Hoài thai mãng xà " thai rắn"

Chương 31 : Tôi quá bẩn 

Lúc này tôi rất sợ hãi, thò tay xuống bàn lấy cái tay kia ra. Nhưng người kia rất mạnh, tôi lấy một bàn tay ra thì một bàn tay khác của anh ta lại thò vào, thừa dịp tôi vặn vẹo mà cởi quần tôi ra, bàn tay ấm áp che lên. Chung quanh còn có bạn học nên tôi không dám làm to chuyện, hơn nữa dưới bàn có người, dù tôi chưa gặp thì cũng đoán được đó là ai, trừ Liễu Long Đình, không ai dám to gan làm chuyện này ở nơi đông người như thế. Bởi vì tôi còn đang hát nên phải giả vờ như không xảy ra chuyện gì, trong lòng lại sôi trào, thâm mảng tại sao Liễu Long Đình có thể vô liêm sỉ đến thế? Khi anh ta cản tôi, tôi bắt đầu hát lung tung, thò tay muốn đẩy đầu Liễu Long Đình ra, nhưng không thành công, tôi càng trốn thì anh †a càng quấn lấy, hơn nữa còn giở trò xấu kích thích tôi lúc tôi đang lên nốt cao, khiến tôi sắp hỏng mất, nốt cao run rẩy, sợ anh ta sẽ phát ra tiếng động nên tôi vội vứt micro, kêu Vương Toàn bật nhạc gốc lên, tôi có việc muốn ra ngoài một chút. Sau khi tôi đứng dậy, Liễu Long Đình biến thành rắn trắng quấn trên đùi tôi. Bạn học cả lớp thấy tôi ôm váy chạy trối chết, đều tưởng tôi rụng dâu nên cười nói tôi mấy câu, không nghỉ ngờ gì mà bắt đầu chơi đùa. Nếu bình thường Liễu Long Đình làm chuyện này với tôi thì tôi sẽ không giận, đều là người trưởng thành rồi, có những việc xảy ra lần đầu tiên thì sẽ không có cách nào khống chế lần thứ hai, thậm chí là nhiều lần hơn. Nhưng vừa rồi trước mặt bao người, Liễu Long Đình còn không phân biệt trường hợp dây dưa với tôi, lỡ bị người khác phát hiện thì sao? Đều là bạn cùng lớp, sau này tôi còn mặt mũi nào ở trong lớp học nữa? Tôi chạy vào một con hẻm vắng người, kéo Liễu Long Đình ra khỏi đùi mình. Có trời mới biết vừa rồi tôi chật vật và xấu hổ cỡ nào. Lúc này tôi đang nổi nóng, không suy xét thân phận của Liễu Long Đình mà ném anh ta xuống đất, nói: “Liễu Long Đình, rốt cuộc anh có ý gì hả? Lỡ bị người khác thấy thì sau này tôi còn mặt mũi nào đi học? Vậy thì anh sẽ vui vẻ hả?” Thân thể trắng nõn của Liễu Long Đình uốn lượn vặn vẹo, biến thành hình người cũng không đứng dậy mà vẫn nằm dưới đất với tư thế bị tôi vứt xuống, dưới ánh đèn nhá nhem, trông có vẻ rất suy sút. “Cô giận hả?” Liễu Long Đình hỏi, vươn tay sờ lên chân tôi cách giày. Thấy vậy, tôi cảm giác như có ngọn lửa bốc cháy trong lòng mình. Hình như tôi chưa bao giờ đoán được suy nghĩ của anh ta, lúc đang bình thường, không chừng ngay sau đó sẽ cố tình gây sự, thậm chí là ngang ngược càn quấy. “Đúng, tôi giận. Chẳng lẽ anh cho rằng tôi không nên giận sao?” Tôi vừa nói vừa giơ chân muốn thoát khỏi tay Liễu Long Đình. Nhưng không ngờ khi tôi giơ chân lên, anh ta lại dùng sức kéo chân tôi, khiến tôi mất thăng bằng ngã lên người anh ta. Liễu Long Đình cũng không tránh né, dang hai tay chờ tôi ngã vào lòng. Ngực tôi bị va chạm đau đớn. Liễu Long Đình ôm tôi, cúi đầu nhìn mặt tôi, hôn lên trán tôi. “Còn giận sao?” Không hỏi thì thôi, càng hỏi tôi lại càng điên tiết, giãy dụa muốn đứng dậy. Nhưng Liễu Long Đình lại quấn lấy tôi, nâng lên lên trên rồi bắt đầu hôn tôi, như thể muốn nuốt chửng cả người tôi. Tôi mắng Liễu Long Đình, kêu anh †a đừng làm vậy, nhưng anh ta không chịu nghe tiếng mảng của tôi, tôi còn mới trải qua chuyện này không lâu nên không thể chịu nổi thế tấn công cũng Liễu Long Đình. Khi tôi bị anh ta làm đến mức mảng chửi biến thành thở đốc, Liễu Long Đình kề sát bên tai tôi thì thâm: “Thân thể tôi quá bẩn, cô không muốn hả?” Không biết tôi có nghe nhầm hay không, giọng nói của Liễu Long Đình như có van nài, có nhớ nhung, thậm chí còn có mỏi mệt và tuyệt vọng rất khó phát hiện. Đầu óc tôi trống rỗng, tràn đầy ham muốn mà Liễu Long Đình kích thích. Anh ta dừng lại, tôi bắt đầu chủ động. Đã là nửa đêm, có lạnh có nóng, khiến tôi đắm chìm không biết mình đang làm gì. Tôi không rõ mình đã về