Hoàn Châu Cách Cách
Chương 58
Sau buổi thi đấu, những ngày tiếp theo, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang và Nhĩ Thái chẳng hiểu bận rộn chuyện gì, lại biệt tông biệt tích, không thấy xuất hiện ở Thấu Phương Trai nữa.
Hôm ấy Lệnh Phi sang chơi, người có vẻ không vui lắm, đằng sau có Đông Tuyết đi theo, trên tay là những xấp áo lụa:
- Tiểu Yến Tử và Tử Vy. Những chiếc áo mới này là của Hoàng thượng ban cho các người. Hoàng thượng nói mấy ngày tới đây thế nào cũng có những yến tiệc sợ các người buồn nên đặc ân cho phép các người dự. Vì vậy ban áo mới để các người có thể tham dự đấy.
- Tiệc mừng? Tiệc mừng gì? Tất cả chỉ để chiêu đãi bọn Tây Tạng đó chứ gì? Nghĩ cũng lạ, bọn họ sao cứ ở đây hoài không về rồi đất nước ở nhà ai cai quản?
Lệnh Phi nói:
- Có lẽ vì quá vui nên quên thôi!
Tiểu Yến Tử không đồng ý:
- Vui thì cũng phải về nhà chứ?
Kim Tỏa bước tới nhận xấp quần áo mới, xem rồi khen:
- Những bộ này đẹp quá! Tiểu thư và cách cách mặc sẽ đẹp.
Lệnh Phi mải mê nhìn Tử Vy, nói:
- Không phải chỉ có những bộ áo này, sợ là sau này còn có những trọng thưởng khác, nhất là Tử Vy, từ đây về sau có lẽ ngươi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý bất tận, ngươi rồi cũng được làm nương nương!
Tử Vy giật mình quay lại:
- Nương nương đang nói về con đấy ư?
Lệnh Phi không trả lời vẫn đăm đăm ngắm Tử Vy, rồi nói:
- Nghe nói, Hoàng thượng đã đặc ân không xem ngươi là nô tài nữa. Vì vậy từ đây về sau cách xưng hô giữa ta và ngươi sẽ khác đi. Gọi là "tỉ muội" ư?
Tử Vy giật mình:
- Nô tỳ không dám ạ.
Lệnh Phi đắn đo tiếp:
- Ngươi đã vì Hoàng thượng, dùng mạng sống mình cản dao thì không những ngươi là "quý nhân" của Hoàng thượng mà còn là "ân nhân" của ta. Ta thấy Hoàng thượng cứ nhắc mãi đến ngươi, e là chẳng còn bao lâu nữa, ngươi sẽ dọn đi không còn ở lại Thấu Phương Trai này nữa đâu.
Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa đứng gần đấy, nghe vậy giật mình. Tiểu Yến Tử vội nói:
- Tôi và Tử Vy sống ở đây quen rồi, Tử Vy sẽ không dọn đi đâu cả, chúng tôi cũng không muốn chia tay nhau. Nương nương xin người hãy nói lại với Hoàng A Ma, đừng chia cắt bọn này vì Tiểu Yến Tử và Tử Vy đã uống máu ăn thề, quyết không rời nhau mà.
Lệnh Phi cười:
- Nói thế được ư? Con là con gái lớn rồi cũng phải lấy chồng, chẳng lẽ lúc con lấy chồng, Tử Vy cũng đi theo à?
- Con lấy chồng ư? Lấy ai chứ?
Tiểu Yến Tử giật mình hỏi, Lệnh Phi lắc đầu:
- Ta cũng không biết. Chỉ nghe loáng thoáng là Hoàng thượng sắp chỉ hôn cho con.
Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa, Tử Vy lo lắng nhìn nhau. Chỉ hôn? Chuyện này gay go thật. Ai đây? Nếu không may mà… Ba người còn chưa kịp hỏi gì, thì Lệnh Phi lại nhìn sang Tử Vy:
- Tử Vy, nếu cảm thấy thiếu thốn cái gì, cứ báo cho biết, ta sẽ cung ứng đủ. Ngay từ đầu khi nói để cho ngươi vào cung, ta đã xem ngươi như người nhà. Vì vậy đừng ngại gì cả hãy xem ta như "tỉ muội".
