Mới vừa bước vào sơn cốc Tử Trúc Lâm, Nam Ức Tịnh liền cảm thấy bốn phía xuất hiện một mảnh sương mù mờ mịt, ngay cả ánh trăng trong suốt như nước ở nơi này cũng mờ mịt trong sương mù, mờ ảo không chân thực. Bốn phía thật yên tĩnh, trừ tiếng hít thở thanh cạn của Nam Ức Tịnh, không có âm thành khác. Càng yên tĩnh đáng sợ như vậy, thì càng có một loại cảm giác đè nén sợ hãi tràn ngập ở chung quanh. Nam Ức Tịnh nắm thật chặt thanh kiếm trong tay, bên trong con ngươi đen nhánh hàm chứa nồng nặc phòng bị cùng cảnh giác, mỗi đi một bước, cũng là cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ sơ ý một chút chạm đến cơ quan hoặc là trận pháp. Từng bước một từ từ đi tới, đột nhiên, lỗ tai Nam Ức Tịnh khẽ nhúc nhích, bên trong con ngươi đen nhánh đột nhiên bắn ra một cỗ cường quang. Sau đó một tiếng cực nhỏ vang lên, mưa tên đầy trời liền bay tới chỗ Nam Ức Tịnh đứng, mà trong nháy mắt đó, thân thể của Nam Ức Tịnh giống như một con chim yến bay lên, khó khăn lắm mới tránh được mưa tên. Quay đầu nhìn, chỗ nàng mới vừa đứng đã rậm rạp chằng chịt cắm đầy mưa tên, chỉ cần phản ứng của nàng chậm một tí, sợ là tánh mạng của nàng đã đi theo mưa tên. Đều nói trận pháp cơ quan của Tử Trúc Lâm rất lợi hại, quả nhiên là danh bất hư truyền. Nàng tự nhận thành tựu trận pháp của mình đã không tệ. Mới vừa rồi nàng đã tận lực cố gắng không chạm đến trận pháp, men theo quỹ tích trận pháp đi rồi, lại còn không cẩn thận xúc động cơ quan. Nhìn mưa tên rậm rạp chằng chịt, bên trán Nam Ức Tịnh đã rịn ra mồ hôi lạnh, nặng nề trong mắt không khỏi lại sâu thêm mấy phần, càng cầm thật chặt kiếm trong tay. Ngắn ngủn khoảng trăm thước, có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, Nam Ức Tịnh quay đầu nhìn, trên đường u tĩnh vừa rồi đã hiện đầy đủ cơ quan, từng cái đều đủ đưa người vào chỗ chết, nàng cũng thoáng gặp thần chết rất nhiều lần, chỉ cần nàng chậm một chút, chính là vạn kiếp bất phục. Thế nhưng khoảng trăm thước ngắn ngủn, nàng khó khăn lắm mới thông qua lá chắn bên ngoài của Tử Trúc Lâm thôi, tiến vào mảnh đất Tử Trúc Lâm mà thôi, trong nội bộ của Tử Trúc Lâm, càng thêm tầng tầng lớp lớp trận pháp, mặc dù không hung hiểm như bên ngoài, nhưng làhuyễn trận... Chỗ nào cũng có, có người sợ rằng đi cả đời cũng không thể đi ra ngoài. Hít một hơi thật sâu, Nam Ức Tịnh nhìn Đào Hoa Lâm (hoa đào) diễm lệ trước mắt đang mở ra, đáy mắt chứa mấy phần nặng nề. Hôm nay đã là mùa hè, đã sớm qua thời gian hoa đào nở, thế nhưng Đào Hoa Lâm còn mở ra tươi đẹp như vậy, sợ là đây chính là hoa đàohuyễn trận nổi danh của Tử Trúc Lâm thôi. Hoa đàohuyễn trận, không phải là trận pháp lợi hại nhất của Tử Trúc Lâm, nhưng nổi danh nhất. Tiến vào hoa đàohuyễn trận, cũng không hung hiểm lắm, ít nhất sẽ không bỏ mạng, nhưnghuyễn trận này thay đổi thất thường, muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng. Tử Trúc Lâm luôn lấy nhân nghĩa mà nổi danh, hoa đàohuyễn trận này cũng là vì muốn phù hợp nhân nghĩa. Không lấy tánh mạng người, chỉ là vây khốn người tới chết mà thôi. Nhưng ở Nam Ức Tịnh xem ra, đây chỉ là chuyện cười mà thôi. Vây ở trong rừng hoa đào không thể đi ra, không có nước cùng lương thực, có thể sống thêm bao lâu đây? Lại nói nhân nghĩa. Chỉ là đang từ từ lấn át ức hiếp người mà thôi. Trên mặt khinh thường, Nam Ức Tịnh vung tay áo bào lên, liền cất bước đi vào hoa đàohuyễn trận. Mà mọi cử động của Nam Ức Tịnh từ khi tiến vào Tử Trúc Lâm tới nay đều rơi vào mắt của một người. Người nọ mặc một bộ trường sam màu trắng, đứng ở cuối hoa đàohuyễn trận. Khuôn mặt của hắn cực kỳ gầy gò lạnh lùng, trong con ngươi hẹp dài chứa một cỗ lạnh bạcnhàn nhạt, môi thật mỏng khẽ mím lại, hắn nhìn bóng lưng quật cường nhỏ yếu của Nam Ức Tịnh, chân mày khẽ nhíu lại. Nam tử gầy gò tuấn tú này chính là đệ tử đắc ý nhất của Môn chủ Tử Trúc Lâm, Liễu Tử Hạc. Lời đồn đãi nói rằng Đại Đệ Tử Liễu Tử Hạc của môn chủ Tử Trúc Lâm có thiên phú cực cao, tuổi còn trẻ đã được môn chủ Tử Trúc Lâm chân truyền, Môn chủ Tử Trúc Lâm đang có tính toán truyền Tử Trúc Lâm cho hắn. Mà Liễu Tử Hạc cũng là người như kỳ danh, giống như Tiên Hạc lành lạnh cao ngạo. Tính tình của hắn xưa nay lành lạnh, trừ Môn chủ Tử Trúc Lâm, hình như vạn sự vạn vật đều không vào được mắt hắn. Hôm nay hắn nhàn rỗi vô sự ra ngoài tùy ý đi dạo một chút, không nghĩ tới lại thấy được một màn Nam Ức Tịnh một mình xông vào Tử Trúc Lâm. Từ vẻ mặt của Nam Ức Tịnh có thể thấy được, Nam Ức Tịnh biết rõ Tử Trúc Lâm rất hung hiểm. Nhưng cho dù là như vậy, cũng không cách nào