Triển Chiêu nằm lăn trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, chán muốn chết a. Hoa mai vậy chứ đã rụng hết rồi, mầm đã nhú lên gần hết. Thế mà hắn đến nay vẫn là bị Bao đại nhân cưỡng ép ra lệnh phải nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, mình vẫn là đang nghỉ ngơi. Càng đáng trách hơn chính là cái tên tiểu bạch thử lúc nào cũng cho bản thân là đúng kia nở một nụ cười với vẻ mặt xấu xa cầm Cự Khuyết đi, nói cái gì đây là mệnh lệnh của Bao đại nhân muốn hắn nằm trên giường tĩnh dưỡng. Có Bạch Ngọc Đường bên người thì làm sao mà tĩnh dưỡng cho nổi? Triển Chiêu thật sự hoài nghi cái tên Bạch Ngọc Đường kia có đúng hay không cố ý, chứ làm gì mà cứ luôn luôn mang đến một đống các món cá bắt hắn ăn, (tại ngươi là mèo mà) thuốc thì cứ hết chén này tới chén khác hoài không dứt, cũng không biết rốt cuộc có đúng là do Công Tôn tiên sinh kê đơn cho không, đều là đắng đến mức khó lòng nào uống hết. Cứ tiếp tục thế này, hắn không bị Bạch Ngọc Đường nhồi cho ăn no đến chết thì cũng chết vì thuốc quá đắng! Không khí bên ngoài nhìn cỡ nào cũng là trong trẻo tươi mát, ánh dương quang bên ngoài cũng rất sáng ấm áp. Hắn đã lâu chưa được múa kiếm rồi. Cửa mở. Không cần nhìn, Triển Chiêu cũng có thể đoán được người đi vào là ai, còn có thể là ai chứ, đương nhiên là cái con chuột một thân bạch sắc đến chướng mắt Bạch Ngọc Đường. “Mèo Con, ta đã trở về.” Triển Chiêu nhíu nhíu mày. “Sao? Thế nào rồi? Không vui a?” Ngẩng đầu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, người này thật ra dung quang toả sáng, tinh thần rất hảo, nhìn thấy bên trái hắn là Họa Ảnh, bên phải người là Cự Khuyết, trong lòng một trận buồn bực, “Bạch Ngọc Đường, ngươi thế nào còn lại ở chỗ này a?” “Ai, cái gì kêu là lại ở chỗ này a?” Cái tên kia cười hì hì tiến lại gần. Hơi thở phả ra bên tai, khiến Triển Chiêu không kìm lòng nhớ tới ngày đó, lần đó lúc hắn còn đang bị thương nằm trên giường, hai người họ hôn nhau triền miên, mặt không khỏi đỏ lên. “A, Mèo Con, mặt của ngươi đỏ rồi ~~~” Bạch Ngọc Đường mỉm cười trêu chọc khiến hàm răng Triển Chiêu nghiến kèn kẹt. Quay người lại hơi nghiêng đầu, tàn bạo nhìn cái khuôn mặt tươi cười của tên kia trừng hắn, ai ngờ cái tên đó cư nhiên ghé mặt lại gần mình, cảm nhận được khuôn mặt hắn ghé sát hai gò má mình, mặt Triển Chiêu lần thứ hai đỏ lên. “Mèo Con, ngươi nếu như muốn hôn ta thì cứ việc nói thẳng.” “Ngươi!” Nhìn cái khuôn mặt tuấn tú cười đến mức ghê tởm, Triển Chiêu xoay khửu tay hướng tới ngực Bạch Ngọc Đường đánh một cái Bạch Ngọc Đường thập phần phối hợp khom người lại, “A ~~~ đau quá nha.” Hừ một tiếng, người này, vẫn là không nên để ý tới hắn. Quay mặt qua chỗ khác. Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu có chút giận tái mặt, Mèo Con này, sau lần đó, vô luận hắn dụ dỗ thế nào cũng không cho mình hôn, hơn nữa hết ngày này qua ngày khác, cũng là bản thân hắn không tìm được thêm cơ hội nào tiếp cận Mèo Con. Thế nhưng, nhìn gương mặt đang dần phấn nhuận, lại thêm đôi môi ươn ướt đỏ đỏ hồng hồng, Bạch Ngọc Đường trong lòng ngứa ngứa, tiến rên rỉ của Mèo Con lần đó lúc hôn nhau khiến cho kẻ khác mất hồn hãy còn văng vẳng bên tai, mặc kệ, hắn hôm nay nhất định phải hôn thêm lần nữa. Nhẹ nhàng thở dài. Con mèo thành thật kia quả nhiên rút lui, quay mặt lại đôi mắt sáng sủa nhìn thẳng vào hắn, nhớ tới thần tình mê ly từ đôi mắt đó toát ra lần trước, ngực một trận rung động. “Mèo Con, ngươi không phải là rất muốn đuổi ta đi?” Bạch Ngọc Đường ngồi ở bên giường, cố ý quay lưng về phía Triển Chiêu, không cho hắn thấy biểu tình của mình. “Triển mỗ nào có ý muốn đánh đuổi Bạch thiếu hiệp.” Không giận nhỉ? “Vậy ngươi là mong muốn ta ở tại chỗ này sao?” “Bạch thiếu hiệp từ trước đến nay đều có sự vụ riêng, Triển mỗ không dám cường lưu.” Đúng là không giận. “Đúng vậy, mỗi ngày còn phải tuần nhai, ngươi nói xem đường ở Khai Phong sao lại dài thế này a? Mèo Con, ngươi lúc trước mỗi lần tuần nhai thế này cũng không thấy phiền sao?” Tuần nhai? Người này mỗi sáng sớm bỏ chạy đi ra ngoài là để tuần nhai? Triển Chiêu tròn to mắt nhìn sau lưng Bạch Ngọc Đường. Chính là lưng Bạch Ngọc Đường rất thẳng, thật không nhìn ra có cái gì dị dạng. “Ngươi tuần nhai?” “Đúng vậy? Thế nào, Miêu đại nhân có ý kiến gì sao?” “Triển mỗ không dám.” Triển mỗ, Bạch thiếu hiệp, cái kiểu xưng hô nghe thấy thế nào cũng không tự nhiên a. “Tuần nhai xong lại còn phải xử lý công vụ, Mèo Con, không phải ta nói ngươi, ngươi là ở Khai Phong phủ cũng không ít năm, sao lại còn có nhiều chuyện như vậy a? Ta thấy đầu muốn hôn mê mất rồi.” Cái gì? Còn xử lý công vụ? Đôi mắt Triển Chiêu mở to hơn nữa, “Bạch Ngọc Đường, ngươi, ngươi nói cái gì?” “Xử lý xong công vụ cư nhiên còn phải báo cáo cho Bao đại nhân, ngươi nói Bao đại nhân thế nào lại là người dài dòng như vậy a? Mỗi chi tiết của kiện án tử đều phải hỏi, không trách sao mặt ông ấy lại đen như vậy —” tiếp tục vì mục đích xấu xa của bản thân mà cố nói xong Mặt đen với hỏi chi tiết có gì liên quan tới nhau? “Bạch Ngọc Đường! Ngươi rốt cuộc là đang nói bậy bạ gì đó a?” “Nói chuyện ta phải làm mỗi ngày a? Không phải là ngươi cho rằng Bạch gia gia ta ở Khai Phong phủ này ăn ngủ không phải trả tiền đấy chứ?” “Thế nhưng —-“ Mèo Con rất ít khi có lúc nói không ra lời, nhất là mỗi lần trước mặt Bạch Ngọc Đường. “Nhưng mà cái gì a?” Một thẻ bài kim quang sáng chói đưa qua. Phía trên khắc đầu hổ vàng —— Tứ phẩm Đới đao hộ vệ. Bạch Ngọc Đường mãn nguyện nhìn thần tình khiếp sợ trên gương mặt Triển