Hoắc loạn giang hồ
Chương 46
Ở bên ngoài ba, bốn ngày, sau khi tiễn Thẩm Châu đi thì Dung Lạc Vân cũng về Bất Phàm Cung.
Trước tiên đến Trầm Bích Điện một chuyến để thỉnh an sư phụ. Sau đó đứng ở Mạc Thương Đài một lúc, giả vờ như đang xem các đệ tử luyện tập.
Tinh thần mọi người vô cùng phấn chấn, nhưng y lại thấy thiếu thiếu.
Thật là chán, người khác hô hiệu không êm tai bằng Hoắc Lâm Phong.
Dung Lạc Vân đi xuyên qua đội ngũ bước xuống Mạc Thương Đài, men theo con đường chính quay về, đi ngang Túy Trầm Nhã Trúc, yên tĩnh vậy ta, Đại ca rốt cuộc cũng chịu bế quan rồi ư? Sao không đợi mình về, tốt xấu gì cũng phải gặp mặt lần cuối chứ.
Lại bước đến Tàng Kim Các, khóa kín cửa, trên cửa còn treo một cái bùa bình an, lại đi ra ngoài ăn cướp rồi. Y đi rồi lại đi, khi đi ngang Thiên Cơ Đường chợt dừng lại, cách bờ tường nhìn vào lầu trúc một lúc.
Rẽ vào con đường nhỏ, Dung Lạc Vân không dùng dằng nữa, nhưng khi đi ngang hồ sen thì lại thả chậm cước bộ. Thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt nước, Điêu Ngọc Lương mặc quần chẽn nằm ở giữa, trên mặt đắp một lá sen to, trong tay cầm mấy cái đài sen nho nhỏ.
“Lão Tứ?” Dung Lạc Vân gọi, “Hôm nay không đến quân doanh à?”
Điêu Ngọc Lương nghe thế liền bật dậy: “Nhị ca, huynh về rồi!” Cậu nhảy bổ xuống nước, sau khi bơi vào bờ thì ướt nhễ nhại chạy tới, “Huynh giúp đệ thu dọn đồ đạc được không? Đến chỗ đệ đi!”
Tên nhóc này ở vô cùng bí mật, lại còn nghịch ngợm, cứ cách một thời gian là lại xin người ta đến thu dọn. Ngoài miệng Dung Lạc Vân cười mắng nhưng chân thì lưu loát bước lên thuyền, theo Điêu Ngọc Lương lắc lư ra giữa hồ.
Điêu Ngọc Lương bất ngờ nói: “Nhị ca, trước giờ huynh đều không dám lên thuyền.”
Sau lần y bị Hoắc Lâm Phong bế lên thuyền thì đã không còn sợ nữa rồi. Không chỉ không sợ mà khi lắc lư theo nhịp sóng y còn tỏ ra đắc ý nữa kìa. Dung Lạc Vân tự hào nói: “Nhị ca ta có gì mà không làm được? Không chừng sau này còn có thể lội nước nữa đó.”
Điêu Ngọc Lương cười ha ha, lúc cậu khoe khoang về mình cũng không dám khoác lác đến mức đó.
Chèo ra ván gỗ, hai người tiến vào trong căn lầu nhỏ giữa hồ. Dung Lạc Vân đi đến bên giường, nhìn thấy trên đệm có một lệnh bài của quân đội, đó chính là thứ dùng để ra vào quân doanh.
“Hoắc đại ca cho đệ đó.” Điêu Ngọc Lương nói, sau đó xé một miếng vải trải lên giường, “Nhị ca, sáng mai trước giờ Mão đệ sẽ đến Linh Bích Thang, đệ phải huấn luyện một đội thủy binh tinh nhuệ.”
Hóa ra thu dọn đồ đạc là sắp phải ra ngoài, Dung Lạc Vân nghĩ, Linh Bích Thang vừa trong vắt vừa rộng lớn, hơn nữa lại còn bí mật, quả thật là một địa điểm tốt để huấn luyện. “Đệ đệ của ta thật lợi hại.” Y khen ngợi cậu chàng, “Nếu đệ thích thì cứ đi theo học hỏi Lâm Phong, nếu có ai ức hiếp đệ thì cứ việc nói với Nhị ca.”
Nói xong chưa nhận được câu trả lời, y giương mắt nhìn đối phương, thấy Điêu Ngọc Lương nhìn mình chăm chú như nhìn của lạ. Hồi sau, Điêu Ngọc Lương nói: “Nhị ca, huynh gọi Hoắc đại ca là ‘Lâm Phong’, hơi kỳ lạ á nha!”
