Hoạn Hải Vô Nhai
Chương 34 : Chính là hai vạn đồng
Triệu Trường Phong lắc đầu nói:
- Trình Bí thư, mặc kệ tiền của ngài có phải là đồng tiền chân chính hay không, một khi tôi nhận lấy, nó sẽ trở thành đồng tiên không chân chính. Hiện tại tôi còn đang đọc đại học. Đường còn rất dài. Tôi không muốn chỉ bởi vì hai vạn đồng liền chôn vùi tiền đồ tương lai của mình.
- Trường Phong lão đệ, cậu yên tâm. Việc này trời biết đất biết, cậu biết tôi biết. Trừ cậu và tôi ra không có người thứ 3 biết. Cho dù là Trương thư ký cũng không biết chuyện này. Cho nên cậu cứ nhận lấy. Tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì. Bất kể chuyện này cuối cùng có thể hoàn thành hay không, trong lòng lão ca ca đối với cậu ngoại trừ cảm ơn vẫn là cảm ơn. Tuyệt đối không có ý trách cậu!
Thấy Triệu Trường Phong còn đang lắc đầu, Trình Lục Đồng đột nhiên nghĩ tới câu nói của Triệu Trường Phong.
“Không muốn chỉ vì hai vạn đồng mà chôn vùi tương lai của mình.”
Có lẽ trọng điểm đặt ở "chỉ hai vạn đồng" này sao? Nói như vậy, lòng tham của Triệu Trường Phong rất lớn. Chính là hai vạn đồng này còn không đủ để hắn chú ý tới sao?
Nghĩ đến đây, Trình Lục Đồng cắn chặt răng, tính toán một chút xem trong sổ tiết kiệm nhà mình còn bao nhiêu tiền gởi trong ngân hàng. Sau đó tăng giá nói với Triệu Trường Phong:
- Trường Phong lão đệ, tôi cũng biết hai vạn đồng này có hơi ít, không đủ thể cầm tay. Cho nên phía sau còn chuẩn bị chút hậu lễ cho Trường Phong lão đệ đây. Chút tiền ấy chỉ là lễ gặp mặt. Trường Phong lão đệ ngàn vạn lần chớ chê ít!
Trình Lục Đồng đã hạ quyết tâm. Chỉ cần Triệu Trường Phong đồng ý, ông ta sẽ lấy hơn ba vạn đồng tiền tiết kiệm còn gửi trong ngân hàng cống hiến ra. Đây chính là toàn bộ gia tài do ông ta đã tích góp từng tí một trong suốt mấy chục năm.
Triệu Trường Phong cười khổ. Hắn bị Trình Lục Đồng chọc tức đến mức không biết phải nói thế là tốt hay không nữa. Thật sự không ngờ được hiện tại quan trường đen tối như thế. Hai vạn đồng không ngờ chỉ là một chút lễ gặp mặt mà thôi.
Một chút lễ gặp mặt này trong mắt Triệu Trường Phong đã là một khoản tiền vô cùng lớn. Nhất là với tình hình kinh tế của Triệu Trường Phong hiện nay, đang cần tiền tới mức nào. Nhưng Triệu Trường Phong lại rất tỉnh táo. Hắn biết, bất kể thế nào hắn cũng không thể nhận bất kỳ lợi ích vật chất hay tiền tài nào. Một khi dính phải những thứ đó, tính chất câu chuyện sẽ phát sinh biến hóa hoàn toàn khác.
- Trình Bí thư, ngài thật sự là đại thủ bút.
Triệu Trường Phong cười nói:
- Đáng tiếc, một phân tiền không cũng không muốn. Vẫn câu nói đó, Trình Bí thư muốn đưa tiền cho ai thì cứ đưa đi thôi.
Lúc này Trình Lục Đồng mới thực sự hiểu được ý của Triệu Trường Phong. Hoá ra Triệu Trường Phong không phải chê tiền ít, mà căn bản không muốn đòi tiền. Điều này nằm ngoài dự kiến của Trình Lục Đồng.
Trong suy nghĩ của Trình Lục Đồng, chính mình và Triệu Trường Phong không thân chẳng quen, không có bất kỳ quan hệ gì. Ngoại trừ dâng một phần hậu lễ ra, hắn ta không biết còn có cách nào có thể khiến Triệu Trường Phong nói tốt vài câu giúp hắn ta ở trước mặt Triệu Phó tỉnh trưởng.
Nhưng Triệu Trường Phong từ chối tiền tài do hắn ta đưa tới, vậy hắn nên làm thế nào mới tốt đây?
Trình Lục Đồng nhớ tới lời Lịch Trình Sinh giới thiệu về Triệu Trường Phong, sáng sủa nhiệt tình, giàu lòng thông cảm, nói nghĩa khí, thích bênh vực kẻ yếu, là một người ăn mềm không ăn cứng. Tốt! Nếu tiền tài không khiến cậu ta được lọng, vậy mình ra tay vào nhược điểm trong tính cách của cậu ta vậy.
- Trường Phong lão đệ!