ngăn cản bước chân của nàng. Vóc người của nàng mặc dù thon gầy, tuy nhiên không biết lý do gì có một sự linh hoạt dẻo dai, còn có một cỗ quật cường mà khoe khoang sức quyến rũ. Nhìn bộ dạng Nam Ức Tịnh ở bên trong hoa đàohuyễn trận thăm dò tìm đường, Liễu Tử Hạc không biết vì điều gì mà dừng bước, đứng ở một bên nhìn Nam Ức Tịnh. Trong con ngươi lạnh nhạt toát ra một chút thương hại, hoa đàohuyễn trận Thiên Biến Vạn Hóa, trừ người của Tử Trúc Lâm, người bên ngoài có ý đồ xông vào vẫn chưa có người nào có thể sống đi ra. Nam Ức Tịnh ở bên trong hoa đàohuyễn trận đi tới đi lui, cũng cảm thấy hoa đàohuyễn trận có chỗ lợi hại. Con ngươi đen nhánh của nàng càng phát ra ánh sáng đáng sợ, môi đỏ mọng tràn ra một nụ cười không kiềm chế được. Mặc dù Hoa đàohuyễn trận này lợi hại, nhưng lấy trình độ trận pháp của nàng mà nói, muốn đi ra ngoài, cũng không phải là không thể nào. Nếu là thật không có cách nào phá giải hoa đàohuyễn trận, nàng cũng không phải là không có cách nào, chỉ cần phá hủy trận pháp này là được. Trong lòng quyết định chủ ý này, thái độ của Nam Ức Tịnh càng trầm ổn hơn. Trong con ngươi xinh đẹp của nàng chứa nụ cười hài hước mà không gò bó, khóe môi khẽ câu, giống như không phải đang bị vây trong hoa đàohuyễn trận, mà là đang nhàn nhã tản bộ thưởng thức cảnh đẹp. Nụ cười má lúm đồng tiền rơi vào trong mắt Liễu Tử Hạc, khiến hắn lấy làm kinh hãi. Nguyên bản đã chuẩn bị rời đi bước chân lại dừng lại. Hắn chưa từng thấy qua có người bị vùi lấp ở bên trong hoa đàohuyễn trận còn có thể có bộ dáng ung dung nụ cười tự tin như vậy, cái loại khí độ đó, giống như chỉ là đang tản bộ mà không phải đang phá trận. Chẳng lẽ nữ tử nhỏ yếu trước mắt này thật sự có thể phá hoa đàohuyễn trận hay sao? Trong lòng Liễu Tử Hạc không khỏi sinh ra một loại nghi ngờ như vậy. Vậy mà chỉ trong nháy mắt, hắn liền cảm thấy ý nghĩ này của mình thạt buồn cười. Nếu không phải hắn đã học tập qua trận pháp bí truyền của d[[dlqd Tử Trúc Lâm, sợ là hắn không thể nào phá hoa đào huyễn trận này. Huống chi chỉ là một nữ tử bình thường như vậy? Chỉ là, nói nàng bình thường không có gì lạ cũng không đúng. Tướng mạo của nữ tử này mặc dù bình thường, nhưng đôi tròng mắt kia cực kỳ xinh đẹp, bên trong bắn ra tự tin và quật cường khiến con ngươi sáng của nàng giống như ngôi sao. Đáng tiếc nữ tử có một đôi ngươi xinh đẹp như vậy, cuối cùng lại muốn chết ở bên trong hoa đào huyễn trận. Liễu Tử Hạc khe khẽ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn cất bước rời đi. Mà chính là một tiếng thở dài cực kỳ thanh cạn như vậy, lại rơi vào trong lỗ tai Nam Ức Tịnh. Bên ngoài hoa đào huyễn trận này có người! Nếu là người giống này cùng lâm vào hoa đào huyễn trận này, sợ là không phải chỉ là tựa như thương hại vừa tựa như tiếc hận khe khẽ thở dài một cái như vậy, mà là hô thiên thưởng địa la lên. Như vậy tiếng thở dài này nhất định là đến từ bên ngoài hoa đào huyễn trận. Thế nhưng tiếng thở dài này, nàng lại nghe được rõ ràng như thế. Khả năng duy nhất chính là người này cách nàng quá gần, nói cách khác nàng chỉ cần men theo phương hướng tiếng thở dài này, có lẽ sẽ có thể đi ra ngoài. Nam Ức Tịnh phân biệt phương hướng tiếng thở dài kia, đưa mắt nhìn lại, lại thấy trên trăm cây đào trước mắt rậm rạp chằng chịt đứng thẳng, tất cả cây đều nở đầy hoa đào, diễm lệ mà nhiệt liệt, liếc nhìn lại, giống như căn bản không có điểm cuối. Nếu là huyễn trận, tất cả trước mắt nhất định đều không phải là thật. Hoa đào huyễn trận này nhìn lớn vô cùng, thật ra thì có lẽ cũng chỉ là Phương Viên chi địa mà thôi. Nghĩ tới đây, Nam Ức Tịnh liền chậm rãi nhắm hai mắt lại, mặc kệ trước mắt, cứ tưởng trước mắt không vật chắn, nàng men theo phương hướng Liễu Tử Hạc mới vừa than thở, từng bước một từ từ đi tới. Nếu có người cũng giống như Nam Ức Tịnh lọt vào hoa đào huyễn trận này, nhất định sẽ thấy một màn kỳ dị này, bóng dáng của Nam Ức Tịnh giống như xe ngựa lao vùn vụt, xuyên qua một buội lại một buội cây đào. Cảm thấy sương mù mờ mịt bốn phía hình như đã tiêu tán, Nam Ức Tịnh mới chậm rãi mở mắt, mới vừa rồi thế nhưng mình đã đi ra ngoài hoa đào huyễn trận. Khóe môi không khỏi tràn một chút ý cười, xem ra trời cao cũng đang giúp nàng, lại để cho nàng nghe được người của Tử Trúc Lâm vô ý thở dài, vì vậy mà tìm được phương pháp rời đi hoa đào huyễn trận. Vậy mà Liễu Tử Hạc không hề không biết chuyện lần này. Giờ phút này hắn đã trở về chỗ ở của mình, ngồi ở trên ghế, lẳng lặng uống trà, chỉ là trước mắt lại không biết vì sao hiện lên con ngươi của