Hôm sau, Nam Ức Tịch theo ước định đến Thiên Hương lâu chờ Gia Luật Linh. Thiên Hương lâu chính là quán rượu đệ nhất thiên hạ trải rộng tứ quốc. Phàm là địa phương kinh tế phồn hoa, đều có tung tích Thiên Hương lâu. Thiên Hương lâu có tổng cộng ba tầng. Tầng thứ nhất là người bình thường đều có thể vào bên trong, chỉ cần xuất ra bạc, coi như là người ăn mày, cũng có thể vào dùng cơm. Tầng thứ hai là nhân sĩ quyền quý hoặc là nhân sĩ nổi tiếng giang hồ, có thân phận và bạc, thiếu đi bên nào cũng không vào được. Về phần tầng thứ ba, người có thể được đi vào, tuyệt đối là danh tiếng lan xa. Nam Ức Tịnh giờ phút này đang ngồi ở lầu hai Thiên Hương lâu chờ Gia Luật Linh. Kỳ thật dùng thân phận Cung chủ Ma Cung của Nam Ức Tịch muốn vào tầng thứ ba quá dễ dàng, chỉ là nàng cảm thấy không cần thiết. Tay áo lửa đỏ giống như ráng chiều tập chung trên người nàng, dáng người nàng uyển chuyển, màu sắc tươi đẹp nổi bật lên nàng da trắng nõn nà, vô cùng mịn màng. Mặc dù lụa mỏng che giấu dung mạo của nàng, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến sức quyến rũ của nàng, ngược lại càng tăng thêm vài phần thần bí và xinh đẹp. Vì vậy, Nam Ức Tịch mặc dù chỉ ngồi yên lặng, nhưng lại trở thành tiêu điểm cả đại sảnh. Những đám quan viên quyền quý Nam Hải bọn họ rối rít dồn mắt đến trên người của Nam Ức Tịch, thậm chí trong mắt lộ ra vẻ thô bỉ, nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch, chỉ thiếu chút nữa rơi nước miếng. Nam Ức Tịch thấy thế, chỉ lười biếng khẽ hiện lên một chút ý cười, một đôi mắt màu đen giống như biết nói chuyện mang theo ba phần xinh đẹp bảy phần lạnh lùng nhìn về phía nam tử đang đắm đuối nhìn nàng chằm chằm, từ từ cười nói, "Ta đẹp mắt không?" Giọng nói Nam Ức Tịch giống như ngọc thạch cực kỳ dễ nghe, bên trong vẻ dễ nghe lại mơ hồ mang theo một tia mị hoặc, phối hợp với cách ăn mặc của nàng, càng làm cho người ta ba hồn đi hai hồn nửa, nam tử kia lập tức lắp ba lắp bắp lên tiếng, "Đẹp. Đẹp mắt." Những nam tử khác nghe được Nam Ức Tịch nói chuyện, cũng đều rối rít đưa mắt về phía Nam Ức Tịch, còn có người đã đứng dậy, chuẩn bị ngồi vào một bàn cùng Nam Ức Tịch, hi vọng âu yếm. Nam Ức Tịch chỉ nhàn nhạt quét mắt một vòng, giống như không thèm để ý, ngón tay nhỏ nhắn vuốt đôi đũa trong tay, khi bàn tay của một người nam nhân định đặt trên bả vai của nàng, thân thể Nam Ức Tịch nhanh chóng sang một bên, đôi đũa trong tay lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cắm vào trên tay nam tử. Chiếc đũa đâm thật sâu vào tay nam tử, khiến tay của nam tử đính lại trên bàn, máu tươi chảy ròng, nhưng không có mảy may tràn ra, nam tử kia cả người đau đớn quỳ xuống, sắc mặt dữ tợn kêu đau, không thể tin nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch. "Chẳng lẽ không có ai nói qua cho các ngươi biết, đồ vật mà đẹp mắt đều tương đối nguy hiểm sao?" Sắc mặt của Nam Ức Tịch không thay đổi chút nào, trong con ngươi đen như mực không thấy gợn sóng, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn qua nam tử trước mắt, lại vừa giống như xuyên thấu qua hắn nhìn tất cả mọi người. Người có thể đi vào lầu hai, tất nhiên cũng có chút thân phận địa vị, há lại để cho Nam Ức Tịch chế nhạo như thế, trước mắt tay bị Nam Ức Tịch làm thương, chính là Tống Tử Văn em ruột đại tướng quân Tống Diệu Huy, chỉ thấy hắn mở miệng trách móc che lại tay bị thương của mình, oán hận nói, "Ngươi kẻ tiện nhân này. Ngươi lại dám làm thế với ta?!" Tròng mắt Nam Ức Tịch nhìn Tống Diệu Huy giùng giằng muốn rút bàn tay