Anh hồi tưởng lại cảm xúc vừa rồi của mình, khả năng là tam đệ cảm thấy quá mức khoa trương đi. Vẻ mặt phẫn nộ của Hoắc Dịch Dung thối lui, trong mắt nổi lên ý cười thực hiên đươc. Vừa mới biểu tình Hoắc Vân Giao nhìn thấu anh lại không có cách nào thật lâu lưu lại trong đầu anh. Anh chính là cố ý. Năm đó mẹ bị người bắt đi, ám bộ phái đi đến cứu viện rõ ràng có cơ hội cứu người nhưng bọn họ lại bỏ qua thời cơ tốt nhất. Nói trắng ra là tham sống sợ chết. Nhiều năm qua đi như vậy, Hoắc Dịch Dung vẫn luôn vô không có cách nào buông xuống việc này. Anh không cho phép ám bộ tái xuât hiện người tham sống sợ chết, lo trước lo sau như vậy. Hoắc gia bất luận kẻ nào tuyệt không thể lại bị vũ khí của bọn họ gây thương tích. Hoắc Dịch Dung rũ mắt, ý cười trên mặt dần dần biết mất, biểu tình cố chấp âm đức. Có chút sai lầm, một lần là đủ rồi. Nếu là lại sai liền phải suy xét nên hủy diệt hay không. Tần Nguyên ngủ dậy một giấc, phát hiện Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm, Tần Phong đều không ở nhà. Hỏi người hầu mới biết được, mẹ con Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm cơm sáng cũng chưa ăn đã đi ra ngoài. Còn Tần Phong bị một cuộc gọi kêu ra cửa. Tần Nguyên sờ sờ bụng: “Tôi đói bụng, có cái gì để ăn?” Người hầu lập tức nói: “Nhị thiếu gia trước khi đi phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn Trung Quốc cho ngài. ” “ừm. ” Tần Nguyên nhấc chân đi đến nhà ăn. Mới vừa đi vài bước cô quay đầu lại, đứng ở tại chỗ người hầu phân phó: “Lấy báo hôm nay tới. ” “Vâng. ” Tần Nguyên ngồi ở nhà ăn, một tay cầm thìa ăn cháo, một tay cầm báo chí. .