Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 17 : Chính là đối đầu với Hoắc Lăng Trầm tôi

Đáng tiếc.. Mục tiêu Niên Nhã Tuyền lựa chọn, nhanh nhẹn trốn đi, không có giọt rượu đỏ nào dính vào người cả. Hoắc Lăng Trầm chỉnh lại áo vest chưa dính chút rượu nào, lúc mở miệng lần nữa giọng nói đã lạnh tới cực điểm: "Muốn chết." "Lăng Trầm. Nhã Tuyền không cố ý." Lục Khải Hàng vội vàng đến khuyên can. Ai ngờ Niên Nhã Tuyền hừ lạnh một tiếng, khiêu khích nhìn Hoắc Lăng Trầm: "Không, ngài Lục, tôi cố ý." Tự mình làm cho nên không nên gọi Lục Khải Hàng là hiệu trưởng. Bốn mắt nhìn nhau, lửa giận trong mắt hai người sắp đối cháy đối phương: "Người đâu." Lời Hoắc Lăng Trầm nói ra chưa được mấy giây, rất nhanh đã có mấy bảo vệ chạy tới, cung kính mở miệng: "Cậu Hoắc." "Ném người phụ nữ này xuống biển hoc á mập ăn. Ai dám cứu cô ta, chính là đối đầu với Hoắc Lăng Trầm tôi." Một câu, chặt đứt đường lui của Niên Nhã Tuyền. Niên Nhã Tuyền trả lại áo khoác của Lục Khải Hàng trên người mình cho anh ta, ném giày cao gót sang một bên, quát lớn một tiếng với bảo vệ, tạo động tác đánh nhau: "Ai dám đụng vào tôi thử xem." Bên này ổn ào không nhỏ nữa, Hàn Huệ Minh uống rượu bên kia mới chú ý tới, mơ hồ nghe được tiếng Niên Nhã Tuyền, đứng lên khỏi ghế, bỏ lại hai cô gái vọt vào đám người. Trong đám người, Niên Nhã Tuyền đang đánh nhau cùng các nhân viên bảo vệ, người xem náo nhiệt vội vàng tránh xa. Lục Khải Hàng đang trao đổi với Hoắc Lăng Trầm, nhưng Hoắc Lăng Trầm không xoay chuyển chút nào. Chuyện anh đã quyết định, ngay cả anh em tốt nhất của anh cũng không thể thay đổi. Ba của Lục Khải Hàng là Lục Giang Thịnh, cho là có người gây rối, tăng số vệ sĩ chuyên nghiệp đến cứu vãn tình thế. Liên tục đánh gục bảy bảo vệ cùng ba vệ sĩ, rốt cuộc Niên Nhã Tuyền bị ba vệ sĩ đè trên đất, bộ dạng thảm hại đến cực điểm. Bên cạnh, Hàn Huệ Minh chuẩn bị lại gần tới bị hai vệ sĩ khống chế. "Buông ra. Tôi muốn đi cứu người. Đều cút hết cho ông. Bằng không ông giết các.. người." Một chữ cuối cùng, gần như biến mất dưới ánh mắt Hoắc Lăng Trầm. Hàn Huệ Minh trơ mắt nhìn vệ sĩ tha Niên Nhã Tuyền ra khoang thuyền, tất cả mọi người đi theo ra khoang thuyền, chuẩn bị xem kịch vui. Chỉ cần có chuyện vui xem sợ chi náo nhiệt. Dù sao cậu Hoắc muốn ném người xuống biển cho cá mập ăn, thật đúng là vở kịch vừa lớn vừa thú vị. Lục Khải Hàng cũng không sốt ruột đi theo sau, trước tiên anh ta thì thầm mấy câu với bảo vệ, sau đó mới theo ra ngoài. Đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Hàn Huệ Minh, cho anh ta một ánh mắt "yên tâm, đừng nóng nảy", Hàn Huệ Minh lập tức yên phận vài phần. Cho dù như vậy, Hàn Huệ Minh vẫn giãy giụa ra khỏi hai vệ sĩ khống chế mình, rất nhanh liền thoát khỏi, khi anh ta đuổi tới boong tàu, từng tiếng hô sợ hãi vang lên. "Trời ơi, thật sự muốn ném xuống." "Cậu Hoắc thật đáng sợ. Cô gái này thật đáng thương, vậy mà lại chọc cậu Hoắc." "Hừ, người đàn bà không biết phân biệt, dám trêu chọc cậu Hoắc. Hôm nay cậu Hoắc ném cô ta đi, Việt Thành cũng không có ai dám động tới cậu Hoắc." "Wow wow wow, trời ơi. Sắp ném rồi." Hàn Huệ Minh nhìn nửa cơ thể Niên Nhã Tuyền đã ở ngoài thuyền, anh ta rất nhanh tiến lên: "Buông cô ấy ra. Hoắc Lăng Trầm, anh buông cô ấy ra cho tôi. Ô." Hai vệ sĩ bắt lấy Hàn Huệ Minh giống như điên rồi, một người đàn ông trong đó hung hăng đánh vào bụng anh ta một cái, Hàn Huệ Minh không hề đề phòng bị đau hồi lâu không nói nên lời. " " Tùm. "Bọt sóng thật lớn văng khắp nơi, Niên Nhã Tuyền thật sự bị ném xuống biển. Hàn Huệ Minh nghe tiếng, đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt nhìn cô gái biến mất trên boong tàu. Niên