Hoa Thần Nguyệt Tịch
Chương 63
Ăn xong cơm trưa, tắm rửa sạch sẽ, hai người đi dạo dọc bờ biển.
Mặt trời chiều đã dần khuất, ánh trăng chậm rãi hiện ra.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Đến khi ánh trăng lên tỏ, toàn bộ bãi biển dường như được bao phủ bởi một lớp lụa trắng lóng lánh.
“Ánh trăng thực sự xinh đẹp.” Tô Thần thở dài bước đi, xa xa gợn xóng lân lân cũng mang ánh sáng mờ ảo màu bạc.
Thuyền màu đen tuyền chỉ còn một chấm đen nhỏ hòa lẫn vào, giống như tơ nhung mà đen xen vào luồng ánh sáng trắng lập lòe.
Tất cả mỹ lệ này, dường như không phải là thực.
Tô Kỳ cũng học y, đem ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm.
Trên người Tô Kỳ cũng vậy, bị ánh trăng chiếu lên làm chói sáng, dung mạo bình thường đã vô cùng hoàn mỹ nay lại còn thêm phần thoát tục.
Tô Kỳ luôn miệng hỏi: “Thế nào?”
…Chính y vừa rồi cư nhiên nhìn hắn đến ngây dại…
Tô Thần ảo não hoàn hồn: “Chúng ta qua đình bên kia ngồi một chút a.” Chỉ chỉ đình ban ngày Tô Kỳ ngồi làm việc, chỗ đó đặt vài viên minh châu, tản ra ánh sách nhàn nhạt.
“Ừ.” Tô Kỳ chậm rãi gật đầu, đi về phía bên đó.
Vừa vào đình ngồi xuống, mở mắt nhìn luồng sáng ngoài khơi: “Tô Kỳ.”
“Ừ.” Tô Kỳ theo y ngồi xuống.
Tóc dài của hắn bị gió biển thổi phe phẩy trước mặt y, ngứa, có cảm giác như lúc hắn hôn môi: “Hôn ta.” Không dám nhìn mặt hắn, hướng về biển rộng, thập giọng nói.
Tô Kỳ bên cạnh không trả lời, cũng không có động tác gì.
Y đương nhiên không có dũng khí quay lại nhìn xem phản ứng của Tô Kỳ, chỉ ngây ngốc nhìn ngoài khơi.
Qua hồi lâu, Tô Kỳ hình như thở dài, đầu ngón tay đặt lên bả vai y, kề mặt sát lại, hôn hôn lên gò má y.
…Hôm nay như thế nào lại dè dặt như vậy rồi?
Tô Thần cuối cùng cũng hoang mang quay lại nhìn hắn.
Tô Kỳ chỉ đang cười khổ, sờ sờ đầu y.
“Làm sao vậy?”
“Ta đây đại khái làm việc đến bị cảm lạnh rồi a.” Tô Kỳ khe khẽ nói.
Làm ?
Làm!
Ý thức được Tô Kỳ đang nói cái gì, mặt Tô Thần đột nhiên nóng lên.
Cũng may đang là ban đêm, nhìn không rõ lắm.
“Đêm phải đắp chăn nha…” Y nhỏ tiếng nói, “Hơn nữa, làm cái kia sao lại bị lạnh…” Cực kì xấu hổ mà cúi đầu nói.
Tô Kỳ thấp giọng nở nụ cười, “Nguyên lai là ngươi muốn a, vậy sao không nói sớm nha.” Mềm mại hôn y, “Lại nói, đến nơi này lâu như vậy rồi hình như còn chưa thực sự làm nha, quả nhiên là thanh niên trẻ tuổi nha, có tinh thần như vậy.” Vô cùng thân thiết mà quấy rầy lỗ tai y, “Hảo, chúng ta trở về đi, bất quá lát phải dùng tay giúp ta nha.”
Tuy rằng ngượng ngùng đến cả đầu ngón tay cũng đỏ lên, Tô Thần vẫn nhẹ giọng hỏi: “…Kia, Ngươi không… … ta sao?”
