Cuối cùng Nam Ức Tịnh đáp ứng đề nghị của Doãn Lưu Quang. Trong tay Doãn Lưu Quang có mười tám quyển tài liệu, muốn khống chế nửa triều đình Nam Hải không phải là việc khó. Điều cần lo lắng duy nhất chỉ có hai tướng tả hữu mà thôi. Trương Thống thì do chuyện của Trương Sở Sở mà bị Nam Vũ giận chó đánh mèo, quyền thế đã không còn lớn như lúc trước. Cho nên hiện tại người Nam Ức Tịnh phải đối phó, chỉ còn Lam Cẩn Du. Lam Cẩn Du. Trong lòng im lặng đọc tên hắn ta. Mặc kệ hắn đối với nàng là thật tình hay chỉ giả vờ, lúc trước hắn đã vì quyền thế và phú quý mà vứt bỏ nàng, mà hiện tại nàng muốn hắn phải trả giá đắt cho quyết định lúc trước của hắn. Dưới sự giúp đỡ của Doãn Lưu Quang, Nam Ức Tịnh lất khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà bẻ đi rất nhiều phe cánh của Lam Cẩn Du. Mà Lam Cẩn Du cũng không phải thằng ngu, đương nhiên đã ngửi thấy chút mùi không bình thường ở đây, vì thế hắn ta liền chủ động tìm Nam Ức Tịnh. Nam Ức Tịnh vẫn làm theo ý mình mà mặc quần áo lụa màu đỏ thẫm, trong thời điểm cuối thu tiêu điều này một màu đỏ như thế dường như càng thêm chói mắt, khuôn mặt nàng xinh đẹp quyến rũ, tỏa ra hàng ánh sáng, cười như không cười mà quan sát Lam Cẩn Du cùng Nam Tú Cầm ở bên cạnh hắn ta. Lười nhác đặt ly trà xuống, Nam Ức Tịnh miễn cưỡng nhíu mày, không chút quan tâm hỏi "Hữu tướng trăm phương nghìn kế mời bổn tọa qua, là có chuyện gì sao?" Lam Cẩn Du nhíu mày đánh giá Nam Ức Tịnh, động tĩnh trên triều đình nhiều ngày nay rốt cuộc không liên quan gì đến Nam Ức Tịnh sao? Nếu như không thì sao nàng lại chậm chạp ở lại Nam Hải không đi là vì điều gì? Nếu như có quan hệ, vậy trong lòng nàng đang muốn làm cái gì? Lam Cẩn Du nhìn vào hai mắt của Nam Ức Tịnh, dường như muốn thấy được rốt cuộc sâu trong lòng Nam Ức Tịnh đang nghĩ đến cái gì, nhưng mà chỉ tốn công vô ích, hắn ta không chỉ không nhìn thấu được tâm tư Nam Ức Tịnh, ngược lại còn bị đôi mắt đen tuyền của nàng nhìn đến chột dạ, đến không dám đối diện với nàng. Nam Tú Cầm ngồi bên cạnh dường như đã vô cùng không kiên nhẫn, nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn Nam Ức Tịnh mà nói "Nam Ức Tịnh, tới cùng ngươi muốn dựa vào Nam Hải để làm cái gì đây?!" Nam Ức Tịnh nghe Nam Tú Cầm tức giận chất vấn thì không chút lo lắng mà nhấc ly trà lên, lười biếng hớp một ngụm vô cùng tự nhiên, không quan tâm nhìn nàng ta, trong mắt có vài tia lạnh lẽo, từ từ cười nói "Hành tung của bổn tọa khi nào thì đến phiên ngươi hỏi tới? Ta muốn làm cái gì, dựa vào cái gì mà phải nói cho ngươi?" Nam Tú Cầm bị giọng điệu kiêu ngạo hơn người của Nam Ức Tịnh làm cho tức giận đến đỏ bừng cả mặt, vỗ bàn muốn phát tác liền bị Nam Ức Tịnh nâng mắt liếc mắt nhìn một cái, trong mắt nàng hàm chứa ba phần cảnh cáo bảy phần châm chọc, cố ý trào phúng nói "Công chúa Tú Cầm thực sự có tính tình rất lớn. Nhưng mà khi phát giận cũng phải nhìn đối tượng, đừng trách bổn tọa chưa từng cảnh cáo, chọc giận ta, cô cũng không có kết cục gì tốt đẹp đâu!" Lam Cẩn Du nghe Nam Ức Tịnh nói mà nhíu nhíu mày, Hiện tại tình hình Nam Hải đã vô cùng nguy hiểm, vốn Doãn Lưu Quang lĩnh mệnh để đi biên thành (*) bảo vệ Nam Hải, nhưng mà đột nhiên hắn lại chỉ phái thuộc hạ đi, còn bản thân lại lưu lại ở kinh thành, hơn nữa còn kết giao chặt chẽ với Nam Ức Tịnh. (*) biên thành: thành phố gần biên giới. Nếu chỉ đơn giản như vậy cũng thôi đi, nhưng trên triều đình nhiều ngày nay giống như có một bàn tay vô hình đang âm thầm thâu tóm cả triều, làm suy yếu thế lực của hắn. Tuy bề ngoài nhìn thì triều đình vẫn sóng