Không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại y theo bản năng mà gồng mình, sau đó híp mắt, cẩn thận quan sát bốn phía. “Tỉnh?” thanh âm khe khẽ càng khiến Tô Thần hoảng sợ, sau đó tự mình hướng về phía phát ra âm thanh, nhưng khẽ động đầu lại choáng váng, động tác liền ngừng lại. Chủ nhân thanh âm cũng không tới gần, chỉ tiếp tục nhẹ giọng nói: “Muốn uống nước?” Tô Thần lúc này mới nghĩ đến mình đã từ trong cơn ác mộng kia tỉnh lại, ngẩng đầu. Ngồi đối diện chính là Tô Kỳ, nghiêng đầu nhìn hắn. Gió bên ngoài theo màn xe để hở thổi vào, thổi lên vài sợi tóc được buộc lên của hắn. Bọn họ hiện đang ở trong một cái toa xe thoải mái, bên trong xe trừ Tô Kỳ cùng Tô Thần ra cũng không còn ai. Gật đầu. Tô Kỳ nhàn nhạt cười, mở tủ nhỏ cố định bên trong xe ra, lấy túi nước đưa cho y. Tô Thần chần chờ một chút, thấy túi nước dường như không nhẹ, lại giương mắt nhìn Tô Kỳ. Chậm rãi hướng thân thể về phía Tô Kỳ, phát hiện trên tay chân không có xiềng xích, thân thể cũng đã hảo hảo thanh lý qua, thay y phục thoái mái, thảo nào cảm thấy thân thể so với lúc trước dễ dàng hơn. Tô Kỳ bình tĩnh mà nhìn Tô Thần cố sức bò qua, sau đó giống như con thú nhỏ nhìn nước trên tay hắn. “Ta uy ngươi?” Tô Thần gật đầu. Trên mặt Tô Kỳ lộ ra ý cười, đưa tay dìu y ngồi xuống, thấy y không chống cự đụng chạm của mình, thì đưa tay hơi hơi đè trán y ra sau, thuận tiện cho y uống nước. “Ta cho gọi đại phu xem thân thể của ngươi, nói không có gì trở ngại, nhưng cần điều dưỡng vài năm.” Trên thực tế đại phu nói thân thể Tô Thần kém đến độ hỏng hết rồi, cho dù điều dưỡng thế nào cũng không có khả năng hồi phục như trước đây. Tô Thần là đại phu, sao lại không rõ Tô Kỳ là đang an ủi y, nhưng y không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó ngửa cổ tiếp tục uống nước. “Được rồi, không nên uống nhiều.” Tô Kỳ ngăn y tiếp tục uống nước, đóng lại túi nước. Y có chút thất vọng, thế nhưng biết thế là đúng, chính y dù lúc đó có uống máu bổ sung nước, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng không để chết do thiếu nước, thân thể nhất thời ở vào trạng thái khao khát, không thể uống quá nhiều nước, nếu không thân thể không chịu nổi. Vậy cũng không cưỡng cầu nữa. “Đói sao?” Tô Kỳ đặt túi nước xuống, ngồi lại cạnh y, nghiêng đầu khẽ hỏi. Y lắc đầu. “Đợi lát đến trạm dịch nên ăn một chút.” Vậy cũng phải, tuy không cảm thấy đói, đó là vì tình trạng héo rút của thân thể, trên thực tế không ăn gì sẽ chết a, đặc biệt là thân thể suy yếu thế này — tuy rằng Tô Kỳ có khả năng cho y dùng dược, nếu không hiện tại đã không có khí lực ngồi đây thế này. Vì vậy, cũng gật đầu. Tô Kỳ thấy y thuận theo thật cao hứng, giơ tay lên, sờ sờ tóc khô: “Ngươi còn sống thực quá tốt, đến bây giờ ta vẫn không thể tin được.” Giương mắt nhìn, khóe mắt Tô Kỳ có quầng thâm nhàn nhạt … Hắn, vẫn luôn nhìn ta sao? Chỉ là, không ngủ được cũng chết người. Y cau mày, không đồng ý. Tô Kỳ lại cười cười: “Hiện tại cuối cùng cũng có cảm giác chân thực.” Ngủ, Y há mồm lại phát ra âm điệu kỳ quái. Nên lại trầm mặc cúi đầu. Quên mất, ta hầu như không nói được nữa… “Nói nhiều một chút, sẽ trở lại như trước đây thôi.” Tô Kỳ khe khẽ vuốt đầu y, “Trước đó cứ nói hết với ta a, ta hiểu ngươi muốn nói gì, đến khi ngươi khỏe, cũng có thể nói nhiều giống như trước đây rồi.” Gạt