Cuối cùng cũng về đến Trường Nhạc cung. Thực ra, Tô Thần cũng không rõ ràng lắm phải mất bao nhiêu thời gian mới về tới, dường như không phải quá chậm, cũng có thể là bởi vì y không cảm thấy gian nan, cho nên không cảm thấy chậm. Hiện tại cũng có thể ăn được một nửa thức ăn rắn, Tô Kỳ thay đổi các phương pháp khác nhau để cho y đổi khẩu vị. Mặc dù đã thoát khỏi căn hầm đá kia rồi, thế nhưng ám ảnh trong lòng cũng không dễ dàng mất đi. Có lẽ là do ở chung với Tô Kỳ lâu nên quen, cũng có thể theo bản năng biết mình trong lòng Tô Kỳ là đặc biệt, nên, ngoại trừ Tô Kỳ đụng vào, những người khác chạm vào một chút Tô Thần sẽ cảm thấy khổ sở cùng sợ hãi — ngay cả Tô Tịch với Tô Lục cũng không ngoại lệ. Chính vì vậy mà Tô Kỳ cả ngày ở cùng y, cho dù đi ra ngoài cũng chọn lúc y ngủ. Tô Tịch cũng vì thế mà nhiều lần đỏ mắt, nhưng mãi vẫn thế, kết quả chỉ có thể chạy đến chỗ Tô Thập chửi ầm lên. Tô Thập không rời cung, tuy rằng trong cung không có ai hạn chế hắn, nhưng Tô Thập vẫn là bị những lời nói lạnh lùng của Tô Tịch lưu lại. Hắn cũng không có ý định rời Trường Nhạc cung. Qua chừng một tuần, một hôm sáng sớm, Tô Thần sau khi cố gắng rửa mặt liền đi ra ngoài, thị nữ bên ngoài thấy y đi ra, cúi người hành lễ, sau đó nối nhau vào trong phòng thu dọn chăn đệm, thanh lý huân hương. Phía bên kia bình phong, Tô Kỳ đem bữa sáng múc vào chén cho Tô Thần, thử độc, sau đó ngẩng đầu nhìn y mỉm cười. Mới sáng sớm đã thấy người này cười mỹ lệ như vậy, khiến cho lòng người thực kích động. Y dật dật khóe miệng, đi đến. Tuy rằng biểu tình trên mặt đến giờ vẫn không rõ ràng, nhưng ít nhiều có thể khiên người khác hiểu tâm tình của mình. “Thấy ngươi ngủ ngon, ta liền ra ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng.” Tô Kỳ vỗ vỗ đầu y, “Đợi lát nữa gọi Tô Bát qua đây.” Tô Thần vừa ngồi xuống ngẩng đầu, nhìn Tô Kỳ. Tô Kỳ tuy rằng không nói gì thêm, thế nhưng có cảm giác, hắn không thích y cùng người khác tiếp xúc quá nhiều, có lẽ là di chứng lúc trước y ở Trường Nhạc cung bị kèm kèm hai bên, hắn gần như đối với mỗi người đến gần y ôm y đều toát ra địch ý cực lớn, ngay cả tiểu Tịch cũng không tránh khỏi. Ngày hôm nay đột nhiên nói Tô Bát qua gặp, hơn nữa, nghe khẩu khí của hắn dường như là yêu cầu, điều này làm Tô Thần có chút kinh ngạc. “Ngươi không phải hi vọng sớm bình phục sao?” Tô Kỳ cười nhạt, “Tô Bát có không ít thủ hạ có khả năng nói năng rất tốt, ta nghĩ, kêu nàng dạy ngươi cũng tốt.” …Tô Bát phụ trách giao tế đối ngoại, đương nhiên mồm miệng khéo, nhưng so với người không thể nói chuyện như ta không quan hệ nha. Tô Thần dở khóc dở cười nhìn hắn. “…Không có biện pháp.” Tô Kỳ cười thán: “Ta không thích bộ dạng ngươi không có tinh thần như vậy, tuy rằng ngươi chỉ ở bên cạnh ta, chỉ chấp nhận