yên biển lặng, nhưng hắn ta cũng đã ngửi được thoang thoáng mùi bất thường rồi. Giống như trên triều đang nổi lên một hồi biến đổi kinh thiên vô cùng lớn, mà Nam Ức Tịnh và Doãn Lưu Quang hình như đã đạt thành một hiệp nghị nào đó trong lúc đấy. Càng kỳ quái hơn là vốn quân đội Đông Lâm đang tiến công Nam Hải thế nhưng lại đột nhiên đình chỉ cuộc chiến, mọi thú dường như đã có cái gì đó không bỉnh thường. Nghĩ tới đây, Lam Cẩn Du kéo lại Nam Tú Cầm đang kích động, lộ ra tươi cười lịch sự, nhìn Nam Ức Tịnh mà chậm rãi hỏi "Gần đây triều đình có thay đổi, không biết Ức Tịnh có biết hay không?" Nam Ức Tịnh nghe Lam Cẩn Du hỏi mà ngón tay đang gẩy lư hương cũng không dừng lại, chỉ cười như không cười nâng mắt lên, con ngươi đen tuyền không e dè nhìn thẳng Lam Cẩn Du, nhìn đến hoài nghi cùng đánh giá trong mắt hắn ta thì nàng không khỏi cười ra tiếng, tiếng cười của nàng sạch sẽ êm tai, giống như chỉ đang nghe một chuyện cười nào đó, chậm rãi nói "Lam Cẩn Du, ngươi thực sự hồ đồ rồi. Chuyện triều chính, làm sao bổn tọa biết được?" Lam Cẩn Du nhìn vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên của Nam Ức Tịnh, không tìm ra chút dấu hiệu nói dối nào, huống chi ánh mắt nàng sâu thẳm như vậy, làm sao hắn có thể thăm dò được gì, cũng không tra ra được chút cảm xúc nào của nàng. Nàng bây giờ thực sự là một trời một vực với nàng lúc trước. Lúc trước nàng trong sáng như vậy, giống như tất cả cảm xúc đều có thể nhìn ra từ đôi mắt đó, mà nàng của hiện tại lại giống như một hồ nước sâu, mặc cho hắn ta có làm như thế nào thì trong mắt nàng, ngoại trừ châm chọc cũng không nhìn ra được cảm xúc nào khác. "Vậy tại sao quân đội Đông Lâm lại ngừng tấn công?" Lam Cẩn Du nhìn Nam Ức Tịnh một lúc lâu, không thể nhìn ra chút không ổn nào trên mặt nàng liền tiếp tục hỏi. Nam Ức Tịnh nhíu mày liếc mắt nhìn Lam Cẩn Du một cái, khóe môi gợi lên tươi cười, không chút quan tâm phun ra mấy chữ "Thứ khó phụng cáo." (*) (*) Thứ khó phụng cáo: câu này của chị Ức Tịnh nghĩa là "Thứ lỗi không thể trả lời". Lam Cẩn Du nghe Nam Ức Tịnh nói mà vẻ mặt liền thay đổi liên tục, muốn tức giận nhưng khi nhìn đến gương mặt của Nam Ức Tịnh trong khoảnh khắc đó lại hơi sững sờ. Vốn giữa bọn họ không nên như thế này, là hắn ta đã tự tay hủy đi mọi thứ giữa hai người, giờ hắn lấy cái gì đến trách cứ nàng đã thay đổi đây? Chỉ là Lam Cẩn Du chưa nói tiếp thì Nam Tú Cầm đã đứng dậy từ trên ghế ngồi, nàng ta trừng mắt nhìn Nam Ức Tịnh mà hung tợn hỏi "Nam Ức Tịnh, cuối cùng ngươi muốn làm cái gì?! Vì cái gì mà vẫn muốn quan hệ với Nam Hải mà không đi? Chẳng lẽ ngươi còn muốn lật trời điều khiển cả Nam Hải hay sao?!" Nam Ức Tịnh nghe Nam Tú Cầm tức ói máu nói, chỉ cười như không cười nhìn nàng ta, trong đôi mắt nàng đen tuyền mà thâm thúy, bên trong giống như có cả hàng nghìn ánh sao, có thể hấp dẫn thu hết tất cả ánh sáng của thế gian vào. Nam Tú Cầm bị Nam Ức Tịnh nhìn mà có chút hơi sững sờ, nàng ta nhìn đến khi khóe môi Nam Ức Tịnh chậm rãi hiện lên tươi cười, giống như một vườn hoa đang nở rộ vô cùng diễm lệ, mà lại hàm chưa sắc bén khiến người khác không thể đến gần. "Nếu bổn tọa muốn lật chuyển thì như thế nào đây? Ngươi có thể làm khó dễ ta?" Nam Ức Tịnh chậm rãi đứng lên từ trên ghế, ở trên cao nhìn xuống Nam Tú Cầm cùng Lam Cẩn Du, giống như tất thảy ánh sáng mặt trời đều hội tụ trên người nàng, thiêng liên đến nỗi làm cho người không có dũng khí chạm đến. Mỗi một lời nàng nói đều kiêu ngạo vô cùng, nhưng mà Nam Ức Tịnh cũng chỉ giật mình há miệng nhưng không nói được một câu