Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 57 : Em chỉ cần phụ trách đếm tiền

Người đàn ông trầm mặc. "Anh không gọi, tôi gọi, tôi có số điện thoại của trợ lý Trọng." Nói rồi cô tìm được số điện thoại trong menu. "Không được tôi đích thân bảo, cậu ta sẽ không gọi điện thoại cho luật sư." Người đàn ông kiệm chữ như vàng rốt cục cũng mở miệng. ".. Vậy anh tranh thủ thời gian gọi cho cậu ta bảo cậu ta làm nhanh lên đi!" "Lo lái xe đi, bất kỳ quyết định gì mà tôi đưa ra, cũng sẽ không tùy tiện thay đổi." Đèn xanh sáng lên, Niên Nhã Tuyền đành phải lái xe trước, "Anh muốn ăn gì." Vẫn nên hỏi hắn trước, dù sao anh ta cũng là lão đại. "Em muốn ăn cái gì thì là cái đó." "..." Được thôi, cô không hỏi nữa. Niên Nhã Tuyền tìm một chỗ đậu xe ven đường, tắt máy xe. Hai người từ trên xe bước xuống, Hoắc Lăng Trầm nhìn nhà hàng trước mặt, sắc mặt có chút không dễ nhìn. Niên Nhã Tuyền cười hắc hắc, chỉ vào cái biển của nhà hàng Tây nói, "Tôi đã dùng hết sức để tìm một nhà hàng tốt hơn rồi, nhưng lúc trên nửa đường nhìn thấy hình ảnh món pizza, bỗng nhiên lại muốn ăn pizza sầu riêng." Kỳ thật nhà hàng Tây trải rộng khắp cả nước, mọi mặt cũng không tệ, bằng không sao có thể tiến vào xuất hiện ở các khu trung tâm thương mại lớn được? Nhưng đối với Hoắc Lăng Trầm mà nói, nó so với các quán ven đường cũng không có gì khác biệt. Đợi thật lâu sau đó, Hoắc Lăng Trầm rốt cục cũng sải những bước chân tôn quý, đi về phía cửa nhà hàng. Niên Nhã Tuyền vội vàng đuổi theo, cùng tiến nhà hàng. Hơn tám giờ, khách vẫn còn rất đông, dưới không ít ánh nhìn của bao người, hai người tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Phục vụ nhìn thấy Hoắc Lăng Trầm thì cả mắt cũng trợn lên, Niên Nhã Tuyền im lặng lấy menu chọn mấy món mình muốn ăn, "Lấy một phần pizza sầu riêng size lớn, sầu riêng ngàn tầng, cơm trộn hải sản, sủi cảo nước cá.. Tôi xong rồi, anh xem xem anh muốn ăn gì!" Đặt menu ở trước mặt Hoắc Lăng Trầm, nam nhân nhìn cũng không nhìn, đẩy menu ra, "Tôi ăn rồi." "Ơ!" Niên Nhã Tuyền hơi kinh ngạc, cho nên, anh chỉ là đi theo cô ăn thôi sao? Nghĩ đến khả năng này, đáy lòng không hiểu sao lại nhộn nhạo một trận. Đợi sau khi phục vụ rời đi, Niên Nhã Tuyền cảm thấy mình cần phải thỏa thuận với anh ta một chút, nhẹ nhàng gõ bàn một cái, cô nhìn người đàn ông đối diện, "Thật ra thì tôi cũng không phải là người tốt đẹp gì.." "Tôi biết mà." "..." Niên Nhã Tuyền há to miệng, bị ba chữ đó của hắn chặn cho nghẹn họng hai má cũng đỏ bừng lên. Hoắc Lăng Trầm lại thêm mấy chữ nữa, "Sau này sẽ tốt thôi." Hắn đang thay đổi cô. Thôi đi, không vội tranh chấp vấn đề này với anh ta vậy, cô nhoài người về phía trước, nghiêm túc nói với anh, "Sản nghiệp của hội sở lớn như vậy, anh giao cho tôi, tôi cam đoan, không đến nửa năm, ừm, có lẽ là ba tháng, nó sẽ bị tôi phá sập mái!" Người đàn ông cũng nhoài người ra phía trước, âm thanh trầm thấp giàu từ tính quanh quẩn bên tai cô, "Sẽ không đâu, em chỉ cần phụ trách đếm tiền, những vấn đề khác thì không cần em quan tâm." Đã đổi lại tên người đại diện pháp luật rồi, như vậy thì cổ đông lớn nhất sẽ là cô. "..." WOW WOW WOW, còn có chuyện gì dễ dàng hơn không! Tại sao phải dụ hoặc như thế, tim của cô cũng muốn cong lên luôn rồi. Cô đỏ mặt, kéo dài khoảng cách với anh, "Như vậy đi, nếu anh đồng ý với tôi không thay đổi tên người đại diện pháp luật nữa, tôi sẽ không ly hôn nữa được không?" Kỳ thật cô cũng không ngốc, nghiêm túc ngẫm lại, có một ông chồng ưu tú như Hoắc Lăng Trầm vậy, vẫn không tồi mà.. Anh nhìn cô một cái, rất tốt! Cô đã không còn ý nghĩ ly hôn nữa rồi, "Em không cần nói điều kiện với tôi, bởi vì tôi cũng không cho rằng em có năng lực đàm phán với tôi. Bây giờ tôi trịnh trọng tuyên bố với em, tên người đại điện pháp luật sẽ là tên của em, còn muốn ly hôn thì có nằm mơ cũng không