Nam Ức Tịnh, quật cường mà lóe sáng như vậy. Liễu Tử Hạc khẽ lắc đầu một cái, sao mình lại nghĩ về nữ tử đó đây. Qua ba ngày, khi Liễu Tử Hạc đã từ từ quên mất nữ tử bị vây ở trong hoa đào huyễn trận, lại có sư đệ đến thông báo, nói có người đã xâm nhập vào Tử Trúc Lâm. Bên ngoài cùng vòng trong của Tử Trúc Lâm đều thiết kế trận pháp và cơ quan nặng nề, nhất là hoa đào huyễn trận, cho tới bây giờ chưa từng có người đi ra. Trên giang hồ vẫn đồn đãi, chỉ cần có người có thể không cần người của Tử Trúc Lâm dẫn dắt mà một mình đi vào Tử Trúc Lâm, Tử Trúc Lâm sẽ thực hiện cho hắn một nguyện vọng, đương nhiên cũng có rất nhiều người muốn Tử Trúc Lâm giúp một tay nên xông vào, nhưng lại không có một người nào có thể sống tiến vào Tử Trúc Lâm. Thật ra thì nói người có thể đi ra hoa đào huyễn trận lác đác không có mấy cũng là bởi vì có thể đi tới hoa đào huyễn trận một bước kia người đó đã ít đi thương cảm, đại đa số người ở phía bên ngoài bị trận pháp và cơ quan ngăn trở, hoặc là biết khó mà lui, hoặc là bị mất mạng. Lúc nghe sư đệ bẩm báo, khuôn mặt lạnh lùng gầy gò của Liễu Tử Hạc lướt qua một tia kinh ngạc nhàn nhạt. Thật sự có người sống tiến vào Tử Trúc Lâm. Trước mắt chẳng biết tại sao lại hiện ra con ngươi quật cường của Nam Ức Tịnh, chẳng lẽ là nàng ta sao? Liễu Tử Hạc đi theo Sư Đệ thông bẩm cùng nhau đi tới đại điện của Tử Trúc Lâm. Dưới đại điện, Nam Ức Tịnh một thân cực kỳ chất phác áo gai vải thô đã rách mướp, tay áo của nàng cũng phá lệ có mấy vết thương, lộ ra da thịt trắng noãn nhẵn nhụi của nàng, mà trên cánh tay trắng nõn cũng có không ít vết thương lớn nhỏ.     Xem ra vì tiến vào Tử Trúc Lâm, nàng đã trải qua không ít nguy hiểm. Sợi tóc hơi xốc xếch, nhưng trên khuôn mặt bình thường không có gì lạ của nàng lại không có một tia nhếch nhác nào, đôi ngươi càng thêm sáng kinh người. Liễu Tử Hạc dò xét cẩn thận Nam Ức Tịnh, dáng vẻ của nữ tử này mặc dù có chút nhếch nhác, nhưng thần thái của nàng rất trấn định tự nhiên, không có chút yếu thế nào, mà có thể một mình vào Tử Trúc Lâm, chỉ bị thương nhẹ ngoài da như vậy, công phu của nữ tử này chắc chắn rất cao, thành tựu trận pháp còn rất sâu nha. Hắn thật không biết từ khi nào trên giang hồ lại có một nhân vật lợi hại như vậy nha. Trong lúc Liễu Tử Hạc đánh giá Nam Ức Tịnh, Nam Ức Tịnh cũng nhíu mày quan sát Liễu Tử Hạc này, nam tử trước mắt mặc một bộ y phục trắng, tướng mạo gầy gò tuấn tú, khuôn mặt mang theo cô độc cùng lành lạnh nhàn nhạt. Xưa nay nghe nói Đại Đệ Tử Liễu Tử Hạc của Tử Trúc Lâm có tính tình cao ngạo lành lạnh, nhìn đệ tử Tử Trúc Lâm có dáng vẻ tôn kính với hắn, xem ra hắn chính là Liễu Tử Hạc rồi. Nghĩ tới đây, trong con ngươi của Nam Ức Tịnh thoáng qua một tia ánh sáng, khóe môi khẽ nâng lên, tự nhiên thanh thản nói với Liễu Tử Hạc, "May mắn được gặp Đại Đệ Tử của Tử Trúc Lâm, thật là vinh hạnh của ta." Liễu Tử Hạc thấy Nam Ức Tịnh nói chính xác thân phận của hắn, không khỏi nhíu mày. Mặc dù thanh danh của hắn lan xa, thế nhưng hai mươi năm qua, hắn chưa từng bước ra khỏi Tử Trúc Lâm nửa bước, vậy vì sao nữ tử này có thể chuẩn xác nói đúng thân phận của hắn đây? Trong lòng tuy là nghi ngờ, nhưng trên mặt cũng không biến sắc, Liễu Tử Hạc lạnh nhạt nhìn Nam Ức Tịnh, lạnh giọng hỏi, "Cô nương một mình xông vào Tử Trúc Lâm, phần gan dạ sáng suốt này, Liễu mỗ bội phục. Chỉ là không biết cô nương vì chuyện gì?" Nam Ức Tịnh thấy Liễu Tử Hạc gọn gàng dứt khoát, không khỏi nhíu mày. Liễu Tử Hạc mặc dù nói hắn bội phục lá gan của nàng, nhưng vẻ mặt hắn cũng không thấy bao nhiêu chân thành tha thiết, lúc hỏi nàng vì chuyện gì, càng thêm mang theo một chút lạnh lùng nhàn nhạt. Nếu nàng trực tiếp nói với Liễu Tử Hạc, thứ nàng muốn chính là Tử Trúc tâm, sợ là Liễu Tử Hạc sẽ không đồng ý. Dù sao lời đồn đãi của giang hồ là chỉ cần xông vào Tử Trúc Lâm liền có thể yêu cầu Tử Trúc Lâm giúp một tay cũng chỉ là một lời đồn đãi mà thôi, huống chi Tử Trúc tâm là Tử Trúc Lâm chí bảo, nếu nàng mở miệng yêu cầu, sợ là Liễu Tử Hạc sẽ không đồng ý. Nghĩ tới đây, khóe môi của Nam Ức Tịnh lộ ra nụ cười đơn thuần chất phác, trong mắt mang theo một tia cố chấp, nói với Liễu Tử Hạc, "Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chính là nghe nói Tử Trúc tâm rất xinh đẹp, ta muốn nhìn một chút thôi." Tử Trúc tâm là Tử Trúc Lâm chí bảo, không chỉ có thể giải bách độc, hơn nữa cũng cực kỳ xinh đẹp. Tin đồn Tử Trúc tâm có dáng vẻ hình trái tim, giống như hàm chứa thủy tinh thạch, xinh đẹp vô cùng. Nàng không có nói nàng muốn lấy Tử Trúc