Hoa thiên cốt (Tập 1)
Chương 14 : phần 2
Đột nhiên Bạch Tử Họa vung ngón tay lên, một tia sáng màu bạc như ánh chớp từ hông người vụt thẳng lên trời cao, xoay mấy vòng rồi đứng ở giữa không trung. Thân kiếm mỏng như cánh ve, sáng lung linh như ngọc, ánh ngũ sắc hoa lệ tỏa dọc theo thân kiếm.
“Ta dạy cho ngươi.”
Nói xong người vươn tay về phía Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng điên đảo chúng sinh của Bạch Tử Họa, phút chốc liền cảm thấy ánh trăng sau lưng người bỗng trở nên lu mờ. Nàng đờ người ra đó, đầu óc trống rỗng, ngơ ngác vươn tay ra, để mặc người nắm lấy, vẫn lạnh lẽo như nước. Cả người nàng tựa như đắm trong dòng nước vậy, không thể hô hấp, cũng không có lối thoát. Nàng bỗng thấy, có lẽ cả đời này cũng không thể trốn được.
Bạch Tử Họa nhìn cô bé: “Đừng quên khẩu quyết và tâm pháp, quan trọng nhất là phải hợp thành một thể với kiếm, cho rằng nó chính là một phần cơ thể của ngươi, muốn bay đi đâu thì bay đến đó, tự nhiên sẽ không rơi xuống.”
Nói xong giống như thiên ngoại phi tiên, dắt Hoa Thiên Cốt nhẹ nhàng thong thả nhảy lên, bay đến trên thân kiếm. Cây kiếm chỉ dài có ba thước, nhưng vì vóc dáng Hoa Thiên Cốt nhỏ nhắn, nên cũng không chật.
Khi Hoa Thiên Cốt lảo đảo sắp ngã thì chợt cảm thấy Bạch Tử Họa ở đằng sau giúp đỡ mình, khiến nàng bình tĩnh không ít.
“Điều chỉnh hô hấp, đừng sợ, bây giờ giao cho ngươi khống chế kiếm.”
Người đang nói thì kiếm bỗng nhấp nha nhấp nhổm trên không, sau đó liền rơi xuống dưới.
A, Hoa Thiên Cốt hét lớn trong lòng, sẽ bị đập vào một cây đại thụ mất! Nàng vội vàng nhắm mắt, nhưng đột nhiên lại nhớ tới Tôn thượng ở ngay sau mình, bèn hấp tấp tập trung tụ khí, cố gắng kéo thanh kiếm sang một bên, lá cây sượt qua người, đầu nàng ứa đầy mồ hôi.
“Tốt lắm, bây giờ cố gắng làm kiếm ổn định, từ từ bay lên.”
Hoa Thiên Cốt chỉ thấy đường kiếm bay trong không trung vòng vèo không có phương hướng, lúc cao lúc thấp, cách mặt đất không quá hai thước, thật sự là quá nguy hiểm. Tuy nhiên nàng làm được như thế này đã rất tốt rồi, thứ nhất vì thanh kiếm kia cưỡi lên vô cùng thoải mái, thứ hai là sự xuất hiện của Tôn thượng đối với nàng giống như một liều thuốc an thần vậy.
Bay qua bay lại quanh gốc đại thụ, nguy hiểm quá, Hoa Thiên Cốt tập trung nhìn mặt trăng, trong lòng không ngừng kêu gào tiến lên phía trước, tiến lên phía trước. Cuối cùng vụt một cái bay thẳng lên, thoát khỏi cánh rừng, kiếm chở hai người tiến về phía ánh trăng trong như nước.
Luồng gió đối diện Hoa Thiên Cốt như muốn nâng nàng lên, kiếm dần dần bay một cách vững vàng.
Hoa Thiên Cốt hít một hơi thật sâu, mùi hương hoa cỏ hòa quyện nhau trong không khí thật khiến người ta thoải mái. Hóa ra đây là cảm giác được bay, mà cánh của nàng, không phải kiếm, lại là Tôn thượng.
