Khi Nạp Lan Thần Dật tìm được Đường Thiên Thiên thì nàng ta đang ngồi trong sân ngắm hoa, vẻ mặt thong dong kiêu ngạo dường như đang vô cùng vui vẻ. Nạp Lan Thần Dật ba bước cũng thành một bước đi đến trước mặt Đường Thiên Thiên liền bắt được cánh tay nàng ta, nhấc cả người nàng ta ra khỏi ghế. Đôi mắt hắn lạnh lùng, lời nói ra cũng không còn ôn hòa như cũ mà là lạnh lẽo thấu xương, phun ra từng chữ một "Có phải ngươi hạ độc Ức Tịnh không?!" Đường Thiên Thiên đang nghĩ hôm nay chắc hẳn độc hạ xuống Nam Ức Tịnh cũng sẽ phát tác rồi, trong lòng càng nghĩ càng vui vẻ. Bỗng dưng cả người bị nhấc lên, nàng ta đang định tức giận lại thấy đó là Nạp Lan Thần Dật, khi muốn nói chuyện với hắn lại bị hung hăng ném sang một bên, lạnh lùng chất vấn. Đường Thiên Thiên nhìn đôi mắt phủ đầy mây đen của Nạp Lan Thần Dật mà không khỏi sợ hãi. Nàng ta chưa từng nhìn thấy Nạp Lan Thần Dật như thế này, nàng ta luôn thấy hắn với vẻ mặt ôn hòa như ngọc, mặc kệ chuyện có lớn ra sao cũng không thể đả động chút cảm xúc của hắn. Thậm chí nàng từng chính mắt mình nhìn thấy Nạp Lan Nhược Phong mắng hắn là con ma ốm, kẻ vô dụng nhưng vẻ mặt hắn vẫn là lạnh nhạt trong trẻo như trước, chưa từng thay đổi chút nào. Nhưng hiện tại người đứng trước mặt nàng lại đáng sợ như vậy, cả người đều bao phủ bởi khí thế lạnh lùng nghiêm nghị, giống như người từ địa ngục cửu u đi ra vậy. Trong lòng không khỏi có chút sợ hãi nhưng nàng ta vẫn ra vẻ bình tĩnh nói, "Hạ độc gì chứ? Thần Dật, tại sao chàng có thể oan ức ta như vậy?" Đôi mắt của Nạp Lan Thần Dật lợi hại như thế nào, làm sao kinh hoảng của Đường Thiên Thiên trong nháy mắt đó lại trốn được ánh mắt hắn. Hắn nhìn Đường Thiên Thiên, giọng điệu lạnh lùng không mang chút dịu dàng, nói "Ta biết độc này là ngươi hạ. Bây giờ lập tức đưa giải dược ra đây! Nếu không ta cũng không khách sáo với ngươi!" Dường như Đường Thiên Thiên không ngờ Nạp Lan Thần Dật có thể hung ác với nàng ta như vậy mà không khỏi vừa tủi thân vừa tức giận, nàng ta không cam lòng bị yếu thế mà trừng mắt với Nạp Lan Thần Dật, tức tối nói "Chàng không khách sáo với ta? Chàng có thể không khách sáo với ta! Chẳng lẽ chàng đã quên chuyện mình hứa với phụ thân sao?! Nạp Lan Thần Dật, chàng có thể đối xử với ta như vậy sao!" Đối với Đường Thiên Thiên lên án, Nạp Lan Thần Dật chỉ có sự hờ hững, trong đôi mắt đen tuyền là nôn nóng, hắn bắt lấy cánh tay Đường Thiên Thiên, nói "Ta từng nói sẽ trông chừng ngươi, nhưng cũng đã từng nói với ngươi, đừng động đến Nam Ức Tịnh! Đối với ta, nàng quan trọng hơn mọi thứ trên đời này, gồm cả tính mạng của ta! Cho nên nếu như nàng ấy xảy ra