phản bác mà thôi. Đợi đến khi nàng ta hồi phục tinh thần, Nam Ức Tịnh đã khinh thường xoay người lại, lạnh lùng bỏ lại một câu "Bổn tọa vẫn có rất nhiều việc gấp. Không có sức lực nói chuyện phiếm với các người ở đây!" Tay áo màu đỏ của Nam Ức Tịnh kiêu ngoại để lại độ cong trong không trung, lời của nàng cũng vang vọng bên tai bọn Nam Tú Cầm và Lam Cẩn Du, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói rõ được cảm xúc trong lòng. Vốn Nam Tú Cầm chỉ tức giận châm chọc nàng thôi, lại thật không ngờ thế nhưng nàng lại kiêu ngạo nói như thế, nàng nghĩ muốn lật chuyển như vậy sao? Chẳng lẽ nói nàng chậm chạp ở lại Nam Hải, thực ra vì muốn mưu đoạt ngôi vua Nam Hải? Nhưng mà nàng là nữ tử, làm sao có thể làm ra chuyện trái với đạo lý như vậy? (Editor: Chẳng chuyện gì mà phụ nữ, con gái không làm được cả, suy nghĩ phong kiến, ài.)   "Cẩn Du, hẳn Nam Ức Tịnh nàng ta sẽ không muốn thâu tóm cả Nam Hải đúng không?" Nam Tú Cầm lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, có chút run rẩy hỏi. Ánh mắt Lam Cẩn Du phức tạp liếc mắt nhìn Nam Tú Cầm, hắn cũng không dám khẳng định điều này. Vốn hắn thật sự không ngờ Nam Ức Tịnh ở lại Nam Hải vì điều này, nhưng dáng vẻ khi nãy của nàng thực sự có khí chất bễ nghễ thiên hạ. Hiện giờ Nam Ức Tịnh đã không thể dùng những điều đơn giản để phán đoán rồi, có lẽ không chừng nàng ấy lại thật sự có suy nghĩ đó. Đối với nghi ngờ cùng lo lắng của Nam Tú Cầm và Lam Cẩn Du, căn bản Nam Ức Tịnh cũng không để ý. Nếu nàng dám nói ra chuyện đó, sẽ không sợ bọn họ cảnh giác. Bởi vì lúc này dù bọn họ có cảnh giác thì cũng không kịp rồi. Vốn nàng nói cho bọn họ là vì muốn bọn họ sốt ruột mà đi đối phó nàng, nếu như bọn họ không đi đối phó bản thân, sao nàng có thể tìm cơ hội trả đũa lại chứ? Quả nhiên, bên kia Lam Cẩn Du đã đi bẩm báo cho Nam Vũ, nói Nam Ức Tịnh có ý đồ bất chính với Nam Hải, mà Nam Vũ cũng gọi Nam Ức Tịnh lên triều, muốn tìm cơ hội bắt nàng nói ra. Nam Ức Tịnh chậm rãi đi đến sảnh chính, vẫn là quần áo đỏ rực không kiềm chế chút kiêu ngạo nào, mái tóc đen như mực cũng không búi lên, bay phất phơ trong không trung, tỏa ra khí chất tà mị không nói nên lời, bên môi nàng hiện lên nụ cười như không cười, ánh mắt sắc lạnh, chậm rãi dẫn đầu đi đến sảnh chính, nhìn thẳng vào Nam Vũ. Mọi người nhìn thấy Nam Ức Tịnh tự nhiên bình tĩnh đi đến sảnh lớn thì trong lòng đều không khỏi cồn cào dậy sóng, mà Nam Vũ cũng bị ánh mắt bễ nghễ thiên hạ của Nam Ức Tịnh nhìn đến sửng sốt. Sau một hồi mới hỏi "Nam Ức Tịnh, mặc dù phụ hoàng không muốn rời xa con, nhưng mà xuất giá tòng phu(*), mà Nạp Lan Thần Dật đã đi bốn năm ngày rồi, sao con vẫn ở lại Nam Hải vậy? Vừa mới cưới hỏi, thật sự phụ hoàng không đành lòng nhìn các con chia cắt đâu." (*) xuất giá tòng phu: giống như gả chồng theo chồng. "A, ý hoàng thượng là muốn bổn tọa rời khỏi Nam Hải sao?" Nam Ức Tịnh nghe Nam Vũ nói, ánh mắt hiện lên sự sắc lạnh, bên môi hiện lên nụ cười châm chọc, thốt ra từng chữ "Thần Dật đã nói, bổn tọa ở Nam Hải một ngày, chàng liền không tấn công Nam Hải một ngày. Chỉ cần bổn tọa rời đi, đại quân Đông Lâm sẽ lập tức tiến quân thẳng vào, Nếu như hoàng thượng mong muốn bổn tọa rời đi, ngày mai bổn tọa liền đi!" Nam Vũ nghe lời này của Nam Ức Tịnh, sắc mặt liền lập tức thay đổi. Khó trách nhiều ngày nay đại quân Đông Lâm chỉ đóng quân tại biên thành (*) nhưng không có xu hướng tiếp tục tấn xông, hóa ra Nạp Lan Thần Dật vì Nam Ức Tịnh mà ngừng tấn công. Trái lại ông ta thật không ngờ một hoàng tử câm điếc như Nạp Lan Thần Dật lại có năng