Chiêu. Đôi mắt mèo tròn to kia tựa hồ còn có chút không tin vào thứ đang nhìn thấy. Bạch Ngọc Đường mừng thầm, cơ hội tới rồi. Triển Chiêu trước giờ vẫn một mực nghi hoặc: ngày đó vì sao lại là Bạch Ngọc Đường đến tuyên thánh chỉ? Thì ra là thế. Nhưng lại có chút xúc động chua xót. Con hùng ưng kiêu ngạo đó đơn giản chỉ vì mình mà tự đem chặt đi đôi cánh. Từ nay, nó đã không còn có thể tung cánh bay tự do tự tại trên bầy trời xanh được nữa. Bỗng thấy trên lưng có chút căng thẳng, thì ra đã bị ôm chặt lấy rồi. Bạch Ngọc Đường chính là rất sung sướng, quả nhiên để chuyện này giấu đến hôm nay mới nói cho Mèo Con biết quả nhiên là cực kỳ sáng suốt. Xem, xem, xem đi, đây không phải là rất thuận lợi sao, biết đâu còn có thể ôm con mèo thối giảo hoạt này suốt đêm thì sao a. Triển Chiêu ngẩng đầu lên, mặt hai người trong lúc này gần như vậy, vì thế mà dễ dàng nghe được tiếng tim đập đâu đây. Bạch Ngọc Đường thấy miệng có chút khô,  liếm liếm môi. “Mèo Con ~~~~” Hắn hít một hơi thật sâu, mặc kệ đi, dù cho có phải ăn mấy cái tát vào mặt từ con mèo da mỏng này, hắn cũng quyết không buông ra. Cái gọi là tương tư từ lâu đã thấm trên đôi môi đó. Điều không ngờ chính là, Triển Chiêu cũng không có giãy dụa quá mức, hắn chỉ là hơi đẩy ngực Bạch Ngọc Đường như có lệ, mà cái kiểu khước từ này đối với Bạch Ngọc Đường xem ra còn có vẻ dụ dỗ kịch liệt. “Mèo Con —- ta muốn ngươi đến chết đi được.” Một câu nói khiến người ta mặt đỏ tim đập cùng lửa nhiệt như muốn nhấn chìm người, Bạch Ngọc Đường rất nhanh mạnh mẽ đem Triển Chiêu bao trùm lấy trong ái tình. Mãi đến khi Bạch Ngọc Đường ly khai bờ môi, Triển Chiêu mới phát hiện hai người không biết từ lúc nào đã ngã xuống giường, mà Bạch Ngọc Đường chính là đang ở cái tư thế ở phía trên người hắn, bàn tay không khống chế mà luồn vào trong bạch sắc lý y, xoa nhẹ vết sẹo trên làn da trắng hồng, dịu dàng vỗ về, khiến Triển Chiêu không tự chủ được khẽ run lên, thanh âm rên rỉ nho nhỏ bật ra khỏi môi. “Mèo Con, ngươi suy cho cùng quả nhiên đã yêu ta.” Nhãn thần Mèo Con càng lúc càng sáng bừng, thật là một cơ hội tốt để mê hoặc hắn. Thế nhưng, Bạch Ngọc Đường ngay lập tức cảm thấy hối hận. Nhìn Mèo Con tựa hồ cả người đều thả lỏng, đúng lúc nghe câu thì thầm của hắn thì toàn thân cứng đơ, vùng dậy, ngực Bạch Ngọc Đường bỗng chốc một trận đau nhức, là bị con mèo kia đá xuống giường. Triển Chiêu quần áo bất chỉnh ngồi trên giường bắn đứng lên, trừng mắt —– không, không a, Bạch Ngọc Đường đáng thương nhìn Mèo Con “Bạch Ngọc Đường, ngươi, ngươi ít ra vẻ đi!” Xuân phong thổi qua Một cánh hoa nhẹ rơi xuống đất. Con đường ăn mèo của Thử ca hãy còn gian nan lắm a… Mà anh đúng rõ ngốc, muốn nói cái gì thì cứ ăn cái đã xong rồi nói sau, vậy đỡ phải chờ 3 tháng.