Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!
Chương 8 : Anh sắp về nước rồi
Trọng Hải Trình tắt tai nghe Bluetooth, khôi phục lại vẻ nghiêm túc lúc làm việc, "Thật sự xin lỗi, Mễ tiểu thư, đây là việc riêng của Hoắc tổng, cô trực tiếp đi hỏi sẽ hay hơn!"
Hay hơn? Làm sao cô dám? Mễ Gia ngượng ngùng cười một tiếng, tức giận cắn chặt răng, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa kính. Cứ xem như Hoắc Lăng Trầm đã kết hôn rồi đi, cô có tư cách gì để hỏi!
Ngày thứ hai, khi Trọng Hải Trình điều tra Niên Nhã Tuyền xong thì chỉ được có hai bản tư liệu, một bản là đơn xin nhập học, một bản khác là giới thiệu vắn tắt con người cô.
Trên bản giới thiệu vắn tắt chỉ có mấy câu đơn giản, tuổi tác, trường đang học và sở thích.
Hoắc Lăng Trầm vứt hai bản tư liệu đó bay vèo lên không trung, "Trọng Hải Trình, có phải là gần đây tôi đối xử với cậu hơi tốt rồi đúng không?"
Giọng nói vô cùng nặng nề, dọa tim của Trọng Hải Trình đập liên hổi. Cậu ta cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, thừa dịp xoay người nhặt hai bản tư liệu lên như để che dấu sự chột dạ trong mắt mình, "Hoắc tổng, tư liệu về cô bé kia tương đối thần bí, trước mắt chỉ có thể điều tra ra được bấy nhiêu đây thôi." Còn những thứ khác cậu ta tặng miễn phí cho thùng rác rồi..
"Cút ra ngoài!"
"Vâng, Hoắc tổng!" Trọng Hải Trình nhìn hai tờ giấy phấp phới rơi xuống đất, thở phào một hơi rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Khi cánh cửa phòng làm việc được đóng lại, ánh mắt Hoắc Lăng Trầm rơi xuống tấm ảnh trên đơn xin nhập học đang nằm cô đơn dưới mặt đất, không thể không nói tấm hình kia của Niên Nhã Tuyền mặc dù cô để mặt mộc, nhưng vẫn rất.. Khiến người ta phải yêu thích.
Đặc biệt là cặp mắt to kia, cứ như là biết nói chuyện vậy..
Hoắc Lăng Trầm vuốt vuốt thái dương đã mỏi nhừ, cầm lấy một phần văn kiện trực tiếp đập lên tờ đơn xin nhập học của Niên Nhã Tuyền, dấu gương mặt của cô dưới một lớp hồ sơ.
Cũng có thể là đang dùng xấp văn kiện đó vả vào mặt cô, trong lòng Hoắc Lăng Trầm lúc này mới thư thản một chút.
Có điều, Niên - Cái họ này, ở Việt Thành thật không có bao nhiêu, cô có quan hệ với nhà họ Niên sao?
"Đinh linh linh reng reng reng.." Điện thoại cá nhân reo lên, đánh gãy mạch suy nghĩ của anh.
Lá phong trên đường lớn của trường, đang vào thu, lá cây phong dần dần từ màu xanh lục chuyển sang màu đỏ. Niên Nhã Tuyền không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, ủ rũ cúi đầu giẫm lên một chiếc rồi lại một chiếc lá rơi, bên cạnh là Hàn Huệ Minh với Trịnh Hiểu Kha đang cãi nhau ầm ĩ.
Xoắn xuýt hai ngày, Niên Nhã Tuyền vẫn chưa lấy được dũng khí đến công ty của Hoắc Lăng Trầm để thẳng thắn nói chuyện ly hôn với anh ta. Bên Hoắc Lăng Trầm càng không có động tĩnh gì, tối hôm qua hỏi Trác quản gia, nghe nói Hoắc Lăng Trầm còn chưa xử lý chuyện này, thật khiến cô vô cùng bực bội!