Dung Lạc Vân chột dạ: “Vậy chẳng lẽ ta gọi huynh ấy là tướng quân?”
Điêu Ngọc Lương nghĩ một hồi, cũng đúng ha, hôm đó Hoắc Lâm Phong còn gọi là “Tiểu Dung”, khiến mình nghiền ngẫm cả một ngày nghĩ xem ai là Tiểu Dung. Lúc này, Tiểu Dung chột dạ đang mím chặt miệng, sợ sẽ lại nói sai gì nữa, vội vàng âm thầm thu dọn đồ đạc.
Gấp mấy bộ y phục và tất vải, trang bị túi nước và chủy thủ, còn bọc thêm một lọ cao thuốc. không có gì để nói thì dễ nghĩ nhiều, Dung Lạc Vân nhớ lại từng hình ảnh lần trước đến Linh Bích Thang, tên binh ngang ngược hại y rớt xuống nước, rồi vớt y lên, bây giờ nghĩ lại y cảm thấy yêu hận đan xen.
Chín phần là yêu… một phần là hận.
Cũng không phải là thật sự căm hận, chỉ là kiểu hận đánh yêu mắng yêu mà thôi.
Dung Lạc Vân đúng là si ngốc, thu dọn đồ đạc thôi mà cũng để bản thân mặt đỏ tai hồng, khóe miệng cứ cong lên mãi không thẳng lại được. Y còn nghĩ, Hoắc Lâm Phong ở trong xe ngựa ôm lấy mình, đó là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật.
Sau đó bởi vì muốn dỗ mình mà lại bơi hết chuyến này đến chuyến khác để bắt cá chép đỏ cho mình, đáng tiếc đều bị mình làm cho chết cả rồi.
Mình thật hung dữ, phát điên lên một cái là ai cũng muốn giết, sau này phải tập thay đổi thôi.
Chuyện cũ hiện lên mồn một, lúc này nhớ lại cảm thấy ngọt thơm vô ngần, khiến người ta một lòng hướng đến Linh Bích Thang. Dung Lạc Vân hỏi: “Lão Tứ, Hoắc Lâm Phong cũng đi chứ?”
Điêu Ngọc Lương “Dạ” một tiếng: “Tính thủy của đệ thì tốt nhưng luyện binh thì không ổn, huynh ấy muốn đích thân tới xem.”
Dung Lạc Vân hỏi tiếp: “Vậy khi nào mới về?”
Điêu Ngọc Lương đáp: “Chắc chừng năm ngày, cũng có thể là lâu hơn.”
Năm ngày, trọn sáu mươi canh giờ, Dung Lạc Vân đã từng đợi bốn canh giờ, khó chịu chết đi được. Con người y ấy mà, có lời hay ý đẹp thì ngại bày tỏ, cứ giữ gìn cái da mặt mong mỏng ấy, cứ ấp ủ đến khi nghẹn họng, thở phì phò mới thôi.
Cuối cùng, y bèn phải nói. “Lão Tứ, một mình đệ đi năm ngày có được không?” Y hỏi, “Có cần Nhị ca ——”
Điêu Ngọc Lương ngắt lời: “Chuyện nhỏ! Không cần phái người đi theo đệ đâu!”
Dung Lạc Vân suýt nữa là sặc, hung hăng buộc tay nải lại ném lên giường. Tên nhóc không hiểu chuyện thì thôi đi, đến cả người lớn tại sao cũng không nhắc gì hết vậy? Sợ mình đòi đi cùng à?
Y đứng dậy định đi: “Thu dọn xong rồi, đưa ta về Vô Danh Cư đi.”
Điêu Ngọc Lương vui vẻ lót tót đi phía sau, chèo thuyền tiễn khách, còn đến Vô Danh Cư cuỗm một nắm mứt quả.
Đợi Điêu Ngọc Lương đi rồi, trong phòng quay lại không khí tĩnh mịch, Dung Lạc Vân nghịch bàn cờ giết thời gian. Mãi mà vẫn chưa hết ván, y nằm trên sạp chuyên tâm nghiên cứu, định thiết kế ra một trận pháp tấn công tối thượng.