lực này, nói như vậy, nếu Nam Ức Tịnh thực sự có kế hoạch gì, ông ta cũng không đuổi Nam Ức Tịnh đi được. Cho dù có dựa vào Nam Ức Tịnh ngăn lại quân đội Đông Lâm thì cũng không phải kế lâu dài, nhưng ít nhất kéo dài được một ngày thì một ngày. Nghĩ tới đây, Nam Vũ lập tức cười vô cùng dối trá, nói với Nam Ức Tịnh "Làm sao phụ hoàng có thể đuổi Ức Tịnh đi chứ, Ức Tịnh muốn ở lại bao lâu liền ở lại đi." Nam Ức Tịnh nghe vậy chỉ khinh thường liếc mắt nhìn Nam Vũ, nàng xoay người, ánh mắt sắc sảo quét mắt nhìn văn võ quan viên trong triều. Văn võ trong triều đều bị ánh mắt sắc bén của nàng nhìn đến sửng sốt, nữ tử như thế nào mới có được ánh mắt như vậy, rõ ràng không để tâm nhưng lại có thể vừa liếc qua liền thấu được đáy lòng người khác, làm cho người ta theo phản xạ nảy sinh cảm giác khuất phục. Môi mỏng khẽ hé, Nam Ức Tịnh cười nói với văn võ trong triều "Tuy Ức Tịnh chỉ là một người nữ tử, nhưng cũng không đành lòng nhìn con dân Nam Hải phải chịu đựng nỗi khổ của chiến tranh, bởi vậy mới lựa chọn ở lại Nam Hải, lấy cách đó trì hoãn quân đội Đông Lâm. Tin tưởng các vị cũng giống Ức Tịnh, toàn bộ đều vì con dân Nam Hải đi?" Văn võ trong triều nghe xong lời Nam Ức Tịnh nói, có người cảm động trong lòng, cũng có người nghi ngờ trong lòng, nhưng cho dù như thế nào, bọn họ liên tục hô đúng mà Nam Ức Tịnh chỉ cười bí hiểm, trong mắt thấp thoáng ánh sáng. Những thứ quan lại này đều luôn mồm nói vì dân chúng, cũng không thấy bọn họ đã làm gì cho dân chúng Nam Hải đâu. Bọn họ chỉ lo lắng con đường làm quan cùng tính mạng gia tộc mà thôi. Nhưng mà nàng cũng không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, nàng chỉ muốn lấy được uy tín, hơn nữa lấy của bọn họ một câu hứa hẹn này, tất cả sẽ là nền tảng cho kế hoạch sau này của nàng. "Có thể được các vị đồng ý, Ức Tịnh đã yên tâm." Nam Ức Tịnh nâng lên nụ cười ôn hòa nhưng không mất đi uy nghiêm, vẻ mặt bây giờ của nàng giống như một vị đế vương ở trên nơi cao, lại có khí chất tà mị xinh đẹp, nàng cười nói "Nếu sau này Ức Tịnh làm chuyện gì không ổn, cũng mong các vị bao dung, những gì Ức Tịnh làm cũng đều vì Nam Hải mà thôi." Những quan viên đương nhiên không biết được trong hồ lô của Nam Ức Tịnh bán thuốc gì, chỉ là đối với khách sáo của Nam Ức Tịnh mà có chút không hiểu thôi. Không phải nàng luôn khinh thường nói chuyện cùng bọn họ hay sao, tại sao lúc này lại khách sáo như vậy? Nhưng mà nếu nàng đã nói như vậy, đương nhiên bọn họ cũng phải đồng ý rồi. Đừng nói từng lời nói của Nam Ức Tịnh đều có lý, bọn họ không thể phản bác lại, dù cho Nam Ức Tịnh có thật sự giảng đạo lý hay không, ngoại trừ việc bọn họ nói sau lưng nàng một hai câu cũng chẳng làm gì được cả. Nghe những quan viên kia nói, Nam Ức Tịnh cũng thỏa mãn gật đầu, đôi mắt của nàng lướt qua người bọn họ, từ từ nhìn Lam Cẩn Du. Lam Cẩn Du vẫn mặc áo bào màu lam nhã nhặn, mặt mày như ngọc, chỉ có vẻ mặt là không được tốt mà thôi.   Đôi mắt đen tuyền của Nam Ức Tịnh nhìn thẳng vào Lam Cẩn Du, bên trong giống như có ánh lửa hận thù đang nhảy nhót, môi nàng bất giác nâng lên nụ cười, xoay người nhìn Nam Vũ, hỏi từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng "Đúng rồi, tại sao hôm nay hoàng thượng lại đột nhiên hỏi bổn tọa chuyện này vậy, chắc là có ai đó nói gì đó với hoàng thượng?" Nam Vũ đang vô cùng thán phục với một hồi phát uy của Nam Ức Tịnh khi nãy, lúc này lại đột nhiên nghe Nam Ức Tịnh hỏi chuyện này, lại thấy vẻ mặt lạnh nhạt nhưng vô cùng bình tĩnh của của nàng, giống như đã biết được chân tướng sự việc vậy, Bây