chuyện gì không tốt, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Cho dù là làm trái lời thề với sư phụ, ta cũng không hối tiếc." "Ha ha ha ha ha! Nạp Lan Thần Dật, rốt cuộc Nam Ức Tịnh có gì tốt lại đáng để chàng vì nàng ta như vậy?!" Đường Thiên Thiên nghe Nạp Lan Thần Dật nói mà tuyệt vọng dâng lên trong lòng, dứt khoát bình nứt không sợ bể nói với Nạp Lan Thần Dật "Đúng! Là ta hạ độc đấy, mà căn bản độc này cũng không có giải dược! Nam Ức Tịnh nàng ta chết chắc rồi! Có bản lĩnh thì chàng giết ta đi!" Nạp Lan Thần Dật nghe Đường Thiên Thiên nói mà chỉ cảm thấy trong phút chốc cả người sắp đứng không vững. Đầu óc chỉ còn câu nói kia của Đường Thiên Thiên vờn quanh "Mà căn bản độc này cũng không có giải dược! Nam Ức Tịnh nàng ta chết chắc rồi!" Không. Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Nam Ức Tịnh xảy ra chuyện gì! Đôi mắt đen láy của Nạp Lan Thần Dật hiện lên cảm xúc dứt khoát, hắn chậm rãi giương mắt nhìn Đường Thiên Thiên, ánh mắt kia không khác Tu La lấy mạng người, môi mỏng phun ra từng chữ băng giá "Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, thật sự không có giải dược?" Đường Thiên Thiên bị Nạp Lan Thần Dật nhìn như vậy thì chỉ cảm thấy cả ngươi như rơi vào hầm băng, trái tim triệt để lạnh giá. Nàng ta không khỏi có chút hoảng loạn, giờ phút này nàng ta hiểu được vô cùng rõ ràng, nếu như Nam Ức Tịnh thực sự chết, chỉ sợ nàng ta cũng không sống được. Thì ra Nam Ức Tịnh đã nói đúng. Nếu nàng xảy ra chuyện gì, quả thực Nạp Lan Thần Dật sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Nàng ta vẫn cho là Nạp Lan Thần Dật xem trọng lời thề, nói là làm nhưng nàng ta lại bỏ quên rằng tính mạng Nam Ức Tịnh đối với hắn còn quan trọng hơn hết thảy những thứ khác, đương nhiên cũng hơn cả nguyên tắc và tín ngưỡng của bản thân hắn. Hắn có thể vì nàng mà buông tha không cả cần thiên hạ này, huống chi đây chỉ là một lời hứa. Cho dù nội tâm là sợ hãi nhưng Đường Thiên Thiên vẫn không chịu yếu thế nhìn Nạp Lan Thần Dật, dường như vẫn muốn vì tình cảm của bản thân mà ngoan tuyệt tranh đoạt, nàng ta nói "Dù chàng có hỏi đi hỏi lại thì vẫn chỉ có đáp án này. Độc Quỳnh Hoa này vốn không có giải dược! Nạp Lan Thần Dật, chẳng lẽ chàng thật sự có thể giết ta vì ả ta sao?" Nạp Lan Thần Dật nghe được lời nói của Đường Thiên Thiên, trong mắt xoẹt qua tuyệt vọng, ánh mắt nhìn Đường Thiên Thiên cũng không còn độ ấm giống như đang nhìn một xác chết, tay hắn bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của Đường Thiên Thiên, không chút lưu tình chậm rãi bóp nghẹt, cả người Đường Thiên Thiên cũng bị nhấc lên từ trên mặt