Nếu đã luyện thủy binh, giả thiết có thủy chiến, thuyền hoặc chiến hạm của hai bên chính là vật chống đỡ, vậy con người phải công kích một cách linh hoạt. Y dần dần tiến vào trạng thái tập trung cao độ, nhìn bàn cờ, vẽ trận đồ, hoàn toàn không hay biết lúc này là giờ nào khắc nào.
Bỗng nhiên, có tiếng vỗ cánh tới gần, một con chim bồ câu đáp xuống cửa sổ.
Dung Lạc Vân bấy giờ mới ngẩng đầu, vươn ngón trỏ ra đỡ lấy bồ câu, gỡ tờ giấy bên chân chim ra. “Vất vả cho mày rồi, đi ăn đi.” Y dỗ dành nó, sau đó mở giấy ra đọc, “Cổ thụ gặp mọt, cành mới chờ sinh.”
Rất tương đồng với những gì Thẩm Châu nói, Thành đế dạo này mang bệnh nhẹ.
Còn có một câu nữa, y đọc thầm trong lòng: Muốn mượn gió Bắc, kết thành đồng minh.
Dung Lạc Vân đốt tờ giấy bỏ vào chậu đồng, trong đầu nghiền ngẫm câu thứ hai. Muốn mượn gió Bắc, kết thành đồng minh, y phải lôi kéo Hoắc Lâm Phong làm đồng minh… rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
Y thấy hơi rối trí, quay lại xem trận pháp, trước tiên khoan hẵng nghĩ.
Sáng hôm sau, Điêu Ngọc Lương xuất phát từ rất sớm, lưng đeo tay nải chèo thuyền đến hồ sen. Sau khi lên bờ liền chạy đến Vô Danh Cư chào tạm biệt, cậu nghĩ Dung Lạc Vân vẫn chưa thức dậy, vì thế để thư lại trên cửa.
“Nhị ca, đệ đi đây.” Cậu dùng đá vụn viết lên cửa, “Không cần nhớ đệ đâu, đệ sẽ bắt cá chép cho huynh.”
Tiếng cửa kẽo kẹt mở ra, Điêu Ngọc Lương mất điểm tựa bị cửa tông vào đầu. Dung Lạc Vân đứng bên trong, xách tay nải mắng: “Mới sáng sớm đã phá cửa của ta, nhóc xấu xa.”
Điêu Ngọc Lương đứng dậy: “Nhị ca, sao huynh cũng xách tay nải vậy?”
Dung Lạc Vân lật mặt nhanh như lật sách: “Ta, ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không yên tâm nên ta quyết định sẽ đi cùng với đệ.” Y quay người khóa cửa, “Những tên binh lính kia đùa giỡn trêu chọc đệ thì làm sao? Ta sẽ trông chừng bọn chúng, còn có thể luyện công ở núi Linh Bích.”
Tâm từ bi thì mặt sẽ hiền lành, lòng chột dạ thì miệng sẽ nói nhiều, y vô cùng muốn bịa ra một trăm tám mươi lí do. Điêu Ngọc Lương vốn chẳng thèm nghe, chỉ mừng rỡ chạy loạn.
Một lớn một nhỏ đi đến quân doanh, trước cổng có mấy chiếc xe ngựa, cả đội binh sĩ đều đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát. Tướng quân dẫn đầu đang đếm số người, vóc dáng cao lớn, mặt nghiêng lạnh lùng khiến người ta e sợ.
“Hoắc đại ca!” Điêu Ngọc Lương hô gọi.
Hoắc Lâm Phong nghe tiếng xoay mặt lại, thấy Điêu Ngọc Lương nhảy chân sáo chạy tới, nhìn lướt qua cậu nhóc, hắn nhìn thấy Dung Lạc Vân của hắn đi ở phía sau. Vẻ lạnh lùng bẩm sinh của hắn đã đứng không vững nữa rồi và nụ cười đọng dưới đáy mắt đã vào thay thế.
Hắn sải bước dài tới đón tiếp: “Sao em lại tới đây?”
Sự chột dạ vừa mới đè nén lại trồi lên nữa rồi, Dung Lạc Vân nói: “Ta không yên tâm lão Tứ nên đi cùng đệ ấy.”
Hoắc Lâm Phong dở hơi hỏi: “Vậy em yên tâm về ta lắm à?”
Dung Lạc Vân tìm được chỗ để chen miệng: “Ở với huynh hai ngày, huynh cũng chẳng thèm nói sẽ ra ngoài, ta lo lắng cho huynh làm gì?”