tâm, mà là nói muốn nhìn Tử Trúc tâm một chút. Thứ nhất là vì thử dò xét thái độ của Liễu Tử Hạc, thứ hai là vì mượn cơ hội này biết được chỗ của Tử Trúc tâm cùng với dáng vẻ cụ thể, nếu Liễu Tử Hạc không chịu giao ra Tử Trúc tâm, nàng sẽ nghĩ biện pháp cướp đoạt. Liễu Tử Hạc làm như không ngờ rằng Nam Ức Tịnh sẽ đưa ra một cái yêu cầu như vậy. Hắn có chút kinh ngạc nhìn Nam Ức Tịnh một cái, chỉ nhìn thấy nụ cười thuần phác cố chấp trên mặt nàng, giống như nàng rất ngây thơ chỉ muốn nhìn Tử Trúc tâm. Nếu hắn chưa từng nhìn thấy một đường nàng đi vào Tử Trúc Lâm thế nào, chưa từng thấy nụ cười khuynh thành của nàng ở trong hoa đào huyễn trận, sợ là hắn cũng sẽ bị Nam Ức Tịnh lừa gạt. Nhưng đã từng xem qua bộ dạng phong hoa vạn trượng của Nam Ức Tịnh, bảo hắn làm sao tin tưởng nữ tử quật cường mà tự tin đó, sẽ có dáng vẻ đơn thuần chất phác trước mắt? Hắn không rõ lai lịch của nàng. Nhưng theo quy củ bất thành văn của giang hồ, nếu nàng đã thành công xông vào Tử Trúc Lâm, vậy nếu hắn không đồng ý yêu cầu này của nàng, sợ là không ổn. Nhưng nàng muốn xem Tử Trúc tâm, rốt cuộc đang rắp tâm làm gì. Hắn tuyệt đối không tin tưởng nàng chỉ là muốn liếc mắt nhìn Tử Trúc tâm đơn giản như vậy. Đột nhiên tâm khẽ chấn động. Chẳng lẽ nói nữ tử này tiến vào Tử Trúc Lâm chính là vì muốn cướp lấy Tử Trúc tâm sao? Muốn xem Tử Trúc tâm chỉ là một lấy cớ sao? Nam Ức Tịnh bị tinh quang trong mắt cùng cảnh giác phòng bị của Liễu Tử Hạc hơi chấn động một cái. Liễu Tử Hạc đã bắt đầu hoài nghi nàng sao? Nếu như vậy, nàng muốn cướp đi Tử Trúc tâm sợ là khó càng thêm khó rồi. Nghĩ tới đây, nàng nhíu mày, mắt lộ ra một bộ quyết đánh đến cùng, nói với Liễu Tử Hạc, "Thật ra thì không dám dối gạt Liễu công tử, ta xông vào Tử Trúc Lâm, thật ra thì chính là vì Tử Trúc tâm. Phu quân của ta một thân trúng kịch độc, nếu không có Tử Trúc tâm, sẽ mất mạng! Tử Trúc Lâm luôn luôn lấy nhân nghĩa làm gốc, Tử Trúc Lâm thấy chết không cứu sao?" Một phen khóc lóc kể lể, vẻ nghi hoặc trong mắt Liễu Tử Hạc càng đậm hơn. Hắn nhìn Nam Ức Tịnh, trên mặt nàng buồn bã cùng nóng nảy ấy thật chân thật, nhìn dáng dấp không giống như là đang nói dối, nhưng trong trực giác của hắn lại mờ mờ ảo ảo cảm thấy thân phận của Nam Ức Tịnh không đơn giản. Dạng gì độc mà chỉ có Tử Trúc tâm mới có thể trị? Mà có thể một mình xông vào Tử Trúc Lâm, phần gan dạ sáng suốt cùng tu vi này, há sẽ là một nữ tử bình thường đây? "Tử Trúc Lâm xác thực lấy nhân nghĩa làm gốc, nhưng Tử Trúc tâm là chí bảo của phái ta, làm sao có thể dễ dàng cho người ta như thế. Ta thấy khuôn mặt của cô nương còn dấu giếm nhiều điều, Tử Hạc không yên tâm giao Tử Trúc tâm cho cô nương?" Trong lòng Liễu Tử Hạc đầy nghi ngờ, trên mặt vẫn lành lạnh như cũ, giọng nói lạnh nhạt mờ ảo vang lên. Nam Ức Tịnh nghe Liễu Tử Hạc nói như vậy, đôi mày thanh tú nhẹ nhàng nhăn lại. Chẳng lẽ Liễu Tử Hạc nhìn ra nàng đã dịch dung rồi hả? Nàng tự tin thuật dịch dung của nàng còn không đến mức dễ dàng bị nhìn thấy như vậy. Thật ra thì nàng cũng không biết, Liễu Tử Hạc không phải nhìn thấu nàng dịch dung, chỉ là do trực giác, người như nàng chắc chắn không có tướng mạo bình thường. Trong lòng xẹt qua một hồi suy nghĩ. Những đệ tử của Tử Trúc Lâm mặc dù không thường xuyên đi ra ngoài, nhưng chắc chắn không xa lạ tên tuổi Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc, trong này tất nhiên cũng có người biết tướng mạo của nàng. Nếu nàng lộ mặt thật, người của Tử Trúc Lâm biết nàng chính là Quỳnh Lạc, càng không thể nào giao Tử Trúc tâm cho nàng. Nhưng nếu nàng nhất định không chịu lộ ra hình dáng thật, sợ là Liễu Tử Hạc sẽ coi đây là cái cớ không chịu giao ra Tử Trúc tâm. Nghĩ tới đây, Nam Ức Tịnh không khỏi cắn cắn môi, nói với Liễu Tử Hạc, "Cũng không phải ta không muốn lộ ra mặt thật của mình, thật sự là hữu nan ngôn chi ẩn (có điều khó nói). Như vậy đi, công tử có thể tìm một chỗ khác nói chuyện không?" Liễu Tử Hạc nghe Nam Ức Tịnh nói như vậy, vốn là không có ý định gây sự nữa. Dù sao tướng mạo cũng chỉ là vật ngoại thân, coi như hắn nhìn thấy tướng mạo của nàng, lấy trình độ không biết nhìn người giang hồ của hắn, hắn cũng không thể nhận ra nàng. Nhưng trong lòng giống như có cái gì khuynh động tâm hắn, bảo hắn đừng cự tuyệt yêu cầu của Nam Ức Tịnh. Nam Ức Tịnh cùng Tử Hạc đi đến một rừng trúc tĩnh lặng, Nam Ức Tịnh đưa tay kéo mặt nạ da người trên mặt ra, lộ ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành. Ánh trăng lẳng lặng chiếu xuống trên mặt của nàng, càng tôn lên dung nhan khuynh