phòng như thế nào. Đến sáng tỉnh dậy, Liễu Long Đình đang ôm eo tôi. Tôi rất khát nước, muốn xuống dưới uống nước, vừa lấy tay của Liễu Long Đình ra khỏi eo mình thì anh ta lập tức mở mắt, thấy tôi tỉnh dậy mới dịu đi, hỏi tôi mới sáng ra đã làm gì? “Hôm nay chúng tôi phải về trường, ngày mai đi học” Tôi vừa mặc quần áo vừa uống nước, hỏi Liễu Long Đình uống không? Nhìn ly nước tôi đưa, Liễu Long Đình không nhận, cố ý hay vô tình quan sát tôi. Lời nói của anh ta khiến tôi nhớ tới chuyện tối qua, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất. May mà bên cạnh có ngăn tủ nên tôi không bị mất mặt trước Liễu Long Đình. Tôi hỏi anh ta trước kia đã từng có bao nhiêu người phụ nữ? Kỹ năng cao như vậy, còn hiểu phụ nữ như vậy, chắc chắn không phải chỉ có một hai người phụ nữ dạy dỗ mà ra. Hơn nữa nói đến đây, tôi nhớ tới trong ba nữ sinh viên chết ở hồ Tam Kính, có một người quen biết Liễu Long Đình, ngay cả chết rồi vẫn nhớ thương anh ta. Liễu Long Đình không trả lời tôi mà chỉ nói nếu đã là chuyện quá khứ thì đừng nhắc lại. Tôi liếc xéo anh ta, chắc chắn là nhiều đếm không xuể nên mới không muốn trả lời. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đào được hết người cũ của anh ta. Lúc về trường học, chúng tôi ngồi xe của Vương Toàn. Tuy nhiên chân Vương Toàn bị thương nên Diêu Lê Na lái xe. Sắc mặt Diêu Lê Na khỏe hơn hôm qua lúc từ trên núi về. Tôi quan tâm hỏi Diêu Lê Na sao buổi chiều họ ở trên núi lâu như thế? Diêu Lê Na vừa lái xe vừa đáp: “Cậu còn dám hỏi tớ hả? Bọn tớ gặp yêu quái trên núi bị hút tinh khí, cho nên sáng nay mới chuyển biến tốt” Chẳng qua nói xong, cô ta lại quay đầu nhìn tôi ngồi trên ghế sau, hỏi: “Bạch Tô, cậu nói xem mấy thứ kia hút tinh khí sao lại cứ phải xảy ra quan hệ nhỉ? Quỷ quái sau núi là thế, đám thư sinh bị ma quỷ ám ảnh cũng vậy." Tôi còn tưởng Diêu Lê Na biết mình bị tinh quái ngủ thì sẽ uể oải, không ngờ cô ta còn vui vẻ nói chuyện với tôi. Tôi đang định hỏi sao cô ta không khó chịu thì Vương Toàn ngồi trên ghế lái phụ xem di động, nói với Diêu Lê Na: “Diêu Lê Na, ba tôi gọi cậu tối nay tới chỗ ông ấy.” Diêu Lê Na khó chịu mắng ba Vương Toàn đúng là lão già chết tiệt, sau đó không nói gì nữa. Tôi tiếp tục hỏi cô ta thì cũng đáp lại tôi một cách thờ ơ, thái độ ngạo mạn hơn nhiều. Sau khi về trường học, tôi đi học mấy ngày, Liễu Long Đình thật sự mua một căn nhà ở khu chung cư cách trường không xa. Tôi không biết anh ta đã mua bằng cách nào, nhưng khi anh ta cầm một hộp quà đựng sổ đỏ mang tới phòng học tặng cho tôi, tôi quả thực trợn tròn mắt, vui vẻ sắp nhảy cẫng lên! Số đỏ của anh ta chỉ viết một mình tên tôi! Ở cái đất thủ đô này, khu vực chung quanh trường học chúng tôi không có mấy chục tỷ thì đừng hòng mua được! Chẳng qua ngẫm lại mình bỗng nhiên có một khoản tiền lớn như vậy là vì Liễu Long Đình cho mình, trong lòng tôi bỗng hụt hãng, không biết nên nói như thế nào. Tôi với anh †a không phải là danh chính ngôn thuận, anh ta lại mua nhà cho tôi, cảm giác mình như bồ nhí được anh ta bao nuôi. Nhưng kệ nó, nếu Liễu Long Đình đã có lòng tặng tôi thì dại gì mà không nhận! Có lẽ đối với tiên gia, mua nhà chỉ là chuyện nhỏ cũng nên. Khi Liễu Long Đình đang dọn đồ đạc từ trong trường qua nhà cho tôi thì Anh Cô gọi điện thoại. Trong phòng ngủ còn có bạn cùng phòng, không tiện nghe điện thoại của bà ấy, cho nên tôi nói với Liễu Long Đình một tiếng rồi chạy ra ngoài hành lang, hỏi Anh Cô gọi tới có chuyện gì? “Bạch Tô à, cháu đang ở thủ đô hả?” Anh Cô hỏi tôi. “Vâng, sao vậy ạ?” “Có chuyện muốn làm phiền cháu với Liễu Long Đình một chút. Cô tính ra mấy ngày trước có Thượng Phương Tiên độ kiếp rơi xuống khu vực gần núi Bà chỗ cháu, mấy ngày nay cháu đi xem thử. Nếu cháu muốn thì có thể thu Thượng Phương Tiên kia dưới danh nghĩa của mình. Đúng rồi, đừng để Liễu Long Đình biết chuyện này, cháu đừng nói với cậu ta đấy nhé!”