Nhà họ Đinh bận rộn hẳn lên. Tử Vy nằm thiêm thiếp trên giường, Hồ thái y không dám rút dao ra ngay. Sợ là chuyện đó khiến Tử Vy mất mạng. Nhưng thấy thái độ nóng nảy của vua, ông cũng căng thẳng. Chuyện vô cùng hệ trọng, nếu không cứu được Tử Vy thì cái chức thái y của ông cũng mất. Ông bảo bọn a đầu nhà họ Đinh chuẩn bị cho ông nước nóng, bông băng, ông chuẩn bị cả thuốc cầm máu, nấu nước sâm… Mọi việc đã sẵn sàng. Vua đứng áng trước cửa, nôn nóng: - Này thái y, ông hãy nói thật ta biết. Việc rút con dao kia ra có gì nguy hiểm không? - Bẩm Hoàng thượng. Vết thương của cô nương Tử Vy thật ra mà nói, cũng chưa đâm trúng tim, nhưng máu ra nhiều thế này thật khó mà đoán. Có thể là đã chạm phải động mạch lớn. Vì vậy chỉ sợ khi rút dao ra, cô ấy lại kiệt sức đi luôn. Nên khá nguy hiểm. Thần đã cho cô ấy ngậm sâm, nhưng mà… Vua hiểu nỗi khó khăn của thái y nói: - Thôi được rồi, trẫm sẽ vào đấy với ngươi, xem ngươi rút dao thế nào! Thế là hai người cùng bước đến cạnh giường Tử Vy. Tử Vy nằm trên giường. Mặt trắng bệch. Con dao vẫn nằm yên trên ngực, thái y dùng kéo cắt bớt những lớp vải nằm gần vết thương, đám a đầu nhà họ Đinh dùng khăn sạch ép chặt quanh vết thương. Thái y đẩy bọn a đầu sang một bên, ấn lên miệng vết thương chuẩn bị rút dao. Tiểu Yến Tử, vua, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ, ông Phước Luân đều đứng vây quanh giường, căng thẳng. Thái y nói: - Tôi cần một người giúp đỡ, giữ chặt đầu và vai cô ấy để khi rút dao ra, không bị động. Nhĩ Khang xung phong tới trước, quên cả chuyện vai mình cũng đang bị thương. - Để tôi làm chuyện đó! Vua cũng bước tới: - Để trẫm lo. Và cúi xuống nói với Tử Vy: - Trẫm sẽ giữ cho, đừng sợ, bởi vì trẫm là mệnh thiên tử, chắc chắn là sẽ giúp sức được cho ngươi và ngươi… ngươi phải sống vì trẫm. Biết không? Tử Vy yếu ớt gật đầu, lòng hiểu khi ngọn dao được rút ra, có thể mạng sống của mình không còn, nên đưa mắt nhìn hết mọi người một cách bịn rịn, như có nhiều điều muốn nói. Hồ thái y hơi bất an: - Bẩm Hoàng thượng, lúc thần rút dao ra, e rằng máu me sẽ tràn đầy nơi đây. Mà ở đây đông người quá e không tiện. - Chuyện cứu người là quan trọng, ngươi chẳng nên e dè gì cả. Và quay qua đám đông: - Thôi thì các ngươi hãy rút lui ra hết bên ngoài, kể cả Tiểu Yến Tử. Tiểu Yến Tử phản kháng: - Không, con không đi đâu cả. Con phải ở bên cạnh Tử Vy trong lúc này! Sống chết có nhau! Nhĩ Khang thì đứng mở trừng đôi mắt nhìn Tử Vy, như sợ cái giây phút vĩnh viễn chia tay sắp đến. Vĩnh Kỳ thấy vậy nói: - Hoàng A Ma, nếu không có gì trở ngại, hãy để bọn con đứng đây chứng kiến cảnh rút đao ra khỏi ngực Tử Vy. Dù gì, những ngày qua chúng con và Tử Vy cũng đã như người chung một nhà, nếu không thấy cô ấy bình an, chúng con khó mà rời khỏi đây được. Vả lại chúng con còn phải ở lại đây để động viên cô ấy nữa chứ? Vua đã quá rối rắm nên không biết làm sao hơn, chỉ yên lặng: Thái y đặt tay lên cán dao, nhìn Tử Vy nói: - Tử Vy, giờ này tôi bắt đầu rút dao đây. Chắc chắn là sẽ làm cô đau lắm. Nhưng không còn cách nào khác. Cô gắng mà chịu đựng nhé! Tử Vy gật đầu, đưa mắt nhìn sang vua, nói: - Khoan! Hãy chờ một chút! Vua thấy Tử Vy nói và nhìn mình với ánh mắt thiết tha cũng xúc động vô cùng, nhưng an ủi: - Tử Vy, chỉ phải đau