Vào đến trong phòng, đầu tiên Li Du bái lạy bàn thờ Bồ Tát, sau đó tức giận mà đưa hương cho y, “Cầm, lạy đi.” Tô Thần nhận hương, theo lời mà bái lạy. Chính Li Du cũng cầm hương thành kính quỳ xuống, chăm chú dập đầu, trong miệng lẩm bẩm nói. Cam Lam cũng bắt chước lạy. Tô Thần rũ mắt xuống – không cần nghĩ, cũng biết Li Du là vì y mà bắt đầu làm những chuyện … không phù hợp với tính cách hắn như vậy. Lạy xong, Li Du đứng lên: “Buổi trưa muốn ăn cái gì?” Hắn cũng không hỏi những vấn đề khác, dường như Tô Thần chỉ mới rời đi vài ngày thôi. Tô Thần ngẩn người, sau đó cười: “Tùy tiện, dù sao ngươi làm cái gì ta ăn cũng thấy ngon.” Li Du dường như rất cao hứng, nhưng lại không định làm mặt ôn hòa với Tô Thần, vừa muốn cười, lại ngoảnh mặt đi: “Chỉ biết nói dễ nghe.” Xoay người lễ phép hỏi: “Vị cô nương này cũng lưu lại ăn cơm đi.” Tô Cửu phải bảo vệ tốt Tô Thần, nên gật đầu: “Làm phiền rồi.” “Qua đây hỗ trợ.” Li Du liếc mắt hai tỉ muội Cam Lam Lục La đang bám dính lấy Tô Thần. Lục La dường như không nghe thấy, tiếp tục ôm cánh tay Tô Thần, Cam Lam do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Tô Thần. “Đi đi.” Tô Thần cười, “Ta đảm bảo ngươi trở về ta còn ngồi chỗ này.” Quyến luyến nồng đậm trong mắt hài từ, khiến Tô Thần cảm thấy khó khăn, cong môi, sờ sờ đầu trấn an. Cam Lam xấu hổ cười cười, sau đó đi theo đến nhà bếp. Hai hài tử này, còn có Li Du, mỗi người đều thật tâm lo lắng cho ta. Ngược lại ta, thật buồn cười tự cho mình là đúng. Ta mới là người lạnh nhạt nhất. Người bên cạnh đều như vậy ôn nhu bao dung ta, mà ta chỉ bước đi theo ý mình, không chịu để ý… Sau này, không bao giờ … cho phép mình sai lầm như vậy nữa. Quý trọng chính mình, sau đó, quý trọng mỗi người bên cạnh. Buổi trưa nhờ Li Du, trước mặt mỗi người đều được chia một cái trứng gà sáng bóng đẹp đẽ. Hơn nữa còn ăn một bát to, Li Du có thể ăn được không có gì kinh ngạc, bởi vì hắn cái gì cũng ăn vô, thế nhưng Cam Lam cùng Lục La mặt không đổi sắc nuốt vào một lượng cơm lớn như vậy khiến Tô Thần hai mắt sắp lồi ra. Đến Tô Cửu cũng rất nể tình mà ăn gần hết, so ra, trong bát Tô Thần còn thừa lại nhiều nhất. Li Du liếc mắt nhìn y: “Ăn không vô dừng ăn, cố gắng quá đối cơ thể không tốt.” Tô Thần bất đắc dĩ cười cười: “Khó có được ngươi làm đồ ăn cho, chính ta lại không ăn được.” “Ngươi cái bộ dạng này, ta sao có thể ép ngươi a.” Li Du nói thầm, đưa tay lấy chén của y: “Được rồi, chơi cùng Lục La đi, ta đi nấu ít canh hạt sen mộc nhĩ. Buổi tối bắt con gà về bồi bổ, nhìn ngươi gầy thành như vậy, không biết Tô tiên sinh chăm ngươi thế nào, lại không có chút thịt nào.” Kỳ thực… Tô Kỳ vẫn thay đổi biện pháp bồi bổ cho ta, chỉ là đại khái cả đời này cũng thế thôi, thân thể hiện