Đông tác Tô Kỳ rõ ràng dừng một chút, sau đó cười khẽ: “Chờ thân thể ngươi tốt hơn chút nữa.”
Mặc dù nói như vậy nhưng hít thở đã bắt đầu nhanh hơn nhiều.
Tô Thần không để ý nữa, trực tiếp ngẩng đầu, hôn môi Tô Kỳ.
Tuy rằng kĩ xảo không tốt lắm, nhưng vẫn thành công khiến Tô Kỳ trong nháy mắt mê say, bị động chuyển thành chủ động, không cho Tô Thần rời môi, khát khao mà dây dưa lưỡi y.
Thật vất vả lừa lúc Tô Kỳ tách ra cho mình hô hấp, y âm mưu đẩy hai tay hắn ra, đứng dậy, trong khi Tô Kỳ còn ngạc nhiên, y ngồi lên đùi hắn, sau đó vén vạt áo hắn lên, cẩn thận hôn lên cổ hắn.
“Thần…” Thân thể Tô Kỳ giật mình một cái, nhưng vẫn thét lên tên y, nắm cổ tay y, nhìn y, “Ngươi làm gì vậy?”
Tô Thần đáp lại bằng một nụ cười, sau đó gục đầu xuống, khẽ liếm bàn tay đang cầm tay mình.
Tô Kỳ không tự giác được mà nắm tay bắt đầu nới lỏng.
Sau đó Tô Thần không thèm khách khí mà tiếp tục cố gắng.
“…Ngươi biết rõ hậu quả a.” Thanh âm Tô Kỳ không còn rõ ràng nữa, mang theo một chút ám muội.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong mặt hắn đong đầy dục vọng.
Giống như chấp bất cứ giá nào, Tô Thần tiếp tục hôn lên môi hắn.
Ta biết, ta đương nhiên biết.
Vừa rồi cư nhiên không chút nghĩ ngơi, nguyện ý ủy thân dưới thân hắn, đối với việc ngươi làm lúc đó ta biết rõ ngươi không có chút vui vẻ, ta biết ngươi làm nam nhân kiêu ngạo cỡ nào, nhưng là, tất cả lo lắng của ngươi đều là vì ta, chỉ lo cho ta, mà không lưu ý cảm thụ bản thân mình.
Y không phải kẻ ngu si cũng không phải người mù, việc hắn làm đương nhiên y đều nhìn thấy rõ.
Hắn nhìn y sao có thể mặt không đổi sắc?
Trong lúc kích hắn, y có thể cảm thụ được cái kia của Tô Kỳ cứng rắng đâm vào mình…
Buông môi Tô Thần ra, Tô Kỳ thở hổn hển: “Hảo, đây là chuyện xấu do chính ngươi làm, phải có trách nhiệm.” Đôi môi đỏ bừng, trong mắt ôn nhu như nước.
Tô Thần mỉm cười: “Hảo.” Đưa tay dò xét thân thể bên trong y phục của hắn.
“Đợi chút.” Vội vã cầm lấy bàn tay đang định làm chuyện xấu, nâng cằm y, nhìn kĩ: “Ngươi xác định sao?”
Tô Thần gật đầu: “Ừ.” Đều đã đến bước này, lại không còn cảm thấy xấu hổ gì nữa, cảm thấy chuyện này là chuyện rất tự nhiên.
Bất quá, Tô Kỳ dễ dàng vì mình như thế, y bây giờ nên làm lại là chuyện rất tự nhiên, không phải sao?
Tô Kỳ cười quyến rũ, khẽ cắn cắn môi y: “Hảo hài tử.” Buông tay y ra, để y tiếp tục cái thủ đoạn ngốc nghếch kêu gọi dục vọng cho hắn.
Đương nhiên, hai tay hắn cũng không nhàn rỗi, thuận lợi đặt áo ngủ bằng gấm rộng thùng thình để đệm, sau đó ôn nhu đặt Tô Thần nằm xuống.
