Vũ Tịnh vừa kiểm tra xong ra khỏi bệnh viện thì Nhất Phàm gọi tới. - Bà xã, em đang ở đâu? Anh gọi về nhà không có người nghe. Em kiểm tra xong chưa? - Vừa kiểm tra xong, hôm nay khá nhiều người nên đã đợi một lúc. Em còn đang ở bệnh viện, bây giờ chuẩn bị về nhà. - Vậy em đứng yên đó đừng nhúc nhích, anh qua đón em. – Vũ Tịnh vừa định nói không cần thì Nhất Phàm đã cúp máy rồi, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để từ chối. Không bao lâu thì xe Nhất Phàm đã tới. - Thật ra anh không cần qua đón em đâu, em đi taxi về cũng được mà. – Vũ Tịnh sợ Nhất Phàm ôm hết công việc của cô qua làm sẽ không đủ thời gian nghỉ ngơi. - Ai nói anh tới đón em, anh tới đón BB mà! – Nghe Nhất Phàm nói đùa, Vũ Tịnh không muốn cương nữa, chỉ muốn lẳng lặng nhìn anh, từ khi Nhất Phàm biết mình sắp làm ba, anh đã nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều. - À phải, bác sĩ nói thế nào? - Bác sĩ nói BB rất khỏe. Anh không phải bận tâm. – Vũ Tịnh không nói anh nghe việc kiểm tra tường tận hơn. – À, trưa nay chúng ta đi đâu ăn trưa? Hà Ký? – Ba mẹ của Nhất Phàm đã qua Thượng Hải dự tang lễ của một người bạn, chị Dung cũng xin về quê vì nhà có việc gấp. Nhất Ninh chắc chắn là đang ở bên Chí Hoằng rồi, vì thế ở nhà chỉ còn lại Nhất Phàm và Vũ Tịnh. - Bà xã, cháo của Hà Kỳ đích thực rất ngon, nhưng bây giờ em không còn như trước nữa! Chẳng lẽ em không sợ BB kháng nghị à? Trưa nay, em hãy đợi xem anh ra tay đi. - Anh ra tay? Nhưng mà, hình như tài nấu ăn của anh cũng không giỏi hơn em bao nhiêu! - Đó là việc trước khi em có BB, bây giờ anh đã bái sư học nghề rồi, sư phụ nói bây giờ anh đã có thể xuống núi. - Sư phụ của anh là ai? - Không nói em nghe. Trước khi về nhà, Nhất Phàm và Vũ Tịnh ghé qua siêu thị, Nhất Phàm đi mua món phụ trước. - Cuối cùng cũng tìm rồi. – Lúc này Vũ Tịnh mới chú ý thấy trên tay Nhất Phàm là một chai tương chanh. - Cái này mà cũng gọi là món phụ? – Vũ Tịnh nhìn Nhất Phàm cười, trong lòng đang nghĩ anh thật là không đủ chuyên nghiệp. - Phải đó, hôm nay anh sẽ làm đậu hủ chanh cho em ăn, chị Kitty nói, phụ nữ mang thai thích ăn món chua, món này dễ tiêu hóa, giá trị dinh dưỡng lại cao, em ăn vào chắc chắn sẽ rất ngon, còn nữa nha……. Nhất Phàm đứng bên kệ cứ nói huyên thuyên giá trị dinh dưỡng của món này, nhìn Nhất Phàm trong giây phút này, Vũ Tịnh biết anh đã làm rất nhiều việc để có thể trở thành một người ba tốt, cho đến lúc này, cô có thể hiểu sâu sắc tầm quan trọng của đứa con đối với Nhất Phàm, xét về một góc độ nào đó, niềm hy vọng và niềm tin vào cuộc sống mà đứa con mang đến cho Nhất Phàm nhiều hơn là Vũ Tịnh đã mang lại cho anh. Nhất Phàm nói rất lâu sau mới phát hiện Vũ Tịnh đang nhìn mình mỉm cười. - Bà xã, có phải anh nói nhiều quá, em đói rồi không? Vậy anh không nói nữa. Chúng ta về nhà thôi. – Nhất Phàm nắm tay Vũ Tịnh bước đi