Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi
Chương 65
Đối phương đang bận trăm công ngàn việc vẫn gọi điện thoại tới quan tâm cô, phần tình cảm này không khỏi làm trong lòng Tần Nguyên nhũn ra.
Đáy lòng cô lan tràn cảm động mà càng nhiều là chua xót.
Hối hận kiếp trước vẫn luôn nắm chặt lòng phòng bị, chưa từng quý trọng những thứ này.
Tần Nguyên đứng ở trước ban công ký túc xá, nhàm chán thưởng thức giàn hoa.
“Không cần lo lắng cho em, người trên video cùng ảnh chụp không phải em.
Thanh âm cô lộ ra vẻ không chút để ý cũng không quá để ý.
Tần Cảnh Sâm bên kia lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Sau một lúc lâu, anh ôn nhu trấn an: “Việc này anh sẽ xử lý, em không cần để bị ảnh hưởng tâm tình, ở trường học nếu thấy không thú vị thì tìm A Phong nói cậu ấy dắt em đi chơi.
”
Ngày mai là ngày đi học, sợ cô ở trường học nhàm chán, anh hai lại kích động cô đi ra ngoài chơi, còn làm Tần Phong mang theo cô.
Anh trai như vậy thật sự là thế gian ít có.
Tần Nguyên nhấp môi, dung nhan tinh xảo nở rộ ra ý cười xán lạn.
Cô ra vẻ nghiêm túc: “Ngày mai thứ hai, anh ba cũng phải đi học mà.
”
Ở nước M xa xôi.
Người được xưng là hồ ly gian sảo ở thương giới, Tần Cảnh Sâm tuấn mỹ thành thục nghe xong lời Tần Nguyên nói không khỏi có chút dại ra.
Anh há miệng thở dốc, tiếng nói có chút phát khẩn: “Anh ba?”
Sau khi Tần Nguyên trở lại Tần gia chưa bao giờ gọi một tiếng ba cũng chưa bao giờ gọi anh cùng Tần
Phong một tiếng anh.
Một tiếng anh ba này vào trong tai Tần Cảnh Sâm vừa kích động vừa ghen ghét.
Nguyên Nguyên chưa bao giờ gọi anh là anh hai, liền tính là trong đối thoại cũng chưa bao giờ xưng anh là anh.
“A Nguyên, em vừa mới kêu Tần Phong là cái gì?”
Tần Cảnh Sâm hơn nửa ngày mới tìm lại thanh âm của mình.
Anh không biết, trong giọng nói anh nồng đậm chờ mong cùng sự khẩn trương bất an hy vọng xa vời.
Thính lực Tần Nguyên nhanh nhạy, cảm nhận được đủ loại cảm xúc phức tạp của anh.
Vô luận kiếp trước kiếp này, cô đều thiếu ba cha con Tần gia một cái xưng hô.
Ba, anh hai, anh ba.
Bọn họ là người thân nhất yêu thương cô nhất trên đời này.
Chẳng sợ cô hãm sâu vực sâu lầy lội, bọn họ cũng chưa từng từ bỏ cô.
Tần Nguyên ngửa đầu nhìn trời, bức lui xúc động trong mắt.
Cô nói nhẹ nhàng, lộ ra vài phần thân cận: “Em gọi là anh ba.
”
Anh ba?.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
70 chương
78 chương
34 chương
30 chương