Dáng tươi cười câu hồn đoạt phách, nhẹ nhàng cúi xuống Tô Thần, hôn bên môi y, hôn lên từng tấc da thịt, tay nhanh chóng thoát ra toàn bộ y phục trên người y.
Tuy rằng bình thường tốc độ cởi đồ của Tô Thần không chậm lắm, nhưng vì xấu hổ, suy nghĩ đến nửa ngày cũng chỉ cởi được áo choàng ngoài của Tô Kỳ, nhìn qua nhìn lại, y đã bị Tô Kỳ lột sạch rồi.
Tô Kỳ cầm bàn tay đang bận rộn của y, đưa lên môi khẽ hôn, mỉm cười: “Ta sẽ cẩn thận.”
Tô Thần bị hắn nói những lời này làm cho đỏ mặt: “…Câm miệng.”
Tô Kỳ cười, cởi y phục trên người ra, để lộ thân thể mỹ lệ, cúi người xuống, dễ dàng mà ôm lấy y, hôn má y: “Lạnh không?”
Lạnh mới là, người ta nóng đến độ có thể chiên trứng trên này được rồi.
Tô Thần rất muốn trả lời như vậy, nhưng bên miệng lại nói: “Hô…ngươi đâm trúng ta rồi…”
Tô Kỳ khẽ cười: “Xin lỗi.” Ghé sát bên tai nỉ non: “Nhưng lát nữa còn phải đâm vào nữa nha.”
Tên này thật biến thái, cần gì phải nói rõ ràng như thế!
Tô Thần gần như muốn há mồm chửi, nhưng vì Tô Kỳ lại cúi xuống hôn sâu, y chỉ phát ra vài tiếng rên rỉ kháng nghị.
Thân thể Tô Kỳ cũng rất nóng, cho nên dán cùng một chỗ càng làm cho mặt đỏ hơn.
Mặt đỏ, Tô Thần nhỏ giọng oán: “…Tô Kỳ,…muốn làm, nhanh làm…” cọ cọ hắn, không có đạo đức mà châm lửa.
Tô Kỳ thấp giọng cười, rung động nhỏ từ ngực truyền đến, nhắc nhở Tô Thần hiện tại tư thế kề sát thân mật cỡ nào.
Dưới ánh sáng da thịt hắn vô cùng mềm mại tinh tế, dường như là do loại tơ tốt nhất quấn vào.
Khéo léo ôm lấy eo Tô Thần, đưa tay xuống dục vọng đã đứng thẳng của y, sau đó lộng rất thành thạo.
Tuy rằng lúc trước đã làm không ít lần, nhưng thân thể vẫn mẫn cảm như cũ, Tô Thần thấp giọng rên rỉ — tuy rằng không thể giồng như Tô Kỳ có thể kêu lớn tiếng như vậy, nhưng y vẫn muốn để đối phương biết mình đang rất hưởng thụ.
Thanh âm ma sát nghe rất rõ ràng.
Hứng phấn đến có phần không tỉnh táo, nhưng y vẫn theo bản năng vươn tay tìm phân thân Tô kỳ.
Phân thân Tô kỳ xinh xắn khác người [=))))))..], màu phấn hồng, so với chính y rõ ràng lớn hơn rất nhiều…
Hiện tại cũng vì dục vọng mà hơi thẳng đứng.
Tô Kỳ cao hứng y như vậy mà còn bận tâm đến cảm thụ của hắn, khe khẽ hôn, khe khẽ căn lên môi y, động tác trên tay cũng nhanh thêm.
“Ân,,,a….Tô Kỳ…”Có lẽ do lâu rồi không làm, không đến một hồi, Tô Thần cảm giác mình sắp ra, cau mày, hơi cong người – tuy rằng dục vọng sung mãn nhưng y nhớ rõ mục đích hôm nay của mình.
Tô Kỳ hôn sâu, hai cái lưỡi dây dưa kịch liệt, đặt y nằm thẳng lại lên bàn, lại dùng tay kéo ra ngăn bàn bên dưới, lấy ra bình ngọc trắng.