Lệnh Phi lại dùng tiếng "tỉ muội". Tử Vy nghe trong lời của Lệnh Phi có gì bất ổn, vội nói:
- Nương nương không nên nói vậy. Nô tì và Tiểu Yến Tử được nương che chở yêu quí thế này, đâu bao giờ dám nghĩ quấy nương nương. Kính trọng nương nương chưa hết.
- Nghĩ vậy thì tốt, để ta đi tìm thêm ít món nữ trang nữa cho ngươi, mấy ngày qua, Hoàng thượng vì bận tiếp khách Tây Tạng nên không thể đến đây được. Đợi bao giờ khách đi rồi, mới rảnh. À chắc còn lâu, vì nghe đâu cái cô nàng Trại Á gì đó sắp trở thành dâu nhà ta rồi, nên phải lo chuyện Trại Á trước.
Tiểu Yến Tử kinh ngạc:
- Làm dâu nhà ta? Vậy là lấy ai vậy?
- Các ngươi thật chưa biết à? Lần này Ba Lạc Bình đến Bắc Kinh là ý muốn kết thân với nước ta, nên mới dẫn con gái theo. Còn Hoàng thượng cũng muốn giải quyết vấn đề Tây Tạng cho xong, nên cũng rất quan tâm chuyện đó, mấy hôm rồi hai bên đàm đạo rất tâm đắc. Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ thì phải đưa cô cách cách Trại Á đi chơi. Bữa nay nghe Hoàng thượng nói muộn lắm là đến cuối tháng sẽ làm lễ cưới cho Trại Á với Ngũ A Ca!
Tiểu Yến Tử vừa nghe nói cơ hồ thấy trời đất sụp đổ cả. Ly trà đang cầm trên tay rơi ngay xuống đất, nước trà nóng văng tung tóe khắp người Tiểu Yến Tử. Tử Vy thấy vậy gọi ngay vào trong.
- Minh Nguyệt, Thể Hà đâu, mang thuốc trị bỏng ngay ra đây.
Lệnh Phi có vẻ ngạc nhiên trước phản ứng của Tiểu Yến Tử. Bà không hiểu được sao tin vui kia sao lại khiến Tiểu Yến Tử giật mình.
Khi Lệnh Phi đi rồi, Tiểu Yến Tử đá mạnh vào chân bàn thật mạnh nhưng vẫn làm ra vẻ bất cần.
- Chuyện như vậy có gì đâu bực mình? Kết hôn thì kết hôn đi! Đằng này không cần đâu. Hèn gì suốt mấy ngày nay cứ đi miết, chẳng thấy tâm dạng đâu cả. Thì ra là bận phục vụ cách cách, vậy từ đây về sau, đừng có đến đây nữa, cũng đừng hòng được ta nói tới.
Kim Tỏa và Tử Vy hiểu nỗi lòng của Tiểu Yến Tử, vừa xoa dầu cao vào vết thương bỏng trên tay Yến Tử, vừa an ủi:
- Chưa gì nổi nóng thế. Chuyện này chỉ mới nghe Lệnh Phi nói thôi. Còn sự thật ra sao cần phải điều tra lại. Cái cô cách cách Trại Á người hung dữ lại là dân Tây Tạng, làm sao Hoàng thượng lại chịu nhận cô ấy làm dâu con?
Tiểu Yến Tử bực dọc:
- Tại sao lại không nhận? Nếu Ngũ A Ca không đồng ý thì Hoàng thượng chưa chắc ép buộc được.
- Đây là chuyện hôn nhân đại sự chớ đâu phải đùa. Có thể đây là chỉ là sự tính toán của người lớn, chứ Ngũ A Ca chưa biết. Vì vậy hãy đợi khi nào huynh ấy đến đây, bọn mình hỏi lại rõ lẽ, giờ đừng có đoán mò mà bực tức không nên.
