Ngay lúc đó may thay Tiểu Yến Tử ào đến, và thế là thừa lúc Trại Á phân tâm, đã đánh văng được vũ khí trên tay Trại Á. Trại Á bị mất vũ khí kêu lên. Ngọn roi của Trại Á thì bay bổng lên cao. Nhĩ Thái thấy vậy nhảy theo chụp lại được. Cầm cây roi trong tay. Nhĩ Thái nói: - Này Trại Á. Có muốn lấy lại roi, thì đuổi theo tôi đi nào. Đuổi kịp sẽ trả lại cho. Rồi bỏ chạy. Trại Á đuổi theo, vừa đuổi vừa hét: - Xem ngươi chạy đường nào! Ta sẽ rượt theo cho ngươi "Nước chảy hoa rơi" đấy. Và… và tất cả đứng đó, lại không biết chuyện gì xảy ra nữa. Nhĩ Thái vừa cầm roi vừa phi người chạy trước, còn quay đầu lại chọc tức: - Sao vậy? Sao chạy chậm thế? Cách cách Tây Tạng chẳng lẽ như rùa bò vậy ư? Trại Á đuổi không kịp, thở hổn hển, nhưng vẫn nói cứng: - Ai bảo? Ai bảo huynh? Trả ngay roi lại cho tôi thì biết! - Không trả thì sao? Nói vậy chớ đây nè! Rồi cầm roi ném lên trời. Trại Á thấy vậy phóng lên, nhưng Nhĩ Thái lại nhanh hơn và chụp lại được roi. Trại Á tức lý: - Được rồi! Xem huynh hay tôi lợi hại cho biết! Rồi hai người cứ thế rượt đuổi giành roi. Nhĩ Thái thì đã cố tình chọc ghẹo. Cứ ném roi lên, Trại Á chưa kịp chụp thì đã cướp lấy. Trại Á tình thật, cứ chơi trò mèo vờn chuột, khiến cô nàng thở không ra hơi. Cuối cùng biết địch không lại. Trại Á ngồi xuống cỏ. - Thôi không giành nữa đâu! Không giành nữa! Coi như thua huynh vậy! Nhĩ Thái ngồi xuống cạnh, nhìn Trại Á hỏi: - Này cho hỏi. Mấy cô gái Tây Tạng, thảy đều đẹp như cô chứ? Trại Á chỉ quay lại nhìn Nhĩ Thái cười. Bắt đầu từ hôm đó, Nhĩ Thái gần như ngày nào cũng có mặt bên Trại Á. Trại Á thì cưỡi ngựa rất giỏi, Nhĩ Thái cũng vậy, nên cả hai thường cùng cưỡi ngựa dong ruổi giữa ngoại ô Bắc Kinh. Trường săn bắn. Lúc đua nhau, lúc chỉ thả rong ngắm cảnh. Bản chất hiếu thắng, Trại Á thường thách: - Tài cưỡi ngựa của tôi siêu đẳng, chưa hẳn huynh đua thắng tôi đâu! - Tôi thấy tài nói dối của cô mới siêu, chớ cô thì chậm như rùa! Rồi Nhĩ Thái lại tiếp: - Tôi thấy cô và Tiểu Yến Tử rất giống nhau. Đúng ra hai người phải là tỉ muội song sinh mới phải. Một người là cách cách Tây Tạng. Một người không biết dân ở đâu lưu lạc đến Bắc Kinh làm cách cách. Nhưng từ bản chất đến cách ăn nói lại như nhau. Phải thẩm tra kỹ chuyện này mới được. - Huynh lại ki li cu lu cái gì nữa vậy? - Tôi nói là cô rất dễ thương! Lời của Nhĩ Thái làm Trại Á đỏ mặt cười. Bản chất Trại Á như Tiểu Yến Tử là không bao giờ chịu thua. Trại Á lại thích đua ngựa và đấu võ. Võ nghệ của Nhĩ Thái dĩ nhiên là vượt trội hơn Trại Á. Nhưng mỗi lần tỉ thí, Nhĩ Thái lại nhường cho Trại Á thắng. Vì chàng rất thích