tại rất yếu, căn bản không có thể giồng như các ngươi. Tô Thần vô lực cười, cũng không nói ra thành lời. Y không hi vọng Li Du lo lắng. “Thần Thần, chúng ta đi đến thư các bên kia bắt chim a, trên cây thường có chim nhỏ bay đến.” Lục La vui vẻ mà kéo ống tay áo Tô Thần. “Không được, Thần Thần thân thể không tốt, không thể leo cây với ngươi.” Cam Lam phản đối. Nàng không có đầu óc ngây thơ như Lục La, sớm pháp hiện thân thể Tô Thần không ổn. “Không sao,” Tô Thần cười cười, “Lục La võ công không tồi, vậy lên cây bắt cho ta, ta ở dưới đợi, được chứ?” Lục La liên tục gật đầu: “Ừ ừ, đợi lát nữa bắt được toàn bộ cho Thần Thần.” Khẩu khí hùng hồn. Tô Thần cười, “Hảo, chúng ta đi bắt chim!” Thư các yên lặng, chính tay mình viết lên ba chữ “Trác Ngọc Trai” giờ có chút phai màu, không còn lanh lảnh tiếng đọc sách như ngày xưa. Mà bây giờ y cũng không có tâm tình nhàn hạ đi dạo chơi, hai năm kia khiến y có kinh nghiêm cảnh giác, có lẽ là,trước mặt người xa lạ luôn bày ra phong thái đề phòng. Đúng là y không còn giống như trước đây rồi… May mắn chính là, mọi người còn ở tại nơi này… Bên kia Lục La đã cởi giày trèo lên ngọn cây, sau đó ngồi trên đó, hào hứng gọi Tô Thần: “Thần Thần ~” mắt nheo lại vô cùng khả ái. Tô Thần ngẩng mặt lên, hướng nàng cười: “Cẩn thận chút.” “Thần Thần ngồi đây đi.” Cam Lam đứng bên bàn đá gọi y. “Thần Thần uống trà.” Một bên tay chân nhanh nhẹn châm trà, sau đó châm trà cho Tô Cửu: “Cửu tiên sinh, mời Ngài.” “Cam Lam không đi sao?” Tô Thần mỉm cười uống một ngụm trà nhuận nhuận cổ họng. Cam Lam lắc đầu: “Lục La kia cho nàng một đống cát nàng cũng cỏ thể đùa vui suốt cả buổi sáng. Thanh âm có vẻ khinh khi. Chỉ là nàng dùng giọng nói trẻ con như vậy cùng khuôn mặt non nớt nói ra khiến người khác muốn bật cười. Tô Thần gật đầu: “Cũng đúng, như vậy ta có thể ngồi cùng Cam Lam một chút rồi.” Cam Lam mặt đỏ lên, sau đó nhăn nhó nở nụ cười. Tô Cửu đột nhiên mang theo tiếu ý nói, “Thiếu chủ.” “Ách?” Tô Thần kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, cho rằng nàng có điều gì quan trọng muốn nói. “Nếu như thiếu chủ sinh ra tai gia đình bình thường, đại khái sẽ có không ít cô nương thương nhớ a.” Tô Cửu đột nhiên nói ra một câu không phù hợp với phong cách của nàng tí nào. “A…” Tô Thần chớp mắt mấy cai. “Tính cách Ngài nữ nhân rất thích, chỉ nói chuyện cũng tạo ra niềm vùi.” Tô Cửu cười. “Liền ngay cả hài tử này cũng không thể thoát khỏi mị lực của Ngài.” “Ta…Ta thực không có…” Thuận miệng nói… Tô Thần cũng không biết nên giải thích thế nào, đại khái lắp bắp hồi lâu, sau đó vô tội mà nhìn Tô Cửu, được rồi, tuy rằng là không thấy mặt, nhưng mắt nàng không che, đôi mắt cong cong, lộ ra ý cười. Tô Cửu không nói nữa, chỉ cười. Tô