Tiểu Yến Tử đứng dậy, quơ đổ cả hũ thuốc cao trên bàn. Chưa hả giận, cô nàng lại rảo chân cả phòng nói:
- Chuyện gì mà phải hỏi ra lẽ? Ông ấy thế nào tôi chưa rõ sao? Hắn là đang mừng tít mắt. Chuyện đó quá rõ rồi. Trước kia, động một tí ở không, là chạy bay đến đây. Còn bây giờ lặn luôn chẳng thấy tăm hơi. Cái con người vô tâm như vậy, ưa dùng lời mật ngọt để lừa gạt người ta. Đến lúc có một cô cách cách thật sự xuất hiện, thì quên hết quên hết! Hừ! Hẳn là bây giờ đang nôn nóng, mong sớm làm phò mã Tây Tạng thôi. Tôi biết rõ mà!
Nói luôn một hơi dài, rồi Tiểu Yến Tử lại đỏ mắt, tiếp:
- Mặc kệ, không cần đâu. Đợi đến bao giờ có một ông vua "gừng" nào đến đây, tôi làm vợ ông ta để đáp trả là xong, hòa!
Tử Vy lắc đầu:
- Chuyện chưa có gì rõ ràng mà đã giận đùng đùng như vậy, sau này biết rõ không phải, lại hối hận cho xem!
Tiểu Yến Tử trợn mắt:
- Làm gì phải hối? Ngay giờ này tôi đã thấy chán rồi, tôi không cần đâu!
Kim Tỏa nói vào:
- Chắc không phải đâu. Tôi thấy Ngũ A Ca một lòng một dạ với tỉ tỉ, đừng có nghĩ oan cho người ta mà tội.
Rồi Kim Tỏa nhặt lọ thuốc cao lên đưa cho Tiểu Yến Tử:
- Đây này! Món thuốc cao này của Ngũ A Ca đưa riêng cho tỉ tỉ, nói khi nào tỉ tỉ bị đau ở đâu xoa nơi đó, người ta đã lo cho tỉ tỉ quá trời!
Kim Tỏa chưa dứt lời, Tiểu Yến Tử đã chụp lấy hũ thuốc cao, ném thẳng ra ngoài cửa sổ. Không ngờ lúc đó bên ngoài cửa có tiếng "Ui da!" thật lớn, Kim Tỏa nhìn ra nói:
- Chết rồi, ném trúng đầu "Tào tháo" rồi!
Tiểu Yến Tử đang giận nói:
- "Tào tháo" nhằm nhò gì. "Gia Cát Lượng" cũng cho bể đầu luôn!
Tử Vy thò đầu ra:
- Đúng rồi! Đúng là bọn họ đã đến. Nhắc sao linh vậy?
Quả thật, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang và Nhĩ Thái đang vội vã đi vào, họ đã bị Tiểu Yến Tử ném trúng. Trong khi Tiểu Yến Tử lại xông ra một cách dữ dội.
Quả đúng như điều Lệnh Phi nói. Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái, Nhĩ Khang mấy hôm trước quả là bận chiêu đãi cô cách cách xứ Tạng Trại Á, nên không đến được.
Cô cách cách này vừa năng động, rắc rối chẳng kém Tiểu Yến Tử. Ít khi nào chịu ngồi không. Lúc thì đòi đi bát phố, ngắm cảnh. Lúc thì đòi ăn món này món nọ của Trung Nguyên, lúc đòi đi mua sắm, xem hát… Cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn thử, ban ngày thả rong còn chưa đã, tối đến còn đòi xem chợ đêm, quần cho "Ba tay Ngự lâm" phải phờ người luôn, không có một phút giây rảnh rỗi. Vậy mà…
Chẳng dè vừa mới viện được cớ để trốn việc ít phút, tìm đến Thấu Phương Trai thì đã lãnh ngay lọ dầu, cả ba vừa định xông vào hỏi ra lẽ thì Tiểu Yến Tử không biết từ đâu xông ra, đẩy cả ba ra ngoài:
- Đi đi! Đi Đi! Các người đừng có đến Thấu Phương Trai này nữa. Các người hãy lo cho cách cách Tây Tạng kia chu đáo đi! Đến đây làm gì? Chẳng ai nghe, chẳng ai để bị lừa bịp nữa đâu!