một chút rồi ngươi sẽ qua khỏi mà. Đừng sợ, trẫm không muốn thấy con gặp chuyện không hay đâu, trẫm không cho phép, con biết chứ? Tử Vy yếu đuối nói: - Hoàng thượng, con có một điều muốn xin Hoàng thượng. - Ờ! Điều gì con cứ nói đi. Nói nhanh, vì không thể chần chờ được nữa đâu! - Hoàng thượng, xin hãy đồng ý với con là… từ đây về sau, nếu Tiểu Yến Tử có làm điều gì sai trái thì xin Hoàng thượng hãy tha tội chết cho tỉ tỉ ấy. Tiểu Yến Tử đứng gần đấy nghe vậy, òa lên khóc. Vua Càn Long không nghĩ ngợi gì cả, gật đầu ngay: - Được! Được! Ta tha tội chết cho nó, như vậy hẳn ngươi hài lòng chứ? Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn nhau. Họ biết Tử Vy muốn gì. Trong khi vua vì tâm thần rối rắm nên vẫn không hiểu rõ ý. Tử Vy cười mãn nguyện, quay qua Nhĩ Khang. - Nhĩ Khang huynh, tôi cũng có một điều muốn cầu xin huynh. - Nói đi. - Nếu tôi mà có mệnh hệ gì, thì xin huynh hãy thu xếp cho Kim Tỏa. Tôi xin gởi gấm chuyện chung thân của cô ấy cho huynh đấy. Nhĩ Khang thấy đau nhói trong lòng. Ở giờ phút này mà Tử Vy chỉ quan tâm đến Tiểu Yến Tử, đến Kim Tỏa. Còn bản thân và cả chính mình? Nhĩ Khang bặm môi cố giằng lấy cảm xúc, đáp: - Được! Sau khi dặn dò tất cả, Tử Vy quay sang Hồ thái y. - Xong rồi, bây giờ mời thái y! Mọi người như nín thở. Nhưng đôi mắt đổ dồn về phía cán dao đang cắm phập trong lồng ngực Tử Vy: Nhất là Tiểu Yến Tử và Nhĩ Khang, cố nén lòng để khỏi bật khóc. Bàn tay của thái y đã đặt lên cán dao, rút mạnh. Máu lập tức vọt cao ra. Tử Vy ưỡn mình, hét: "Ối!" Rồi lịm đi. Vua Càn Long ôm chặt đầu Tử Vy lo lắng: - Tử Vy! Tử Vy! - Có lẽ cô ấy chết rồi! Chết rồi! Có tiếng ai đó thì thào. Tiểu Yến Tử thì ngã bật ra sau không còn biết gì nữa. Khi Tử Vy tỉnh lại, thì đêm đã thật khuya. Chung quanh một màn đêm tối, chỉ có một ngọn đèn mờ leo lét. Rồi hình ảnh hiện rõ dần. Hồ thái y rồi Tiểu Yến Tử. Cạnh đó là vua Càn Long. Vậy là vua cũng không ngủ, thức canh chừng cho nàng. Tử Vy giật mình, kêu lên: - Hoàng thượng! Tiểu Yến Tử nghe tiếng gọi của Tử Vy đầu tiên, mừng rỡ. - Ồ! Tỉnh rồi! Tử Vy đã tỉnh rồi! Vua Càn Long vui hẳn quay qua Hồ thái y: - Hồ thái y đâu! - Thần có mặt đây! Thần sẽ bắt mạch ngay cho cô ấy! Và Hồ thái y vội bước tới vạch mí mắt Tử Vy lên xem, xong cầm tay bắt mạch, một lúc ông quay qua nhìn vua, thở phào, nói: - Bẩm Hoàng thượng, mạch của Tử Vy cô nương đã bình ổn, chắc không có gì phải lo nữa. Tất cả nhờ hồng phúc của Hoàng thượng và sự phù hộ của trời. Bây giờ chỉ cần tịnh dưỡng tốt, nghỉ ngơi và uống thuốc một thời gian, sức khỏe sẽ hồi phục. Sự lo lắng của nhà vua bấy giờ mới giảm bớt, vua cúi xuống nhìn Tử Vy hỏi: - Tử Vy, ngươi thấy thế nào? Ngươi đã thật sự tỉnh rồi chứ? Có biết ta là ai không? Tử Vy yếu ớt đáp: - Thật không phải, khi để Hoàng thượng phải lo lắng! Vua gật đầu: - Ừ, quả thật ngươi đã khiến ta phải lo lắng, lo lắng vô cùng. Bây giờ ngươi thấy thế nào? Hãy nói thật ta nghe đi! Tử Vy thành thật: - Con cảm thấy rất đau! Hồ thái y vội nói: - Để tôi đi sắc thuốc, cô uống vào sẽ bớt đau ngay! Vua giục: - Có thuốc sao không làm liền còn chờ gì? - Dạ. Và thái y vội vã đi ra ngoài. Tiểu Yến Tử đứng đó ngắm lấy Tử Vy, càng ngắm càng vui, một lúc như đã xác định được sự thật, kêu lên sung sướng: - Ồ! Muội đã sống