Thật ra Hoắc Lâm Phong đã thu xếp cả rồi, sau khi xuất phát sẽ phái người báo cho Dung Lạc Vân. Hắn giải thích: “Bởi vì lần trước đến Linh Bích Thang hại em rớt xuống nước, ta sợ em lại nhớ đến những chuyện không vui.”
Dung Lạc Vân nào dám kể lại do mình đã nhớ đến mức lòng đầy phơi phới… nên mới không kiềm được nữa mà đi theo.
Trong lúc im lặng này, Hoắc Lâm Phong lo lắng nói: “Nếu em đi rồi nhìn thấy hồ nước, em có sợ không?” Đợi đối phương lắc đầu, hắn lại hỏi, “Nếu em nhớ lại tình cảnh rớt xuống nước lần trước, em sẽ không đánh ta chứ?”
Dung Lạc Vân tức tối nói: “Còn bày đặt liễu yếu đào tơ, ta cũng có phải quỷ dạ xoa đâu!”
Hai người cười nói bước lên xe ngựa, cả đội cùng xuất phát. Giống như lần trước, Hoắc Lâm Phong cưỡi xe, Dung Lạc Vân và Điêu Ngọc Lương ngồi bên trong thưởng ngoạn cảnh sắc trong rừng.
Điêu Ngọc Lương thấy nhàm chán nên lục tay nải của Dung Lạc Vân ra xem, mấy bộ y phục, giấy bút, ba ngòi dẫn lửa. “Còn có điểm tâm nữa này.” Cậu lấy một miếng ra ăn, đưa cho Dung Lạc Vân một miếng, “Đây là gì vậy, Tỏa Tức Quyết?”
Dung Lạc Vân cắn một miếng rồi nhổm dậy vịn vào vai Hoắc Lâm Phong sau đó vòng sang đút cho hắn. Hoắc Lâm Phong chẳng hề khách sáo, cắn một miếng tới đầu ngón tay người ta, nhồm nhoàm nói: “Nếu đã đem Tỏa Tức Quyết theo vậy đúng lúc ta có thể dạy em luyện luôn.”
Đút xong rồi vẫn chưa đi, Dung Lạc Vân ngồi dựa vào lưng hắn, mặt cũng dán lên đó. Điêu Ngọc Lương ngước mắt lên nhìn thấy, chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, nên lấy chủy thủ ra nghịch.
Khoảng một canh giờ sau đã vào sâu trong núi, nghe tiếng nước chảy róc rách giữa không gian xanh um, cuối cùng cũng tới Linh Bích Thang.
Xe ngựa dừng lại, tất cả các binh lính nối đuôi nhau mà đi, sau đó xếp thành hàng một cách trật tự vì đã được đào tạo rất tốt. Suốt dọc đường Hoắc Lâm Phong đều đắm chìm trong tình yêu, bây giờ khôi phục lại dáng vẻ cứng rắn, nghiêm trang bắt đầu luyện binh bên hồ.
Đã qua giờ trưa, hôm nay chủ yếu là làm quen với địa hình và thủy tính. Bàn giao xong, các binh lính xếp thành một hàng bên hồ, tất cả đều cởi trần truồng, sau đó lần lượt nhảy xuống nước. Dung Lạc Vân trừng mắt ngoác mồm, bị một đống thân hình lực lưỡng làm cho lóa cả mắt, y chậm rãi nhìn về phía Hoắc Lâm Phong, rồi chậm rãi hỏi: “Huynh cũng phải cởi hết à?”
Lúc hỏi câu này, y đã bất chợt nuốt nước bọt.
Hoắc Lâm Phong nhìn y, cởi đai lưng, cởi giày quan, gỡ nút buộc, mấy lớp xiêm y lần lượt rơi xuống. Thân hình hơn thước tám chỉ còn giữ lại một chiếc quần, những vết sẹo cũ chằng chịt trên da thịt, cơ bắp bao bọc khung xương rắn chắc, không có chỗ nào là không khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Dung Lạc Vân ngồi trên tảng đá, hai mắt tối sầm.
Y giật mình, bị người kia làm cho hôn mê luôn rồi sao?
Ấy, lại sáng lên rồi, hóa ra là huynh ấy vứt xiêm y lên mặt mình.
Y ngoan ngoãn ôm lấy chúng, tim đập loạn nhịp, mở miệng ra liền ấp úng: “Bơi xong huynh ăn trái cây rừng không… Ta hái cho huynh nhé.” Lại thấy Hoắc Lâm Phong đi tới, vươn tay ra xách y dậy.