giờ nàng lại hỏi ông ta, không phải là muốn ông gọi tên Lam Cẩn Du chứ? Đây là Nam Ức Tịnh muốn nói cho ông ta, nếu ông ta không giải quyết Lam Cẩn Du, nàng sẽ lập tức rời khỏi Nam Hải, đến lúc đó cơ hội tạm đình chiến không dễ có được này sẽ biến mất. Huống chi một màn khi nãy của Nam Ức Tịnh rất được lòng người, đa số quan lại đã đứng phía Nam Ức Tịnh rồi, dù cho ông ta có bao che cho Lam Cẩn Du, sợ là văn võ quan lại cũng không đồng ý đâu. Nghĩ tới đây Nam Vũ hơi nhíu nhíu mày. Tuy Lam Cẩn Du là phụ tá đắc lực của ông, nhưng hiện tại Nam Hải có giữ lại được hay không mới là vấn đề, ông nào có tâm tình đi bảo vệ Lam Cẩn Du nữa? "Qủa nhiên Ức Tịnh vẫn là người thông minh. Đều do trẫm nghe lời xàm ngôn, còn tưởng Ức Tịnh ở lại Nam Hải là có ý định khác." Nam Vũ thở dài một hơi, vẫn chưa gọi tên Lam Cẩn Du, chỉ tiếp tục quan sát sắc mặt của Nam Ức Tịnh, thử nhìn xem rốt cuộc ý định trong lòng Nam Ức Tịnh là cái gì, suy nghĩ muốn làm điều gì. Nam Ức Tịnh đối với lời nói của Nam Vũ không hề cảm thấy có chút nào ngoài ý muốn, không nhìn ra được cảm xúc gì từ đôi mắt đen sâu thẳm của nàng. Nàng hé môi nhẹ cười khiến cho cả người nàng cũng trở nên sắc bén, chậm rãi nói "Bổn tọa một lòng vì Nam Hải, lại vẫn có người làm hại ta. Trước không nói đến tội danh nói lời xàm ngôn, nói lời gièm pha sau lưng sợ đó mới chính là rắp tâm xấu, không chừng muốn liên hợp với Đông Lâm đẩy Nam Hải vào đường chết đâu!"   Một hồi miệng lưỡi của Nam Ức Tịnh làm văn võ quan lại liền ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta. Bọn họ cũng không biết rốt cuộc là ai đã nói lời không nên với Nam Vũ, chỉ cảm thấy Nam Ức Tịnh nói rất có đạo lý, nếu lúc này làm nàng tức giận rời đi, làm Đông Lâm lập tức tấn công thì Nam Hải liền nguy rồi. Nam Vũ nghe Nam Ức Tịnh nói mà vẻ mặt cũng thay đổi, trong lòng không khỏi nổi lên nghi ngờ. Tuy ông ta tin tưởng Lam Cẩn Du nhưng Nam Ức Tịnh nói lời đáng tin như vậy cũng làm ông không thể không nghi ngờ Lam Cẩn Du. Làm hoàng đế nhiều năm như vậy, ánh mắt nhìn người vẫn có, mặc dù Lam Cẩn Du người này có tài nhưng lại quá tham lam, hơn nữa lại luôn nôn nóng muốn lấy được nhiều quyền thế cùng danh lợi hơn, Bây giờ Nam Hải đang suy yếu, hắn thật sự muốn bán nước cầu vinh cũng không phải không thể. Mà cho dù hiện tại Lam Cẩn Du không có suy nghĩ này thì ngày sau không chừng cũng bị hấp dẫn mà phải phòng bị trước. Huống chi hiện tại Nam Ức Tịnh cũng đã nói rõ, nàng muốn xử trí Lam Cẩn Du mới bằng lòng bỏ qua, sợ là ông ta không muốn cũng phải làm. Lam Cẩn Du không ngờ rằng tình hình lại thay đổi thành như vậy, hắn kinh ngạc mà tức giận nhìn Nam Ức Tịnh. Thì ra nàng đã sớm tính toán tốt rồi, cố ý nói ra mục đích của nàng trước mặt hắn, thành công khiến hắn báo cáo cho Nam Vũ, sao đó phản kích đánh hắn một gậy. Tốt tốt tốt! Thật sự là một kế dụ địch rất cao! Dù trong lòng tức giận kinh ngạc, trên mặt Lam Cẩn Du vẫn như cũ, hắn xốc áo bào, bước đến trước mặt Nam Vũ, cung kính có lễ nói "Hoàng thượng minh giám. Cẩn Du chỉ xuất phát từ lo lắng mới góp chút lời với hoàng thượng. Cẩn Du nhận hoàng ân, sao dám làm ra chuyện tình phản bội bậc này?" Kinh ngạc tức giận trong mắt Lam Cẩn Du không tránh được ánh mắt Nam Ức Tịnh, tươi cười của nàng càng thêm châm chọc. Tức giận?1 Lam Cẩn Du hắn có tư cách gì để tức giận?! Đúng, thật sự là một tay nàng sắp xếp cái bẫy này để hắn nhảy vào, nhưng mà nếu không phải do hắn muốn vì tiền đồ của mình mà đưa nàng vào chỗ chết, làm sao có thể đưa đến kết cục như thế này?! Toàn bộ mọi chuyện đều do hắn