rồi! Đã sống rồi! Vậy thì cung hỷ cung hỷ. Muội không chết… Muội có biết vì sao không? Hồn muội ban nãy đã đến gặp Diêm vương, nhưng Diêm vương nhìn thấy muội lại nổi giận quát tên Ngưu đầu: "Này cô gái này thọ đến một trăm tuổi lận, sao ngươi dám đưa về đây? Ngươi đã bắt lộn người rồi. Nhờ vậy muội mới được sống lại. Sau trận sống chết này chắc chắn muội sẽ thọ đến trăm tuổi đấy! Tử Vy thấy Tiểu Yến Tử pha trò, cười lây: - Thôi sống đến một trăm tuổi trở thành bà già lụ khụ mất! - Cái đó là bởi vì bên cạnh muội có ta là "thiên tuế, thiên tuế" mà bên cạnh bọn mình còn Hoàng thượng là "vạn tuế, vạn tuế" nữa. Vua cúi xuống nhìn Tử Vy với ánh mắt dịu hiền. Điều này làm Tử Vy áy náy nhổm dậy. - Bẩm Hoàng thượng, nô tỳ đã qua khỏi cơn nguy rồi, xin Hoàng thượng hãy đi nghỉ đi, nếu không con sẽ bị tổn thọ mất. Vua vội dằng Tử Vy nằm xuống. - Vết thương của con chưa lành, đừng cử động, máu sẽ tiếp tục chảy đấy. Rồi ông thương hại hỏi: - Thế nào? Ngươi có nhớ lại được toàn bộ sự việc đã xảy ra không? Tử Vy gật đầu, thắc mắc: - Tại sao lại có chuyện thích khách? Hoàng thượng là người anh minh, hiếm có trên đời. Sao họ lại muốn hành thích Hoàng thượng? Trong vụ này còn có ai bị thương nữa không? - Tất cả bọn ta đều an toàn, chỉ có một mình Nhĩ Khang là bị thương nhẹ. Tử Vy giật mình: - Nhĩ Khang bị ư? Vua trấn an: - Ngươi hãy lo cho bản thân đi, còn chuyện người khác có người lo. Tóm lại chỉ có ngươi là bị nặng nhất thôi! Sao thế nào rồi. Vết thương còn đau nhiều lắm không? - Dạ đỡ rồi, lúc rút mũi dao ra, con cứ tưởng là mình chẳng sống nổi chứ! - Con khờ thật! Có ta đứng đó mà. Ta đã ra lệnh không chết là không được chết, sao lại phải lo? Tử Vy vô cùng cảm động: - Bây giờ con đã vượt qua nguy hiểm rồi, Hoàng thượng hãy đi nghỉ đi. Vua nhìn Tử Vy một lúc nói: - Được rồi, trẫm đi nghỉ đây để con cũng được nghỉ ngơi. Nhưng trước khi đi, ta muốn nói với con mấy câu. Tử Vy gật đầu: - Sáng nay con đã xả thân vì trẫm, điều đó làm trẫm vô cùng xúc động, và cũng chính vì vậy mà trẫm cứ băn khoăn lo lắng. Chẳng hiểu một đứa con gái yếu đuối như ngươi sao lại có thể can đảm làm việc đó? Lý do gì? Động lực gì? Câu hỏi của vua làm mắt Vy ứa lệ: - Hoàng thượng xin người đừng thắc mắc. Con làm điều đó không phải vì "dũng khí" mà chỉ là "bản năng". - Bản năng ư? Ở đâu có một bản năng tuyệt vời như vậy. Trẫm rất quý cái bản năng hiếm có của con đó! Tử Vy định nói điều gì nữa, nhưng cơn đau lại đến, nên yên lặng. Vua thấy vậy nói: - Thôi bây giờ đã khuya rồi. Trẫm cũng cần sang bên kia tra hỏi lai lịch của những tên thích khách. Con hãy nghỉ ngơi. Có chuyện gì cần từ từ nói lại trẫm nghe. Thời gian còn dài mà. Tử Vy gật đầu, vua lại quay qua Tiểu Yến Tử: - Tiểu Yến Tử, con có bổn phận chăm sóc Tử Vy. Có cần gì cứ gọi người tìm. Còn thuốc của thái y sắc xong, con xem liệu mà cho nó uống. - Vâng, con biết! Vua nhìn sang Tử Vy lần nữa mới bỏ đi, Tiểu Yến Tử đi theo tiễn chân, nhưng vua khoát tay: - Hãy lo cho Tử Vy, không cần phải tiễn đưa gì cả! - Vâng! Sau khi vua đã đi rồi. Tiểu Yến Tử quay về giường của Tử Vy, nói một cách thán phục: - Tử Vy, ngươi thật hết sẩy, đã ăn một dao trong ngực mà còn xin được với Hoàng A Ma tha tội chết cho ta nữa. Thế này thì chắc cái đầu ta đã vững rồi chứ?