Hoa Thiên Cốt chậm rãi nắm giữ bí quyết, bay mấy vòng trên không. Nàng phát hiện mình đã bay rất cao, thậm chí có thể nhìn thấy toàn bộ Trường Lưu Sơn và Tam điện.
Cuối cùng nàng từ từ đáp kiếm xuống. Kiếm tự động bay về bên hông Bạch Tử Họa, thu vào trong vỏ.
“Bay rất khá.” Bạch Tử Họa gật đầu khen ngợi, Hoa Thiên Cốt thấy còn ngọt ngào hơn cả ăn mật. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nàng bèn hỏi:
“Tôn thượng, yêu khí trên người con vẫn còn nặng như trước sao? Người đi tới đâu cũng ngửi thấy? Cũng tìm được con?”
“Đó không phải là yêu khí, mà là một mùi thơm rất kì lạ, dễ dàng cuốn hút yêu ma. Hiện giờ ngươi mang câu ngọc theo bên mình, giấu đi rất nhiều, yêu ma và người thường không ngửi thấy, nhưng ta vẫn có thể.”
Nói xong người đưa bội kiếm cho nàng: “Ta thấy ngươi và thanh kiếm này có duyên phận, tặng cho ngươi.”
Hoa Thiên Cốt sợ hãi: “Sao thế được? Đa tạ Tôn thượng quan tâm, Thiên Cốt không dám nhận.”
“Yên tâm, đây không phải Hoành Sương kiếm, chỉ là một bội kiếm bình thường tên là ‘Đoạn Niệm’, nhẹ mà tinh xảo, thích hợp với phái nữ. Không phải ngươi vẫn chưa có binh khí sao? Đoạn Niệm mặc dù không nổi tiếng, nhưng tuyệt đối là một thanh kiếm kiệt xuất, hơn nữa còn có linh tính, lúc gặp nguy hiểm có thể bảo vệ ngươi. Chẳng phải hôm nay là sinh nhật của ngươi ư? Coi như quà là được rồi. Ngươi có gắng luyện tập, đừng phụ lòng thanh kiếm tốt này.”
“Tạ ơn Tôn thượng, đệ tử hiểu rồi.”
Hoa Thiên Cốt run rẩy quỳ xuống nhận thanh kiếm kia, giọng nói cũng run lên, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người tặng quà sinh nhật cho nàng. Bởi vì mẫu thân, nên cha cũng tránh đề cập, đừng nói gì đến chúc mừng.
Một dòng nước ấm áp từ tận đáy lòng nàng dâng lên, tâm tư đầy cảm động cùng nỗi lòng xót xa, không nói nên lời.
Nhưng sao Tôn thượng lại biết hôm nay là sinh nhật nàng? Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn, Bạch Tử Họa thấy khuôn mặt trẻ con nhẹ nhàng lắc lư trong gió đêm như nhành hoa bồ công anh chưa muốn phiêu tán đi, tựa như hiểu nàng muốn hỏi gì, bèn đáp: “Dựa vào tướng mạo của ngươi là có thể tính ra.”
Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Thuật điều khiển kiếm của Mao Sơn nổi danh thiên hạ, bây giờ ngươi biết điều khiển kiếm, sau này gặp chuyện gì cũng có thể ứng phó được, không thể tất cả mọi chuyện đều dựa vào Vân Ẩn. Được rồi, đêm đã khuya, ngươi mau về nghỉ ngơi đi, mai còn phải khởi hành sớm.”
Hoa Thiên Cốt cảm động không biết nói gì cho phải, hóa ra Bạch Tử Họa cố tình đến dạy mình ngự kiếm, còn tặng kiếm là có ngụ ý này. Chắc người lo mình là chưởng môn Mao Sơn mà vẫn phải dựa vào Vân Ẩn điều khiển kiếm hoặc cưỡi mây, tất không thể khiến đệ tử quy phục. Hơn nữa nếu gặp kẻ cố ý gây khó dễ cũng có thể nói được, gặp yêu ma mà Vân Ẩn không tiện để ý cũng có phương pháp chạy trốn. Người đúng là vì nàng mà nghĩ đến cả những điều rất nhỏ này, bảo nàng không nguyện thịt nát xương tan sao cho được?