Đai lưng, giày lĩnh, dây buộc, cũng giống như lúc cởi đồ cho mình, hắn cởi sạch y phục của Dung Lạc Vân. Bàn tay kia còn mò vào trong áo sờ bụng y, xác nhận vết thương không sao rồi dẫn y đi đến bên hồ.
Lúc này Dung Lạc Vân mới hoàn hồn: “Làm gì thế?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Xuống nước, dạy em Tỏa Tức Quyết.”
Mặt Dung Lạc Vân tái mét, giống như một con mèo rừng hoảng sợ xù lông. “Tại sao phải xuống nước học!” Y giãy dụa lùi ra sau, nhưng lại bị kìm rất chặt, “Không muốn, ta không muốn! Ta không xuống, ta không học nữa!”
Cách mặt hồ ngày càng gần, tay chân y mát lạnh, đã chạm vào nước rồi. Y la toáng lên: “Thả ta ra! Ta không xuống, ta không xuống đâu!” Nước hồ vẫn chưa chạm tới mắt cá chân, “Ta không chơi với huynh nữa! Ta sẽ giết huynh!”
Hoắc Lâm Phong ghìm eo Dung Lạc Vân đi xuống, con người có thể không có sở trường, nhưng không thể giữ nhược điểm trí mạng được. Sợ nước là tâm bệnh, là ác mộng. Hắn phải giúp Dung Lạc Vân phá vỡ nó, thoát khỏi nó.
Khi mặt nước lên tới ngực, Dung Lạc Vân từ bỏ việc giãy dụa, chỉ ôm khư khư lấy hắn. Nhưng tiếng la hét chửi bới trong miệng vẫn không dừng lại, gì mà tên binh thối tha man rợ, thậm chí còn muốn giết sạch mười tám đời tổ tông nhà hắn.
“Nín thở.” Hắn nói, sau đó ôm đối phương lặn xuống nước, rồi tức tốc trồi lên ngay. Chỉ mới như thế thôi mà Dung Lạc Vân đã nổi hết da gà, mắt đỏ bừng ôm lấy hắn thút thít: “Ta sợ lắm, bế ta lên bờ đi…”
Tiếng khóc còn sắc bén hơn gươm kiếm, suýt nữa khiến Hoắc Lâm Phong đầu hàng. Hắn xoa đầu Dung Lạc Vân, khẽ dỗ dành: “Không sao đâu, ở đây không có ai khác.”
“Chỉ có ta ôm em thôi.”
“Đừng sợ, chúng ta rất an toàn.”
Dung Lạc Vân bình tĩnh được một chút, ánh mắt sợ hãi nhìn xung quanh.
Hoắc Lâm Phong lại nói: “Nín thở, chúng ta lặn xuống nước.” Hắn nâng mặt Dung Lạc Vân lên, vuốt mặt, nhéo mũi. Đợi Dung Lạc Vân nín thở, hắn ôm đối phương nhưng không lặn xuống nước.
Họ từ từ bơi ra xa, nước hồ trong vắt phản chiếu ánh nắng mặt trời, đàn cá bơi lội quanh những cây rêu, giống như cơ thể bọn họ đang quấn quýt vào nhau. Dung Lạc Vân run rẩy, mở mắt ra nhưng lại sợ sệt mà vùi đầu vào hõm cổ Hoắc Lâm Phong.
Một lúc sau, cảm giác nghẹt thở ngày càng nặng, y phun ra một tràng bong bóng.
Ngay khi cơn ác mộng kia vừa ập tới, Hoắc Lâm Phong liền hôn y, truyền cho y một luồng hơi thở nóng ấm. Cơn ác mộng giương nanh múa vuốt bị đánh đuổi, y được sự dịu dàng của Hoắc Lâm Phong bao bọc, ý thức dần dần tỉnh táo.
Nơi này là Linh Bích Thang, mình rất an toàn.
Mình không còn là một đứa trẻ nữa, không cần phải sợ.
Không có ai giết mình, không có ai giết mình nữa rồi!
…
Rào rào, Hoắc Lâm Phong ôm Dung Lạc Vân trồi lên mặt nước, hít thở thật sâu. Lồng ngực dán vào lồng ngực, phập phồng nhấp nhô dán khít vào nhau, sau khi cả hai bình tâm lại, hắn liền hôn Dung Lạc Vân một cái thật kêu giống như là khen thưởng.
Dung Lạc Vân hơi hé môi, hồn phách cũng bay đi mất.
