Hoa Thần Nguyệt Tịch
Chương 34
Sinh hoạt càng ngày càng bận rộn, cuộc sống cũng trôi qua ngày càng nhanh.
Bất tri bất giác, đã đến tháng sáu.
Thời tiết dần nóng lên.
Chạng vạng hôm nay, Tô Thần từ sau viện tắm rửa xong quay trở về, vừa dung khăn xoa tóc ướt, vừa đi vào phòng khách: “Li Du, ta tắm xong rồi, ngươi đi đi.”
Li Du lại không lên tiếng trả lời.
Đi vào trong đại sảnh, trên ghế dành cho khách một nam nhân y phục trắng đang ngồi.
Tô Thần lặng đi một chút, sau đó mỉm cười: “Ngươi đã đến rồi.”
Đầu tiên hắn cười, sau đó cứ chằm chặp nhìn y.
Tô Thần khó hiểu nói: “Làm sao vậy?”
“…Ngươi nhanh nhanh đi mặc đồ vào, ngươi không thấy hai mắt người ta đều đã phát ra ánh sáng xanh rồi hay sao?” Li Du ở bên lành lạnh nói.
Vừa nghe thấy, Tô Thần mới nhớ lại chính mình mặc đồ mát mẻ, chỉ có mỗi cái quần cộc đi vào.
Thấy người nọ cứ nhìn chằm chằm, y phạt thệ-nam nhân xinh đẹp như hoa, khí chất thoát tục kia, vừa rồi nhìn mình mắt như muốn phát ra lửa, lại nuốt một ngụm nước miếng nhỏ.
Bị người kia bày ra ánh mắt ‘khát khao’ nhìn vào, y vừa quẫn vừa giận: “Nhìn cái rắm a!” Vội vàng lủi về phòng thay đồ.
Nhìn thấy Tô Thần chạy đi, Li Du mới nhẹ giọng: “Giữa tháng tám triệu tập dự thi, ta cùng tiểu Hổ để thích ứng với môi trường, dự định hết tháng này thì khởi hành đi Hoa Hạm.”
Tô Kỳ khôi phục thần sắc lãnh đạm, không nói gì.
“Tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng Thần Thần chỉ có thể nhờ ngươi rồi.” Li Du cúi thấp mặt, cũng không nhìn ra biểu tình gì, chỉ tiếp tục nhẹ giọng. “Nếu tiểu Hổ không đỗ, thì tốt, nếu đỗ, ta có khả năng sẽ nán lại Hoa Hạm cùng nó, chí hướng đứa bé kia vừa lớn vừa xa, nếu không kiềm chế nó, sẽ vì mục đích mà đánh mất chính mình, cứ thế, Thần Thần ta không thể chăm lo rồi, trước kia đáp ứng Tô Tịch phải chiếu cố Thần Thần, nàng mới đồng ý cho lưu lại, hiện tại xem ra, ta phải thất tín rồi.” Mang theo tiếu ý nói tiếp, “Bất quá, nhờ ngươi như vậy, ngươi cầu còn không được nữa là.”
Tô Kỳ một lát sau nhàn nhạt nói: “Ngươi tốt nhất đừng chết, nếu không y sẽ khổ sở.”
“Ân.”chăm chú gật đầu, Li Du mười phần rõ ràng trọng điểm lời nói này của Tô Kỳ không phải là việc mình sống hay chết, mà là việc Tô Thần có khổ hay không, “Ta đương nhiên sẽ sống thật tốt.”
Tô Kỳ gật đầu, không nói gì thêm.
Qua một lúc sau, Tô Thần ăn mặc kín đáo đi ra.
Một bên vuốt cái trán không ngừng chảy mồ hôi, một bên hỏi Tô Kỳ: “Hôm nay thế nào lại tới?”
“…Ngày mai sinh nhật ngươi.” Tô Kỳ nhìn Tô Thần thân đầy mồ hôi lại mặc kín như vậy, tựa hồ buồn bực.