Rồi quay qua hét lớn với Vĩnh Kỳ:
- Đi đi!
Vĩnh Kỳ ngạc nhiên:
- Làm gì vậy, thật khó khăn lắm mới đến thăm cô được vậy mà không được tiếp đón vui vẻ, còn bị ném đồ đạc xua đuổi. Cái gì? Ai đã khiến cô nổi quạu thế?
Tiểu Yến Tử trợn mắt, nói thẳng:
- Còn ai vô đây nữa, huynh chứ ai!
Rồi quay qua huynh đệ Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Yến Tử hét:
- Còn hai ông này nữa. Các người cũng là đồng lõa thôi!
Nhĩ Thái ngạc nhiên:
- Đồng lõa? Tôi có làm gì đâu mà đồng lõa!
Nhĩ Khang quay qua Tử Vy hỏi: - Chuyện gì xảy ra ở đây mà cô ấy giận như vậy?
Tử Vy ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ huynh cũng không biết? Nghe nói Hoàng thượng đã chỉ hôn một trong ba huynh với Trại Á cách cách. Còn ban nãy Lệnh Phi nương đến đây thì nói Hoàng thượng đã chọn Ngũ A Ca rồi!
Vĩnh Kỳ nghe nói giật mình, Nhĩ Thái, Nhĩ Khang cũng hoàn toàn bất ngờ. Vĩnh Kỳ lắc đầu nói:
- Không thể như vậy được. Chuyện đó… sao tôi không hay biết gì cả? Hoàng A Ma chỉ hôn tôi với Trại Á? Ai nói vậy? Chuyện đó thật hay chơi?
Tiểu Yến Tử vừa giậm chân vừa hét:
- Ngày tháng đã định rồi. Sắp cử hành hôn lễ tới nơi còn không nhận là sao? Huynh chỉ giỏi giả bộ… Đây này, đây này.
Tiểu Yến Tử bỏ đi đến bàn, lấy mấy chiếc áo mới mà Lệnh Phi nương nương vừa mang lại ban nãy ném ra:
- Nè, Lệnh Phi nương nương đã mang quần áo mới đến để chúng tôi đi dự lễ cưới, còn không phải là gì?
Kim Tỏa đứng gần đấy chen vào:
- Cách cách, Lệnh Phi nương nương ý không phải nói vậy.
- Sao lại không? Ngươi ban nãy không nghe bà ấy bảo là để mặc dự tiệc mừng à? Tiệc mừng nào nữa, chỉ có tiệc cưới thôi!
Rồi quay lại trợn mắt với Vĩnh Kỳ:
- Huynh sắp lấy vợ rồi, ngày đêm quấn quýt bên cách cách sướng quá chừng. Vậy còn mò đến đây làm gì? Trong chuyến đi tuần du. Suốt thời gian đó huynh hoàn toàn lừa tôi. Vì vậy bây giờ tôi không nghe huynh nói nữa đâu. Tôi cũng không muốn nhìn mặt huynh nữa, đồ lường gạt.
Vĩnh Kỳ ngơ ngác quay qua Nhĩ Khang, Nhĩ Thái:
- Không lẽ chuyện đó là thật à? Sao chẳng nghe thấy vậy?
Nhĩ Khang suy nghĩ:
- Cũng có thể lắm! Nếu không Lệnh Phi nương nương nói làm chi?
Bấy giờ Nhĩ Thái mới vỗ tay nói:
- Thôi thì bây giờ thì tôi rõ rồi. Tất cả là vậy ư? Hèn gì Hoàng thượng ra lệnh cho cả ba chúng ta cùng đi với cách cách chẳng qua là để Trại Á cách cách kén chọn một trong ba ta làm phò mã thôi!
Tử Vy nghe nói nhìn ba người, biết là không sai, vội nói:
- Ngũ A Ca! Vậy thì chuyện này không thể chậm trễ phải tìm Hoàng thượng phân trần ngay!
Truyện khác cùng thể loại
381 chương
11 chương
35 chương
486 chương
99 chương
60 chương