Thần ngây ngốc nhìn Tô Cửu một lát, sau đó khẽ cười: “Tô Cửu, ta hiện tại rất cao hứng.” “Ân?” Giọng Tô Cửu biểu hiện không hiểu. “Ngươi xem, ngươi cư nhiên có thể trêu ghẹo ta, điều này làm ta rất vui mừng,” cúi đầu, cười, xoa xoa đầu Cam Lam, “Sau đó là, tất cả mọi người đều không thay đổi, ta cảm thấy mình rất may mắn.” Tô Cửu lặng đi một chút, sau đó mới nói: “…Ừ…” Trong Trường Nhạc cung, mỗi người đều có những đứa nhỏ thân cận chi tâm, đều hi vọng những hài tử này có thể làm được gì đó, nhưng hết lần này đến lần khác cứ đem lạnh lùng mà đối đãi, cũng chính là những hài tử này. Mặc dù không có chút công phu nào, hơn nữa thân thể lại gầy yếu, lại quá mực nhẹ dạ, nhưng chính y lại khó có thể tin được. Sau khi y đến Trường Nhạc cung, tất cả mới bắt đầu thay đổi. Từng chút một, làm cho người khác an tâm tĩnh lặng, từng ngày một làm thay đổi cả một Trường Nhạc cung. Xuyên qua cành lá, Tô Thần nhìn bấu trời xanh thuần trên đỉnh đầu, bên tai thỉnh thoảng nghe tiếng hoan hô của Lục Lan, cùng tiếng Cam Lam và Tô Cửu trao đổi công phu, Li Du ở trong nhà bếp nấu đồ. …Cảm thấy rất bình thản thoải mái, rồi lại hơi hơi tịch mịch. Nếu như, nếu như Tô Kỳ cũng ở đây bên cạnh thì tốt rồi… Một lát sau, Tô Thần cảm thấy hơi mệt, đưa tay xoa xoa đầu đang trong cơn buồn ngủ — vì thân thể không tốt lắm, cần thường xuyên nghỉ ngơi, hiện tại đã đến giờ nghỉ trưa. Tô Cửu thấy Tô Thần buồn ngủ, còn chưa đợi mở miệng, Cam Lam bên người đã nhanh chóng nói: “Ta đi trải lại giường chiếu, Thần Thần ngủ không sợ bị nhiễm lạnh.” Rồi đi đến gian phòng bên trong. “Thiếu chủ?” Tô Cửu thấp giọng kêu y. Tô Thần mơ mơ màng màng nhìn Tô Cửu. “Nằm xuống đây một lúc a.” “…Lục La… còn đang bắt chim… cho ta…” Y mơ màng trả lời. Đều đã như vậy rồi còn nhớ rõ, Tô Cửu không biết nên nói gì: “Đợi lát nữa nàng bắt được ta gọi Ngài.” “…Ngô…” Không thể chống lại chu công, Tô Thần gật đầu, ghé vào trên bàn ngủ say. Đến lúc Cam Lam đem chăn đến, y hơi giật mình tỉnh giấc – hiện tại trước mặt các nàng có thể ngủ như vậy, nhưng đổi thành người khác, y căn bản sẽ bị kinh sợ rồi. Lại nói, y hiện tại lại là người rất khó ngủ yên. “Thiếu chủ, ta ở bên cạnh.” Tô Cửu cúi đầu, thanh âm khiến Tô Thần nhận rõ, vì vậy yên lòng, tùy ý để chăn đắp lên chân mình. Cam Lam săn sóc mang thêm chăn ra phủ thêm cho Tô Thần. Sau đó, Tô Thần nằm mộng, mộng thấy mình đang ở trong một viện rất lớn, tiểu Tịch, Hoa Minh Không, Li Du, tiểu Hổ, Cam Lam, Lục La, mọi người trong Trường Nhạc cung đều ở trong đó, mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt. Còn có Tô Kỳ, Tô Kỳ cùng mọi người ở một chỗ tuy rằng không có biểu tình gì nhiều lắm, nhưng thỉnh thoảng cũng cười… Thực sự, là một giấc mộng vô cùng đẹp.