“Sinh nhật ta?” “Sinh nhật ngươi?” Tô Thần cùng Li Du đồng thời phát ra nghi vấn.
“Đúng, ngày đó ngươi đến bên cạnh ta, cho nên ta nhớ kĩ.” Tô Kỳ cười đến mê người.
Tô Thần minh bạch ý tứ của hắn, chính là nói ngày Tô Kỳ giết Minh phi cùng hài tử, và mình xâm chiếm than thể này a?
“Đó cũng không phải việc gì đáng để chúc mừng.” Tô Thần nhàn nhạt nói. Vì quá nóng, mồ hồi rơi trên trán xuống.
“Đối với ta mà nói, rất đáng giá để chúc mừng.” Tô Kỳ kiên trì nói, sau đó nhìn bộ dạng nóng nực của Tô Thần, vươn tay ra: “Qua đây.”
Tô Thần suy nghĩ một chút, vẫn chậm rãi đi qua.
Tô Kỳ thử chạm vào tay Tô Thần, thấy y không chống cự, mới cầm tay y: “Ta cho ngươi một chút nội lực tiêu nóng.” Từ đôi tay ôn nhuận của Tô Kỳ, truyền đến khí tức mát rượi: “Nếu không, theo ta về Trường Nhạc cung a, chỗ đó có hầm băng, ở đây, cho dù mang băng qua, cũng sẽ tan rất nhanh.”
Tô Thần lắc đầu: “Không cần, mùa hè chính là nóng bức như vậy mới cảm nhận được mát mẻ của mùa Thu.”
“Thực sự là không có biện pháp nói ngươi.” Tô Kỳ thở dài hơi hơi lắc đầu.
Bởi vì trong mắt người này cưng chiều cùng sủng nịch quá ngọt ngào, khiến Tô Thần cả nửa ngày thất thần, ngây ngốc mà nhìn đôi mắt lưu thủy của Tô Kỳ.
Mãi đến khí Li Du giả đò khụ khụ hai tiếng, Tô Thần mới hoàn hồn, rút hai tay về, quay đầu trừng Li Du, rồi lại chột dạ.
“Thần Thần, buổi tối ăn cái gì? Nóng quá, ta ăn cái gì cũng không vô.” Li Du làm như không thấy ánh mắt Tô Thần, như có như không hỏi.
“Ăn không vô thì chết đói đi.” Tô Thần tức giận.
“Ta mới không cần đấy, cách để chết nhiều như vậy, ta việc gì lại phải chết đói!” Li Du miễn cưỡng la lên: “Đêm quan hình như là mỳ lạnh a, hôm nay ta lại làm.”
“Ta làm.” Y không muốn đơn độc ở lại với Tô Kỳ trong căn phòng tràn ngập bầu không khí kì quái này.
“Tiểu Hổ nói muốn ăn mỳ lạnh ta làm, hôm qua ngươi làm hơi nhạt, phải bỏ thêm dược liệu, ăn vào rất khó chịu.” Li Du cười hì hì: “Ngươi muốn làm cho cả nhà chúng ta phải đói bụng sao?” Lại ngẩng đầu, hướng về xà nhà: “Cam Lam, Lục La xuống hỗ trợ.”
Từ xà nhà xẹt qua hai đạo thân ảnh màu làm, đi về phía sau viện.
Li Du không để ý Tô Thần chậm rãi đi ra ngoài, khi đi tới cửa, đột nhiên cười nói: “Tô tiên sinh, nếu không được người ta đồng ý, tuyệt đối không được ăn nha.”
Tô Thần không hiểu hắn nói cái gì, ngược lại Tô Kỳ lặng đi một chút, sau đó gật đầu: “Đây là đương nhiên.”
Li Du không nói gì nữa, gật đầu, ra ngoài.
Trên đường đến nhà bếp, Li Du cười khẽ tự nói: “Không biết người bị cấm lâu như vậy một khi được cho ăn có thể mất đi khống chế không.”