nhưng Vũ Tịnh vẫn đứng yên tại chỗ. - Nhất Phàm, cám ơn anh. - Sao em lại cám ơn nữa rồi, hai vợ chồng cần phải khách khí vậy sao? - Em không phải đang nói lời khách khí, đây là lời em muốn nói, cũng là BB muốn nói với anh. Trước đây, Hoắc Nhất Phàm mà em quen biết chỉ là một người chồng tốt, nhưng Hoắc Nhất Phàm trong mắt em hôm nay còn là một người ba tốt. So với anh, người làm mẹ như em thật không xưng chức (đạt yêu cầu) rồi. - Sao mà em không xưng chức chứ, chẳng phải mấy đêm nay em vì BB quậy mà không ngủ yên được sao? So với những gì anh làm, em cực hơn. - Ông xã, sư phụ của anh có phải là chị Kitty của bộ phận ẩm thực không? – Tuy lúc nãy Nhất Phàm đã nói rất nhiều câu, nhưng Vũ Tịnh vẫn đã không bỏ qua chi tiết này. – Cô ấy không phải nổi tiếng là keo kiệt sao? Kỹ thuật của cô ta đâu có truyền cho người ngoài đâu. Anh thuyết phục cô ta bằng cách nào vậy? - Đương nhiên là anh có cách của anh rồi, nếu thực sự không được thì học lén thôi! Được rồi, chúng ta đừng nói nữa, lát nữa BB kháng nghị thiệt đó. *** Tiếp đó thì cả hai về nhà, Nhất Phàm hôm nay đúng thật là một người chồng gương mẫu, vừa về nhà đã đeo tạp dề vào, bận bịu trong bếp, Vũ Tịnh lo thực lực của Nhất Phàm không tốt như anh nói nên đi vào bếp định phụ anh. - Nhất Phàm, em lặt rau phụ anh cho. – Vũ Tịnh nói xong thì cầm rau lên vừa định lặt rau thì Nhất Phàm đã ngăn lại. - Bà xã, hôm nay em chỉ cần ngoan ngoãn chờ ăn là được, anh nghĩ hôm nay BB cũng sẽ rất muốn ăn một bữa do chính tay daddy làm. – Nhất Phàm vừa nói vừa đỡ Vũ Tịnh ra phòng khách, cho cô ngồi lên sopha. - Không cần em phụ thật sao? Thật ra em sợ một mình anh làm nhiều món như vậy sẽ mất nhiều thời gian đó. - Vấn đề này em khỏi lo. Động tác của anh nhanh lắm. – Nhất Phàm nói xong lại trở về bếp. Nhìn gương mặt bận rộn của Nhất Phàm ở trong bếp, Vũ Tịnh phát hiện anh thật sự đã tiến bộ hơn trước không ít, Nhất Phàm và Vũ Tịnh của bây giờ đều đã đang vì em bé trong bụng mà có chút thay đổi. Ngồi trong phòng khách một lúc, Vũ Tịnh định lên lầu thay đồ, nhưng cô vừa đứng dậy thì bụng lại đột nhiên đau nữa. Vì sáng nay bác sĩ nói không sao, nên Vũ Tịnh cũng không quá lo lắng, cô lại lấy cớ BB đói bụng để an ủi mình. Cuối cùng, Vũ Tịnh cũng đã đợi được “Kiệt tác” của Nhất Phàm. Thật ra những món Nhất Phàm làm cũng chỉ là những món ăn gia đình bình thường, nhưng, Vũ Tịnh thật sự có hơi không dám khen, đậu hủ không phải một miếng một miếng mà nát thành một đống. Rau thì hình như xào chín quá rồi, ngay cả canh trứng chiên cũng có mùi hơi khét khét. - Ông xã, đây chính là kết quả mà anh đã học lén được đó à! – Thật ra không phải Vũ Tịnh muốn chọc Nhất Phàm, nhưng thức ăn Nhất Phàm làm thật sự có hơi khiến người ta thất vọng. - Bà xã, hôm nay cũng chỉ là lần đầu tiên đưa lý thuyết vào thực tiễn mà! Anh biết món anh làm còn cách lý tưởng rất xa, nhưng