Tô Thần mơ hồ nhìn thoáng qua—đó là tinh dầu mỗi ngày buổi sáng muốn đi bãi biễn Tô Kỳ đều bôi để chống nắng cho Tô Thần.
Hồi sau cảm giác có dị vật, cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo của Tô Kỳ đang ở xung quanh hậu định mình vui đùa.
Đợi chút!
Cái kia, bỏ vào sao?!
Tô Thần bỗng nhiên tỉnh táo lại, xác thực mà nói bị đánh tỉnh.
Ách, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lí, nhưng chân chính đối diện vẫn là…
Dường như cảm giác được thân thể cứng ngắc của y, Tô Kỳ cười, hôn mặt y trấn an: “Thả lỏng, nếu không sẽ rất đau.”
Ngươi không nói ta cũng biết a, vấn đề là ta có thể nào cũng không thả lỏng được, vừa nghĩ đến bộ vị không hề nhỏ kia đi vào, ta đã cảm thấy rất khủng bố …
Tô Thần hít một hơi thật sâu, như tráng sĩ ra trận: “Ngươi tới đi.”
Phản ứng khôi hài như vậy, khiên Tô Kỳ nở nụ cười, khẽ hôn mi y: “Chớ khẩn trương như vậy, ta sẽ ôn nhu.”
“Ta không phải nữ nhân…” Tô Thần tức giận trừng mắt.
“Ta không có xem ngươi là nữ nhân.” Tô Kỳ cười, “Chỉ vì ngươi là bảo bối của ta, nên ta mới quý trọng.”
“Ngu ngốc…” Tô Thần cảm thấy mất mặt, quăng đến một ánh mắt sắt như dao, sau đó không thèm để ý hắn.
Nhưng thân thể cũng vì hắn nói nhưng lời này mà bình tĩnh lại – thế nào người này cũng sẽ không thương tổn ta, ta cần gì phải khẩn trương.
Ngón tay dè dặt tiến đền dò xét, hành động kì quái là Tô Thần nhăn mi.
“Thế nào? Rất khó chịu?” Tô Kỳ khẩn trương hỏi.
Ngươi không phải đến cả cái kia cũng đã trải qua sao? Làm sao có thể so với một ngón tay ngươi …
Tô Thần lắc đầu, thanh âm khàn khàn: “…Cảm thấy rất kì quái…ngươi tiếp tục…”
Tô Kỳ cúi mặt, liếm hồng đậu trước ngực y: “Nhẫn nại một chút, sẽ rất khó chịu.” Ngón tay chậm rãi tại nơi đó di chuyển, tay kia tiếp tục vỗ về chơi đùa phân thân đang đứng thẳng tắp của y.
Do Tô Kỳ khiến y mất tập trung, tạm thời quên đi cảm giác không thoải mái mà đắm chìm trong dục vọng.
Tô Kỳ trầm tĩnh lại, ở hậu huyệt y cho thêm vào một ngón tay.
Lần này Tô Thần chỉ cau mày, không nói gì.
Thế nhưng đến ngón tay thứ ba thì nhịn không được xin tha: “…Ô…Tô…Kỳ…” Nói cũng không nên lời nữa: “…Sắp rách ra rồi…” y thật không hiểu, bản thân rõ ràng đang rất khó chịu, Tô Kỳ thái độ lại khác thường cứ bướng bỉnh mà nới rộng ra.
“…Ta biết.” Tô Kỳ cúi đầu trả lời y, hôn cánh môi an ủi, “Xin lỗi, ta hiện tại không dừng được rồi, nhẫn nại một chút a.” Hơi hơi nhích thân thể, ba ngón tay từ trong cơ thể y chậm rãi rút ra.
An ủi của Tô Kỳ rất có hiệu quả, nên y lại cố gắng thuyết phục chính mình đem quyền chi phối mọi việc giao cho hắn, thân thể mình hắn muốn làm gì thì làm.
Bộ vị yếu đuối lại bị bỏ rơi trong không khí, sau đó lại nghe thanh âm nhầy dính của tinh dầu, cái này làm Tô Thần cực kì ngượng ngùng.