đất. Đường Thiên Thiên bị Nạp Lan Thần Dật bóp cổ, cảm thấy toàn bộ không khí đều bị ngăn cách ở bên ngoài, nàng ta gắng sức hô hấp nhưng không hít vào được chút gì. Mà đôi mắt không chút nhiệt độ nào của Nạp Lan Thần Dật trước mặt nàng ta càng làm cho nàng ta cảm nhận được nghẹt thở cùng tuyệt vọng. Thì ra nàng ta không là cái gì trong lòng của hắn, nếu không phải vì nguyện vọng của phụ thân, sợ là một câu hắn cũng chẳng thèm nói với nàng ta đâu. Mắt thấy Đường Thiên Thiên trong tay Nạp Lan Thần Dật sắp tắt thở, Mạc Dạ ẩn thân một bên liền vội vàng vọt ra muốn ra tay cứu Đường Thiên Thiên, thế nhưng lại bị Nạp Lan Thần Dật nhẹ phẩy tay một cái đã văng sang một bên. Mạc Dạ nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, hắn nhìn Đường Thiên Thiên trong tay Nạp Lan Thần Dật, bất chấp bản thân bị thương, nhanh chóng băng bó vết thương rồi hô "Công tử xin dừng tay! Ta có giải dược! Ta có giải dược độc Quỳnh Hoa!" Nạp Lan Thần Dật nghe Mạc Dạ nói thì bàn tay đang nắm Đường Thiên Thiên mới hơi buông lỏng. Đường Thiên Thiên được Nạp Lan Thần Dật nới lỏng. Cả người nàng ta xụi lơ trên đất, liều mạng hít lấy hít để đến khi nàng ta hít thở thông thoáng liền thấy Nạp Lan Thần Dật kéo Mạc Dạ lên hỏi "Giải dược ở đâu!" Đường Thiên Thiên nhìn thấy mà không khỏi oán hận. Nếu Nạp Lan Thần Dật đối xử với nàng ta vô tình như vậy, dù nàng ta chết cũng không để Nạp Lan Thần Dật được như ý. Dù nàng ta phải chết thì cũng phải kéo Nam Ức Tịnh làm đệm lưng, nàng ta muốn Nam Ức Tịnh phải vạn kiếp bất phục (*), nàng ta muốn Nạp Lan Thần Dật đau khổ cả đời! (*) vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Nghĩ tới đây Đường Thiên Thiên liền điên cuồng hô to với Mạc Dạ "Mạc Dạ! Không phải ta đã phân phó khi chế tạo độc Quỳnh Hoa không cần giải dược sao? Chẳng lẽ ngươi làm trái mệnh lệnh của ta?" Mạc Dạ nghe Đường Thiên Thiên nói thì không khỏi rũ mắt. Hắn sớm biết độc dược này là Đường Thiên Thiên muốn dùng để hạ độc Nam Ức Tịnh, nhưng nhìn dáng vẻ Nạp Lan Thần Dật có thể đặt Nam Ức Tịnh trong lòng bàn tay này, nếu như Nam Ức Tịnh xảy ra chuyện gì, làm sao Nạp Lan Thần Dật có thể bỏ qua cho Đường Thiên Thiên? Bởi vậy khi hắn nghiên cứu chế tạo độc Quỳnh Hoa cũng liền để mắt một chút. Thực ra cái này cũng không được tính là giải dược, để giải được độc Quỳnh Hoa thì phải dùng loại máu tinh khiết nhất cùng với nội lực tinh thuần nhất mới có thể chữa khỏi. Mà trong thiên hạ này, nội lực có thể giải được độc Quỳnh Hoa chỉ có công phu truyền thừa của Tử Trúc Lâm. Nhưng Tử Trúc Lâm và Ma Cung xưa nay vẫn không hợp nhau, sao có thể hy sinh vì Nam Ức Tịnh chứ? (Ai