nhìn cái thái độ ngạo mạn khi chiến thắng của Trại Á. Cô nàng có vẻ hể hả một cách dễ thương. Hôm ấy cả hai lại tỉ thí. Sau một lúc đánh nhau Nhĩ Thái lại cố ý sơ sót, để Trại Á quật ngã dưới đất. - Ui da! Ui da! Mấy cô gái ở Trung Nguyên này, cô nào cũng dịu dàng dễ thương, nào có ai hung dữ thế này? Chân tôi đau quá, chắc là gãy chân mất. Đụng đậy không được gì nữa rồi. Ui da! Ui da! Trại Á thấy vậy lo lắng, cúi xuống kiểm tra: - Đâu? Đâu ở đâu? Đau chỗ nào? Nhĩ Thái làm bộ giận: - Cô cố tình ném mạnh tôi! Để tôi gãy chân mà! Trại Á vội phân trần: - Đâu có! Đâu có! Tôi không cố tình đâu, xem nào. Cử động thử xem! Bỗng Nhĩ Thái đột ngột ngồi dậy, cười hả hê: - Đừng tưởng bở! Trai Trung Nguyên không dễ bị thương đâu nhé. Trại Á tức lý vừa đánh Nhĩ Thái vừa nói: - Huynh lừa tôi! Huynh lừa tôi! Vậy là trai Trung Nguyên hay lừa người, không tốt! Không tốt! Nhĩ Thái vội bỏ chạy, Trại Á lại tiếp tục đuổi theo. Hết cưỡi ngựa, tỉ thí, hai người lại đi chèo thuyền. Trại Á ở Tây Tạng chỉ có đồng cỏ, núi non, rất ít sông lớn. Nên rất thích được bơi thuyền, ngắm nước hồ, nước sông. Một hôm hai người đến cạnh bờ sông. Hôm ấy hình như Trại Á có tâm sự gì không vui. Vừa đến bãi cỏ là nằm xuống nhìn lên trời xanh, Nhĩ Thái ngồi xuống cạnh. Chợt nhiên Trại Á nói: - Bầu trời Bắc Kinh xanh quá, thích thật! Ngồi im một lát, Trại Á lại nói: - Nước sông Bắc Kinh trong vắt, mê thật! Nhĩ Thái vẫn ngồi yên, Trại Á lại nói: - Cỏ cây ở Bắc Kinh xanh tốt, thật dễ thương! Nhĩ Thái quay lại, vụt hỏi: - Thế còn con trai ở Bắc Kinh? Cô thấy thế nào? - Thích, thích lắm chứ! Nhĩ Thái cúi xuống, chăm chú nhìn Trại Á, rồi nói: - Cô cần phải hiểu là… Trai tráng ở Bắc Kinh không chỉ có một mình Nhĩ Khang, mà còn chán vạn người khác. Trại Á vụt quay qua nhìn Nhĩ Thái, rồi đột nhiên chồm người lên, bá cổ Nhĩ Thái nói: - Đúng! Tôi… tôi yêu nhất cái huynh này… Nhưng mà… nhưng mà tôi phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Đến khi Ba Lạc Bình đến gặp vua Càn Long, cười chữa ngượng, phân bua: - Cái con nhỏ Trại Á của tôi nuông chiều quá nên hư. Thật không biết nói sao. Bây giờ, có nói thế nào thì nói, nó vẫn cương quyết đòi lấy Nhĩ Thái làm chồng, chứ không chịu lấy Nhĩ Khang nữa. Hoàng thượng, tôi nghĩ là… Dù gì họ cũng là huynh đệ ruột thôi thì xin Hoàng thượng hãy nghĩ lại. Nhĩ Khang tôi xin trả lại cho cách cách. Còn Nhĩ Thái thì tôi xin cho Trại Á! Vua nghe nói, thấy chuyện đã giải quyết tốt đẹp như ý, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ không vui: - Thế này thì không phải, từ xưa đến giờ ta đã phán là không đổi dời. "Nhất nặc