bao giờ. Em luôn sợ phải nhìn thấy ánh mắt đó".
Zack tiếc nuối phải hoãn chuyện làm tình lại và kéo cô khỏi ngực anh, ngồi thẳng lên .
"Chúng ta hãy giải quyết cho xong".
"Cái gì?" cô nói, hoàn toàn kinh sợ "Anh đi đâu vậy?"
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
38 chương
143 chương
25 chương
47 chương