thành của nàng. Sóng mắt lưu chuyển như làn thu thủy, sống mũi khéo léo tinh sảo, môi đỏ mọng mê người, tạo thành một khuôn mặt tuyệt mỹ không chê được. Trong nháy mắt khi Liễu Tử Hạc thấy dung nhan của Nam Ức Tịnh, hẳn là sợ run nói không ra lời. Tử Trúc Lâm dung nạp nam nữ, hắn cũng không thiếu những sư muội có dung mạo xuất chúng. Đã từng có chính phái nhân sĩ tới Tử Trúc Lâm gặp mặt hắn, trong đó cũng không thiếu nữ tử xinh đẹp. Tuy nhiên không có nữ tử nào sánh được nửa phần của nữ tử trước mắt. Nàng xinh đẹp giống như tiên tử không dính khói bụi trần gian, lẳng lặng đứng ở dưới ánh trăng, mỹ lệ không gì sánh được. Một hồi lâu Liễu Tử Hạc mới tìm được giọng nói của mình, nói, "Cô nương tuyệt sắc như thế, vì sao lại muốn che giấu dung mạo?" "Không dối gạt công tử, ta chính là tộc nhân của Thiên Vực. Dung mạo chỉ có phu quân mới có thể nhìn, hôm nay nếu không phải vì ta muốn cứu phu quân, ta nhất định sẽ không cho công tử thấy. Kính xin Liễu công tử ngàn vạn lần phải cứu phu quân ta!" Trên dung nhan tuyệt mỹ của Nam Ức Tịnh mang theo nhu nhược cùng lo lắng, điềm đạm đáng yêu nói với Liễu Tử Hạc. Trong cặp mắt xinh đẹp hàm chứa lo lắng cùng điềm đạm đáng yêu, bất luận kẻ nào nhìn vào cũng sẽ không nhịn được thương yêu thôi. Liễu Tử Hạc nhìn bộ dạng của Nam Ức Tịnh, lại nghe nàng nói nàng là người của Thiên Vực, trong lòng không khỏi tin một hai phần, nhưng mà trên trực giác, hắn vẫn còn cảm thấy Nam Ức Tịnh không giống như bộ dáng nhu nhược trước mắt hắn. Chỉ là cho dù Nam Ức Tịnh nói là thật hay giả, đã nói đến Tử Trúc tâm, hắn cũng không thể nào dễ dàng cho người ta. Coi như điều Nam Ức Tịnh nói là sự thật, hắn cũng không thể bởi vì lời của một nữ tử chưa từng gặp mặt liền giao Tử Trúc Lâm chí bảo ra. "Không phải Liễu mỗ bất cận nhân tình (không hợp tình người). Chỉ là Tử Trúc tâm này chính là chí bảo của Tử Trúc Lâm ta, Liễu mỗ không làm chủ được. Không biết phu quân của cô nương trúng độc gì, nếu cần dược liệu khác, Liễu mỗ sẽ hết sức giúp một tay." Liễu Tử Hạc khẽ nhíu mày, giọng nói mát lạnh. Lấy tính tình lành lạnh cô tuyệt của Liễu Tử Hạc mà nói, có thể kiên nhẫn như vậy cùng Nam Ức Tịnh nói chuyện đã là hiếm có rồi. Ngay cả hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại nguyện ý giải thích nhiều với Nam Ức Tịnh như vậy, mà khi nghe nàng thành khẩn cầu xin cứu giúp phu quân nàng, trong lòng hắn lại có chút không vui. "Là băng độc." Nam Ức Tịnh nhíu mày, khuôn mặt nhăn lại. Nếu có biện pháp khác, nàng cần gì phải mạo hiểm lớn như vậy một mình xông vào Tử Trúc Lâm nguy hiểm này? Trên cánh tay trắng nõn của nàng còn hiện đầy vết thương lớn nhỏ, bởi vì gấp gáp xông vào Tử Trúc Lâm, Nam Ức Tịnh cũng không có thời gian băng bó vết thương, chỉ có thể mặc cho vết thương kết vảy, trên cánh tay trắng nõn càng hiện rõ hơn. Cho dù là y phục rộng rãi cũng không cách nào che lại những vết thương này. Liễu Tử Hạc nghe giọng nói chứa sự vội vàng của Nam Ức Tịnh, lại nhìn vẻ mặt của nàng cùng vết thương lớn nhỏ không đều trên người nàng, không khỏi nhíu mày. Hắn đã hỏi một câu quá ngu ngốc, nếu có biện pháp khác, ai sẽ liều mạng vọt vào Tử Trúc Lâm này? Hắn đã từng nghe thấy Băng độc, theo như đồn đãi người trúng băng độc đều sống không quá một năm. Phu quân của nữ tử này tại sao lại trúng kịch độc hiếm thấy như vậy đây? Liễu Tử Hạc hoài nghi và do dự đã bị Nam Ức Tịnh thu vào đáy mắt, sợ rằng chuyện này sẽ giống như nàng nghĩ, Liễu Tử Hạc sẽ không dễ dàng giao ra Tử Trúc tâm. Nhưng độc của Nạp Lan Thần Dật rất cần Tử Trúc tâm, nếu nàng không lấy được Tử Trúc tâm về, Nạp Lan Thần Dật sẽ hết cách xoay chuyển rồi! "Ta biết Liễu công tử khó xử. Nếu thật không còn cách nào, xin mang Tử Trúc tâm cho ta nghiên cứu một phen, ta cũng từng đọc qua sách y, thử xem có thể nghiên cứu ra thuốc giải hay không." Trong mắt Nam Ức Tịnh thoáng qua một tia quyết tuyệt thật nhanh, khép mi buông mắt, nói với Liễu Tử Hạc. Liễu Tử Hạc không thấy trong mắt Nam Ức Tịnh chợt lóe lên quyết tuyệt, chỉ hơi hơi nhíu mày. Nếu Tử Trúc tâm đã là Tử Trúc Lâm chí bảo, thì sao dễ dàng bắt chước được đây? Chỉ là hắn cũng thật sự không đành lòng nói thẳng như thế, gây đả kích Nam Ức Tịnh, huống chi như bây giờ đã là biện pháp tốt nhất, nếu không sợ là Tử Trúc Lâm không có lối thoát. Nghĩ tới đây, Liễu Tử Hạc liền cau mày đồng ý. Giờ phút này trong lòng hắn đã bởi vì sự thành khẩn bất lực của Nam Ức Tịnh làm động tâm, vì vậy cũng không hoài nghi Nam Ức Tịnh nữa. Mà Nam Ức Tịnh đang muốn hắn có ý định này. Nàng đi một vòng lớn