hơi thở của ta khiến ta rất cao hứng, nhưng đó cũng không phải điều ngươi muốn a.” Tô Thần hồng mặt — cần gì phải nói trắng ra như thế a. “Hơn nữa, đây là ý của Tô Lục.” Tô Kỳ cười cười, “Nàng không nói rõ, nhưng đi đến cầu Tô Bát, cho nên Tô Bát tìm ta trao đổi chuyện này.” Tô Lục? Tô Thần chớp mắt mấy cái. “Đúng, Tô Lục.” Tô Kỳ cười nói, “Nàng cũng hi vọng ngươi nhanh chóng khỏe lên.” Từ sau lần kia, không còn cơ hội chính diện tiếp xúc Tô Lục, cho dù thấy, cũng là lúc nàng cùng chín người kia xuất hiện, nhưng Tô Thần không vui khi nhìn Tô Thập, nên nhìn thấy các nàng đi ra, liền đưa mắt đi nơi khác. Nghe Tô Kỳ nói như vậy, y cúi đầu. Ta, sao mà may mắn, có thể gặp được nhiều …người đối với mình thật tình đối xử. Nếu không phải có bọn họ, ta tuyệt đối không có khả năng ngồi ở đây. Nếu như, ta hơi khỏe lên một chút, có thể khiến bọn họ thêm yên tâm? Nhưng mà, ta không thể tập võ, lại không đành lòng dụng độc giết người… Lẽ nào vẫn muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ bọn họ sao? Điều này không phải đã nói rồi sao? Hi vọng không liên lụy người khác, cuối cùng lại thành như vậy. Nghĩ như thế, y cơ hồ muốn mắng mình thật vô dụng. Đột nhiên cảm giác đỉnh đầu có cái chạm nhè nhẹ. Ngẩng đầu, Tô Kỳ nhẹ nhàng vuốt tóc vàng vàng, thấp giọng nói: “Mỗi người đều có thứ làm được và không làm được, không nên suy nghĩ nhiều.” Tô Thần không phản ứng. “Có thể ngươi cho rằng mình vô dụng, nhưng với Tô Lục, Tô Tịch mà nói, họ rất cần ngươi.” Không hiểu. “Giống như một nơi trấn an tinh thần a.” Tô Kỳ cười khổ, “Giết người hay gì khác, ai đều có thể làm, thế nhưng, giết người nhiều sẽ bị mê dại, thậm chí sa vào trong đó.” Than nhẹ, “Bởi vì nghĩ đến ngươi, nên các nàng kiềm chế dục vọng của mình, không muốn trở thành loại người mà ngươi chán ghét, cho nên ngươi càng yêu thương các nàng, không phải sao?” Nói xong lời cuối, có chút  buồn bã mà nhỏ giọng. Tô Thần nhìn sắc mặt ủ dột của hắn, thở dài. Đúng, ta chán ghét giết chóc, chán ghét kẻ khinh miệt sinh mệnh, dẫm đạp lên sinh mệnh. Mà Tô Kỳ, chính là người như thế, như chính hắn nói qua, có sa vào niềm vui chết chóc, người như vậy, theo lý mà nói, thật sự phải làm cho y không có chút ý niệm thân cận nào trong đầu, thế nhưng y với hắn càng ngày càng thân mật. Bởi vì hắn xem thường chính mình, hạ thấp chính mình, đem y đặt lên đầu, vứt bỏ cả tôn nghiêm bản thân, theo bản năng mà nhân nhượng y. Cho dù có ý chí sắt đá, cũng không thể dừng lại mà mềm lòng a. Huống chi, hắn không xấu xa quá mức như vậy… Cũng không nói rõ được rốt cuộc là không giống thế nào, nhưng chính bản thân y biết rõ, Tô Kỳ trong lòng mình không giống những người khác. “Ân?” Tô Kỳ không hiểu y vì sao cúi đầu ngây người, Tô Kỳ vừa thấp thỏm vừa chạm chạm vào mặt