Haizzz! Cả thảy mấy chuyện này đều bắt đầu kể từ N ngày trước, cô nhận được tin nhắn kia.
"Tiểu Tuyền, anh sắp về nước rồi."
Đúng vậy, anh ấy sắp về nước rồi, nghe nói anh ta đã hoàn thành việc học ở nước ngoài, chuẩn bị trở về thay thế chức vị của bố.
Thế nhưng, suy nghĩ kỹ lại một chút, có liên quan gì tới cô đâu chứ?
Năm đó nếu như không phải anh ta muốn cô hoàn toàn hết hi vọng, làm sao cô có thể chỉ vì hờn dỗi mà đống ý với bố gả cho Hoắc Lăng Trầm?
Haizz! Thật sự là, "Phiền quá à!"
Niên Nhã Tuyền bỗng nhiên hô lớn một tiếng, hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò nhìn lại.
"Niên Nhã Tuyền, tớ đã làm gì cậu đâu, còn nói tớ phiền.. A!" Âm thanh mềm mại vừa dứt, lại rít thêm một tiếng, sau đó là một cô gái ngã ngay trước mặt cô.
Thấy rõ người trên đất, Niên Nhã Tuyền nhìn lên trời chớp tròng trắng.
Hôm nay cô ra đường nhất định là quên không xem ngày hoàng đạo, lại đụng phải Bạch Liên Hoa Ngàn Năm, Lục Trà Biểu Vạn Năm.
Niên Nhã Tuyền khinh thường nhìn thoáng qua bạn học Mục Quắc Quắc không biết tại sao lại tự nhiên ngã trên mặt đất, tóc dài phất phới, mặc một chiếc váy dài trắng xóa, Aiya! Giả bộ thanh thuần thật đúng là không ai hơn được bạn học Mục Quắc Quắc của chúng ta.
"Cút! Chó ngoan không chắn đường!" Niên Nhã Tuyền không có hứng thú Tây lôi Đông kéo với cô ta, hai người bọn họ căn bản là chưa đụng vào nhau có được không? Cô ta tự dưng ngã sấp xuống như vậy, trong lòng cô biết rõ.
Mục Quắc Quắc lập tức đỏ mắt, mấy nam sinh đứng chung quanh xem náo nhiệt nhìn thấy cảnh này thì thương cảm cho Mục Quắc Quắc, đúng thực là bộ dáng hàng phục lòng người mà.
Mọi người lại nhìn ánh mắt của Niên Nhã Tuyền, lập tức vô cùng phẫn nộ, nhưng cô là Niên Nhã Tuyền, là người mà cả cái Học viện Quản lý Kinh tế này cũng không có mấy ai dám động vào, bọn họ chỉ có thể ngậm miệng.
"Bạn học Niên, cô cũng đụng vào tôi, không xin lỗi tôi thì thôi đi, còn bảo tôi cút, đúng là khinh người quá đáng mà!" Dáng vẻ của Mục Quắc Quắc khiến người gặp người thương, rất nhanh đã được một cậu con trai đi ngang qua bên cạnh đỡ dậy.
Cô ta cười cảm ơn cậu con trai ấy, nam sinh đó tức khắc lập tức đỏ mặt chạy đi.
"Thật sự là bệnh không nhẹ, phải đến bệnh viện thôi!" Niên Nhã Tuyền muốn đi vòng qua, nhưng Mục Quắc Quắc nhích cơ thể, lại chặn đường đi của cô.
Thân thể hơi nghiêng về phía trước, vẫn biểu lộ dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như cũ, thế nhưng rơi vào trong tai của Niên Nhã Tuyền, lại rất đắc ý, "Cậu luôn chán ghét tôi như vậy, không bằng cứ đánh cược với tôi một lần xem sao? Nếu như tôi thua, cả một đời này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa!" Mục Quắc Quắc cắn chặt môi dưới, nhẹ nhàng nói.
Ai mà không biết, còn tưởng rằng cô ta đang ăn nói khép nép xin lỗi Niên Nhã Tuyền ấy chứ!