như vậy lại chốt tại một chỗ, chính là vì muốn Liễu Tử Hạc đánh mất phòng bị của hắn, như vậy phần trăm nàng cướp được Tử Trúc tâm sẽ lớn một chút. Thật ra thì ngay từ lúc tiến vào Tử Trúc Lâm, Nam Ức Tịnh đã chuẩn bị kỹ càng, Tử Trúc Lâm sẽ không dễ dàng giao Tử Trúc tâm cho nàng. Nhưng nàng chỉ cần bắt được Tử Trúc tâm, liền có cơ hội mang Tử Trúc tâm đi. Ba mặt của Tử Trúc Lâm cũng hiện đầy đủ cơ quan cùng trận pháp. Những cơ quan cùng trận pháp này bình thường vô cùng lợi hại, nếu là cộng thêm người của Tử Trúc Lâm thao túng, sẽ càng lợi hại hơn. Muốn cướp lấy Tử Trúc tâm rồi rời khỏi Tử Trúc Lâm này là chuyện không tưởng, vì vậy, Liễu Tử Hạc cũng không lo lắng Nam Ức Tịnh sẽ cướp đi Tử Trúc tâm.   Chỉ là hắn không ngờ tới, Nam Ức Tịnh đã sớm có ý định cướp Tử Trúc tâm, vì vậy nàng đã sớm an bài nhân thủ ở một phía hướng biển của Tử Trúc Lâm. Chỗ hướng biển khơi của Tử Trúc Lâm có nhiều nhân thủ nhưng dù sao người cũng không thể so với cơ quan phải tốn nhiều thời gian khó khăn xông như vậy, nếu nàng quyết tâm, muốn rời đi, cũng không phải là không thể nào. Liễu Tử Hạc mang theo Nam Ức Tịnh đến trong mật thất của Tử Trúc Lâm, lấy ra Tử Trúc tâm đưa cho Nam Ức Tịnh, trong mắt mang theo vẻ mặt phức tạp. Nam Ức Tịnh thò tay tiếp nhận Tử Trúc tâm, bởi vì trong lòng kích động, tay của nàng lại có chút run rẩy. Đá thủy tinh hình trái tim màu tím lợt trong tay nàng chính là thứ có thể cứu tánh mạng của Nạp Lan Thần Dật sao? Nam Ức Tịnh siết Tử Trúc tâm trong tay, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai sử dụng kiếm giá kề vào cổ của Liễu Tử Hạc, lạnh giọng quát lên, "Đắc tội." Liễu Tử Hạc không ngờ rằng Nam Ức Tịnh lại đột nhiên làm khó dễ hắn, trong mắt hắn thoáng qua một tia kinh ngạc, ngước mắt nhìn Nam Ức Tịnh, lại thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng không còn nét điềm đạm đáng yêu vừa rồi nữa, chỉ có bén nhọn cùng cao thâm, tròng mắt đen giống như lúc ban đầu hắn thấy nàng, sáng đáng sợ. "Cô nương đây là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể cướp Tử Trúc tâm mà bình yên rời đi sao?" Mặc dù Liễu Tử Hạc bị Nam Ức Tịnh kề kiếm trên cổ, cũng không chút hoang mang nói, vẻ mặt của hắn lạnh nhạt vô cùng, giọng nói lành lạnh, thậm chí bên trong còn mang theo một tia chắc chắn. Nam Ức Tịnh nghe vậy, khóe môi vén lên một nụ cười diêm dúa lòe loẹt, giữa mi bắn ra hoa quang tự tin, kề kiếm vào cổ của Liễu Tử Hạc, cười nói, "Ta sao? Ta dĩ nhiên có thể!" Liễu Tử Hạc bị tự tin trong lời nói của Nam Ức Tịnh làm khiếp sợ, ngước mắt nhìn Nam Ức Tịnh, gương mặt tuyệt mỹ của nàng làm cho người ta không thể rời mắt, hắn chưa từng thấy qua một nữ tử xinh đẹp lại gây sự như vậy. Mà đệ tử khác của Tử Trúc Lâm thấy Liễu Tử Hạc bị Nam Ức Tịnh giữ chặt, cũng đều rối rít tránh ra tạo thành một con đường, Nam Ức Tịnh một đường thối lui đến chỗ Lâm Hải. Liễu Tử Hạc nhìn Nam Ức Tịnh, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Hắn vốn tưởng rằng Nam Ức Tịnh sẽ theo đường cũ trở về, đến lúc đó chỉ cần khởi động cơ quan trận pháp, Nam Ức Tịnh sẽ không xong, mà hắn cũng có thể tùy thời chạy trốn, nhưng không nghĩ đến Nam Ức Tịnh lại lựa chọn từ nơi này đi ra ngoài. Thân phận của Nam Ức Tịnh quả nhiên không đơn giản. Người biết vị trí cụ thể của Tử Trúc Lâm cũng không nhiều, mà biết ba mặt của Tử Trúc Lâm đều chứa đầy cơ quan một chỉ có mặt Lâm Hải là có ít người, mà Hải Vực mênh mông vô cùng, ngay cả người trong nội bộ của Tử Trúc Lâm cũng có rất ít người biết cách ra ngoài bằng lối này.   Nhưng khi nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của nàng, rõ ràng là đã rõ như lòng bàn tay. Đến tột cùng nàng là ai, sao có thế lực lớn cùng bản lĩnh như vậy? "Ngươi rốt cuộc là ai?" Trên khuôn mặt tuấn tú của Liễu Tử Hạc thoáng qua một tia nặng nề, trong đôi mắt nhỏ dài bắn ra một tia lạnh, lạnh lùng nhìn Nam Ức Tịnh, lạnh giọng nói. Nam Ức Tịnh xinh đẹp cười một tiếng, thu kiếm trong tay về, thân hình giống như hải yến lướt trên đất bằng, dáng người mơ hồ, xinh đẹp kinh người. Giọng nói lười biếng mà diêm dúa lòe loẹt của nàng miễn cưỡng d[d[lqd truyền tới, "Ta là ai, ngày sau Liễu công tử sẽ biết được." Liễu Tử Hạc lập tức vận công đuổi theo, mà người của Tử Trúc Lâm cũng rối rít bắn tên về phía không trung. Nhưng tốc độ của Nam Ức Tịnh cực kỳ nhanh, tránh được mưa tên, tốc độ không chút nào giảm bớt, đột phá phòng thủ của Tử Trúc Lâm, ở trên mặt biển đạp nhẹ mũi chân, vững vàng rơi vào nơi xa, nhanh chóng có thuyền nhỏ tiếp đón nàng. Bích Hải lái thuyền, một