Vẻ mặt Trình Lục Đồng vô cùng đau xót.
- Cậu thật sự hiểu lầm tôi! Tôi làm sao có thể là đại thủ bút. Không nói dối cậu. Hai vạn đồng này đã là toàn bộ tích góp từng li từng tí của tôi trong sáu năm làm Phó bí thư Huyện ủy. Nếu không phải bị bất đắc dĩ, tôi làm sao nguyện ý lấy số tiền này ra. Phải biết rằng toàn bộ số tiền này đều là đồng tiên trong sạch. Từng chút một đều là tiền lương do lão Trình tôi cực cực khổ khổ có được. Hiện tại tôi phải lấy số tiền này ra, còn muốn đưa cho người khác, chẳng lẽ tôi nguyện ý sao? Chẳng lẽ lão Trình tôi lại không có chút thể diện, thích đút lót, thích bị người ta trách mắng sao?
Triệu Trường Phong đang định đi, nghe Trình Lục Đồng nói vậy không tự chủ được ngừng lại. Nói thật, Trình Lục Đồng nói như vậy khiến Triệu Trường Phong cảm thấy vô cùng chấn động. Trình Lục Đồng hơn năm mươi tuổi, đủ để làm cha của Triệu Trường Phong, lại là Phó bí thư trong huyện, coi như là quan lớn ở địa phương. Bản thân một cán bộ có cư địa vị cao như thế đột nhiên ở trước mặt Triệu Trường Phong lại đau xót bộc bạch cõi lòng, Triệu Trường Phong có thể không cảm thấy giật mình và chấn động sao? Đột nhiên trong lòng hắn nảy sinh cảm giác đồng cảm.
Nhưng thông cảm thì thông cảm, với tình hình của Triệu Trường Phong lúc này, hắn có năng lực làm gì giúp cho Trình Lục Đồng đây? Triệu Trường Phong lắc đầu thở dài, nhìn Trình Lục Đồng nói:
- Trình Bí thư, tôi rất thông với cảm tình cảnh của ngài lúc này. Chỉ có điều, tôi thật sự không có cách nào đáp ứng ngài được.
Trình Lục Đồng nghe giọng điệu của Triệu Trường Phong đã trở nên nhẹ nhàng hơn, trong lòng không khỏi mừng thầm, xem ra lời khuyên muốn bắt rắn còn phải cầm bảy tấc. Lúc này đánh lá bài đau buồn vẫn là cách đánh hay.
- Trường Phong lão đệ, tôi không cần cậu đáp ứng cái gì. Chỉ cần cậu nói tình huống của tôi cho Triệu Phó tỉnh trưởng biết, thành hay không lão ca ca đều vô cùng cảm kích!
Trình Lục Đồng làm ra bộ dạng vô cùng đáng thương.
Triệu Trường Phong biết, hôm nay nếu hắn không đáp ứng chỉ sợ là không qua được cửa này. Thôi đi, không bằng trước giả vờ đồng ý, ứng phó qua trước được cửa này trước rồi nói sau.
- Vậy, vậy được rồi!
Triệu Trường Phong hết sức không tình nguyện nói:
- Tôi sẽ nói tình hình của Trình Bí thư với chú tôi một chút. Chỉ có điều trước đó tôi muốn nói rõ. Tôi chỉ nói với chú ta một chút mà thôi. Về phần chú tôi sẽ làm như thế nào, đều không liên quan đến tôi!
Câu trả lời này của Triệu Trường Phong vô cùng kỹ xảo. Hắn chỉ nói sẽ nói với chú hắn một chút, mà cũng không nói gì đến việc sẽ nói với Triệu Phó tỉnh trưởng một chút. Về phần Trình Lục Đồng có thể hiểu lầm chú hắn thành Triệu Phó tỉnh trưởng hay không, là chuyện của bản thân Trình Lục Đồng. Dù sao đi nữa Triệu Trường Phong chưa từng chính miệng thừa nhận từng nói như vậy.
- Tốt! Thật tốt quá!
Trình Lục Đồng vui mừng quá đỗi.
- Trường Phong lão đệ, nếu cậu đã mở miệng, chú cậu nhất định sẽ nể mặt cậu.
Trong lòng Triệu Trường Phong cười khổ. Tôi mở miệng chú tôi nhất định sẽ cho tôi mặt mũi. Chỉ có điều cho dù chú tôi cho tôi mặt mũi, kết quả cuối cùng chỉ có thể khiến Trình Bí thư ngài thất vọng mà thôi!
- Trình Bí thư, yêu cầu của chú tôi đối với tôi rất nghiêm khắc. Lúc này tôi vừa nói, chú không mắng tôi xen vào việc của người khác tôi đã cám ơn trời đất. Về phần cho tôi mặt mũi, chỉ sợ rất khó. Trình Bí thư vẫn không nên quá hy vọng vào tôi. Ngài nên tìm phương pháp khác, đừng chậm trễ chuyện đại sự của mình.
Truyện khác cùng thể loại
125 chương
45 chương
14 chương
60 chương
555 chương