Hoa thiên cốt (Tập 2)

Chương 5 : phần 1

Chương 2: Trúc Lâm Tận Nhiễm Thấy Hoa Thiên Cốt ngất xỉu chẳng hề động đậy trên nền đất, thú Hanh Tức bắt đầu lo lắng, cánh mũi phập phồng, đi một vòng quanh nàng, dường như đang nghĩ cách. Vết thương cũ của Hoa Thiên Cốt vẫn chưa lành, giờ lại thêm vết mới, khắp nơi đều bị va quẹt bầm dập, da lại rách, vai bị đâm thủng, khả năng tự hồi phục nàng càng không theo kịp, máu chảy mãi không dứt. Thú Hanh Tức do dự một lát rồi vùi đầu xuống liếm vết thương của nàng, tuy rằng nước bọt của nó có chút tác dụng cầm máu, nhưng nó không có lòng tin lắm với khả năng kiềm chế của bản thân. Mỗi lần ngửi thấy mùi máu nàng nó đều bồn chồn không yên, sợ một ngày nào đấy thú tính nổi lên sẽ ăn sạch nàng để từ yêu thú chân chính phi thăng lên làm thần thú. Suy nghĩ hồi lâu, nó cúi đầu ngậm nàng vào miệng, đi vài bước vào trong rừng, bỗng dừng lại, do dự rất lâu, sau đó lại quay về trước căn nhà gỗ, dùng một chân đẩy cửa phòng ra. Người đàn ông kia không thèm ngẩng đầu lên, ngồi bên bàn uống trà, dù ở nơi man hoang nhưng vẫn không hề mất đi khí chất nho nhã. Bộ quần áo vải bố màu xanh vì giặt nhiều nên đã bạc màu, tóc xõa tự nhiên nhưng không hề rối. Trên mặt, trên cổ, trên tay, chỉ cần là những phần da để lộ ra ngoài đều có thể thấy một lớp sẹo mỏng màu xanh, mặc dù không nghiêm trọng tới mức cháy sạch như Hoa Thiên Cốt nhưng nhìn qua cũng vô cùng đáng sợ. Có điều thứ khiến thú Hanh Tức khó chịu đó chính là mùi tà khí lộ rõ giữa hai chân mày gã. Thú Hanh Tức gầm lên một tiếng, luồng gió nóng thổi tới khiến áo choàng và tóc của gã đều bay lên, nhưng gã vẫn chẳng buồn ngẩng lên chút nào. Thú Hanh Tức như đang uy hiếp, giương móng vuốt, nháy mắt đã đập nát chiếc bàn trước mặt gã. Gã không chút hoang mang đón lấy chén trà bằng sắt, hừ lạnh: “Có kiểu xin xỏ như thế à?” Nó nào để ý nhiều thế, một chân quơ lấy gã từ trong phòng ra, hơi dùng sức ấn xuống đất. Người đàn ông nhìn nó, nhíu mày, rút một con dao găm ở bên hông ra. Một người một thú đối đầu hồi lâu, cuối cùng thú Hanh Tức bỏ chân ra, lùi lại hai bước. Dao găm kia là thần vật thượng cổ, đã dính rất nhiều máu thần thú, chẳng biết gã tìm thấy ở đâu, thảo nào dám ở trong khu rừng này một mình. Gã đàn ông đứng dậy, xoay người đi sửa chữa cánh cửa của căn nhà gỗ, vẫn không thèm liếc Hoa Thiên Cốt đang nằm hấp hối bên cạnh một cái, sau đó đi vào trong nhà. Thú Hanh Tức tìm được ít thảo dược gần đấy, nhai nát ra rồi đắp lên miệng vết thương của nàng. Nhưng dù sao năng lực của nó cũng có hạn, gã đàn ông kia hình như có chút bản lĩnh, nếu chịu giúp thì nhất định Hoa Thiên Cốt sẽ mau chóng khỏe lại. Rắn không được, dùng mềm vậy. Thú Hanh Tức dùng cái đuôi cực lớn làm một chiếc giường lông xù cho Hoa Thiên Cốt, đặt mông ngồi chồm hỗm trước cửa nhà gã không chịu đi. Người đàn ông hình như biết trận pháp kì môn gì đó, dã thú bình thường và yêu ma không tới gần được nơi này, không biết trước kia nó chạy lung