Nhìn bóng dáng Bạch Tử Họa càng lúc càng xa, nàng vui vẻ vô cùng. Ôm thanh kiếm kia, Hoa Thiên Cốt bất chợt muốn khóc.
Sáng sớm hôm sau Hoa Thiên Cốt đi cùng Vân Ẩn về Mao Sơn, đương nhiên cũng mang theo Đường Bảo.
Lạc Thập Nhất tiễn bọn họ ra bức màn bảo vệ, sau đó mới về. Hoa Thiên Cốt lần đầu tiên bay cao như thế, giẫm chân lên kiếm, không dám cúi đầu nhìn biển rộng phía dưới, chỉ sợ sẽ ngã xuống.
Đường Bảo ôm cái gì trắng trắng xoay đi xoay lại trên vai, nàng chỉ sợ nó sẽ bị gió lớn thổi bay mất.
“Bảo Bảo, ngươi làm cái gì mà vui thế? Hay vào trong lỗ tai rồi ngủ đi nhé? Gió lớn bên ngoài dễ bị cảm lắm.”
“Ha ha ha, Thập Nhất sư huynh cho con kẹo.” Đường Bảo ngoạm một miếng, hạnh phúc hiện rõ trên mặt.
“Mẹ Cốt Đầu cũng ăn đi!” Nó bẻ “một miếng rõ to” cố gắng giơ cao lên.
Hoa Thiên Cốt quay đầu lại, Đường Bảo đút vào miệng nàng, chỉ nếm thấy vị ngọt, chẳng đủ nhét kẽ răng.
Vân Ẩn luôn bay phía sau nàng, duy trì một khoảng cách phù hợp, nàng bay nhanh hắn cũng bay nhanh, nàng bay chậm hắn cũng chậm lại, giống như sợ nàng sơ sẩy ngã xuống. Tuy phía dưới là biển, nhưng nếu tư thế không đúng, rơi từ năm mươi thước trở lên thì mặt nước còn cứng hơn đá cẩm thạch, đầu nở hoa ngay tại chỗ.
Nhìn Trường Lưu Sơn nhỏ dần từ từ khuất khỏi tầm mắt, trong lòng nàng có chút luyến tiếc. Nửa năm nay, nàng đã coi nơi đây như nhà của mình.
Hoa Thiên Cốt đột nhiên nhớ ra thanh kiếm dưới chân này do Tôn thượng đích thân tặng cho, nàng bỗng thấy vừa cảm động vừa kích động.
Dọc đường Vân Ẩn kể hết mọi chuyện trong Mao Sơn cho nàng nghe, mỗi việc Hoa Thiên Cốt đều cẩn thận ghi nhớ. Sợ thể lực Hoa Thiên Cốt không chịu nổi, cứ cách một lúc Vân Ẩn lại đề nghị tạm nghỉ giữa không trung. Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, tốc độ không nhanh lắm. Hoa Thiên Cốt sợ sẽ làm mất thời gian, luôn từ chối nói không sao, tiếp tục đi thôi. Vân Ẩn không giằng co nữa, nhưng lén khống chế Đoạn Niệm kiếm, giảm bớt gánh nặng cho Hoa Thiên Cốt.
Đến được Mao Sơn đã là ba ngày sau, Hoa Thiên Cốt nghĩ tới lúc nàng theo Tôn thượng đi từ Dao Trì đến Trường Lưu Sơn, đường xa gấp đôi nhưng cũng chỉ mất có nửa ngày.
Trở về Mao Sơn, trước kia Hoa Thiên Cốt chưa từng ngờ rằng mình cũng có ngày bay từ trên không xuống như thần tiên hạ phàm. Quả chuông lớn giữa đại điện gõ liên tiếp mười hai hồi, Hoa Thiên Cốt cúi đầu nhìn, hàng ngàn đệ tử quỳ chật cứng trước Cửu Tiêu Vạn Phúc cung, đôi chân đứng trên kiếm không khỏi nhũn ra, đây là cảnh tượng gì thế này?! Cái hố to trước quảng trường đã được san lấp. Nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng tàn sát máu me bê bết trước kia, nàng vẫn không nhịn được cảm giác buồn nôn.