nữa, cái anh áo trắng ấy ấy) Bởi vậy, cái gọi là giải dược này chẳng qua là cho Nạp Lan Thần Dật một tia hi vọng, tránh cho Nạp Lan Thần Dật ra tay với Đường Thiên Thiên thôi. Nhưng Đường Thiên Thiên lại không biết được suy nghĩ của Mạc Dạ, nàng ta thấy Mạc Dạ không nói lời nào thì vẻ mặt càng trầm xuống, nói với hắn "Ta mặc kệ ngươi có vụng trộm nghiên cứu giải dược không, hiện tại ta ra lệnh cho ngươi, cho dù như thế nào cũng không thể giao ra giải dược!" "Chủ tử, người tội gì phải làm vậy?" Mạc Dạ nghe Đường Thiên Thiên nói mà không khỏi đau lòng. Chỉ trong bao lâu mà Đường Thiên Thiên từ một thiếu nữ dịu dàng tươi đẹp, nếu không phải làm ra chuyện này, tại sao nàng ta lại có thể trở nên ngoan độc chua ngoa như vậy? Nạp Lan Thần Dạt lạnh nhạt liếc nhìn Đường Thiên Thiên, nói với Mạc Dạ "Nếu ngươi không giao ra giải dược, hôm nay ngươi cùng nàng ta chết đi!" Mạc Dạ nghe vậy, đang muốn nói gì đó liền bị Đường Thiên Thiên ngăn lại, nàng ta nhìn hắn nói "Không được nói! Dù hôm nay ta chết cũng phải kéo được con tiện nhân Nam Ức Tịnh kia chôn cùng!" "Đường Thiên Thiên! Ngươi thực sự nghĩ ta sẽ không ra tay sao?" Nạp Lan Thần Dật nghe Đường Thiên Thiên nói, nháy mắt liền nặng nề, gương mặt tuấn tú cũng kết băng. Giờ phút này Đường Thiên Thiên gần như đã trở nên điên cuồng rồi, chỗ nào quan tâm được Nạp Lan Thần Dật nói gì, vẻ mặt nàng ta vặn vẹo cười nói với Nạp Lan Thần Dật "Cho dù chàng có giết ta cũng không cứu được con đĩ kia đâu!" (Editor: Để giúp cảm nhận được rõ nét chị nữ phụ đã đến đường cùng, điên rồi không còn quản lời nói nữa nên từ ngữ có hơi chói tai, bạn đọc thông cảm) "Chủ tử!" Mạc Dạ nhìn sắc mặt Nạp Lan Thần Dật ngày càng u ám, không khỏi vội vàng kêu lên "Đừng nói nữa!" Nhưng Đường Thiên Thiên đâu nghe lọt tai, nàng ta chỉ điên cuồng cười to nhìn Nạp Lan Thần Dật. Nạp Lan Thần Dật vươn tay bóp cổ Đường Thiên Thiên, nói với Mạc Dạ "Nếu ngươi muốn giữ được mạng sống của nàng ta thì liền nói cho ta phương pháp giải độc." Mạc Dạ nhìn thoáng qua Đường Thiên Thiên đang vùng vẫy, vẻ mặt dứt khoát thì liền biết Đường Thiên Thiên không muốn hắn nói. Nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn Đường Thiên Thiên tìm chết, dù cho sau khi hắn nói Đường Thiên Thiên sẽ hận hắn, hắn cũng nhất định phải nói "Thực xin lỗi, chủ tử. Ta không thể trơ mắt nhìn người chết."     