thiên kim" mà. Ba Lạc Bình không hiểu, tưởng là vua ra giá, nói: - Không sao, không sao. Một ngàn vàng hay vạn lạng vàng làm của sính lễ, cũng được mà. Vua Càn Long lắc đầu cười: - Ha ha! Thôi thì khanh muốn thì trẫm đành chìu, đành đổi người vậy! Chuyện của chúng ta, đến đây sắp phải kết thúc. Về công án "Hoàn Châu cách cách" vua đã đưa ra tuyên bố sau: - Hôm nay trẫm cho vời tất cả hiền khanh đến đây là để cho các khanh biết câu chuyện về Hoàn Châu cách cách. Và kết luận như sau: - Tất cả đã biết rõ mọi chuyện. Tiểu Yến Tử lúc đầu vượt núi vào cung bị thương. Khiến trẫm nhầm lẫn đấy là cách cách thật, nên phong làm Hoàn Châu cách cách, thật ra danh dự đó phải là của Tử Vy. Vì vậy bữa nay để cho danh chánh ngôn thuận, trẫm phải trả cái chức danh kia lại cho Tử Vy. Có điều Tiểu Yến Tử từ ngày vào cung cũng đã làm được nhiều điều để trẫm yêu thích, nên trẫm phong cho tước danh là Hoàn Châu quận chúa chỉ hôn cho Ngũ A Ca. Tiểu Yến Tử hoàn toàn bất ngờ quỳ xuống: - Tạ ơn Hoàng A Ma… Mà quên, tạ ơn Hoàng thượng! Vua cười: - Tiểu Yến Tử! Trẫm đã nghe ngươi quen gọi bằng Hoàng A Ma rồi đừng phải thay đổi gì nữa. Bây giờ con không là con gái nhưng đã là con dâu ta thì danh xưng thay đổi đâu cần thiết. Tiểu Yến Tử cảm động, dập đầu: - Vâng, Tiểu Yến Tử xin tuân chỉ. Vĩnh Kỳ cũng quỳ xuống: - Tạ ân Hoàng A Ma! Vua cười rồi quay qua Tử Vy với Nhĩ Khang: - Riêng về Tử Vy, trẫm chính thức sắc phong con làm "Minh Châu cách cách" và chỉ hôn cho Nhĩ Khang. Tử Vy và Nhĩ Khang đồng quỳ xuống tạ ân. Vua lại cười quay sang Nhĩ Thái: - Riêng về Phước Nhĩ Thái, trẫm phong ngươi làm Bối Tử và chỉ hôn cho Trại Á cách cách. Nhĩ Thái quỳ xuống tạ ân. Sau khi công bố xong, vua cười nói: - Chuyện Hoàn Châu cát cár xem như kết thúc ở đây, mong rằng ai trở về vị trí nấy, để hưởng phúc. Con cái mà được hạnh phúc thì trẫm cũng hạnh phúc. Đúng không? Ha ha! Chúng thần cũng quỳ xuống tâu: - Cung chúc Hoàng thượng được đoàn viên một nhà. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Cung chúc Minh Châu cách cách trở về gia viên. Thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế! Chuyện hôn nhân đã định, nhưng vua vẫn còn muốn giữ Tiểu Yến Tử và Tử Vy ở lại cung thêm hai năm nữa chỉ có Nhĩ Thái và Trại Á là phải thành hôn ngay. Bảy người trẻ tuổi, họ lại chẳng quan tâm đến chuyện đó cho lắm. Miễn sao mọi người được sống gần nhau. Bảy người bảy ngựa được sự đồng ý của vua, thong dong trên đồng cỏ, thong dong như bảy cánh chim bằng. Hôm ấy, Trại Á vừa ngồi trên ngựa vừa nói: - Ngựa Bắc Kinh chẳng ngon hơn ngựa Tây Tạng, chạy chậm quá! Tiểu