Đường Bảo ngủ no xong trèo lên đỉnh đầu Hoa Thiên Cốt cực kì kích động nhìn dòng người phía dưới, đắc ý như thể bọn họ đang bái nó vậy.
Tiếng chuông vừa dứt, đột nhiên một tiếng vang rất to từ phía dưới vọng lên: “Cung nghênh chưởng môn về núi.” Giọng nói như sét đánh vang dội, thiếu chút khiến nàng sợ hãi trượt khỏi kiếm. Hoa Thiên Cốt cố gắng ổn định lại tâm trạng, dáng vẻ tiếp đất cũng xem như tao nhã, bên cạnh đột nhiên có một đệ tử đứng dậy đỡ nàng.
Vân Ẩn dẫn nàng vào thẳng trong đại điện Vạn Phúc cung, Hoa Thiên Cốt nhìn ghế vàng của chưởng môn ở tít trên cao kia, thầm nhủ lần này coi như đánh cược. Nàng chần chừ ngồi nghiêm nghị ở phía trên, nhìn từ trong điện ra toàn bộ quảng trường ngoài kia, đầu óc cứ ong ong.
Người tham kiến kéo đến không ngừng, từ các sư thúc trưởng lão của Mao Sơn đến các vị khách thuộc môn phái khác được mời đến tham dự đại lễ.
Hoa Thiên Cốt thật sự không thể nhớ được ai là ai, tên là gì, mặt mũi như thế nào, chỉ cứng ngắc cười một cái xem như chào hỏi.
Nàng thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi, tiếp theo là nghi lễ chính thức tiếp nhận chức vị chưởng môn. Hoa Thiên Cốt có chút lo lắng nhìn Vân Ẩn, hắn chỉ cười an ủi nàng.
Một đệ tử cầm chiếc mâm vàng to trống không quỳ trước mặt nàng, Hoa Thiên Cốt đờ người không biết làm gì cho phải, Đường Bảo thì thầm nhắc nàng đặt cung vũ vào chiếc mâm đó.
Hoa Thiên Cốt vội vàng lấy một bọc từ trong ngực ra, mở khăn, đặt sợi lông chim nho nhỏ vào trong.
Nghi thức lấy cung vũ là do trưởng lão có thân phận cao quý nhất, Thanh Hoài đạo trưởng râu tóc bạc phơ, chủ trì. Hoa Thiên Cốt làm theo những gì Đường Bảo nói nên không sơ suất khâu nào cả.
Bước cuối cùng là quỳ gối giữa đại điện, bái ba bái với liệt tổ liệt tông của Mao Sơn. Thanh Hoài đạo trưởng tự tay đeo cung vũ cho nàng, sau đó niệm tâm pháp. Hoa Thiên Cốt thấy vô số văn tự cùng tranh vẽ hiện lên giữa không trung, sau đó toàn bộ tập trung lên ngón cái bàn tay phải đang giơ lên của ông ấy,
Sau đó Thanh Hoài đạo trưởng nhanh chóng kết lại thành ấn pháp, điểm chỉ vào giữa mi tâm của nàng.
Nàng bỗng thấy rùng mình, có thứ gì đó đang tuôn trào ào ạt trong cơ thể, ấn tín chưởng môn màu đỏ như hoa mà lại không phải hoa trước đây Thanh Hư đạo trưởng để lại giữa mi tâm đột nhiên lại hiện ra, tôn thêm vài phần thoát tục cho gương mặt nhỏ nhắn của Hoa Thiên Cốt.
Phía dưới bắt đầu vang lên tiếng hô to, Hoa Thiên Cốt bây giờ xem như là chưởng môn chính thức.
Tiếp theo là đến đại điện tế trời của Mao Sơn, chủ yếu là vì những đệ tử đã chết thảm. Hoa Thiên Cốt nghe theo lời Đường Bảo và Vân Ẩn tất bật cả một ngày, đại lễ mới coi như hoàn thành. Nàng sắp chết rồi, đói không đỡ nổi nữa.