Mạc Dạ nói cho Nạp Lan Thần Dật biện pháp giải độc thì bàn tay đang bóp cổ Đường Thiên Thiên của Nạp Lan Thần Dật mới nới lỏng. Dù vậy nhưng hai hàng mày vẫn nhíu lại, cần dòng máu tinh khiết cùng nội lực tinh thuần, nói cách khác người chữa thương giúp Nam Ức Tịnh nhẹ thì toàn bộ võ công bị phế bỏ, nặng thì phải bỏ mạng. Ma Cung và Tử Trúc Lâm vốn là chính tà đối lập, hơn nữa Nam Ức Tịnh vì hắn mà xông Tử Trúc Lâm lấy cắp thánh vật của Tử Trúc Lâm là Tử Trúc Tâm, làm sao người Tử Trúc Lâm có thể ra tay cứu nàng? Biện pháp giải độc này quả thực không khác gì không có cách nào cả. Sau khi Đường Thiên Thiên được Nạp Lan Thần Dật thả ra thì liền nở nụ cười oán độc. Thì ra cách giải độc là như thế này, ha ha, nàng ta không tin Tử Trúc Lâm sẽ nguyện ý giải độc giúp Nam Ức Tịnh, nàng ta thực sự muốn nhìn kỹ dáng vẻ thúc thủ vô sách(*) của Nạp Lan Thần Dật khi thấy Nam Ức Tịnh thống khổ chết. Nếu hắn không thích nàng ta thì nàng ta cũng dứt khoát muốn nhìn hắn không được hạnh phúc! (*) thúc thủ vô sách: bó tay không còn cách nào khác. Nạp Lan Thần Dật nhìn thoáng qua Đường Thiên Thiên, đi đến trước mặt nàng ta, vươn ngón tay thon dài ấn lên người Đường Thiên Thiên phế đi toàn bộ võ công của nàng ta. Trong nháy mắt, Đường Thiên Thiên chỉ cảm thấy tất cả nội lực của mình đều bị rút ra, sắc mặt tái nhợt ngã trên mặt đất. Thế nhưng Nạp Lan Thần Dật cũng không nhìn nàng ta một cái, vẫy tay với người trong góc, lạnh lùng đến tột cùng phân phó Đinh Trúc "Mang nàng ta đến hầm giam Ám Các. Chìa khóa phòng giam cũng hủy đi." Đường Thiên Thiên nghe Nạp Lan Thần Dật nói vậy, bất chấp bản thân vừa bị phế võ công vẫn còn suy yếu mà điên cuồng hô lớn "Nạp Lan Thần Dật, ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ngươi là kẻ lừa đảo, là người không giữ lời hứa!" Nạp Lan Thần Dật nghe Đường Thiên Thiên nói cũng chỉ lạnh nhạt đi tiếp, quay đầu nhìn một lần cũng không muốn. Nếu không phải vì lời hứa lúc trước, Đường Thiên Thiên có thể toàn mạng như bây giờ? Nhưng nhốt trong hầm giam u tối, chỉ sợ cũng là sống không bằng chết. Hầm giam của Ám Các đều xây dựng bằng thép, cho dù vũ khí có sắc bén đến đâu cũng không bao giờ có thể phá được cửa. Mà khóa trong phòng giam cũng làm từ sắt đen, không có chìa khóa thì cũng chẳng mở được cửa. Nhưng vừa rồi Nạp Lan Thần Dật lại nói hủy đi chìa khóa, đây chẳng khác nào nói cho Đường Thiên Thiên biết cả đời này của nàng ta khó có thể ra khỏi hầm giam rồi. Cả đời bị nhốt trong hầm giam, ám vô thiên nhật (*) như vậy chỉ sợ còn khó khăn hơn được chết thanh thản. (*) Ám vô thiên nhật: Tối đen không thể nhìn được ánh sáng mặt trời. Cũng được hình dung như một thế lực cầm đầu xã hội đen. Ở đây là nghĩa đầu tiên. Mạc Dạ lại phản ứng kịp, bước nhanh đuổi theo Nạp Lan Thần Dật. Nạp Lan Thần Dật dừng bước nhìn Mạc Dạ, từ nhỏ Mạc Dạ đã lớn lên cùng Đường Thiên Thiên, cũng coi như có chút tình bạn nhạt