người… Tô Thần ngẩng đầu, trong mắt hiện lên ánh nhìn như vậy. Ngươi sao có thể hiểu ta đang nói cái gì? Mơ hồ như vậy, âm thanh quái dị như vậy. Tô Kỳ cười, nụ cười nở rộ như đóa hoa trắng bên ngoài cửa sổ: “Ngươi không phải mới vừa muốn ta đi ngủ một chút sao?” Tô Thần ngạc nhiên nhìn hắn. “Chờ một chút cùng nhau ngủ.” Tô Kỳ cười nhẹ, nghịch ngơm mà đem quấn sợi tóc đem khóe môi vuốt lên, phong tình vô hạn. …Cùng nhau ngủ? Tô Thần lo lắng. Tô Kỳ đột nhiên rũ mắt xuống, âm thanh vô cùng nhỏ: “…Hai năm nay, ta đều như vậy…” Mặc dù lời nói không minh bạch, nhưng Tô Thần rõ ràng ý tứ hắn, hắn là nói, hắn cũng chưa từng có cảm giác ngủ an ổn. “Tuy rằng, ngươi hiện tại ở đây, ta vẫn cảm thấy như là mộng, chỉ sợ vừa nhắm mắt lại, ngươi đã tiếu tan thành mây khói, mà ta vần còn đang bôn ba trên đường tìm ngươi về.” Tô Kỳ nói, ngẩng đầu lên, buồn bã nở nụ cười, “Ta không dám ngủ.” Một câu ‘Ta không dám ngủ’ khiến Tô Thần ngây người. Nhãn thần người này, lại tuyệt vọng bi thương đến vậy. Hai năm nay, hắn sống thế nào, đồng thời dựa vào cái gì mà hắn lại có thể kiên trì đi tìm ta? Y không biết nên an ủi Tô Kỳ bi thương thế nào, chỉ có thể lo lắng nhìn hắn, suy nghĩ một chút, sau đó ôm lấy hông hắn, dán trước ngực hắn. Tô Kỳ ngẩn người, sau đó trong mắt vui buồn lần lộn, chậm rãi vươn tay ra, ôm lấy thân thể mảnh khảnh của Tô Thần. Ta ở đây, ngươi an tâm nghỉ ngơi, cho dù nhắm mắt lại, ta vẫn cứ ở đây. Tô Thần nghe tim hắn nhảy, cảm nhận được ôn độ nhàn nhạt của hắn, không hiểu tại sao, nước mắt tràn ra, dần dần đem quần áo Tô Kỳ phía trước thấm hết. Ẩm ướt. …Ta thực sự còn sống, sống, không chết ở chỗ đó. Ta có thể cảm nhận được gió, ánh sáng, còn có độ ấm cơ thể con người. Trái tim trong ***g ngực ta vẫn còn đập, ta còn có thể khóc, sau này sẽ chậm rãi nói lại, sẽ giống như trước đây. Thực khổ cho ngươi rồi, Tô Thần… Hắn đối với y nói như vậy. Giờ khắc này, y cuối cùng cũng hoàn toàn tiếp nhận vận mệnh y chính là Tô Thần, không phải là một cái ý thức từ bên ngoài đến chiếm lấy thân thể Tô Thần. Bất tri bất giác, tất cả mọi thứ ở đây, đã ngấm vào xương cốt rồi, tại địa lao tăm tối kia, nếu không phải suy nghĩ có một ngày được ngươi ôm như vậy, ta nhất định không thể sống cho đến ngày hôm nay. Cho nên, có gì quan hệ chứ, đây chính là vận mệnh a. Ngủ. Y dùng thanh âm không rõ ràng nói với Tô Kỳ. Tô Kỳ khẽ gật đầu: “Hảo.” ôm hắn hướng về phía sau. Tô Thần có chút kinh động theo bảo năng ôm chặt Tô Kỳ, ghé vào trên ngươid hắn. Thân thể đè lên mình phi thường nhẹ, Tô Kỳ rũ mắt xuống, chống lại ánh mắt kinh hồn của Tô Thần, cong môi lên cười, tư thế ôm này, nghiêng qua nghiêng lại, đem cả người y bao vào trong thân thể: “Ngủ tiếp một lát nữa, tỉnh chúng ta đi ăn cơm.” Bị Tô Kỳ dung từ thế ôm vậy hoàn toàn như vậy, Tô Thần cảm thấy rất an toàn, không phản kháng nữa, nhìn Tô Kỳ một chút. “Đương nhiên ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút.” Tô Kỳ nhìn thấu suy nghĩ trong mắt y, nhẹ nhàng đặt đầu y án trước ngực: “Ngủ đi.” Tô Thần đã thật lâu chưa từng được ngủ yên, một lát mới nãy không đủ bổ sung, vậy nên ngáp nhỏ một cái, thu hồi tay tránh cho ôm Tô Kỳ ngủ mà khi tỉnh dậy máu lại không lưu thong dễ dàng, vòng hai tay lại, cong chân lên, cả người cuộn mình trước lòng Tô Kỳ, an ổn ngủ. Tô Kỳ nhìn dáng ngủ hoàn toàn