tung kiểu gì mà đúng đường, xông vào được. Nó đường đường là thú Hanh Tức vậy mà lại phải trú dưới hiên nhà, trông cậy vào sự che chở của loài người, thật quá mất uy, nhưng vì Hoa Thiên Cốt nên đành chịu. Cơ thể nàng quá suy nhược, không thể chịu xóc nảy được nữa. Bất luận người đàn ông kia tốt hay xấu, sống ở nơi này so với việc suốt ngày trốn chạy, hối hả ngược xuôi, đánh nhau với vô số quỷ ma yêu thú thèm khát máu thịt của nàng đến mịt mù đất trời, chết đi sống lại lại càng mạnh thì tốt hơn nhiều. Vì thế thú Hanh Tức quyết định ở lì bên ngoài căn nhà gỗ. Phần lớn thời gian nàng đều nửa mê nửa tỉnh, dù có tỉnh lại cũng không thể động đậy, không thể nói, không thể nhìn, chẳng khác chết là bao. Nhưng nàng không thấy tình cảnh bây giờ khiến nàng khổ sở, mà khổ sở nhất chính là lúc tỉnh dậy nhớ về quá khứ, lúc ngủ mơ cũng thấy quá khứ. Nụ cười của sư phụ, mái tóc của sư phụ, vạt áo trắng tung bay của sư phụ, lời của sư phụ, nụ hôn của sư phụ, bàn tay cầm Đoạn Niệm của sư phụ… Quá khứ như ngọn lửa rực cháy, sưởi ấm cho nàng lại tàn nhẫn tổn thương nàng. Nàng không còn sức giải thích, không còn sức biện bạch, càng không còn sức quên đi, không còn sức trốn tránh, chỉ có thể kéo dài hơi tàn trong nỗi nhớ về người. Người đàn ông kia mặc kệ bọn họ, không đuổi đi nhưng cũng chẳng bao giờ thèm nhìn tới. Mới đầu thú Hanh Tức còn lo lắng, mỗi lần đi kiếm ăn xung quanh đều mang Hoa Thiên Cốt theo, sau đó dần gỡ phòng vệ, trải cỏ khô đặt nàng nằm dưới mái hiên, còn bản thân thì đi ra ngoài một mình. Có lần nó đi xa gặp phải trận mưa to, Hoa Thiên Cốt dầm mình trong mưa suốt một canh giờ, người đàn ông kia vẫn ngồi trong phòng mặc kệ không quan tâm, giống như cả thế giới chỉ có một mình gã vậy. Khi thú Hanh Tức vội vàng trở về, Hoa Thiên Cốt lại bắt đầu phát sốt, đầu óc càng mê man, vết thương vất vả lắm mới khép miệng lại nhiễm trùng. Thú Hanh Tức lo lắng đi quanh nàng, đẩy cửa căn nhà gỗ, đặt Hoa Thiên Cốt lên mặt đất muốn gã cứu nàng, gã lại lạnh lùng bước ra ngoài cửa. Nhà quá nhỏ, thú Hanh Tức không vào được, nhưng ngoài kia vừa lạnh vừa ẩm ướt, trong nhà có lửa sẽ tốt hơn. Lâu nay Hoa Thiên Cốt đi theo nó, không ăn quả dại thì ăn thịt sống, Thú Hanh Tức đều nhai nát rồi mớm tới miệng nàng, nàng đơ như khúc gỗ, cố gắng nuốt, bất kể đó là thứ gì. Nàng trước kia chỉ dùng một tay là có thể nấu ăn ngon, giờ ngay cả chiếc muôi cũng không nâng được, cổ họng cái lưỡi tham ăn trước kia của nàng giờ đã cháy hoàn toàn, không thể nói chuyện, không còn vị giác. Với nàng, ăn gì đều không quan trọng, chỉ cần có thể sống sót là được. Người đàn ông trở về, thấy thú Hanh Tức vẫn ngủ trước cửa, gian nhà gỗ không lớn, nó mà đứng dậy thì cũng to chả kém căn nhà là mấy. Hoa Thiên Cốt được nó đặt trên giường gã. Gã bước vào, tức giận hừ lạnh, đưa tay hất nàng xuống đất, sau đó đi ngủ. Thú Hanh Tức nhìn gã chằm chằm, lông trên người lại dựng đứng thành kim thép, cố bình tĩnh xuống, luồn đuôi vào trong