Hoan Du

Chương 36 : Thiếu

Editor: Trà Đá. Mười phút sau, Cố Du và Dịch Huyên ăn mặc chỉnh tề, đứng dưới đại sảnh khách sạn chờ người. Đợi khoảng mười phút, thì hai người đàn ông đi vào. Là Phó Lệ Minh và Giang Khải. Dịch Huyên nhỏ giọng nói với Cố Du: “Rất tuấn tú, rung động không?” Rung động? Không biết. Kể từ khi biết anh không ngại buổi tối vất vả đến đón cô, cô cảm thấy bản thân như rơi vào một thế giới hư ảo, không một chút nào chân thật. Trái tim của cô giống như được thứ gì đó lấp đầy, vừa mềm vừa ngọt, loại cảm giác này thật sự khiến lòng người vui vẻ. Phó Lệ Minh vừa vào cửa thì ánh mắt lập tức cố định trên người Cố Du, tuy rằng trên mặt anh không có biểu hiện gì, nhưng ánh mắt kia chứa đựng cảm xúc rất rõ ràng. Cố Du không nhịn được đỏ mặt, dời tầm mắt không nhìn anh nữa. “Chị dâu.” Giang Khải đi sau lưng Phó Lệ Minh la lớn, cũng vẫy vẫy tay với Cố Du, trên mặt tươi cười sáng láng. Cố Du nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống, cô thèm làm chị dâu của anh ấy chắc. Phó Lệ Minh quay đầu liếc Giang Khải, anh ấy lập tức sửa miệng: “Cố Du, đã lâu không gặp.” Lúc này Cố Du mới đáp: “Đã lâu không gặp.” Thật ra cũng không bao lâu, vốn cũng không quen biết, mười ngày nửa tháng không thấy cũng là điều bình thường. Bọn họ đến gần, Cố Du chào hỏi: “Tổng giám đốc Phó.” “Cũng đâu phải giờ làm việc, tổng giám đốc Phó cái gì. Cô nói có đúng không? Cô bạn xinh đẹp của Cố Du?” Giang Khải trêu đùa. Dịch Huyên bị điểm danh, nhíu mày: “Vậy thì gọi như thế nào?” Giang Khải không trả lời được, xác thật mà nói thì không dám trả lời. Chẳng lẽ gọi là anh Minh, Lệ Minh, Minh… Phó Lệ Minh không để ý đến trò đùa nhàm chán của Giang Khải, hiện tại anh đứng trước mặt Cố Du, chỉ cách một bước chân: “Hành lý đâu?” Cố Du chỉ hướng bên cạnh sô pha, đồng thời cất bước đi qua. Phó Lệ Minh cũng đi qua: “Để tôi.” Sau đó anh lấy hành lý đặt vào cốp xe anh, Cố Du muốn ngăn anh lại, nhưng lại bị Dịch Huyên ngăn lại. “Em ngồi xe tôi, Giang Khải sẽ lái xe của Dịch Huyên.” Phó Lệ Minh sắp xếp. Giang Khải: “Buổi tối lái xe không an toàn, vả lại cũng mệt, để đàn ông bọn tôi lái là được rồi.” Cố Du còn chưa mở miệng, thì Dịch Huyên đã lên tiếng: “Tôi không có ý kiến.” Cố Du: “Tôi ngồi chung xe với Dịch Huyên.” Phó Lệ Minh: “Tôi có vài lời muốn nói với em.” Dịch Huyên vốn không tưởng tượng ra được hai người bọn họ ở với nhau thì sẽ trông như thế nào, bây giờ đã xảy ra trước mắt, thật sự hài hòa hơn cô ấy tưởng tượng nhiều, dù sao Phó Lệ Minh thích Cố Du là điều rất rõ ràng. Còn nữa, hình tượng Phó Lệ Minh trong lòng Dịch Huyên đã sụp đổ hoàn toàn, người đàn ông lạnh lùng vô tình trên thương trường, bây giờ rõ ràng vì yêu mà không ngừng trở nên dịu dàng. Dịch Huyên đậu xe ở bãi đậu xe: “Tôi đi lấy xe.” Giang khải hiểu ý, nói: “Tôi đi với cô.” Để lại Cố Du và Phó Lệ Minh. Dưới bóng đêm, ngọn đèn trước sảnh khách sạn chiếu lên hai người, có thể thấy rõ biểu hiện của cả hai. Mưa đã tạnh, gió đêm thổi tới từng trận mát lạnh, thổi tung bay những lọn tóc mềm mại của cô. Phó Lệ Minh cúi đầu nhìn cô, không khí rất lãng mạn. Cố Du không nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Thật ra anh không cần phải tới tận đây.” Vì sao anh đến thì đã rõ rành rành ra rồi. Trong lòng cô cũng đã xác định rõ tâm tư của mình, nhưng bây giờ xác định ở chung một chỗ thì quá nhanh. Phó Lệ Minh nghiêm túc nói: “Tôi cho là tôi đến đây là điều hoàn toàn đúng đắn.” Hôm qua anh bận công việc, định chủ nhật nghỉ ngơi, tìm cô ăn cơm, rồi dẫn cô qua chỗ cô Hoàng lấy bánh ngọt. Thật ra chỉ cần ở cùng với cô là được rồi. Nhưng cô lại có hẹn với Dịch Huyên, vì thế hôm nay anh lại tăng ca làm việc. Anh xem tin tức biết đường về của cô xảy ra lở đất, nên mới gọi điện thoại hỏi. Lúc nghe cô nói ngày mai mới về, thì điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là đến đây đón cô. Đây không phải là cách làm lý trí, nhưng anh vẫn làm. Lúc đó Giang Khải gọi anh đi uống rượu, sau khi biết kế hoạch của anh, thì Giang Khải tích cực đòi đi cùng, dù sao anh ấy cũng nhàn rỗi không có việc gì làm. “Em có cảm nhận được thành ý của tôi chưa?” Anh thấp giọng hỏi, tiếng gió vù vù trở nên có chút mơ hồ. Tim Cố Du đập loạn xạ, cô cảm nhận được: “Chúng ta… Còn chưa hiểu rõ về nhau.” Dù sao cô cũng biết rất ít về anh. Lý do này của cô khiến Phó Lệ Minh trầm mặc, nhưng mà chỉ cần quen nhau là được: “Ở một chỗ nhiều hơn thì sẽ biết về nhau thôi.” Cố Du: “Biết quá nhiều thì sẽ lộ khuyết điểm.” Lộ khuyết điểm thì sẽ không thích nữa, mà sẽ chuyển sang chán ghét. “Tôi không biết tôi có khuyết điểm gì nữa.” Phó Lệ Minh tự tin nói. Cố Du liếc anh một cái: “Ai mà không có khuyết điểm chứ.” Anh bật cười, hứng thú nói: “Em phát hiện ra được thì nói cho tôi biết.” Hiện tại Cố Du có thể sổ ra một đống, nhưng nghĩ lại anh đến đón cô, nên quên đi. Hành trình trở về mất hơn hai tiếng, Cố Du ngồi ở ghế lái phụ, nói chuyện câu được câu mất với Phó Lệ Minh. Hầu hết là anh hỏi, còn cô trả lời không ngừng. Lúc cô ý thức được chuyện này thì cô im lặng. Phó Lệ Minh nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Sao lại không nói nữa?” “Tôi cảm thấy giống như đang nói nhảm vậy.” Vẻ mặt cô buồn bực, thật ra là đang lo lắng nói nhiều quá sẽ lộ khuyết điểm của bản thân. Phó Lệ // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3478245.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3478245.png" data-pagespeed-url-hash=2707707567 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>