y. Tô Thần hoàn hồn, ngẩng đầu, khóe miệng vẽ ra tiếu ý, gật đầu, biểu thị mình hiểu ý khuyên giải an ủi của Tô Kỳ. Tô Kỳ cùng nở nụ cười nhẹ: “Ăn điểm tâm a, hôm nay nhà bếp có đầu bếp mới, mùi vị cháo không giống như trước.” Đầu bếp trong Trường Nhạc cung đều là Tô Tứ phụ trách đi tìm, mặc dù lãnh địa Trường Nhạc cung không thực lớn, nhưng đồ ăn nhà bếp ở đây làm ra cực kì tinh xảo— bất quá, tỉ mỉ ngẫm lại. Nếu Trường Nhạc cung lấy tư cách một quốc gia tồn tại, nhà bếp đương nhiên không thể kém được, vậy thì sao chứ, vô luận là trong cung tầng tầng lớp lớp, cùng lãnh thổ nhân khẩu ở ngoài cung, Trường Nhạc cung trong mắt y chỉ giống một cái sơn trại, nguyên nhân chính là vì Trường Nhạc cung không bằng các nước lớn khác rồi. Nói như vậy, Tô Kỳ dung mạo siêu phàm, tư thái xinh đẹp chính là đầu lĩnh thổ phỉ rồi. Nghĩ vậy, Tô Thần vui vẻ. Tuy rằng biểu tình Tô Thần không có gì biến hóa, nhưng đối với Tô Kỳ luôn quan sát Tô Thần mà nói, vừa nhìn đã biết Tô Thần đang cười. Hắn không rõ vì sao Tô Thần ăn bữa sáng như vậy cũng hài lòng, nên chớp mắt mấy cái, nhìn y. Tô Thần thấy dáng dấp đối phương ngây ngốc, lại liên tưởng đến thân phận mình vừa nghĩ ra cho Tô Kỳ, môi lại cong lên. Ăn xong bữa sáng, Tô Kỳ chui vào đống văn kiện bắt đầu công việc một ngày, Tô Thần lười biếng nằm trên ghế cạnh hắn xem sách giải trí. Từ khi được cứu ra, Tô Kỳ cố không chạm vào y, đừng nói động thủ động cước sỗ sàng như trước đây, thậm chí ngay cả tiếp xúc tay chân bình thường, hắn đều tận lực không chạm đến những nơi mẫn cảm của y. Điều này làm Tô Thần trong lòng có chút thất bại — là dáng dấp hiện tại của y khó nhìn nên hắn mất đi hứng thú? Nhưng là… Tóc vàng khô khốc, bộ dáng này duy trì cũng đã lâu, e rằng cả đời này cũng sẽ duy trì dáng dấp xấu xí như vậy… Thở dài. Ngẩng đầu, đã thấy Tô Kỳ nhìn mình — phỏng chừng là vì tiếng thở dài vừa rồi khiến hắn chú ý. Hắn nhìn vào thư trong tay Tô Kỳ, ý bảo hắn chuyên tâm làm việc, đừng để ý mình. Đã thấy Tô Kỳ hạ thư trong tay xuống, đi đến, ngồi trên tay ghế, rũ mắt xuống, sờ sờ đầu y: “Khó chịu?” Đúng, thì là cảm giác như thế, đơn thuần chạm đến, khẩu khí đơn thuần, thoạt nhìn giống như một phụ thân chân chính. Tô Thần không rõ tư vị trong lòng, chỉ lắc đầu. Một bên tự nói trong lòng: như vậy không phải tốt sao? Phụ tử chân chính vốn là nên như vậy a, tuy ta không có ý định xem hắn là phụ thân, nhưng ít ra cũng tránh được sinh ra tình cảm cấm kị, ta còn bất mãn gì, như bây giờ không phải tốt sao? Ừ, đúng, không sai. Y xác định ý nghĩ trong lòng như thế, nhưng lại không thể thấy cao hứng hay tốt hơn. Tô Kỳ thấy thần sắc y không tốt lắm, tâm tình dường như có chút không ổn. Vì vậy đứng dậy, phân phó người tìm Tô Tịch qua. Khi Tô Tịch nói chuyện, tâm tình Tô Thần