Ca.. Niên Nhã Tuyền.. Anh ta giống như điên rồi, giãy giụa thoát khỏi sự khống chế của vệ sĩ, vọt tới lan can:" Niên Nhã Tuyền. Niên Nhã Tuyền. Đều con mẹ nó mau cứu người đi. " Biển rộng trong đêm đen, bên trên một mảnh yên tĩnh, nước biển sâu đến mức một người ngã xuống, chưa đến vài giây đã phẳng lặng như cũ. Hàn Huệ Minh cả người suy yếu túm lấy lan can, lúc này anh ta hận bản thân không biết bơi không thể nhảy xuống cứu người:" Niên Ca, xin lỗi.. Tôi.. " Tiếng nói của anh ta lại lần nữa im bặt, trên tàu truyền đến tiếng thét chói tai của phụ nữ. Bọn họ kích động chỉ vào một vật vừa nổi lên giữa biển rộng:" Nhìn kìa, đó có phải Niên Nhã Tuyền không? " " Đúng rồi đó. Mọi người nhìn xem. Cô ấy túm được thuyền. " " Hóa ra biết bơi. " Những người tâm địa lương thiện, biết Niên Nhã Tuyền biết bơi, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không tới một phút, Niên Nhã Tuyền cả người ướt sũng nắm chặt lan can, xuất hiện trước mắt mọi người. Còn không quên quay đầu lại phun xuống biển một ngụm nước, nước biển này không phải sâu bình thường, cô suýt chút nữa đã mất mạng, thật sự nghẹn sắp chết cô. Ánh mắt quét qua đám người một vòng, cô rất nhanh liền tìm được người đàn ông tôn quý, lúc này đang cầm ly rượu đỏ, tao nhã đứng cách đó không xa, mặt không chút thay đổi nhìn cô. Cô quay đầu lại, phun hết nước biển trong miệng, mu bàn tay lung tung lau môi đỏ. Một cú nhảy đẹp, cô chân trần dẫm trên boong tàu, giày cao gót sớm đã không biết ở đâu rồi. Cô vén lễ phục thật dài lên, mặt không chút thay đổi đẩy ra Hàn Huệ Minh đang muốn ôm mình, đi thẳng đến trước mặt Hoắc Lăng Trầm. Mọi người trên du thuyền ngừng thở, chờ mong nhìn Niên Nhã Tuyền rốt cuộc muốn làm gì. Hoắc Lăng Trầm giao ly rượu trong tay cho người phục vụ bên cạnh, anh đút tay vào túi quần, nhìn cô gái càng chạy càng gần. Hoắc Lăng Trầm nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia thú vị. Niên – Nhã - Tuyền - Tên này càng đọc càng thấy quen - " A – thượng đế ơi. Cô gái kia là người điên sao? " " Cô áy rất nhật là người điên, ai đó mau qua kéo cô ấy ra đi. " " Cô ấy chết chắc rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi, lại dám đối với nam thần của tôi như vậy. " * * * Hàn Huệ Minh nhìn một màn trước mặt, mắt cũng thẳng ra:" Ngạo tào, Niên Ca thật là.. càng áp chế càng dũng mãnh, vậy mà dám hôn luôn. " Đúng vậy, khi cách Hoắc Lăng Trầm một khoảng nhất định, Niên Nhã Tuyền hoãn lại một chút, rất nhanh liền bổ nhào lên người người đàn ông, giống như gấu không đuổi bám trên người anh, cũng chỉ chủ động hôn lên môi lạnh của anh. Lửa giận trong mắt người đàn ông bị cô thấy rõ ràng, cô chính là muốn chọc anh tức chết. Ai ngờ, ngay sau đó, tức giận và khiếp sợ của Hoắc Lăng Trầm qua đi, cánh tay dài chuyển động giam cơ thể Niên Nhã Tuyền trong lòng mình. Thời gian ôm hôn càng lâu, anh dùng sức một cái, ôm ngang cô gái lạnh đến mức môi phát run vào lòng, đi nhanh về phía phòng nghỉ trong khoang thuyền. * * * Cả thế giới đều im lặng. Tất cả mọi người trên boong tàu anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hồi lâu cũng không có ai lên tiếng, có người không dám, có người cảm thấy mình đang nằm mơ, còn có người tức giận đến mơ hồ. Ví dụ như Mễ Gia.. Trong phòng nghỉ. Hoắc Lăng Trầm một chân đá văng cửa một gian phòng, ôm cô gái vào phòng. Không bật đèn, anh đặt cô gái xuống đất, một chân khác, đá cửa phòng. Khống chế cô gái trong lòng ở sau cửa, liều chết triền miên. Bàn tay to không chút khách khí nơi nơi làm càn, hai tay Niên Nhã Tuyền bị áp chế ở sau người, không thể động đậy. " Hoắc Lăng Trầm.. Ô."Cô muốn nói anh buông ra, nhưng anh không cho cô cơ hội.