nhà gỗ cuốn Hoa Thiên Cốt vào, cơ thể che trước cửa chắn gió, sau đó gục xuống ngủ. Ngày hôm sau người đàn ông tỉnh dậy, nhìn Hoa Thiên Cốt với thú Hanh Tức ngoài cửa, đột nhiên thấy cáu kỉnh. Gã đi tới bên bàn uống một ngụm trà, lấy con dao găm trong ngực ra lau chùi cẩn thận. Bỗng gã vén tay áo lên, lộ ra vùng da thịt chi chít đầy sẹo, dường như không biết đau là gì mà tự cứa một nhát. Màu đỏ chói mắt của máu khiến gã đờ đẫn một lát, phải rồi, gã còn sống. Còn sống, cho nên sẽ không từ bỏ hi vọng. Bỗng nhiên, gương mặt xanh đầy sẹo như thú của gã lại có cảm xúc. Không còn sự trầm lắng bình thường, mà tươi cười dịu dàng và kì quặc đan xen lẫn nhau. Gã đi tới bên Hoa Thiên Cốt, cẩn thận quan sát nàng. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, gã đã biết nàng là người bị Trường Lưu Sơn đày tới. Bởi vì gương mặt kia cũng để lại vết sẹo do nước ao Tam Sinh giống gã. Trông còn nhỏ như thế, hóa ra lại là một chữ tình… Gã nhếch mép khinh bỉ, định lấy cung linh từ tay nàng ra, lại không ngờ ngay cả khi mê man nàng cũng nắm chặt như thế. Vất vả lắm mới lấy ra được, gã quan sát tỉ mỉ, mày càng nhíu chặt. Một tiểu tiên cấp bậc không cao đã phạm tội lớn thế nào mà phải chịu đinh Tiêu Hồn của Trường Lưu Sơn, phế đi tiên thân vẫn chưa đủ, còn bị đày tới man hoang nữa? Mà nhóc con cấp bậc cung linh này, sao có thể thông hiểu các hệ pháp thuật tới mức phân chia công bằng, luyện hóa cung linh trở nên trong suốt, không chút tạp sắc như vậy? Phong phú mà uyên thâm, hấp thu sở trường của các môn phái trong Tiên giới. Nếu đây là cố ý thì không biết người đứng đằng sau dạy nàng lợi hại tới mức nào, sự đa dạng có kế hoạch này giống như một âm mưu vậy. Ngũ hành vốn tương sinh tương khắc, mỗi người đều có nhược điểm, mặt này mạnh thì mặt kia yếu. Giả như khi đánh một chưởng về phía trước, thì phía sau chắc chắn sẽ lộ sơ hở, dù tốc độ có nhanh tới đâu cũng không thể đánh bốn phương cùng một lúc. Điểm chịu lực càng nhỏ, lực càng lớn, điểm chịu lực càng lớn, lực càng nhỏ. Nhưng người dạy nàng rõ ràng đã phá vỡ tất cả các quy luật tu tiên luyện võ, không tuân theo lẽ thường, muốn nàng trở thành một người hoàn toàn không sơ hở, không nhược điểm, thậm chí là không hề có khiếm khuyết. Trường Lưu Sơn, ai lại có khí phách và bản lĩnh này? Điều đáng chú ý hơn chính là, rõ ràng chỉ cần mười nhát kiếm cũng đủ khiến một người trở thành phế nhân, vậy mà nàng lại bị chém hơn trăm chiêu, không bỏ sót bất cứ huyệt đạo và gân mạch quan trọng nào. Là kẻ thù không đội trời chung hay tâm phúc đại họa[1] mà lại độc ác không chừa lối thoát như thế? [1] Tâm phúc đại họa: Khi một người trở thành tâm phúc của ai đó thì cũng có nghĩa là đã nắm giữ hết những bí mật cũng như điểm yếu của người kia, đó là “đại họa.” Tại gã đi lâu quá rồi hay thế giới thay đổi quá nhanh mà Trường Lưu Sơn bảo thủ lại có đệ tử tu hành kiểu này? Rốt cuộc nàng đã phạm phải lỗi gì để bị phạt còn nặng hơn gã mấy lần? Thú vị, thật quá