Vân Ẩn dẫn nàng tới nội điện nghỉ ngơi, mặt mày hớn ha hớn hở, không ngờ nàng còn nhỏ như thế mà có thể bình tĩnh ứng đối với trường hợp trọng đại, hơn nữa lời nói cử chỉ đều rất khéo léo. Bởi sớm biết rằng tân chưởng môn chỉ là một nhóc con mười hai tuổi, lúc đến Trường Lưu Sơn, tất cả mọi người ở Mao Sơn đều rất lo lắng. Hôm nay được thấy tận mắt, dù Hoa Thiên Cốt chỉ là một cô bé, gầy nhưng không yếu, cốt cách lẫn khí phách đều rắn rỏi. Hơn nữa trên người nàng mang theo bội kiếm tùy thân của thượng tiên Trường Lưu Sơn Bạch Tử Họa, hiển nhiên Tôn thượng vô cùng xem trọng nàng. Cả tiên giới đều coi Trường Lưu Sơn là cốt cán, tiên nhân coi Bạch Tử Họa là người đứng đầu, đã có thượng tiên làm chỗ dựa cho tiểu chưởng môn, vì thế dù Hoa Thiên Cốt có thế nào, mọi người cũng an lòng hơn rất nhiều.
Vân Ẩn mỉm cười nhìn thanh Đoạn Niệm, Bạch Tử Họa chắc cũng muốn mượn thứ này để nhắn tới Mao Sơn và thiên hạ ẩn ý đó.
Hoa Thiên Cốt nhìn bàn ăn, thiếu chút nữa không kìm được bổ nhào đến, nhưng vì lúc này có đệ tử ở đây, nên vẫn cẩn thận ngồi trước bàn theo lễ nghi. Đến khi Vân Ẩn cho người lui xuống hết, lúc này nàng cùng Đường Bảo mới vồ đến gặm lấy gặm để như hổ đói.
Vân Ẩn vừa chờ nàng ăn vừa báo cáo những chuyện cần làm trong mấy ngày tiếp theo. Hoa Thiên Cốt thầm thở dài, hóa ra làm chưởng môn cũng chẳng dễ dàng. Trường Lưu Sơn còn lớn hơn Mao Sơn mấy lần, đệ tử cũng đông hơn nhiều, Tôn thượng nhất định càng vất vả.
Có quá nhiều chuyện, không đợi Vân Ẩn nói xong, Hoa Thiên Cốt ăn no đã lăn ra ngủ. Nàng vốn rất đói, hơn nữa đồ ăn trên Trường Lưu Sơn xưa nay đạm bạc, lâu rồi chưa được ăn bữa nào phong phú như thế này, không kìm được cứ ăn mãi đến khi không thể chứa thêm được mới thôi.
Vân Ẩn định ôm nàng lên giường nhưng lại cảm thấy có chút thất thố, tập trung dịch chuyển không khí nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, rồi đắp chăn lại.
Đường Bảo thì nằm trong đĩa ngửa cái bụng mỡ lên trời, Vân Ẩn điều khiển lá rau xà lách cuốn quanh người nó từ đầu đến chân, sau đó sai người lên dọn dẹp rồi về nghỉ ngơi. Nửa năm nay, quả thực khiến hắn mệt chết đi được.
Sáng sớm hôm sau, nghe thấy tiếng người gõ cửa.
“Vào đi.” Hoa Thiên Cốt cũng không để ý đến dáng vẻ xộc xệch hiện tại của mình, đứng lên trên giường. Vân Ẩn nhìn Hoa Thiên Cốt còn đang ngái ngủ, tóc tai xõa tung, nheo mắt lại, nhịn cười.
“Bái kiến chưởng môn, đêm qua người ngủ có ngon không?”
“Rất ngon, ha ha, ta còn nằm mơ nữa. Ta mơ thấy Lâm Tùy Ý đến cảm ơn ta, ha ha!”
“Lâm Tùy Ý? Ha ha, xương cốt của hắn sư phụ hắn đã đến liệm về rồi.”