chiếc thuyền con được Bích Hải lái lướt nhanh vun vút tới phía trước. Mà Liễu Tử Hạc chỉ mới đuổi kịp đến bờ biển, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn xa xa nhìn Nam Ức Tịnh rời đi. Dù sao khinh công của hắn tuy tốt, nhưng cũng không thể giẫm ở trên mặt biển như trên đất bằng, nếu là đuổi nữa, sợ là sẽ kiệt sức rơi vào trong nước. Huống chi vừa rồi hắn nhìn thấy khinh công của Nam Ức Tịnh đã vượt xa hắn. Mặc dù khinh công không phải sở trường của hắn, thế nhưng người trên thiên hạ có khinh công thắng được hắn cũng không nhiều lắm, hơn nữa người tới còn là một nữ tử. Đứng xa xa nhìn Nam Ức Tịnh, nàng xinh đẹp lười biếng ngồi ở trên thuyền nhỏ, hình như vẫn còn có thể nhìn thấy khóe môi của nàng nâng lên nụ cười nhẹ nhàng. Xinh đẹp ngoan tuyệt. Thân thủ bất phàm. Trương dương không kềm chế được. Tính khí bất thường. Những từ ngữ này cơ hồ khiến trong nháy mắt trong lòng Liễu Tử Hạc nhớ tới Ma Cung Cung chủ Quỳnh Lạc. Trên giang hồ có một nữ tử như vậy, chỉ có Ma Cung Cung chủ Quỳnh Lạc và Đường Môn Môn chủ Đường Thiên Thiên. Nhưng Đường Thiên Thiên chưa hôn phối, mà gần đây có lời đồn đãi nàng chính là Nam Hải công chúa Nam Ức Tịnh, hơn nữa đã gả cho Đông Lâm Thập Nhất hoàng tử Nạp Lan Thần Dật. Chẳng lẽ nàng thật sự là Ma Cung Cung chủ sao? Mặc kệ nàng có phải là Quỳnh Lạc không, hôm nay nàng dám can đảm cướp đi Tử Trúc tâm, đã kết thù với Tử Trúc Lâm. "Đại Sư Huynh, vậy phải làm sao bây giờ?" Một nam tử nhìn Nam Ức Tịnh dần dần biến mất ở trong tầm mắt, nóng nảy không dứt nói với Liễu Tử Hạc. Liễu Tử Hạc nhíu mày, nhưng chỉ là tự lẩm bẩm, "Đến tột cùng nàng là ai?" "Ai, Đại Sư Huynh thật đúng là không để ý đến chuyện bên ngoài nha. Ma Cung Cung chủ Quỳnh Lạc cũng không nhận ra sao? Vẫn bị nàng mê hoặc tâm thần sao? Hôm nay Tử Trúc tâm bị yêu nữ Ma Cung cướp đi, không biết Đại Sư Huynh phải giao phó với sư phụ như thế nào đây?" Nói chuyện là một nam tử có một khóe mắt treo ngược, chính là Nhị Đệ Tử của môn chủ Tử Trúc Lâm Quân Vô Nhai, Quân Vô Nhai vẫn luôn ghen tỵ Liễu Tử Hạc xuất chúng và được cưng chiều, giờ phút này dĩ nhiên là tràn ngập châm chọc cùng hả hê nhìn hắn.     Liễu Tử Hạc nghe Quân Vô Nhai nói, ánh mắt khẽ run sợ. Nàng thật sự là Ma Cung Cung chủ Quỳnh Lạc, nữ tử xinh đẹp ngoan tuyệt đó sao? Chẳng biết tại sao, trong đầu lại hiện ra đôi mắt quật cường của nàng.   Cố gắng làm mất hình ảnh trước mắt, Liễu Tử Hạc lạnh giọng, nói với Quân Vô Nhai, "Chuyện này ta tự sẽ giải thích với sư phụ. Ma Cung cướp đi Tử Trúc Lâm chí bảo của chúng ta, Tử Trúc Lâm sẽ không bỏ qua cho nàng."     Quân Vô Nhai nghe Liễu Tử Hạc nói, trong lòng tuy là bất mãn, cũng chỉ có thể lộ vẻ tức giận ngậm miệng lại. Mà ở bên kia, Nam Ức Tịnh cùng Bích Hải tìm kiếm đường tắt rời khỏi hải vực này, lập tức thúc ngựa trở lại Hách Liên Sơn Trang. Đường Thiên Thiên nhìn thấy Nam Ức Tịnh cầm Tử Trúc tâm về, không khỏi vừa vui mừng vừa ghen ghét. Nàng cầm lấy Tử Trúc tâm, tiện tay đi nghiên cứu thuốc giải. Mà Hách Liên Nghi Huyên thấy y phục của Nam Ức Tịnh đã chịu tổn hại không nhìn nổi cùng với sắc mặt tiều tụy vô cùng của nàng, không khỏi đau lòng nói, "Sao trên người muội có nhiều vết thương vậy, cũng không biết băng bó, còn gấp gáp lên đường như vậy, không biết quan tâm bản thân sao!" Nam Ức Tịnh biết tính khí của Hách Liên Nghi Huyên, biết là nàng đang quan tâm nàng mà thôi, vì vậy lộ ra nụ cười tái nhợt, nói với Hách Liên Nghi Huyên, "Muội không sao." Rất nhanh đã nghiên cứu ra thuốc giải. Sau khi Nạp Lan Thần Dật uống thuốc giải của Đường Thiên Thiên, rốt cuộc sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, Đường Thiên Thiên nói không tới ba ngày, Nạp Lan Thần Dật sẽ tỉnh dậy, chỉ cần thêm chút điều lý, thân thể sẽ khôi phục, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không tái phát nữa. Nhưng Nam Ức Tịnh lại ngã bệnh. Đại khái là bởi vì lúc trước không ngủ không nghỉ sáu ngày sáu đêm vì Nạp Lan Thần Dật truyền nội lực cùng chân khí, sau lại bôn ba mệt nhọc, xông vào Tử Trúc Lâm, bị không ít thương ngoài da. Cho dù là người sắt cũng không chịu nổi. Nam Ức Tịnh vì Nạp Lan Thần Dật chống một một thời gian lâu, hôm nay thấy độc của Nạp Lan Thần Dật đã được khống chế, trong lòng của nàng mới xem như chân chính thở phào nhẹ nhõm, vì vậy cả người liền xụ xuống. Khi Nạp Lan Thần Dật tỉnh lại, liền nhìn thấy Nam Ức Tịnh nóng bừng. Sắc mặt của nàng vô cùng nhợt nhạt, nhưng trên gương mặt bởi vì phát sốt mà đỏ ửng, lông mi thật dài rủ xuống, Nạp Lan Thần Dật thấy vậy cả trái