bị dính ra, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lùng, ngón tay mảnh khảnh như ngọc nhẹ nhàng đặt trên chiếc đũa, Tống Diệu Huy lập tức phát ra tiếng kêu rên như giết heo, lúc trước cả đám bên cạnh đắm đuối nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch giờ nhìn nam nhân bị thương này, toàn bộ ánh mắt nhìn Nam Ức Tịch đổi lại thành hoảng sợ và e ngại. Nam Ức Tịch không để ý chút nào, nàng khẽ nhíu lông mày, con ngươi đen tuyền nhìn thẳng Tống Diệu Huy, giống như đùa giỡn nói, "Tiện nhân? ! A, chẳng lẽ cũng không có ai nói qua cho ngươi biết, vật có thể ăn bậy, lời lại không thể nói lung tung. Nói lung tung, sẽ chết người thật đấy!" Mấy chữ cuối cùng được kéo thật dài, nhìn Nam Ức Tịch là nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ lại có thể nói ra lời đấy, càng cảm giác thêm mấy phần âm độc, thái độ Tống Diệu Huy không giám lớn lối, dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu là trên tay truyền tới đau nhức để cho hắn không có sức lực dư thừa nhục mạ Nam Ức Tịch. "Ngươi. Ngươi mau. Thả thiếu gia nhà chúng ta ra. . . Ngươi có biết. Thiếu gia nhà chúng ta là em ruột đại tướng quân!" Tùy tùng đứng bên cạnh Tống Diệu Huy, đã sợ đến mặt vàng như đất, nhưng vẫn nhắm mắt nói với Nam Ức Tịch. Không có ai biết lai lịch Nam Ức Tịch, nhưng võ công của nàng tuyệt đỉnh, thủ đoạn tàn nhẫn, trên người tản mát ra khí tức sát khí khiến cả đại sảnh sợ hãi thậm chí khuất phục. "Em ruột đại tướng quân thì như thế nào?" Nam Ức Tịch nghe được lời tùy tùng nói, hai mắt thiên chân vô tà, bên trong con ngươi màu đen viết đầy không quan tâm và phách lối, ngón tay của nàng vẫn đặt trên chiếc đũa, làm Tống Diệu Huy căn bản không thể động đậy. Tùy tùng vừa mang ra tên Đại tướng quân cũng không có tác dụng, không khỏi gấp đến độ mồ hôi đầu đầy, chỉ vào Nam Ức Tịch nói, "Ngươi khi dễ công tử nhà ta, chẳng lẽ không sợ đại tướng quân tìm ngươi tính sổ sao!" "Sợ sao? Ta thật sự không biết viết chữ sợ như thế nào!" Nam Ức Tịch nghe vậy, ánh sáng trong mắt càng mãnh liệt, tùy tùng kia bị sợ lùi lại mấy bước, không nói lên lời, Nam Ức Tịch không tiếp tục nhìn tùy tùng, nhẹ nhàng rũ mắt, nhìn Tống Diệu Huy, từ từ nói, "Ta không phải là người không có đạo lý, ngươi nói lời xin lỗi, ta coi như không xảy ra chuyện gì." Tống Diệu Huy nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi. Hắn chỉ là cảm thấy Nam Ức Tịch phong cách xuất chúng, dáng người yểu điệu, lộ ra bên ngoài tròng mắt vừa đẹp vừa động lòng người, nhất định là mỹ nhân bại hoại, vì vậy muốn chạm chút mà thôi, nơi nào nghĩ đến sẽ bị Nam Ức Tịch đả thương nặng như thế, cái tay này sợ là mấy tháng cũng không tốt lên được, hắn bị thương nặng như thế, chịu nhục, nữ tử này lại còn muốn hắn nói xin lỗi?! "A, không muốn sao?" Nam Ức Tịch thấy sắc mặt Tống Diệu Huy khó coi và vẻ mặt phẫn hận, không khỏi cười khẽ, mặc dù là đang cười, tuy nhiên lại làm cho người ta có cảm giác toàn thân băng hàn. Trong mắt Tống Diệu Huy lóe lên một tia sợ hãi, dù là đối mặt với ca ca trên sa trường giết địch không nháy mắt, hắn cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi như thế này, loại sợ hãi này khiến cho hắn cúi đầu, "Thật xin lỗi, là tại hạ đường đột, tại hạ về sau không dám!" Nam Ức Tịch nghe được Tống Diệu Huy nói, nhẹ buông lỏng chiếc đũa trên tay, làm như cực kỳ tùy ý rút đũa ra, vẫn như cũ một tia máu cũng không tràn ra. Nàng lấy chiếc đũa ném qua một bên, không chút để ý nói, "Biết lỗi là tốt. Ngươi có thể đi ra ngoài, ta không thích mùi máu tươi."