Trong phòng, Tô Thần trừng mắt nhìn bong lưng Li Du rời đi, mơ hồ hồi lâu, cũng không hiểu được ý tứ người kia, suy nghĩ kĩ lại, thật là không thể đoán ra, cuối cùng quay đầu, tỉ mỉ quan sát Tô Kỳ: “Gần đây có ăn đúng giờ?” tuy đã hỏi qua Tô Tam, nhưng gặp hắn thế này vẫn không nhịn được hỏi lại.
Tô Kỳ khẽ gật đầu: “Ân.”
So với lần trước đã tốt lên nhiều rồi.” Y khen ngợi. Tuy rằng vẫn gầy, nhưng đã đạt đến mức bình thường rồi. Hắn ngồi an tĩnh trên ghế trên đầu gối lộ ra hai cổ tay trắng trẻo, thoạt nhìn đã có chút thịt.
“Nếu không muốn ăn thì ăn ít ít, muốn ăn cũng không thể ăn nhiều, ta đã làm được rồi.” Tô Kỳ nói mang theo ý khoe công của hài tử.
“Làm tốt lắm.” Tô Thần gật đầu, “Vậy có còn thường xuyên cảm thấy đói không?”
“Ân.” Tô Kỳ nhỏ giọng đáp lời. Đặc biệt khi nghĩ đến Tô Thần sẽ thấy đói – đương nhiên lời này hắn không dám nói ra.
“Không sao, nhất thời sẽ không khỏi được, từ từ sẽ tốt.” Tô Thần không hiểu được ý nghĩ trong long Tô Kỳ, cho nên trầm tư một lúc, mỉm cười an ủi.
“Cũng đúng.” Nhất thời y sẽ không tiếp thu được, từ từ cũng đến. Tô Kỳ cùng hiểu đạo lý đó vui vẻ gật đầu.
Hai người chiếm được đáp án lý giải khác nhau, cũng đều thỏa mãn.
“Lại nói, ta cũng có việc muốn nói cho ngươi.” Tô Thần suy nghxi, chần chờ mà cười nói.
Nhìn thấy biểu tình của Tô Thần, Tô Kỳ rõ ràng: “Ngươi là nói chuyện Tô Thập?”
“Ngươi biết rồi?”
Tô Kỳ đột nhiên cười cổ quái: “Không phải, không ai nói cho ta biết, nhưng ta nhìn hướng đi của Tô Thập liền đoán được.”
Y không biết vì sao Tô Kỳ cười như vậy, nên vội vàng nói: “Cam Lam là không rảnh, nên không kịp báo lại cho ngươi…”
“Không cần giải thích hộ các nàng, ngược lại, ta cũng thực không tức giận.” Tô Kỳ nhẹ giọng, “Ta cảm thấy các nàng làm như vậy là đúng, như vậy mới là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho ngươi, không phải sao?”
Lời này trước khi Cam Lam đến, Tô Kỳ cũng đã nói qua, chỉ là y quên, dù sao cũng không có khả năng người này tư duy bình thường như vậy, đúng không?
Hiện tại xem ra, lời người này nói hoàn toàn là sự thực.
Tô Thần vô ý thức mà lắc đầu: “Tô Thập sau này có khả năng sẽ nhớ lại thù hận mà gây bất lợi với ngươi…” hơn nữa còn nhắc nhở ta.
“Ân.” Tô Kỳ mỉm cười.
“…Ngươi không tức giận sao?” Tuy rằng có thể mơ hồ đoán được đáp án của Tô Kỳ, Tô Thần vẫn muốn hỏi lại.
“Ta vì sao phải tức giận?” Tô Kỳ hỏi ngược, “Ngươi hiện tại không bị hắn tốn thương gây nguy hiểm hay sao? Chỉ cần ngươi không có trở ngại gì, ta tự nhiên cũng sẽ không chết.” Lời này nói như là chuyện đương nhiên phải vậy, giống như chỉ cần Tô Thần sống, hắn sẽ sống.