Thở dốc nhìn Tô Kỳ đang chuyên chú, thần tình có chút si mê, y càng cảm thấy xấu hổ.
“…Ha, đừng xem…nữa…”
“Vì sao?” Tô Kỳ liếm liếm bên trong bắp đùi y, khiến y run rẩy, “Mê người như vậy, Thần…”
Siêu mất mặt a!
Tô Thần mặt đỏ bừng, liếc hắn một cái.
Chỗ đó lại phát ra tiếng ‘cô ti cô ti cô ti’ *** mỹ, khiên cả người y nóng lên.
“Ân…” Tô Kỳ đột nhiên cúi người xuống, hôn lên môi y, dây dưa lưỡi y, càn quét một vòng khoang miệng, lấy xu thế mãnh liệt trước nay chưa từng có, nhào vào miệng y.
Sau đó phân thân Tô Kỳ hung hăng xuyên qua y!
“Ngô!” Y thét lên, lại bị miệng Tô Kỳ che lại, chỉ phát ra thanh âm hô đau rên rỉ.
Rất đau, rất kì quái, cảm giác quỷ dị.
Nhưng Tô Thần vốn là người nhịn đau rất tốt, hơn nữa Tô Kỳ trước khi … đã nghiêm túc chuẩn bị, cho nên cũng không phải là đau đến không chịu nổi.
Chỉ cảm thấy kì quái.
Tô Kỳ sau khi vào cũng không di chuyển, cầm phân thân hơi mềm di của y chơi đùa.
Thần tình trong mắt hắn khiến Tô Thần cảm thấy hắn hơi khó chịu, hơn nữa dục vọng đã ngẩng đầu, y không thể nói cái gì, chỉ mặt hướng về Tô Kỳ hôn hôn.
Vốn đang nỗ lực ức chế chính mình, Tô Kỳ lại thấy được nụ cười cho phép, phân thân trong thân thể chầm chậm chuyển động.
“…Tô…Kỳ…” Y cảm thấy mỗi lần đến Tô Kỳ giống như đang ôm mình vào.
Không có cảm giác thích thú, chỉ có một loại cảm thụ rất kì lạ, hình như chỉ có trước mặt người này, bị người này thượng mới không có cảm giác bị khuất nhục.
Bởi vì là hắn, là hắn, cho nên đây là chính xác, đơn giản là hắn nên mới có thể dễ dàng làm như vậy.
Tô Kỳ yêu thương ôm lấy y, nhẹ nhàng hôn lên bờ mi nhăn lại, “…Ta rất thoải mái, …phi thường thoải mái…” Thanh âm khẽ run chứng mình có bao nhiêu sung sướng, “Hớn nữa… ta phi thường cao hứng, cực kỳ vui vẻ…”
Biểu tình Tô Kỳ hạnh phúc mê say như vậy, khiên Tô Thần đột nhiên cảm thấy tâm rối loạn – người này, siêu cấp gợi cảm.
Sao lại như vậy, người này vì ta mà cảm thấy kích động, thỏa mãn như thế, ta có phúc phận gì mà được như vậy…
Một lát sau, cuối cùng cũng có thể thích ứng Tô Kỳ, chậm rãi nhận ra – nguyên lai ta cũng hắn gần kề như vậy, gần như là một thể rồi…
Chung quy cảm thấy…
Có thể di chuyển.
Tô Kỳ cũng ý thức được y thả lỏng, tốc độ dần nhan lên.
Ách?
Thế nào?
Cảm giác kì quái cùng lúc trước không giống nhau…
Là tê dại, là run rẩy, đặc biệt khi phân thân hắn ma sát đến một chỗ thì cảm giác này phi thường rõ ràng.
Điều này làm cho Tô Thần không tự giác mà kinh hô: “…A…Tô Kỳ…thật…thật kì quái…!”
Tô Kỳ dương mi tự đắc, dưới ánh trăng khuôn mặt hắn lại thêm thanh khiết mị hoặc.