Yến Tử không chịu thua, cãi lại: - Ai bảo? Ngựa Bắc Kinh là loại đặc biệt, đương nhiên là phải khỏe hơn ngựa Tây Tạng các ngươi. - Vậy thì dám đua không? - Đua! Trại Á thúc mạnh vào bụng ngựa, con ngựa chồm đến trước. Tiểu Yến Tử vội vã đuổi theo. Vĩnh Kỳ phải hét: - Mới biết cưỡi ngựa, đừng chạy nhanh nguy hiểm! Nhưng Tiểu Yến Tử nào có nghe, đã cùng Trại Á chạy mút mù xa. Nhĩ Khang cười với Nhĩ Thái: - Nhĩ Thái, huynh chẳng biết phải nói thế nào để cám ơn đệ. Nhĩ Thái nhìn về phía hai cô gái đang rượt đuổi nhau đằng xa, nói: - Huynh không cần cảm ơn. Trại Á rất đáng yêu. Nói thật, đệ thấy cô ấy có rất nhiều điểm giống như Tiểu Yến Tử, đó là điều mà đệ an ủi vô cùng. Vĩnh Kỳ nghe vậy quay qua nhìn Nhĩ Thái: - Nhĩ Thái, như vậy thì đúng ra mình phải cám ơn cậu mới phải. Nhĩ Thái cười: - Có nghĩa là hai người đều mang ơn tôi. Được rồi, vây thì sau này có lợi lộc gì, phải chia cho tôi đấy nhe. - Khỏi lo. Sau này nếu ngươi có gặp hoạn nạn gì, thì bọn này hứa sẽ xả thân vì ngươi. - Nghiêm trọng thế à? Sinh tử có nhau chứ gì? Hình như điều mà Tiểu Yến Tử và Tử Vy đã thề giờ ảnh hưởng đến cánh đàn ông. Tiểu Yến Tử và Trại Á chạy được một lúc thấy chẳng có ai đuổi theo, nên quay lại: - Tại sao các người lại chậm lụt thế? Ở mãi tuốt phía sau. Tử Vy cười: - Tôi còn chưa cưỡi ngựa rành, nên không dám phóng nhanh như các người, rủi ngã ngựa thì sao? Vả lại hôm nay trời đẹp gió mát. Cưỡi ngựa chậm rãi, thưởng cảnh thế này chẳng thú vị hơn ư? Thấy cảnh đã say người rồi! Tiểu Yến Tử không hiểu cãi: - Đây nào có rượu đâu mà say? Trại Á lúc đó cũng đã phi ngựa tới, nghe nói rượu chẳng biết ất giáp gì hỏi: - Uống rượu ư? Đồ nhắm đâu, tôi cũng thấy đói lắm rồi đấy! Nhĩ Thái cười lớn, nhìn mọi người: - Đấy thấy không, trước đây bọn ta mới có một Tiểu Yến Tử, cũng đủ mệt rồi, bây giờ thêm một Trại Á nữa có mà khùng luôn! Mọi người nghe nói cùng cười. Kim Tỏa nói: - Vui quá! Vậy thì sao bọn mình không hát đi? Tử Vy đồng ý: - Vậy thì chúng ta cùng hát nào! Và mọi người cùng cất tiếng ca. Đó là bài hát quen thuộc ngày nào mà cả ba đã hát trong ngục vang lên, nhưng điệp khúc đã khác: "Hôm nay trời quá đẹp, ánh nắng chan hòa khắp nơi nơi. Bướm ong rộn rã lượn trên cành. Chim đùa cùng mây trắng. Vó ngựa dập dồn những cánh hoa rơi…"Bài hát cất cao vang trong gió. Bọn trẻ vừa hát vừa cười giữa đồng rộng mênh mông. Và như vậy đó, cuộc đời sau bao giông bão lại trở lại với bình yên. Sau mưa trời lại sáng. Với đám Vĩnh Kỳ, Tiểu Yến Tử cuộc sống như hồi sinh, còn với Tử Vy, Nhĩ Khang thì mọi chuyện chỉ mới bắt đầu. Hạnh phúc đều đang chờ đợi họ. HẾT.