không có cảm giác an toàn, trong mắt tràn đầy yêu thương, lén lút cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu y: “Không còn bất cứ kẻ nào có thể thương tổn ngươi, ta bảo chứng.” Lời này không biết là nói cho Tô Thần nghe, hay cho chính mình nghe. Sau đó, cũng khép lại đôi mắt mỏi rã rời, lẳng lặng mà ngủ. Lúc nửa tỉnh nữa mê dường như bị người bế lên, lắc lắc, mở mắt ra thấy Tô Kỳ hướng mình cười, lại ngủ tiếp. Trong mộng dường như nghe thấy thanh âm xe ngựa chuyển động, nhưng một ngày một đêm đi cùng Tô Kỳ y cũng đã quen, hơn nữa, bên trong xe thư thái khiến y cảm thấy an toàn, vậy nên lúc tỉnh trời đã tối. Chớp mắt thích ứng với môi trường, cuối cùng đưa mắt nhìn đến Tô Kỳ ngồi bên giường cúi đầu nhìn mình. Tô Kỳ cười cười, cầm túi nước: “Uống nước trước?” Gật đầu. Tô Kỳ đi qua dìu y đứng lên, đưa nước cho y: “Cháo nóng, muốn ăn một ít?” Tô Thần vừa muốn gật đầu, lại chần chờ. Tô Kỳ không hiểu, nhìn y. …Ta muốn đi tiểu. Tô Thần phiền muộn cúi đầu… Sớn biết thế này đã không uống nhiều nước như vậy, làm sao bây giờ? Xe ngựa còn đang chạy, Tô Kỳ lại ở bên trong xe, muốn y trước mặt hắn như vậy, y làm không được. Nhưng Tô Kỳ rõ ràng không hiểu biểu tình phức tạp của Tô Thần, cho là y khó chịu chỗ nào, lo lắng đi qua: “Ta đi gọi đại phu?” Tô Thần không thể né tránh mà nói mình muốn đi tiểu. Nhưng lần này Tô Kỳ không rõ, vần trừng mắt nhìn. Người này nguyên lai là không nghe rõ ta muốn nói gì, chỉ là dựa vào thần tình cùng động tác của ta mà đoán a. Mặc dù có chút thất vọng, thế nhưng với dụng tâm của hắn lại càng thấy cảm kích. Nhưng vấn đề này làm sao giải quyết, không thể làm gì hơn, y đành phải chỉ cái bộ vị nào đó ở hạ thân, sau đó nhìn hắn, trên mặt tái nhợt một mảng hồng hồng. Tô Kỳ lúc này mới bừng tình: “Muốn tiểu tiện?” Gật đầu. “Lại đây.” Từ trong tủ quần áo lấy ra cái bô. Tư thế này chắc là dự định giúp ta đi tiểu?! …Không phải đâu, tại sao lâu không gặp, người này vẫn như thế? Hơn nữa, trong xe có nước ta còn hiểu, sao lại còn có cả bô? Tô Thần bày ra ánh mắt chống cự. Tô Kỳ nhìn một chút: “…Tự mình có thể không?” Ta chỉ là thân thể suy yếu, không phải ngây ngốc, Vì sao ngay cả đi tiểu thế nào cũng không được? Trước con mắt kiên quyết của Tô Thần, Tô Kỳ đành thỏa hiệp: “Ta ra ngoài, xong rồi thì gõ gõ vách, ta có thể nghe được.” Gật đầu gật đầu. Tô Kỳ không tình nguyện àm vén rèm xe lên đi ra. Tô Thần cố sức dung cái bô giải quyết, nhưng vì không thường dung đến, nên có một chút bắn ra ngoài. …Ta như vậy, thật đúng là xấu hổ a. Tô Thần trong lòng hừ lạnh, mặc quần xong, gõ vách. Ta muốn rửa tay ngay! Tô Kỳ vọt vào, đầu tiên là nhìn xem Tô Thần có khó chịu gì không, sau đó ánh mắt chuyển đến một ít nước tiểu trên sàn. Vẻ mặt Tô Thần lại hồng lên. Cũng may Tô Kỳ không nói gì, chỉ là đưa nước đến cho y rửa tay, sau đó nói với hắn: “Đi ra ngoài đổi gió a?” Đạt được sự đồng ý của Tô Thần, Tô Kỳ ôm lấy y, đi ra ngoài. Trước xe ngoài ý muốn thấy năm người hầu. Tô Kỳ nhàn nhạt nói: “Đi vào thanh lý.” Tô Thần xấu hổ không dám ngẩng đầu, đem mặt chôn mặt trước người Tô Kỳ, đưa lưng về phía mọi người. Trong đầu đột nhiên nghĩ: ta khẽ gõ vách như vậy mà hắn có thể nghe được, vậy thanh âm đi tiểu… Trời ạ a a, ta không muốn sống! Đây là lần đầu, Tô Thần từ khi đi ra khỏi ngục đá kia, xấu hổ quẫn đến muốn ngất.