thú vị… Người đàn ông nheo mắt lại, càng lúc càng hứng thú. Mấy ngày nay thật ra gã cũng để ý tới nàng, mới đầu gã nghĩ, tiểu đệ tử Trường Lưu đày tới đây dù sao cũng chỉ là một phế nhân sắp chết, giữ lại cũng chẳng ích gì, chết đi cho xong, gã không rảnh rỗi đi cứu người. Dù gã chưa bị trục xuất khỏi sư môn nên vẫn là đệ tử của Trường Lưu Sơn thì sao nào, làm gì được gã? Nhưng điều khiến gã sửng sốt chính là dựa vào cơ thể phàm nhân của nàng bây giờ, bị thương như thế mà vẫn chưa chết. Tuy chậm nhưng miệng vết thương và gân mạch đều có dấu hiệu tự phục hồi, sức sống mạnh mẽ như thế thật khiến người khác kinh ngạc. Con nhóc kia, xem ra cũng có chút lợi hại đấy. Thú Hanh Tức bừng tỉnh, thấy người đàn ông kia ôm Hoa Thiên Cốt khỏi đuôi mình đặt lên giường, cảnh giác nhìn chằm chằm hành động của gã, nếu gã có ý đồ xấu xa là lập tức nhào lên liều mạng. Gã thay bộ quần áo vừa bẩn vừa ẩm của nàng ra, lau qua người, đắp thuốc lên những phần bị nhiễm trùng và lở loét, sau đó đun ít đồ gì đó cho nàng uống. Thú Hanh Tức không hiểu sao gã lại đột nhiên đồng ý cứu người, lo lắng đi qua đi lại, trông coi một tấc cũng không rời. Hoa Thiên Cốt vẫn nửa mê nửa tỉnh, nhưng vết thương rõ ràng hồi phục nhanh hơn trước. Biết có người cứu mình, nhưng bởi vì không nhìn thấy, đối phương cũng không nói, nên nàng không thể nắm rõ tình hình. Nhưng trực giác mách bảo nàng người đó là nam, động tác không thể coi là dịu dàng, nhưng chăm sóc rất cẩn thận. Một tháng sau những vết thương ngoài da của nàng gần như đã khỏi hẳn, gân mạch cũng dần phục hồi như xưa, thậm chí tay đã có thể tự cầm thìa ăn cơm, có điều vụng về vô cùng. Đối với tình trạng của mình nàng cực kì hoang mang, nàng chưa từng thấy ai bị đứt gân mà có thể tự nối liền được cả. Hoa Thiên Cốt không biết đây là tác dụng của thần mệnh và sức mạnh Yêu Thần, nên cảm kích cho rằng người đàn ông kia đã dùng thuốc quý hiếm gì đó để nối lại xương và gân, trị thương kéo dài tính mạng ình. “Ngươi biết viết không?” Có một ngày người kia hỏi nàng. Giọng của gã rất hay, có điều quá lạnh lùng, dường như đã ở một mình lâu lắm rồi, quên luôn cả ngôn ngữ, cứng ngắc nhả từng từ ra. Hoa Thiên Cốt gật đầu. “Tên?” Hoa Thiên Cốt lấy tay làm bút vạch nét trên chăn: Hoa Thiên Cốt. Người đàn ông im lặng một lát, lục lại trí nhớ, quả thực chưa từng nghe thấy tên này. “Đệ tử của Trường Lưu Sơn?” Hoa Thiên Cốt gật đầu, người trước mắt này hồi xưa chắc cũng là tiên. “Sư phụ ngươi là ai?” Hoa Thiên Cốt thật lâu vẫn không trả lời, tuy không trục xuất nàng khỏi sư môn, nhưng dáng vẻ hiện giờ của nàng nói ra há chẳng phải khiến người mất mặt sao? Tự đáy lòng người, có lẽ đã không coi nàng là đồ đệ nữa rồi. Trường Lưu thượng tiên. Nàng vẫn thành thật viết, gã đã cứu mạng nàng, nàng không muốn, cũng không cần thiết phải giấu. Người đàn ông gật đầu, quả nhiên gã đoán không sai, đó là đệ tử nhập môn của Tôn thượng. Cách nhận đệ tử của Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc không phải gã không biết, chỉ có Tôn thượng mới luôn làm ra những việc không ngờ. Một trăm lẻ một kiếm kia cực kì chuẩn xác, nông sâu không sai một li, ra chiêu vừa nhanh vừa kiên quyết, chắc chắn cũng do Tôn thượng tự tay làm. Có điều không biết đệ tử này mắc tội gì mà khiến một người luôn lạnh nhạt như hắn nổi giận đến thế. “Tên ta là Trúc Nhiễm, ngươi nhớ lấy.” Người đó đứng dậy ra ngoài, chắc là đi làm việc của mình. Một thứ tròn tròn mập mạp đột nhiên chui vào ổ chăn, đẩy đẩy. Hanh Tức. Hoa Thiên Cốt mỉm cười, vươn tay ra kéo nó vào lòng. Thú Hanh Tức thò đầu ra khỏi chăn, cái chân nhỏ núc ních thịt đụng đụng lên mặt nàng, rồi vui vẻ phát ra tiếng gừ gừ. Dáng vẻ hiện tại của nó khác hẳn với chân thân yêu thú. Nhỏ nhắn và béo ịch như heo, chân ngắn cũn cỡn, cái mũi thích đẩy đẩy xung quanh, thấy gì cũng ăn. Trên mình nó phủ một bộ lông trắng, trông như cún con mèo con lại xen lẫn hoa văn tuyệt đẹp màu lửa. Mắt to đen, tràn đầy linh khí, long la long lanh, khiến người ta thấy nó thật đáng thương, liền đem những thứ ngon nhất ra cho nó ăn. Sau khi biết Trúc Nhiễm chữa trị đàng hoàng cho Hoa Thiên Cốt, Hanh Tức không còn cảnh giác gã nữa. Xung quanh cũng chẳng còn gì nguy hiểm, nó bèn biến thành hình heo con ngày ngày ở bên giường trông nom nàng, cùng ngủ một chăn với nàng. Còn Trúc Nhiễm thì dựng một chiếc giường khác ở ngay bên cạnh. Đôi khi Trúc Nhiễm sẽ hỏi nàng ít chuyện về Lục giới, dường như gã bị đuổi tới man hoang từ rất lâu rồi nên nhiều chuyện không biết. Nàng dùng tay vẽ lên chăn và mặt bàn, bất kể nhanh thế nào gã vẫn nhìn thấy rõ. “Ngươi muốn nhìn thấy không?” Một ngày Trúc Nhiễm hỏi nàng. Nàng ngẩn người, gật đầu. “Thật ra ngươi không bị mù, chẳng qua nước ao Tuyệt Tình ăn mòn nên máu thịt dính chặt vào nhau. Khi ấy chắc chắn mắt ngươi đang nhắm, giác mạc không bị tổn hại nhiều. Nếu ngươi muốn nhìn thấy, ta sẽ lấy dao cắt mí mắt cho ngươi, nhưng sẽ cực kì đau, ngươi nghĩ kĩ đi.” Hoa Thiên Cốt gật đầu không hề do dự. Trúc Nhiễm lấy con dao găm của gã ra, hơ hơ trên ngọn lửa, rồi bắt đầu cắt. Đối diện một Hoa Thiên Cốt không thể hét, không thể kêu, gã hơi kinh ngạc với sự bình tĩnh lạ kì đến mức như không biết đau của nàng. Thật ra nàng đã trải qua biết bao nỗi đau đứt ruột còn hơn thế này, đau quá nhiều rồi nên giờ thần kinh cảm giác dường như đã chết lặng. Hoa Thiên Cốt thấy gã xuống tay nhanh mà chuẩn, cắt mở cả hai mí nhưng không hề tổn thương đến mắt nàng một chút nào, biết gã trước kia nhất định là một cao thủ. Động thủ mà con dao găm trong tay lại không hề dính chút máu nào của nàng, không hổ là thần khí. Ngày tháo băng, cuối cùng Hoa Thiên Cốt cũng có thể nhìn thấy, nhưng hai mắt bị ép cắt thành hình tựa như một tờ giấy đột nhiên bị chọc thủng hai lỗ tối đen, trông cực kì đáng sợ. Mắt nàng như bị phủ một lớp màng mỏng màu trắng, mù mờ nhìn không rõ lắm, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cũng đầy sẹo xanh của Trúc