gieo gió gặt bão mà thôi. Hắn thiếu nàng, nàng muốn hắn phải trả lại gấp trăm lần. Hắn có cái gì, nàng đều muốn cướp lại không chút dư thừa! "Ấy? Thì ra người gièm pha sau lưng lại là hữu tướng?" Nam Ức Tịnh thu lại hận thù trong mắt, giả vờ king ngạc, trong mắt hiện lên sắc lạnh cùng châm chọc, chậm rãi nói "Bổn tọa thực sự không biết đấy. Nhưng mặc dù hữu tưỡng thề nói thật thì sao, bổn tọa không tin được đâu. Chuyện phản bội như thế này, hữu tưỡng cũng không phải chưa từng làm, ngươi nói có đúng không?!" Lam Cẩn Du bị Nam Ức Tịnh lạnh lùng nhìn chằm chằm, nghe từng từ nàng nói mà lồng ngực nhịn không được đau xót, cả người hơi lùi lại, sắc mặt có chút trắng bệch. Nàng vẫn hận hắn ta, hận hắn ruồng bỏ nàng. Nhưng mà không phải hắn thật sự không có tình. Cho dù có tình, bọn họ vẫn sẽ từng bước đi tới tình thế này. Trong vô số lần lựa chọn, hắn vẫn lựa chọn bỏ qua nàng, hắn có tư cách gì mà tức giận nàng tính kế trả thù hắn chứ? Bỗng nhiên trong lúc đó, Lam Cẩn Du liền cảm nhận được tức giận ở trong lòng mình từ từ biến mất, một cảm giác đau khổ cùng đau đớn chậm rãi xuất hiện, ép đến làm hắn vô cùng khó chịu, không tìm được nơi nào xả hết ra. Mà Nam Vũ cũng không biết được suy nghĩ trog lòng Lam Cẩn Du, ông ta chỉ nhìn thấy vẻ mặt Lam Cẩn Du tái nhợt. Ông ta liền tưởng rằng Nam Ức Tịnh vạch trần âm mưu của Lam Cẩn Du, hắn ta liền sợ hãi đến như vậy, trong lòng không khỏi tin tưởng Nam Ức Tịnh thêm vài phần, trong mắt lướt qua ý định giết người. Nam Ức Tịnh thu hết vẻ mặt thống khổ của Lam Cẩn Du, tươi cười trên môi lại càng xinh đẹp hơn. Toàn bộ thứ này đều là hắn nên nhận. Nàng muốn cho hắn thấy được quyền thế cùng danh lợi bỗng chốc biến mất, muốn cho hắn nếm thứ cảm giác mất đi tất thảy! Nâng mắt nhìn ánh mắt của Nam Vũ, không ngoài ý muốn thấy được ý định giết người của ông ta. Nguyên nhân nàng còn nói thêm hồi nữa chính là vì muốn Nam Vũ nghi ngờ nặng hơn. Người như Nam Vũ, một khi nổi lên lòng nghi ngờ liền sẽ không bao giờ hạ thủ lưu tình (*).     (*) hạ thủ lưu tình: gần giống giơ cao đánh khẽ. Nàng muốn từng bước cướp đi bộ máy thống trị của Nam Hải, đầu tiên chính là làm tan rã thế lực của Nam Khởi cùng Thái Tử, tẩy sạch cái triều đình này, như vậy mới có lợi cho việc thành lập lực lượng mới của bản thân, mà Lam Cẩn Du - kẻ thù của nàng, đương nhiên sẽ là đối tượng khai đao đầu tiên. Những thứ Nam Hải thiếu nàng, lúc này toàn bộ đều sẽ trả lại cho nàng! Nam Vũ híp híp mắt, vẻ mặt tàn nhẫn không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, ông ta hung ác liếc mắt nhìn Lam Cẩn Du, lạnh giọng nói "Chẳng lẽ hữu tướng thật sự cấu kết với nước ngoài sao? Quả nhiên đã làm trẫm thất vọng rồi!"      Lúc này Lam Cẩn Du mới phục hồi tinh thần từ sự áy náy với Nam Ức Tịnh, vội vàng nói "Hoàng thượng minh giám, lòng trung thành của thần có trời trăng chứng giám!" Cho dù Lam Cẩn Du có thề son sát, Nam Vũ cũng không còn hoàn toàn tin tưởng hắn nữa. Ông ta lập tức sai người điều tra Thừa tướng Lam Cẩn Du, quả nhiên lục soát được trong phủ Thừa tướng có thư từ qua lại với Đông Lâm, Lam Cẩn Du nhìn những "chứng cứ" này mà không khỏi sợ hãi, nâng mắt nhìn Nam Ức Tịnh. Thế nhưng Nam Ức Tịnh chỉ cười như không cười nhìn Lam Cẩn Du. Dù sao hắn đều sẽ chết thôi, chỉ là nàng dệt hoa trên gấm giúp hắn tạo ra mấy chứng cứ xác thực một chút, đâu cần phải giật mình nhìn nàng chứ? Chậm rãi đi đến cạnh Lam Cẩn Du, dùng giọng nói lạnh lùng mà chỉ hai người nghe được: "Giật mình? Đau lòng? Tâm trạng của ngươi khi thấy những thư từ hôm nay giống với tâm