tốt lên rất nhiều – mặc dù hắn không thích có người ở đây, nhưng Tô Thần thích, cũng không có biện pháp nào. Không đến nửa khắc đồng hồ, Tô Tịch cũng đến nơi kích động mà gọi: “Thần Thần ~” vừa mừng vừa lao đến bên Tô Thần. Tô Thần hơi hơi co lại vào ghế nằm phía sau, vậy nên, Tô Tịch liền ngừng hành động, cúi đầu, trầm mặc. Trong lòng Tô Thần có chút đau lòng, thế nhưng cũng không muốn nói ra, sợ nói ra càng khiến Tô Tịch buồn, nên chỉ ngây ngốc mà nhìn Tô Tịch. Tô Kỳ cúi xuống vuốt ve đầu Tô Thần, khiến cho y có cảm giác an tâm hơn. Cũng may Tô Tịch không trầm mặc bao lâu, một lúc liền ngẩng lên hướng y cười: “Thần Thần, vừa rồi ngươi cho người gọi ta đến, ta thật cao hứng.” Đi đến bên cái ghế cạnh Tô Thần: “Vừa rồi tiểu Hoa đang bắt ta làm nữ công, mắt ta đã muốn hoa lên, ngươi thực sự là cứu mạng a!” Tiểu Hoa là tri kỷ Tô Tịch kết giao trên giang hồ, vì họ Hoa, nên bị tiểu Tịch gọi như vậy. Lần này có thể tìm được y, chính là nhờ tin tức chính xác từ tiểu Hoa biết y đang ở Trúc Thủy mới giúp mọi người xác định rõ ràng. Tiểu Hoa rất cao, có chút cường tráng, tiểu Hoa dáng dấp tuấn tú, tiểu Hoa đại khái…là nam tử. Tuy rằng không hiểu sao Tô Tịch không nhận ra, nhưng trong mắt Tô Thần, tiểu Hoa là nam, tuy rằng mặc nữ trang, nhưng nàng là nam nhân… Mọi người trong Trường Nhạc cung có nhìn ra, có thể sẽ không nói với tiểu Tịch. Tô Thần bất đắc dĩ thở dài, chính mình hiện nay cũng không thể nói ra dễ dàng, thực sự là… “Ta ở bên cạnh.” Tô Kỳ vỗ nhẹ đầu y, xoay người tiếp tục công việc. Tiểu Tịch với người kia quan hệ khá tốt a, tuy rằng không tính là lạnh lùng, nhưng hiếm khi thấy nàng cùng ai đó thân mật, càng không thể nói thân mật trước mặt ta rồi. Trong đầu xẹt qua gương mặt tuấn mĩ của tiểu Hoa. Người kia tuy rằng ăn mặc không phải quá xa hoa, nhưng cảm giác có chút tương tự Tô Kỳ, chính là những cử chỉ ưu nhã cao quý đã từng trải qua giáo dục nghiêm ngặt. Khả năng không phải là con của người thường, lại không kể đến người kia còn có thể thám thính được tin tức ta ở Trúc Thủy, điều này làm ta không thể không lưu ý. Tuy rằng không có cảm giác ác ý, hơn nữa khi hắn cùng tiểu Tịch ở chung cũng có thể xem là hòa thuận, thế nhưng… Hắn dù sao cũng là nam tử a, tiểu Tịch lại là một nữ hài tử… Có chút khổ não, lại không biết làm sao nói cho tiểu Tịch nghe, đầu tiên là sợ tiểu Tịch bị đả kích, thứ hai là tiểu Tịch đã không còn là trẻ con nữa, chính mình không nên can dự quá nhiều chuyện. “Làm sao vậy?” Tô Tịch thấy Tô Thần dường như đang phiền não. Tô Thần lắc đầu: hay là trước mắt cứ để quan sát một thời gian a. “Chủ tử, Tô Bát tới rồi.” thị nữ ngoài cửa đi vào, cúi thấp người, thấp giọng nói. Tô Kỳ gật đầu. Thị nữ lui ra ngoài. Từ cửa vang lên tiếng bước chân rất nhẹ. Tô Bát đi vào.