Nhiễm, Hoa Thiên Cốt không nhịn được cười khổ. Cám ơn sư huynh. Nàng viết lên bàn. Trúc Nhiễm lạnh lùng cười: “Ngươi rất thông minh. Có điều ta đã bị trúc xuất từ lâu rồi, không xem là sư huynh của ngươi.” Ngừng một lúc lại hỏi “Ma Nghiêm, ông ta… sau đó nhận không ít đồ đệ, đúng không?” Hoa Thiên Cốt gật đầu, viết: Ba người. Khi nhìn thấy sự căm thù và oán hận ở mi tâm Trúc Nhiễm, Hoa Thiên Cốt khẽ rùng mình. Nàng bị thương vì nước ao Tuyệt Tình, gã lại bị thương bởi nước ao Tham Lam. Người này, không thể không phòng. Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy, đột nhiên có lại thứ đã mất khiến nàng sung sướng nhưng không thể thốt thành lời, dù nơi này hỗn mang u ám, dù căn nhà gỗ này có cũ nát thì đều trở nên rực rỡ, sinh động, đáng yêu trong mắt nàng. Hoa Thiên Cốt ôm chặt Hanh Tức vào lòng, cẩn thận quan sát, vuốt ve bộ lông ấm áp, chọc chọc cái mũi heo mềm mềm của nó. Từ lâu nàng đã muốn biết Hanh Tức luôn ở bên nàng có hình dáng thế nào, thì ra còn đáng yêu hơn cả trong tưởng tượng. Thú Hanh Tức bò lên đầu vai, liếm mặt nàng, lại liếm mắt nàng. Hoa Thiên Cốt cảm thấy mắt mình lạnh lạnh, nhớ tới Đường Bảo lòng lại xót xa. Mặc dù có Đông Phương ở đó, nàng tuyệt không cần lo lắng, nhưng nàng rất nhớ nó, nhớ lúc nó ngủ trong lỗ tai mình, nhớ lúc nó lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay, ôm mũi mình làm nũng… Nó luôn ở cạnh bên, chưa bao giờ xa nàng lâu đến thế. “Ngươi mấy tuổi rồi?” Trúc Nhiễm hỏi, dựa vào tu vi của nàng không thể chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, có lẽ sau khi tu tiên đã ức chế quá trình sinh trưởng của mình. Sắp hai mươi rồi. Nàng không chắc viết ra, ngẩn người, hóa ra nàng đã ở bên người lâu như thế. Đột nhiên Trúc Nhiễm bắt lấy tay nàng cẩn thận quan sát. Gã vẫn chưa mất tiên nhân, chỉ bị nhốt ở man hoang nên mất đi pháp lực, trường sinh bất tử là chuyện đương nhiên. Nhưng nàng giờ đã là người thường, vì sao cơ thể vẫn chưa khôi phục lại quá trình phát triển tự nhiên, đến đây đã mấy tháng rồi, ngay cả tóc, móng tay cũng không hề dài ra thêm một li? Hoa Thiên Cốt có chút mất tự nhiên rụt tay lại. Mọi người đều bảo sau khi bị trục xuất khỏi sư môn, huynh mất tăm mất tích, hóa ra lại ở man hoang. Trúc Nhiễm cười u ám mà ranh ma: “Đương nhiên, dù Ma Nghiêm không xuống tay giết ta được, nhưng nào chịu để ta sống trong Lục giới.” Hoa Thiên Cốt không có hứng thú tìm hiểu ân oán giữa hai thầy trò kia. Dù sao cũng không thể ra khỏi đây được, bất kể ngoài kia có xảy ra chuyện gì, sau này đều không liên quan tới họ. Chỉ có điều, nàng rất nhớ Khinh Thủy, Đông Phương, Sát Thiên Mạch, càng không an lòng về Đường Bảo và Tiểu Nguyệt… Thật sự cám ơn sư huynh, không có huynh muội đã chết lâu rồi. Trúc Nhiễm cười lạnh: “Đầu tiên, đừng gọi ta là sư huynh, gọi Trúc Nhiễm được rồi. Thứ hai, không phải ta cứu ngươi, mà là sức sống của ngươi quá mãnh liệt, không chết được, còn cả con thú Hanh Tức này luôn bảo vệ ngươi nữa.”