được!" "..." Có cần phải bá đạo như vậy không. Món pizza sầu riêng được đưa lên trước, Niên Nhã Tuyền nhìn cái bánh pizza vàng cam, nuốt ngụm nước miếng. Cầm lấy con dao cắt pizza chuẩn bị bắt đầu phấn đấu! Ngay lúc cô giơ tay lên, con dao cắt pizza trong tay cô bị anh lấy đi. Hoắc Lăng Trầm không biết từ lúc nào, đã xoắn ống tay áo lên, giờ phút này cùng với đao động tác ưu nhã lại lưu loát cắt pizza cho cô. Một miếng pizza được đặt vào đĩa trước mặt cô, Niên Nhã Tuyền nhìn miếng pizza nóng hổi trước mắt. Cô có thể nói là cô rất cảm động không? Có lẽ cô như vậy là rất không có tiền đồ, nhưng là thật đấy, cô thật sự rất cảm động.. Qua nhiều năm như vậy rồi, ngoài mặt cô kiên cường mạnh mẽ, nhưng được một người đàn ông chăm sóc lo lắng như vậy, chưa từng xảy ra với cô. Dù cho thường xuyên ăn cơm cùng với Hàn Huệ Minh, bọn họ cũng cùng nhau nếm qua rất nhiều loại pizza, trên cơ bản đều là ai ăn phần nấy. Hoặc là người làm bạn trai của cô hai năm như Cố Mặc Thành, bọn họ hình như cũng chưa từng cùng nhau ăn cơm Tây. Đồng thời theo tổng thể mà nói, đoạn tình cảm kia cũng là do cô tương đối nỗ lực nhiều hơn. "Vì sao không ăn?" Giọng nói của anh vang lên, một miếng pizza lớn đã bị cô cắt ra thành nhiều miếng nhỏ. Thả con dao cắt pizza trong tay xuống, mắt nhìn qua cô gái ngồi đối diện, có hơi nghi hoặc. Lấy lại tinh thần, Niên Nhã Tuyền đã khôi phục lại như thường, cầm lấy cái nĩa, ghim lên miếng pizza ung dung từ tốn nhấm nháp. Ăn vài miếng mới phát hiện ra Hoắc Lăng Trầm cũng không hề động đến miếng nào, "Anh cũng ăn chút đi?" Thế nhưng bộ dao nĩa trước mặt Hoắc Lăng Trầm đã bị anh đẩy ra xa, một tay cô cầm cái nĩa, một tay chuẩn bị lấy cho anh một bộ dao nĩa khác. "Không cần!" Hoắc Lăng Trầm cự tuyệt. Anh chưa từng ăn loại thức ăn nào có mùi vị vừa lạ vừa nặng như thứ này. "Nhưng mà, tôi gọi phần cho hai người đấy." Mặc dù dạ dày của cô lớn, nhưng một phần pizza lớn như vậy, lại thêm những thức ăn khác nữa, cô cũng không thể ăn hết được! Ánh mắt của Hoắc Lăng Trầm rơi xuống miếng pizza đã cắn được hai ba miếng ghim trên cái nĩa trong tay cô, pizza trên cái nĩa của cô, rơi vào trong miệng anh. Niên Nhã Tuyền chấn kinh nói, "Ê! Đó là tôi.. Tôi ăn rồi." Anh lấy khăn tay ra xoa xoa khóe môi, nhai vài lần mới nuốt xuống hết rồi mới mở miệng, "Tôi biết." * * * Sau đó tất cả pizza mà Niên Nhã Tuyền ăn, toàn bộ là từ Hoắc Lăng Trầm từng miếng từng miếng đặt vào trong đĩa cô. Niên Nhã Tuyền thật sự đói bụng, thế mà lại ăn hết tất cả thức ăn trên bàn, ăn hết tất cả.. Nhìn một bàn toàn là đĩa không, Niên Nhã Tuyền ngượng ngùng hỏi hắn, "Có phải là tôi ăn nhiều lắm không." Rất nhiều người đều nói lượng cơm cô ăn có hơi nhiều.. Bởi vì chuyện này, cô còn bị mấy nữ sinh xem thường nữa chứ! Nói cô chưa trải qua chuyện đời, cái gì cũng ăn, còn nói cô giống như là quỷ chết đói đầu thai.. "Ừm." Anh không phủ nhận. Lúc trước anh cũng không ít lần ăn cơm với những phụ nữ khác, nói thật, một bữa ăn tối hôm nay của Niên Nhã Tuyền, có thể bằng bọn họ ăn được mấy ngày. Niên Nhã Tuyền có chút thất vọng, hắn cũng xem thường cô chứ gì! Hoắc Lăng Trầm lấy ra một tờ khăn giấy, lâu mấy vụn bánh mỳ trên miệng cô, "Ăn được là phúc!" Bốn chữ này không có bất kỳ ý trào phúng hay là nghĩ một đằng nói một nẻo gì, ngược lại cô còn có thể cảm nhận được hắn là đang.. emmm.. Khen cô. Mơ mơ hồ hồ, nội tâm của Niên Nhã Tuyền nhảy cẫng lên. Cô thấy mình nhất định là choáng váng rồi, Hoắc Lăng Trầm chỉ là nói một câu mà bố đã từng nói với cô thôi, cô đã không nhịn được mà cười ra tiếng rồi. Bố cô nếu thấy cô với cái dạng này, nhất định sẽ nhai nát cô nhỉ! Dù sao lúc trước bố nói cô như vậy, cô cũng không có nhảy cẫng lên như thế.. Ra khỏi nhà hàng đã là hơn mười giờ đêm, Hoắc Lăng Trầm đến cửa hàng bên cạnh mua hai chai nước suối, đưa cho cô một chai, "Súc miệng."