tim đau đớn vô cùng. Hắn ngồi ở bên giường của Nam Ức Tịnh, nắm tay của Nam Ức Tịnh, trong mắt mang theo tràn đầy tự trách cùng cưng chiều. Đường Thiên Thiên ở bên cạnh hắn thấy một màn như vậy, trong mắt không khỏi toát ra một tia ghen ghét, nàng cực kỳ bất mãn nói với Nạp Lan Thần Dật, "Thần Dật, độc của ngươi mới vừa hết, còn cần điều dưỡng, không thể vất vả như vậy." "Nếu không phải vì ta, sao Ức Tịnh biến thành như vậy được? Ta muốn ở chỗ này cùng với nàng." Nạp Lan Thần Dật cũng không thèm nhìn tới Đường Thiên Thiên, đôi ngươi như dính vào trên người Nam Ức Tịnh, ngay cả nháy mắt cũng không cam lòng rời khỏi, giọng điệu của hắn kiên quyết khẳng định, không cho phép Đường Thiên Thiên khuyên nữa. Đường Thiên Thiên nhìn dung nhan tái nhợt mà tuyệt mỹ của Nam Ức Tịnh, vẻ oán độc trong mắt càng thêm rõ ràng, nàng tiến một bước tới trước mặt của Nạp Lan Thần Dật, cản trở hắn, khiến cho hắn thấy nàng, nàng không phục nói, "Nếu không phải vì nàng, ngươi sẽ độc phát sao?! Nàng ta làm chuyện nên làm mà thôi!"   "Coi như vì nàng chết, ta cũng cam tâm tình nguyện." Nạp Lan Thần Dật nghe Đường Thiên Thiên nói, đưa tay đẩy Đường Thiên Thiên ra một chút, tiếp tục nhìn Nam Ức Tịnh, trong giọng nói có đau lòng cùng áy náy, "Nhưng ta đã nói rồi, ta sẽ không để cho nàng bị thương tổn, lại càng không muốn làm nàng hôn mê bất tỉnh vì ta." Đường Thiên Thiên bị Nạp Lan Thần Dật đẩy tới, nhìn trong mắt Nạp Lan Thần Dật không chứa hình bóng của nàng, không khỏi tức giận, dậm chân một cái liền chạy ra ngoài. Nàng vừa chạy vừa khóc, ánh mắt đỏ ngầu, móng tay khảm thật sâu vào trong lòng bàn tay, hận thù nói, Nam Ức Tịnh, một ngày kia, ta nhất định bắt ngươi chết! Đường Thiên Thiên trở lại gian phòng của mình, Mạc Dạ đứng nghiêm một bên, nhìn khuôn mặt của Đường Thiên Thiên mang theo nước mắt, không khỏi vừa đau lòng vừa lo lắng, hỏi, "Thiếu chủ sao vậy?" Đường Thiên Thiên liếc mắt nhìn Mạc Dạ, thật nhanh lau vệt nước mắt chưa khô, trong mắt hàm chứa mấy phần sắc bén, sắc môi đỏ tươi như máu, môi mỏng của nàng khẽ mở, hỏi từng chữ, "Ta bảo ngươi nghiên cứu độc dược như thế nào rồi?" "Vẫn đang tiến hành. Đoán chừng còn cần nửa tháng nữa sẽ thành công." Mạc Dạ nghe Đường Thiên Thiên hỏi, liền lên tiếng. Quỳnh oa này là do Đường Thiên Thiên mấy tháng trước phân phó hắn nghiên cứu chế độc dược. Đường Môn giỏi về dụng độc, nhưng độc của Đường Môn luôn có thuốc giải. Thế nhưng loại độc quỳnh hoa này, Đường Thiên Thiên chỉ kêu chế độc dược, không bảo chế thuốc giải, mà độc quỳnh hoa này cũng cực kỳ ác độc, nữ tử nào trúng loại độc này, chỉ có dựa vào giao hợp với nam tử khác mới có thể kéo dài tánh mạng. Mặc dù không biết vì sao Đường Thiên Thiên phải nghiên cứu chế tạo quỳnh hoa, vì sao vào lúc này đột nhiên hỏi hắn về độc này, nhưng Mạc Dạ chưa bao giờ làm trái với bất cứ mệnh lệnh gì của Đường Thiên Thiên. "Nửa tháng sao? Được, rất tốt." Giờ phút này trên khuôn mặt của Đường Thiên Thiên đã không có nước mắt, trang dung tinh sảo đã bị vẻ yêu mị ác độc của nàng lấn át, môi nàng nâng lên nụ cười khát máu, trong mắt hiện đầy âm chí, âm cuối kéo thật dài, làm cho người ta cảm giác không rét mà run.     Mạc Dạ thấy Đường Thiên Thiên như thế, chỉ hơi nhíu mày. Hắn cũng không thích Đường Thiên Thiên như vậy, nhưng hắn lại bất lực. Đường Môn Lão Môn Chủ cực kỳ thương * Đường Thiên Thiên, mà tính tình Đường Thiên Thiên mặc dù điêu ngoa một chút, nhưng cũng ngây thơ. Hắn là đệ tử nhỏ nhất của Đường Môn Lão Môn Chủ, thuở nhỏ đã có quan hệ cực kỳ tốt với Đường Thiên Thiên, luôn một mực yên lặng thích Đường Thiên Thiên. Nhưng mấy năm trước, Đường Môn nội loạn, Đường Môn Lão Môn Chủ bị gian nhân hại chết. Lúc ấy Đường Thiên Thiên tuổi còn quá nhỏ nhất thời không chỗ nương tựa, hắn giúp đỡ Đường Thiên Thiên từng bước một tìm được gian nhân hại chết Đường Môn Lão Môn Chủ, lần nữa đoạt lại quyền lợi Đường Môn, cũng nhìn Đường Thiên Thiên từng bước một biến thành hôm nay. Trong lòng yên lặng thở dài một cái. Ngay cả hắn biết bây giờ Đường Thiên Thiên không còn là nữ tử đơn thuần điêu ngoa ban đầu nữa, thế nhưng hắn vẫn thích nàng. Dù nàng ác độc hơn nữa, nàng âm hiểm, hắn vẫn đứng ở phía sau nàng. Đường Thiên Thiên ngước mắt liền d[[dlqd nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Mạc Dạ, nàng cực kỳ không vui nhíu mày. Nàng không thích Mạc Dạ có vẻ mặt như thế, mỗi lần nhìn thấy hắn như vậy, đều làm nàng nhớ tới phụ thân chết thảm cùng tình cảnh thê thảm khi đó của nàng. Vì vậy nàng mệt mỏi phất tay, ý bảo Mạc Dạ lui ra.