anh sẽ tiếp tục cố gắng. Lần sau, anh nhất định sẽ làm tốt hơn lần này. – Lần sau, anh bận như vậy, không biết phải đợi đến khi nào đây, nói không chừng, lúc đó BB cũng ra đời rồi, Vũ Tịnh bật cười khi nghĩ đến điều này. Nhất Phàm thấy Vũ Tịnh cười anh mới an tâm. - Bà xã, tuy anh biết thức ăn anh làm có hơi tệ, nhưng anh cũng muốn em cho anh điểm, như vậy anh cũng sẽ có động lực để tiếp tục tiến bộ, tiếp tục cố gắng. – Nhất Phàm nói xong lại nhìn Vũ Tịnh cười. - Nếu bảo em cho điểm, em sẽ cho 100 điểm. - 100 điểm, anh không nghe nhầm chứ. Điểm tròn là bao nhiêu, không phải 1000 chứ! - Điểm tròn cũng là 100 điểm, 100 điểm này không phải khen món anh làm ngon, mà là tâm ý mà anh dành cho BB và em. Thật ra, hôm nay chúng ta hoàn toàn có thể ra ngoài ăn, nhưng anh lại muốn ở nhà làm cơm cho em, em có thể hiểu tình cảm anh dành cho em và cho con. Tình yêu Nhất Phàm dành cho em không phải nói ngoài miệng mà là dung nhập vào mỗi một chi tiết trong cuộc sống. Hy vọng, sau này, không phải Nhất Phàm làm cơm cho em, mà là em làm cơm cho Nhất Phàm. – Vũ Tịnh vừa nói, vừa nắm lấy một tay của Nhất Phàm, mắt cô nhìn vào thức ăn trên bàn, cô không muốn cho Nhất Phàm nhìn thấy đôi mắt đang lóng lánh nước của mình. - Vũ Tịnh, tuy anh rất hy vọng được ăn cơm do em làm, nhưng bây giờ là thời gian anh phục vụ cho em và BB. Được rồi, đừng ở đó mà cảm động nữa, em không đói, BB cũng sẽ đói đó, đúng không? Thế là hai người bắt đầu dùng bữa ăn DIY của Nhất Phàm, tuy hương vị không ngon, nhưng cuối cùng Vũ Tịnh và Nhất Phàm cũng đã ăn hết những món trên bàn, đối với họ mà nói, hương vị không quan trọng, quan trọng là hôm nay ba người họ ở bên nhau, cả nhà đang ở bên nhau. *** Thời gian qua rất nhanh, mới đây đã là thứ năm của tuần sau, hôm nay Vũ Tịnh và Nhất Phàm cùng ăn trưa, sau khi trở về phòng làm việc thì Vũ Tịnh nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đến, thì ra là kết quả kiểm tra sức khỏe của Vũ Tịnh đã ra, y tá gọi điện đến báo cho Vũ Tịnh biết, bác sĩ Lâm hy vọng Vũ Tịnh có thể cùng vào viện với chồng mình. Vì chiều nay Nhất Phàm có một cuộc họp, nên Vũ Tịnh đã không nói với anh mà đến bệnh viện một mình. Và lúc này, Vũ Tịnh đang đợi bác sĩ Lâm trong phòng làm việc của bà. Không bao lâu thì bác sĩ Lâm mang theo bản báo cáo đi vào. - Bà Hoắc, ông Hoắc không cùng đến với cô sao? – Bác sĩ Lâm chỉ thấy một mình Vũ Tịnh ngồi trong phòng. - Anh ấy có việc bận, tôi nghĩ hai chúng tôi ai đến cũng vậy thôi. Có phải sức khỏe của tôi có vấn đề gì lớn lắm không? – Vũ Tịnh thấy sắc mặt của bác sĩ có hơi khó coi. - Đích thật không phải là một tin tốt, kết quả hiển thị trong buồng trứng phải của cô có nhọt bọc, vả lại còn là ác tính. – Nghe nói có nhọt bọc, Vũ Tịnh cũng không sợ lắm, vì lúc trước có một đồng nghiệp trong khách sạn cũng từng bị nhọt bọc trong buồng trứng, thế