Hoa Thiên Cốt ngồi xuống giường chuẩn bị đi giày, đột nhiên Vân Ẩn quỳ một chân xuống, cầm lấy đôi giày trắng nho nhỏ của Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt nhất thời có chút luống cuống, nàng chưa bao giờ được hầu hạ như vậy. Hơn nữa còn là một người đàn ông đã trưởng thành, tim không khống chế được cứ đập loạn nhịp.
Nàng không thể từ chối, đành đưa chân ra, sau đó hắn dịu dàng mặc từng lớp áo rồi đeo thắt lưng cho nàng. Cuối cùng đưa một chiếc khăn mặt lên, “Cần đệ tử chải đầu cho người không?”
“Cám ơn, cám ơn, không cần đâu, ta có thể tự chải được.”
Vân Ẩn đứng ở một bên nhìn Hoa Thiên Cốt búi hai búi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo, mắt lóe lên vài phần nghiền ngẫm.
Bình thường ở Trường Lưu Sơn đều là Khinh Thủy chải giúp, nàng vốn không biết làm gì, may nhờ có ánh sáng tình thương vĩ đại của người mẹ luôn tỏa ra từ người Khinh Thủy giúp đỡ nàng mọi việc.
“Vẫn nên để đệ tử làm thôi.” Vân Ẩn đột nhiên cầm lấy lược trong tay nàng, Hoa Thiên Cốt hơi chu miệng, nhìn chính mình trong gương đồng, quả thật không còn gì để nói. Những ngón tay thon dài của Vân Ẩn chỉ chốc lát sau đã chải được cái đầu hình bánh bao yêu yêu, còn lấy hai sợi dây màu đỏ bên bội kiếm của mình thắt lên cho nàng.
“Thật là đẹp!” Hoa Thiên Cốt sung sướng.
“Chắc người đói bụng rồi, bữa sáng ăn bên ngoài hay là trong phòng đây?”
“Trong phòng được rồi.”
“Cháo củ sen đệ tử làm ngon lắm, chưởng môn muốn nếm thử không?”
“Được!”
Hoa Thiên Cốt ngồi trước gương nghịch nghịch tóc mình. Chưa đầy nửa nén hương đã thấy Vân Ẩn trở lại, sắc mặt tái hơn trước rất nhiều.
“Nhanh ghê!” Hoa Thiên Cốt nhìn lên tay hắn, hu hu hu, bữa sáng của nàng đâu?
Vân Ẩn dường như đã quên chuyện đó, kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Cốt, sau đó cúi ngay đầu xuống.
“Có việc gấp, xin chưởng môn mau chóng đi theo đệ tử.”
Hoa Thiên Cốt khó hiểu theo ra ngoài, sau đó quay đầu lại chỉ vào Đường Bảo đang ngủ say nói: “Có cần phải gọi Đường Bảo không, nếu là đi nghị sự gì đó với trưởng lão, nó có thể giải thích cho ta hiểu.”
“Không cần.” Vân Ẩn nhìn bát đũa trên bàn, nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu rồi vội vàng xoay người ra ngoài.
Hoa Thiên Cốt vội chạy theo. Vân Ẩn đi vào một lối nhỏ sau điện, ra khỏi Vạn Phúc cung, nhất định là đường xuống núi.
“Chúng ta đang đi đâu đây?” Hoa Thiên Cốt nhìn xung quanh, phát hiện trên con đường này không hề có một đệ tử nào.
“Đây là chuyện quan trọng, chưởng môn chớ hỏi nhiều.” Vân Ẩn bay nhanh, nhưng lại không điều khiển kiếm.
Hoa Thiên Cốt nhìn xung quanh, đã xuống dưới đỉnh núi: “Cách đây không xa chính là mộ của Lâm Tùy Ý đó!”
Vân Ẩn ngẩn người, ừ một tiếng.
“Vân Ẩn, ngày mai ngươi sai người đưa hài cốt hắn về Lao Sơn nhé?”
“Được.”
Vân Ẩn bay nhanh được một đoạn, lại phát hiện ra Hoa Thiên Cốt đứng đó bất động.