"Lẽ nào cậu bị bệnh ngu hả! Dựa vào cái gì tôi phải đánh cược với cậu chứ, cậu thích có mặt ở đâu thì cứ có mặt ở đó, chẳng lẽ ngay cả nhà cậu cũng không về à?" Niên Nhã Tuyền cười nhạo.
"Đương nhiên là về, chỉ cần cậu đến, tôi sẽ trốn đi, thế nào?"
"Chẳng thế nào cả, bây giờ tôi không có tâm trạng nói nhăng nói cuội với cậu, còn cản đường nữa thì tự đi mà gánh lấy hậu quả!"
Mục Quắc Quắc cũng có thể nhìn ra tâm tình của Niên Nhã Tuyền đang không tốt, không dám nhiều lời, "Tôi vẫn luôn biết cậu chán ghét tôi, kỳ thật tôi còn ghét cậu hơn vậy nữa, cậu cũng biết đấy. Bằng không chúng ta đánh cược, chạy một trận nửa chặng Marathon như thế nào? Không phải chạy cự li dài là sở trường của cậu sao, tôi muốn cậu biết một điều rằng, ở trước mặt tôi cậu chẳng là cái gì cả!"
Cuối cùng cố ý khiêu khích, cô ta vẫn tương đối hiểu Niên Nhã Tuyền, dùng phép khích tướng với cô là đúng nhất!
Đua Marathon nửa chặng à? "Được thôi!" Niên Nhã Tuyền còn ước gì Mục Quắc Quắc cả đời cũng đừng xuất hiện trước mắt mình nữa, hạng mục tranh tài lại chính là sở trường của cô, còn có thể vừa chạy vừa phát tiết phiền muộn trong lòng mình. Không cần nghĩ liền đồng ý lập tức, còn lớn tiếng hét lên, khiến cho Hàn Huệ Minh muốn ngăn cũng ngăn không kịp.
Cô không biết lần tranh tài Marathon nửa chặng này sẽ có một tuyển thủ đã từng đạt được huy chương vàng đến tham gia, Niên Nhã Tuyền muốn chạy vượt qua tuyển thủ chuyên nghiệp, vẫn cần phải luyện thêm mấy năm nữa mới có cửa!
Niên Nhã Tuyền lại liếc mắt nhìn cô gái vẫn nước mắt lưng tròng như nãy, "Nếu như cậu thắng thì sao?"
Mục Quắc Quắc nhịn cười, tiến lên một bước, "Nếu như tôi thắng.."
Trong ký túc xá
Niên Nhã Tuyền giao kèo phí báo danh tham gia Marathon nửa chặng xong, đặt mông ngồi trên giường của mình nghiến răng nghiến lợi. Đầu cô tự dưng nóng lên làm gì, bước lên ngang hàng với Tam Lưu Giáo Hoa Mục Quắc Quắc chi cho khổ!
Mục Quắc Quắc bỗng nhiên chạy tới trước mặt cô như vậy, nhất định là đã có chuẩn trước, được thôi! Xem cô ta cơ hội gì để chỉnh cô!
Có điều, cũng không thể chỉ trách Mục Quắc Quắc được, vẫn là do cô đụng chuyện không tỉnh táo, đầu nóng lên, đồng ý với lần cá cược này.
Bây giờ thì hay rồi, đã báo tên cô vào cuộc thi Marathon, nếu như không giành được hạng nhất, cô phải theo đuổi một Nhị Thế Tổ khác trong trường: Lục Hạo Thiên, tiểu công tử của tập đoàn gia đình Lục thị ở Việt Thành.
Hừ! Ai không biết Lục Hạo Thiên kia bị gay, Mục Quắc Quắc không phải đang muốn cô gặp chuyện khó xử hay sao!
Bằng không thì đến phòng làm việc của Hiệu trưởng, lặng lẽ khóa trái cửa văn phòng của Lục Hiệu trưởng lại..
Truyện khác cùng thể loại
313 chương
22 chương
71 chương
48 chương
14 chương