nhòa với hắn, hắn nhìn Mạc Dạ, nhàn nhạt nói "Ngươi nên biết khi ta quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi được." Mạc Dạ nhìn Nạp Lan Thần Dật, trong mắt có một chút cảm xúc phức tạp, nói "Ta biết. Không phải ta cầu ngươi tha thứ cho chủ tử, ta chỉ muốn đi cùng nàng ấy." Nạp Lan Thần Dật nhìn Mạc Dạ, quả nhiên Mạc Dạ đối với Đường Thiên Thiên là tình thâm ý trọng. Chỉ tiếc Đường Thiên Thiên lại bị cố chấp của bản thân làm mờ mắt, không thấy được tình cảm chân thành tha thiết ấy. Nạp Lan Thần Dật lạnh nhạt nhìn hắn, nói "Nếu như ngươi thực sự nguyện ý thì liền đi đi. Chỉ là khi vào hầm giam rồi, không còn có thể ra ngoài nữa." "Chỉ cần có thể bên cạnh nàng ấy, nơi nào cũng được hết." Mạc Dạ hơi nở nụ cười, nói với Nạp Lan Thần Dật. Nạp Lan Thần Dật cũng không dừng lại mà bước nhanh quay về. Khi đến nơi thì các huyệt đạo bị điểm huyệt cũng không ngăn lại được độc tính phát tác trong người Nam Ức Tịnh nữa, sắc mặt nàng ửng hồng, cả người không ngừng vặn vẹo, vốn đôi mắt trong trẻo cũng dần nhiễm một tầng sắc dục. Nhưng nhìn đến hàng mày nhíu chặt của nàng thì vẫn thấy được, nàng đang gắng hết sức chống lại độc Quỳnh Hoa đang phát tác. Liễu Tử Hạc thấy Nạp Lan Thần Dật trở về liền lập tức nghênh đón, lo lắng hỏi "Thế nào rồi, có tìm được người hạ độc không?" Nạp Lan Thần Dật nhìn vẻ mặt của Liễu Tử Hạc có mấy phần lo lắng, im lặng một chút mới nói với Liễu Tử Hạc "Ta đã trừng trị người hạ độc. Nhưng nếu muốn giải độc này, chỉ có thể cầu Liễu công tử giúp đỡ." Tuy bề ngoài nhìn Nạp Lan Thần Dạt luôn ôn hòa, dáng vẻ khiêm tốn nhưng trong lòng hắn luôn vô cùng lạnh nhạt kiêu ngạo, muốn hắn nói ra được chữ "cầu" này chỉ sợ khó càng khó. Hắn luôn có thể bày mưu nghĩ kế, chưa bao giờ phải cầu xin người khác giúp đỡ. Hôm nay cho dù là hắn bị trúng độc, chỉ sợ hắn cũng tình nguyện độc chết cũng không muốn cầu Liễu Tử Hạc. Nhưng người bị trúng độc lại là Nam Ức Tịnh, vì cứu nàng, tự trọng, nguyên tắc gì đó đều có thể vứt đi. Dường như Liễu Tử Hạc không ngờ Nạp Lan Thần Dật lại nói với hắn chữ "cầu" này, vội vàng hỏi rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Sau khi biết được phương pháp giải độc, Liễu Tử Hạc liền trầm mặc nhìn Nam Ức Tịnh. Nam Ức Tịnh nhíu chặt mày, dường như đang hết sức đấu tranh với độc Quỳnh Hoa đang phát tác kia. Đôi mắt trong suốt quật cường lúc này lại nhắm chặt, lông mi cong dài cũng run run, không còn tàn nhẫn cùng diễm lệ ngày thường, trái lại có thêm cảm giác khổ sở. Bàn tay giấu trong tay áo cũng nắm chặt, muốn cứu nàng chứ? Cứu nàng cũng có nghĩa hắn có thể chết, cho dù không chết cũng sẽ mất hoàn toàn