Y quay đầu lại, thấy một đứa bé như nàng lại dùng ánh mắt sáng quắc như đã hiểu rõ tất cả nhìn chằm chằm vào mình.
“Ngươi không phải Vân Ẩn, ngươi là ai?”
Hoa Thiên Cốt nhìn người trước mặt, tỉnh rụi như không.
“Vân Ẩn” sửng sốt nheo mắt: “Người nói đệ tử không phải Vân Ẩn? Không phải Vân Ẩn thì còn là ai?”
Hoa Thiên Cốt nhíu mày, đột nhiên nhớ tới gì đó, khó tin nhìn hắn: “Ngươi là Vân Ế?”
Mặt Vân Ế nháy mắt lạnh như băng, y cười lạnh: “Không hổ là chưởng môn mới nhậm chức của Mao Sơn…”
Hoa Thiên Cốt lắc đầu: “Thứ nhất, Mao Sơn vì chuyện trước kia nên mặt phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt, bày tầng tầng lớp lớp đủ các trận pháp. Ngươi ngoài không thể tự do ra vào nội điện như chỗ không người. Đến ngay cả con đường bí mật phía sau hậu viện cũng nắm rõ trong lòng bàn tay thì chỉ có thể là kẻ phản đồ Mao Sơn như ngươi. Thứ hai, trên Mao Sơn giăng bùa chú, chỉ cần có người dùng thuật thì ngay lập tức sẽ biết ngay, ngươi khó có thể biến thành Vân Ẩn mà không bị phát hiện, trừ phi pháp thuật của ngươi quá cao cường, nhưng từ việc ngươi không dám điều khiển kiếm là biết ngươi không đủ đạo hạnh, vậy thì có nghĩa vốn dĩ dáng vẻ của ngươi và Vân Ẩn giống hệt nhau.”
Vân Ế tái mặt, thứ y hận nhất chính là gương mặt giống hệt Vân Ẩn này. Lúc bước vào sư môn cho đến nhiều năm sau, y đều đeo mặt nạ che mặt, chỉ nói với mọi người là dung mạo đã bị hủy. Đừng nói các đệ tử khác, ngay cả sư phụ và Vân Ẩn đều không biết khuôn mặt thật này.
Từ khi sinh ra đến nay, hai anh em sinh đôi họ chỉ có mình kẻ kia được sống quang minh chính đại trên thế gian, mà y phải làm một cái bóng, chỉ có thể nghe theo gia huấn nhà họ Thanh Châu Mộng, tồn tại để làm người bảo vệ cho trưởng nam.
Tại sao, rõ ràng cùng một mẹ sinh ra, từ nhỏ y đã phải chịu trăm ngàn tra tấn cùng huấn luyện, chỉ để lúc nào cũng có thể âm thầm bảo vệ người thừa kế là Vân Ẩn? Tại sao, rõ ràng có cùng một khuôn mặt, hắn từ nhỏ được quan tâm yêu thương, mà y vĩnh viễn chỉ có thể sống trong bóng tối? Tại sao lại có loại độc kỳ lạ, dù y có làm sao thì Vân Ẩn chẳng hề hấn gì, nhưng chỉ cần kẻ kia bị thương, y lại nhận nỗi đau gấp bội, nếu Vân Ẩn chết sớm, y cũng không thể sống!
Tại sao? Tại sao?
Từ nhỏ, kẻ kia muốn đi đâu hay làm gì y đều phải làm thứ đó, cho dù hắn có làm sai điều gì đều là lỗi của y, lúc kẻ đó ngủ y cũng phải mở to mắt coi chừng, ngay cả khi Vân Ẩn đột nhiên muốn tu tiên cầu đạo y cũng phải âm thầm đi theo đến nơi quỷ quái này, bái lão già chết tiệt kia làm thầy. Y không từ thủ đoạn để thắng kẻ kia, nhập môn trước làm đại sư huynh.
Nhưng tại sao? Tại sao đời này y cũng chỉ có thể sống vì người đó?
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
173 chương
52 chương
100 chương