Sau đó cười: “Ừ…Kia…” Dưới thân lại thêm cố sức đụng vào nơi Tô Thần cảm thấy cảm giác kì quái mạnh nhất, “…Cho ngươi thêm kì quái được không…” [=))))))))))))..]
“A!” Tô Thần kinh hô.
Sau đó thân thể bắt đầu giãy dụa, thật kì quái, thật kì quái, chung quy là cảm thấy như thế rất mãnh liệt, thân thể giồng như không thể chứa nổi loại sung sướng này — là khoái cảm, làm cho lí trí nháy mặt trở nên hư ảo vô cùng vui vẻ. Khiến y cảm thấy nếu không trốn ra, mình sẽ lâm vào hoàn cảnh điên cuồng.
Nhưng là, giãy dụa này không khiến Tô Kỳ thương tiếc, vẫn đang rất không khách khí mà ma sát chỗ kia.
“Tô Kỳ!” Y gọi, “A…, không …không., Tô Kỳ!” Trước mắt đều biến thành màu đỏ như máu, loại cảm giác kia gần như tan biến vào mình.
Tô Kỳ dường như rất thích thần tình mê loạn đó của y, càng thêm mãnh liệt công kích.
“A…A…Tô Kỳ…” Đấu tranh vô hiệu, thần trí dần dần khuất phục dục vọng, cũng không biết có phải do phiên muộn mình quá khoái hoạt hay không mà y chảy ra nước mắt.
Tô Kỳ khẽ liếm nước mắt y, sau đó hôn sâu.
Tô Thần hoàn toàn mất đi lí trí bình thản ngày trước, trong miệng chỉ còn tiếng rên rỉ run rẩy, “…Ân a…A…Tô Kỳ…Đừng…KHông xong…Chậm…A…” Muốn kêu hắn chậm một chút, bởi vì thân thê không nhân nổi cường kích mạnh như vậy, nhưng nói không nên lời, khoang miệng vì hôn sâu mà chỉ bạc chảy ra ngoài, y cũng không thèm quản nữa.
Tô Kỳ đương nhiên cũng bị trận này làm say mê, chớp mắt cũng không chớp nhìn thần tình gần như điên cuồng của Tô Thần, tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh.
“…Tô Kỳ… A a…Tô Kỳ!” Một tiếng thét chói tai, Tô Thần không thể khống chế phóng ra dịch trắng dục vọng.
Đồng thời thắt chặt phân thân Tô Kỳ trong cơ thể y, Tô Kỳ há miệng thở dốc, va chạm mãnh liệt, hôn môi y, trong lúc để y hít thở sau khi hôn môi, phóng trong cơ thể y.
Bởi vì dịch thể nóng bỏng, Tô Thần nhịn không được run rẩy người, trong lúc hai ngươi hôn rên rỉ rầu rĩ.
…
Vậy là đại khái hai người đồng thời đạt đến cao trào a.
Tô Thần cảm thấy thỏa mãn, đông thời cảm thấy hạnh phúc dâng cao.
Tô Kỳ cũng ôn nhu mà nhìn vào mắt y, cười cười ôm chặt y: “…Ta, cảm thấy rất tốt, rất thoải mái, ta không muốn rời khỏi thân thể ngươi.”
…Tên biến thái *** điện cuồng!
Tô Thần trừng mắt.
Được rồi, mặc dù trừng, nhưng trong mắt vẫn mang tiếu ý.
“Trở về làm sạch hạ thân cho ngươi a.” Tô Kỳ cười đem phân thân trong cơ thể y rút ra.
Cảm giác bị rút ra, khiến Tô Thần nhịn không được run rẩy, trong miệng khẽ rên rỉ: “Ân…”
Nhãn thần Tô Kỳ bỗng nhiên thâm trầm, mỉm cười liếm vành tai y: “Ta nói rồi a, một lần quả nhiên không đủ…”
A?
A A?
Cả người mệt mỏi, hắn nói lời này là có ý gì nha!
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
113 chương
27 chương
24 chương
70 chương
40 chương
162 chương
105 chương