võ công, trở thành người tàn phế cũng không khác với việc đi chết lắm. Thật sự muốn cứu nàng sao? Muốn cứu yêu nữ Ma Cung này chứ? Lý trí nói cho Liễu Tử Hạc biết hắn không cần phải cứu, cũng không nên cứu, nhưng trái tim hắn lại gào thét, không, hắn muốn cứu nàng, hắn không thể trơ mắt nhìn nàng chết. Nàng không phải là yêu nữ Ma Cung, nàng chỉ là một cô gái có vận mệnh nhấp nhô trập trùng nhưng lại quật cường không muốn cúi đầu trước nó thôi. Nạp Lan Thần Dật nhìn Liễu Tử Hạc im lặng không nói, cho rằng Liễu Tử Hạc không muốn ra tay giúp đỡ, hắn nhìn Liễu Tử Hạc, vô cùng trịnh trọng nói "Chỉ cần Liễu công tử đồng ý ra tay cứu giúp, mặc kệ là vị trí Minh chủ Võ Lâm hay là thứ gì khác, chỉ cần là việc Nạp Lan Thần Dật ta làm được, ta đều nguyện ý làm!" Liễu Tử Hạc nghe Nạp Lan Thần Dật nói cũng chỉ cười nhẹ. Hắn Liễu Tử Hạc luôn lạnh nhạt kiêu ngạo là thế, dù hắn muốn cứu Nam Ức Tịnh thì cũng chỉ vì hắn muốn cứu chứ không phải vì muốn trao đổi lợi ích. Nếu không phải hắn không muốn nhìn Nam Ức Tịnh chết như vậy, tuyệt đối sẽ không ra tay cứu chữa. Vị trí Minh chủ Võ Lâm hay là thứ gì khác đâu so được với võ công cả đời của hắn, đâu so được với tính mạng hắn? Hắn cứu Nam Ức Tịnh, chỉ vì muốn cứu mà thôi. "Không cần. Trước đó cung chủ đã từng cứu sống Liễu mỗ, hôm nay Liễu mỗ ra tay cứu chữa, coi như là một mạng trả một mạng đi." Liễu Tử Hạc nhìn thoáng qua Nam Ức Tịnh, sâu xa thở dài một hơi, nói. Thực ra trong lòng hắn rất rõ, hắn cứu nàng vì hắn không nỡ nhìn nàng chết, vì hắn thích nàng. Nhưng hắn lại cố chấp không muốn thừa nhận, hắn tình nguyện coi việc này là vì muốn trả lại ơn cứu mạng hắn thiếu nàng. Nạp Lan Thần Dật thấy Liễu Tử Hạc có thể sảng khoái đồng ý như vậy cũng có chút nghi ngờ, nhưng theo hắn nghĩ, rốt cuộc vì lý do gì Liễu Tử Hạc lại ra tay cũng không quan trọng, quan trọng là... hắn có thể đồng ý cứu Nam Ức Tịnh. Nạp Lan Thần Dật nâng người Nam Ức Tịnh lên, Liễu Tử Hạc ngồi đằng sau nàng, bắt đầu vận nội công đẩy độc tố ra khỏi người Nam Ức Tịnh. Mà Nạp Lan Thần Dật cũng ở bên cạnh bảo vệ nàng. Giữa trán Liễu Tử Hạc dần dần toát ra từng giọt mồ hôi, vẻ mặt cũng càng ngày càng tái nhợt mà đỏ ửng trên mặt Nam Ức Tịnh lại từ từ biến mất. Rốt cuộc Nạp Lan Thần Dật mới có thể thả lỏng được, xem ra Mạc Dạ cũng không lừa hắn, đây có thể giải được độc Quỳnh Hoa. Sau khi Liễu Tử Hạc vận công xong, Nam Ức Tịnh cũng phun ra một ngụm máu đen. Liễu Tử Hạc dựa theo lời Nam Ức Tịnh đưa một chén máu cho nàng uống vào, thấy sắc mặt Nam Ức Tịnh khôi phục như bình thường thì liền nở một nụ cười dịu dàng, thế nhưng cả người vì yếu ớt mà ngất đi.