Hòa Thân Tân Truyện

Chương 75 : Lưu manh một lần

Phòng của Tô Kỳ Nhi nằm trên một tòa lầu nhỏ trong Tô gia đại viện, gian phòng bên ngoài là nơi nàng đánh đàn, vẽ tranh và đọc sách, gian phòng nhỏ hơn bên trong được che bằng rèm mỏng màu hồng, tất nhiên đây là khuê phòng của Tô Kỳ Nhi rồi. Khi đặt chân vào chốn riêng tư thế này, Hòa Thân tất nhiên tâm hồn xao động dữ dội, lúc này đang vào hoàng hôn, mở cửa sổ nhìn ra cảnh sắc sông Tần Hoài, tiếng đàn du dương êm dịu vọng đến từ bên kia sông, cơn gió mát thoang thoảng lướt qua, hàng liễu xanh mượt đung đưa theo gió, lá cây xào xạc nghe vui tai. Hòa Thân nhủ thầm: Cảnh vật nên thơ trữ tình, mỹ nhân sắc nước hương trời thế này, làm sao ta có thể bỏ qua được chứ! Hắn cảm thấy suốt nửa năm qua chỉ lo bận rộn toan tính chuyện làm quan lo việc lớn, ngược lại đã gạt sang một bên những thú vui đời thường kiểu thế này rồi, trong lòng tiếc nuối vô cùng, tự nhủ: Đêm nay ta phải phóng túng một lần mới được, cứ giữ bộ mặt đạo mạo mãi ai mà chịu đựng nổi. Đợi tiểu a hoàn tùy thân Cầm Tâm bày tiệc xong, Tô Kỳ Nhi phất tay một cái dặn dò: “Cầm Tâm, ngươi cũng ra ngoài đi!” “Vậy thì càng tốt! Xem ra Tô Kỳ Nhi định…” Hòa Thân không khỏi nôn nao suy nghĩ vẩn vơ, bắt đầu dùng ánh mắt mang vẻ tà niệm ngắm nghía Tô Kỳ Nhi bên cạnh. Chỉ thấy Tô Kỳ Nhi đã thay bộ y phục mới, thân hình tuyệt mỹ khiến người ta mặc sức tưởng tượng, dưới ánh nến lung linh, làn da nàng trắng như tuyết, đôi mắt sáng long lanh, khó mà diễn tả nét phong tình kiều diễm. Lúc này Hòa Thân tuy vẫn giữ biểu tình chính nhân quân tử trên khuôn mặt, nhưng ngọn lửa dục vọng đã bùng cháy hừng hực thiêu đốt nội tâm rồi. “Vâng, tiểu thư!” Cầm Tâm ngoan ngoãn đáp lại một tiếng. Hòa Thân biết Cầm Tâm là một tiểu a hoàn thông minh lanh lợi, cô bé tất nhiên biết Tô Kỳ Nhi đơn độc giữ vị Nhân Nghĩa đại ca này trong phòng mang ý nghĩa gì, thế là nhoẻn miệng mỉm cười ý nhị với Hòa Thân xong nhanh nhẹn lui ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa giúp hai người. Hòa Thân nhìn sơ qua các món sơn hào hải vị bày la liệt khắp bàn, lại ngước mắt nhìn thẳng vào Tô Kỳ Nhi ngồi đối diện, chủ động mở lời trước: “Tô tiểu thư, Hòa Thân xin kính cô một ly, đa tạ tiểu thư nhiệt tình tiếp đãi!” “Ấy không…Hòa đại nhân quá lời rồi!” Tô Kỳ Nhi thấy Hòa Thân khách sáo kính rượu liền bối rối đứng dậy. “Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Nếu Tô tiểu thư không chê trách ta là quan viên triều đình thì hãy xưng hô ta một tiếng Hòa công tử? Chẳng lẽ Tô tiểu thư…” Hòa Thân bỏ lửng câu nói, cười tủm tỉm nhìn chăm chăm vào Tô Kỳ Nhi quan sát phản ứng của nàng. Tô Kỳ Nhi bắt gặp ánh mắt soi mói của Hòa Thân liền thẹn thùng đỏ mặt, cũng không biết nên nói gì, chỉ gọi khẽ một tiếng “Hòa công tử.” Sau đó cúi đầu xuống. Hòa Thân tức anh ách, hắn đã sớm chán ghét lễ giáo cổ hủ của xã hội phong kiến rồi, nếu cứ tiếp tục thế này thì hôm nay khỏi làm ăn gì cả quá, nay rượu ngon mỹ nữ không thiếu thứ nào, đâu thể để lễ giáo phong kiến nhảm nhí kia phá hỏng cuộc vui chứ, nghĩ thế Hòa Thân mỉm cười thân mật, nhẹ nhàng khơi gợi: “Vậy sau này tiểu thư gọi ta là Hòa công tử, ta gọi nàng là Kỳ Nhi, như thế chẳng phải tốt hơn sao?” Mấy năm qua Tô Kỳ Nhi theo phụ thân kinh doanh ở Nam Kinh nên ý thức cao hơn các cô gái đồng lứa, nghe Hòa Thân nói ra những lời cợt nhã, tuy cảm thấy hơi quá nhưng