nhưng hai từ ác tính phía sau làm cho Vũ Tịnh có cảm giác rất bất an. - Nhọt bọc buồng trứng ác tính? Bác sĩ, vậy bệnh của tôi có phải không trị được không, có phải tôi sẽ chết không? – Hiện giờ trong đầu Vũ Tịnh trống rỗng. - Thật ra, nói theo kiểu thông tục thì bệnh này được gọi là ung thư buồng trứng, nguyên nhân dẫn đến căn bệnh này rất khó xác định, có thể là ăn nhầm thức ăn không nên ăn hoặc là tiếp xúc với những thứ không nên tiếp xúc. Bệnh không phải là không thể trị, vấn đề là hiện giờ cô đang mang thai, nếu như phải trị khỏi bệnh thì phải cắt buồng trứng có bệnh đi, vả lại là cả buồng trứng bên phải. Nếu như làm thủ thuật cắt nó đi thì cô phải lập tức ngừng mang thai và bắt đầu đi vào trị liệu. - Ý của bác sĩ là tôi phải bỏ đứa bé? Vậy nếu như tôi cắt bỏ một buồng trứng, sau này còn có thể mang thai không? - Theo lý luận mà nói, phụ nữ có hai buồng trứng, cắt một bên đi thì vẫn còn có khả năng mang thai. Đích thật đã từng có một vài người làm thủ thuật xong vẫn đã có thể mang thai, nhưng của họ đều là nhọt bọc lành, còn của cô là ác tính. Tôi không thể đảm bảo với cô điều gì, khả năng mang thai lần nữa của cô không lớn lắm. Cho nên tôi mới hy vọng chồng cô có thể cùng đến vào hôm nay. - Nếu như tôi không bỏ đứa bé thì sẽ thế nào? - Đương nhiên, nếu cô kiên trì tiếp tục giữ lại đứa bé thì tôi cũng sẽ giúp cô. Tôi cũng từng gặp qua bệnh nhân giống như cô, trong số đó cũng có những người kiên quyết giữ lại đứa bé, nhưng người có thể chịu đựng đến cuối cùng thì rất ít, không ít bệnh nhân đã bị sảy thai do bệnh tình xảy ra biến hóa. Tôi cũng lo lắng điều này ở cô, tôi sợ đến lúc đó đứa bé không giữ được, kết quả bệnh tình lại ác hóa, khuếch tán ra, như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng. – Nghe những lời này, Vũ Tịnh cơ hồ có hơi không thể suy nghĩ nữa. – Tôi biết đây là một quyết định rất khó đối với cô, tôi cũng là mẹ của hai đứa con. Bất luận quyết định của cô thế nào, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức giúp cô. Nhưng, tôi vẫn hy vọng cô có thể thương lượng lại với chồng của mình, dù sao thì con là của hai người. Sau đó, bác sĩ lại kê đơn cho Vũ Tịnh và yêu cầu cô phải đến bệnh viện kiểm tra mỗi tuần. Cầm thuốc trên tay, chân Vũ Tịnh có hơi đứng không vững nữa, cô đành ngồi xuống nghỉ ngơi trên băng ghế dài bên ngoài phòng khám. Trên băng ghế có rất nhiều người cũng đang chờ đợi đến mình vào kiểm tra, trên mặt mỗi người đều mang nụ cười, duy chỉ có nụ cười của Vũ Tịnh là nụ cười đắng. Lúc này, có một đôi vợ chồng đi ngang qua chỗ Vũ Tịnh, đại khái là hai vợ chồng đó đang tranh chấp gì đó, người chồng thì muốn vợ mình sớm vào viện nhưng hình như người vợ lại không muốn vì cảm thấy phí. Họ đang vì tiền mà tranh chấp nhau, Vũ Tịnh và Nhất Phàm có rất nhiều tiền, nhưng lại không thể nào thay đổi cái sự thật lạnh băng của y học.