trạng của ta khi nhìn thấy bức thư trong tay Nam Tú Cầm đấy. Lam Cẩn Du, ngươi nợ ta, ta muốn dùng tính mạng để trả!" Lam Cẩn Du khó tin nhìn Nam Ức Tịnh, cho dù hắn có giả vờ kiềm chế đến bao nhiêu thì giờ phút này cũng không thể không giống như tâm thần rống lên "Hoàng thượng minh giám! Những thư từ này không phải của thần, là Nam Ức Tịnh, là nàng ta muốn hại chết thần!" Nhưng giờ phút này dù Lam Cẩn Du có tức giận thét chói tai thì cũng không hề tác động đến Nam Vũ chút gì, ngược lại chỉ làm ông ta thêm hoài nghi hắn thôi. Huống chi cho dù những thư từ này là do Nam Ức Tịnh ra tay thì làm sao chứ? Hiện tại ông ta không thể động vào Nam Ức Tịnh. Hơn nữa ông ta cũng đã sớm ra quyết tâm giết Lam Cẩn Du, dù không có những thư từ này Lam Cẩn Du cũng khó tránh khỏi cái chết, chẳng qua như thế càng danh chính ngôn thuận hơn thôi. Nam Vũ không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, cho thị vệ một ánh mắt, lạnh giọng nói "Người đâu! Hữu tướng Lam Cẩn Du cấu kết với Đông Lâm, ý định mưu phản, phản bội Nam Hải. Thật sự là tội ác tày trời. Lệnh giờ Ngọ ngày mai chém đầu trước dân chúng!" Lam Cẩn Du nghe Nam Vũ nói mà cả người cứng lại. Từ một kẻ thư sinh nghèo khó từng bước leo lên bị trí hữu tướng, toàn bộ những thứ hắn phải lao lực suy tính mới có thế nhưng lại mất đi trong nháy mắt. Danh lợi tiền tài mà hắn mong muốn đều không còn, thậm chí ngay cả mạng sống cũng không giữ được. Hắn chỉ cười to đến thở dốc, lại nói không nên lời nào. Hắn biết, Nam Vũ đã hạ quyết tâm muốn giết hắn, cho dù hắn có cầu xin thế nào cũng không được. Cả người Lam Cẩn Du nhanh chóng xụi lơ xuống đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vẻ mặt đờ đẫn mà bi thương. Vô tri vô giác đã bị thị vệ nhấc lên, kéo ra khỏi sảnh lớn. Khi sắp ra khỏi sảnh lớn, hắn bỗng nhiên không chịu đi tiếp, liều mạng quay lại nhìn đến chỗ sâu trong sảnh lớn, lại chỉ có thể thấy được khuôn mặt không rõ của Nam Ức Tịnh. Hắn không biết nàng đang dùng vẻ mặt gì nhìn bản thân, chỉ là dường như hắn thấy lại được Nam Ức Tịnh luôn luôn mặc quần áo tim nhạt của năm đó, dịu dàng nhìn hắn vậy. Hắn sai lầm rồi. Hắn vứt bỏ những điều quý giá nhất dành cho mình mà đuổi theo những thứ danh lợi cùng quyền thế hão huyền. Cuối cùng, hắn đã phải trả giá đắt cho sai lầm của mình. Hắn nôn nóng, dùng hết thủ đoạn đuổi theo mọi thứ, cuối cùng tất cả đều không phải của hắn, Những thứ hão huyền đó, có năng lực làm bạn với hắn bao lâu đây. Mà những thứ hắn từng chân chân thật thật có được, bây giờ cũng đã mất rồi. Đây chính là hai bàn tay trắng sao? Rõ ràng mấy ngày trước vẫn là hữu tướng tiền đồ sáng lạng, hiện giờ lại biến thành tù nhân. Cảm giác ở trên đỉnh mặt trời rồi rơi xuống địa ngục là như thế này sao? Tâm trạng của Nam Ức Tịnh sau khi đọc thư hắn viết cho Nam Tú Cầm có giống như vậy không? Lam Cẩn Du bị đưa vào nhà lao, Nam Tú Cầm nhận được tin tức liền tiến cung đòi gặp Nam Vũ như điên, nhưng Nam Vũ chỉ đóng cửa không triệu. Nam Tú Cầm vẫn quỳ gối dập đầu trước Ngự thư phòng, trán đập xuống đất đã chảy máu không ngừng, nàng khóc hô từng tiếng thê lươnh "Phụ hoàng, Tú Cầm cầu xin người, người tha cho Cẩn Du đi!" Nhưng mà cửa Ngự thư phòng vẫn đóng chặt. Nam Vũ đã quyết tâm không để ý đến Nam Tú Cầm rồi. Nam Tú Cầm đập đầu rất lâu mà không thấy Nam Vũ có phản ứng, chỉ ngây ngẩn quỳ gối trước Ngự thư phòng, trong mắt nàng đột nhiên hiện lên màu đỏ thẫm, nàng từ từ ngẩng đầu lên. Ánh mắt nàng ta từ từ khôi phục phản ứng, một dung nhan tuyệt mĩ xuất hiện trong tầm mắt nàng ta, đó là nữ nhân