lại không chấp nhặt, thậm chí trong lòng có phần thích thú, bèn mỉm cười nói: “Hòa công tử thích thì cứ xưng hô như vậy cũng được! Nào, ta xin kính Hòa công tử một ly!” Dứt lời, Tô Kỳ Nhi nâng ly uống cạn trước. “Tốt!” Hòa Thân mừng thầm trong bụng, cũng nâng ly ngửa cổ uống cạn, nói tiếp: “Hy vọng sau này nàng có thể phát triển xưởng dệt Tô gia càng ngày càng lớn.” Tô Kỳ Nhi nghe Hòa Thân nói vậy, ngẫm nghĩ giây lát, cúi đầu nói: “Hòa công tử, lần trước công tử nói trong vòng 3 ngày sẽ giải quyết Lạc Bảo giúp xưởng dệt Tô gia, trong lúc ấy ta đã có một tâm nguyện nhỏ, chính là muốn tặng Hòa công tử một món quà nhỏ, không biết Hòa công tử có chịu nhận hay không?” “Món quà nhỏ? Quà gì thế?” Hòa Thân tim đập rộn ràng, chẳng lẽ nàng định dâng tặng tấm thân cho mình? “Ta muốn… ta muốn đem xưởng dệt Tô gia tặng cho Hòa công tử!” Tô Kỳ Nhi nghiêm túc nói: “Nếu không có Hòa công tử e rằng xưởng dệt Tô gia đã sớm không còn tồn tại rồi, công tử từng mấy lần cứu xưởng dệt thoát khỏi nguy nan, ta nghĩ cũng chỉ có công tử mới đủ khả năng phát triển xưởng dệt càng ngày càng lớn.” Đến lúc này Hòa Thân đã sớm nhìn ra tâm ý của Tô Kỳ Nhi đối với mình rồi, chẳng qua do ngại ngùng nên nàng không tiện nói ra, từng cử chỉ hành động của nàng càng chứng minh suy đoán của Hòa Thân là đúng, nghe Tô Kỳ Nhi đề nghị như thế, Hòa Thân đứng dậy đến bên nàng, thật lòng bày tỏ: “Trước kia ta giúp nàng không phải vì muốn chiếm đoạt xưởng dệt Tô gia, từ trước đến nay ta…” “Chẳng lẽ… chẳng lẽ Hòa công tử không nhận?” Tô Kỳ Nhi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt Hòa Thân dò hỏi. Hòa Thân nhìn bộ dạng đáng thương của mỹ nhân, không sao kiềm chế được ngọn lửa dục vọng đè nén bấy lâu nữa, tà niệm thôi thúc hắn liên tục trong nội tâm: Hôm nay ta phải lưu manh một lần thôi! Nghĩ là làm, Hòa Thân lấy hết can đảm dang tay ôm chầm lấy Tô Kỳ Nhi, đặt lên má nàng một nụ hôn nồng cháy, sau đó tình tứ nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Nhận chứ! Ta không chỉ nhận xưởng dệt Tô gia, ta còn muốn nhận luôn cả nàng…” Hành động táo bạo của Hòa Thân vượt ngoài trí tưởng tượng của Tô Kỳ Nhi, tuy tâm ý nàng đã hướng về hắn từ lâu, cũng mộng tưởng có một ngày đến với hắn, nhưng giờ đây đột nhiên bị Hòa Thân ôm trong vòng tay, Tô Kỳ Nhi muốn phản kháng lại, tiếc rằng toàn thân nàng lại mềm nhũn, muốn đáp lại nụ hôn của Hòa Thân lại không dám, đành ngơ ngác không dám động đậy. Lúc đầu Hòa Thân một lòng chỉ muốn giúp đỡ Tô Kỳ Nhi, nhưng nội tâm lại thôi thúc hắn chiếm đoạt mỹ nhân, bây giờ thấy Tô Kỳ Nhi không những không phản kháng, ngược lại ánh mắt còn chan chứa nỗi chờ mong, hắn lập tức gạt phăng hết mọi nền tảng đạo đức, đặt nhè nhẹ Tô Kỳ Nhi xuống ghế, đôi tay ôm chặt chiếc eo thon của nàng, bắt đầu hôn nhẹ nhàng lên khuôn mặt trắng hồng mịn màng kia. Giữa nam và nữ một khi tấm màng thẹn thùng mỏng manh được xé bỏ thì thứ còn lại chỉ là nhu cầu đến với nhau, Tô Kỳ Nhi ngoan ngoãn gối đầu vào lòng Hòa Thân, ngẩng mặt lên đáp lại nụ hôn của hắn, đôi tay cũng bắt đầu không chịu kiểm soát xoa nhẹ vào sau lưng Hòa Thân, hơi thở dần dần trở nên nặng nề. Lúc này Hòa Thân chả thèm quan tâm chuyện gì khác, giờ đây hắn chỉ muốn tập trung thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo của tạo hóa – mỹ nhân Tô Kỳ Nhi… Huyết Tu La Hòa Thân Tân Truyện Tác giả: Độc Cô Hắc Mã -----oo0oo-----