Bọn họ không biết đã bơi ra tới đâu, trong góc nối với một sơn động nhỏ, nước không sâu lắm, nuôi một đám sen hồng nhạt. Bơi vào trong động, Hoắc Lâm Phong dắt Dung Lạc Vân lên tảng đá, rồi hắn cũng trèo lên.
Hai người ngồi sát vào nhau, nhìn ánh nắng rọi lên những cành sen, nghe tiếng những gợn sóng nhấp nhô lăn tăn.
Hoắc Lâm Phong lên tiếng trước: “Còn sợ nữa không?”
Dung Lạc Vân khẽ nói: “Còn một chút.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Lần này còn một chút, lần sau còn xíu xiu, dần dần sẽ không còn sợ nữa.”
Dung Lạc Vân nói: “Huynh ôm ta thì mới được… một mình ta thì không được.”
Hoắc Lâm Phong đồng ý, hỏi: “Lát nữa chúng ta bơi trở về nhé?” Nghe thấy lại sắp phải xuống nước, Dung Lạc Vân liền xoay người quấn lấy hắn. Sau khi thần hồn nát thần tính xong, bình tâm lại rồi buông ra, nhưng vẫn vịn tay trên vai hắn.
Hai người ngồi gần sát nhau, những giọt nước be bé trên lông mi cũng nhìn thấy rõ.
Mí mắt phiếm đỏ khẽ nhấc lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Không biết tiếng nước tí tách rơi xuống từ đâu, một giọt, hai giọt, ba giọt, từng giọt gõ vào trái tim hai người. Dây cung trong trí não ngày càng căng chặt, Hoắc Lâm Phong lặng lẽ tới gần.
Lúc này Dung Lạc Vân gọi: “—— Lâm Phong.”
Phựt! Sợi dây đã đứt rồi.
Hoắc Lâm Phong ôm chầm lấy Dung Lạc Vân, môi lưỡi cùng nhau trấn áp, vô cùng thô bạo. Bổ nhào lên tảng đá, đè người ta bên dưới, mân mê từ khóe miệng đến lỗ tai, gặm mút vành tai tinh xảo kia.
Cổ, xương quai xanh, xé áo tàn phá bờ vai. Hôm đó Dung Lạc Vân chém hắn một kiếm, hôm nay hắn tới báo thù, hung dữ để lại rất nhiều dấu đỏ. Dung Lạc Vân ngửa cổ dâng hiến, vừa thở vừa rên giống như vô cùng tủi thân.
Bàn tay dời xuống, Hoắc Lâm Phong ôm Dung Lạc Vân trở mình lăn đi.
Ngay sau đó bọt nước bắn tung tóe, bọn họ quấn quýt hòa mình vào trong dòng nước.
Từ sâu trong sơn động có một con cá chép đỏ bơi ra, trông rất to khỏe, nó quẫy đuôi chui vào bụi hoa sen. Nó lướt qua những tán lá tươi mát, chỉ chăm chăm tìm nhụy hoa ngọt lành, những cành sen ngậm nụ đang đợi trổ hoa chạy trời không khỏi nắng, khoe ra trong hồ nước.
Một tiếng nức nở, mười phần khó nhịn, vạn phần ngứa ngáy.
Nụ hoa khép chặt, làm con cá chép phải nhẹ nhàng mân mê, xoa nắn, hé mở, từ từ thăm dò, xâm nhập từng bước.
Những gợn sóng chẳng thể nào bình tĩnh, con cá chép chui xộc vào, phá nụ xông tới.
Chỉ trong chốc lát đã chạm tới nhụy hoa.
Rõ ràng là bơi dưới nước, mà còn ngông cuồng hơn cả dã thú, chà đạp bông hoa nhỏ lần đầu tách nụ đến mức nó lắc lư sắp ngã. Cánh hoa hồng nhạt dần biến thành màu đỏ, chảy ra từng dòng chất lỏng, thương ta thương em nhưng chẳng ai thương hoa rơi nước chảy.
Cứ như thế, không biết qua bao lâu.
Tựa như chỉ có bắt đầu, không có ngừng nghỉ.
Mãi đến khi có tiếng thở dài, những gợn sóng xung quanh tản đi, Hoắc Lâm Phong khàn giọng gọi —— “Tiểu Dung ta yêu.”
Chỉ thấy nụ cười xán lạn hơn cả ánh dương, tình nồng thắm hơn cả phấn son.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
81 chương
52 chương
58 chương
24 chương