nàng ta hận nhất cuộc đời này. Dường như chỉ trong nháy mắt, trong mắt Nam Tú Cầm liền hiện lên oán độc cùng điên cuồng, nàng giống như bị điên mà kéo tay áo Nam Ức Tịnh, thê lương hô "Nam Ức Tịnh! Ngươi còn dám tới đây! Đều là ngươi tính toán đúng không, là ngươi hãm hại Lam Cẩn Du đúng không?!" Nam Ức Tịnh không quan tâm Nam Tú Cầm đang điên cuống nắm lấy tay áo của mình, vẻ mặt lạnh nhạt, từ trên cao nhìn xuống Nam Tú Cầm chật vật không chịu nổi, lạnh lùng nói "Trước Ngự Thư phòng mà ngươi cũng dám ăn nói xằng bậy?!" "Ăn nói xằng vậy?! Ha ha ha, ta có ăn nói xằng bậy hay không, trong lòng Nam Ức Tịnh ngươi phải rất rõ chứ!" Giờ khắc này Nam Tú Cầm đã có chút điên cuồng, đương nhiên không còn kiêng dè gì nữa, trên trán vẫn còn vết máu, oán độ nhìn Nam Ức Tịnh, nói từng chữ. Nam Ức Tịnh nghe vậy thì khoe môi nhếch lên nụ cười xinh đẹp, nang đưa ngón tay như bạch ngọc của mình tách từng ngón tay của Nam Tú Cầm. Có chút hứng thú ngồi xổm xuống, nhìn Nam Tú Cầm lại giống như đang thưởng thức dáng vẻ chật vật của nàng ta, chậm rãi nói: "Cho dù là ta làm, ngươi có năng lực gì để làm khó dễ ta? Nam Tú Cầm, ngươi nghĩ ta vẫn là Nam Ức Tịnh luôn để ngươi tùy ý bắt nạt khi xưa sao?" Nam Tú Cầm nghe Nam Ức Tịnh thừa nhận như vậy, trong lòng lại càng oán hận, như kẻ điên giơ tay muốn bóp cổ Nam Ức Tịnh lại bị nàng dùng tốc độ khó tin tránh khỏi, còn hung hăng đá một cước vào người nàng ta, giẫm lên ngực khiến nàng ta phải rên rỉ kêu, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu. Nam Tú Cầm ngã trên đất, vẻ mặt tái nhợt, dáng người tiều tụy, dáng vẻ vô cùng chật vật, nàng ta nâng mắt nhìn Nam Ức Tịnh. Nam Ức Tịnh vẫn xinh đẹp như thế, tuyệt đẹp mà kiêu ngạom nàng cứ đứng như người ở trên cao như vậy, giống như căn bản không để nàng ta vào mắt. Lúc này Nam Tú Cầm lại nở nụ cười tiêu điều lạnh lẽo, cười đến chảy nước mắt. Đúng vậy, Nam Ức Tịnh không nói sai, nàng đã không còn gì rồi. Đã không còn mẫu phi che chở, đã không còn Lam Cẩn Du chống đỡ, chẳng qua chỉ là công chúa có tiếng không có miếng thôi, cho dù nàng có quỳ đến chết ở chỗ này, phụ hoàng cũng không thèm để ý đến nàng, nàng chỉ còn hai bàn tay trắng rồi. Nàng ngây ngốc nhìn Nam Ức Tịnh, bỗng nhiên cảm thấy được bi thương bất chợt. Nàng hận nàng ta lâu như vậy, nghĩ đến mọi cách để hành hạ nàng ta, hại chết nàng ta nhưng cuối cùng có được cái gì? Chiếm được một phu quân không yêu mình, chiếm được một cuộc hôn nhân bằng mặt không bằng lòng, chiếm được ngày đêm bản thân phải điên cuồng ghen ghét, chiếm được cái kết là hai bàn tay trắng! (Editor: Ở đây là Nam Tú Cầm tự thuật nên mình để Nam Ức Tịnh là nàng ta, tại Nam Tú Cầm hận Nam Ức Tịnh.) Nàng dùng hết mưu tính cùng thủ đoạn như vậy, không ngừng tranh đoạt cùng suy tính như thế, rốt cuộc là vì cái gì? Vì cái gì đây?! Nam Ức Tịnh nhìn Nam Tú Cầm khóc khóc cười cười thê thảm trên mặt đất, chỉ lạnh nhạt dời tầm mắt, nàng bước đi từng bước lười biếng mà tao nhã, đi qua Nam Tú Cầm giống như một bị thần ở trên cao, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn nàng ta một cái. Sáng sớm ngày hôm sau liền truyền ra tin tức, Tam công chúa Nam Tú Cầm treo cổ trong phủ Hữu tướng, nói rằng muốn cùng sống cùng chết với Lam Cẩn Du, Nghe vậy Nam Ức Tịnh chỉ cười cười từ chối cho kiến. Nam Tú Cầm cũng thực sự là cuồng si, chỉ là nàng ta đối với Lam Cẩn Du như vậy sẽ chiếm được cái gì? Tươi cười trên môi cũng thu lại, Nam Ức Tịnh nhìn gương trang điểm, trong gương là khuôn mặt tuyệt đẹp của bản thân, trong mắt hiện ra cảm xúc lạnh lẽo hận thù.