“Là ta nhắc nhở hắn nhớ lại mục đích ban đầu của mình.” Tô Thần nhẹ giọng, “Việc này mang đến cho ngươi phiền toái lớn rồi.”
“Ân.” Tô Kỳ không phủ nhận gật đầu, “Thực có chút phiền phức, thế nhưng ngươi đưa khả năng hắn thương tổn ngươi xuống mức thấp nhất, theo mặt nào đó mà nói, làm cho ta rõ ràng rất nhiều chuyện, vì ngươi không có võ công, ngươi không giống ta, ta không tin nếu ta nghiêm túc, trên đời này còn có ai có thể giết người của ta.” Không kiềm chế được mà cười cao ngạo. Nhưng với tư cách cùng năng lực hắn, cuồng vọng như vậy chỉ làm cho ngươi ta cảm thấy phi thương chói mắt.
Cho nên, nam nhân như vậy sẽ vì ta_một người bình thường không có gì đặc biệt, ái mộ như vậy, hơn nữa còn là quan hệ đồng tính huyết thống, thực sự là kì quái.
Vốn hắn nên ngồi trên chúng sinh, bao quát tất cả mọi người a,trên đời mọi chuyện đều vì hắn quyết định mà thay đổi, vô số tính mạng con ngươi do hắn nắm giữ, nam nhân tuyệt diễm cao quý như vậy, võ nghệ cao minh nhưu vậy, tiền tài quyền thế như vậy, lại vì ta cam nguyện ở trong gian nhà nhỏ bé này, mặc trang phục tùy ý thấp kém, ăn đồ ăn thô nhạt, chịu đựng môi trường sống như thế…đến mình thỉnh thoảng còn có chút khó chịu.
Vào giờ khắc này, Tô Thần đột nhiên ý thức được, sau đó, trầm mặc một lúc lâu.
Tuy rằng Tô Kỳ không thích nói nhiều, nhưng vẫn thích nghe Tô Thần nói, nên thấy Tô Thần bỗng nhiên trầm mặc như vậy, hắn cảm thấy không được tự nhiên, một lúc sau, mới nói: “…Ta sẽ không giết người trước mặt ngươi…ngươi đừng nóng giận…”
Thanh âm mềm mại của đối phương khiến y hoàn hồn, giương mắt lên đã thấy đối phương bộ dáng khép nép, tròng long không rõ là cảm thụ gì, nhìn hắn một lát, cuối cùng thở dài: “Ta không tức giận.” người này, vốn không phải như thế, một người cao ngạo cuồng vọng, nhưng trước mặt y lại lộ ra vẻ mặt đáng thương.
“Ngươi đột nhiên không nói chuyện, tta nghĩ rằng ngươi sinh khí…” Tô Kỳ len lén quan sát y, cần thận nói, đợi thần sắc y không thay đổi mới định nói tiếp.
“Ta không có tức giận.” Y lần thứ hai thở dài, rốt cục nhìn không được vươn tay sờ mặt hắn: “Ngươi … cần gì phải như vậy?” lãng phí chính mình như vậy, không chỉ phải miễn cưỡng phối hợp ta lại khiến cả ta cũng bị ngươi làm hỗn loạn.
Tô Kỳ thấy Tô Thần làm động tác thân mật như vậy có chút ngoài ý muốn, sững sờ một lát, liền đưa mặt lên cho y xoa xoa, vẫn thấp giọng nói: “Còn hỏi vì sao? Bởi vì thương ngươi a, tuy rằng ta biết ngươi đối với mọi người đều tốt như vậy, không chỉ mình ta, thế nhưng ta nghĩ chính mình có được ôn nhu không giống thế, càng trân quý thì càng nỗ lực, đây chính là quy luật vận hành của thế giới.”
“…Làm sao ngươi biết ta sẽ dành ôn nhu như vậy cho ngươi?”
“Ta không biết, thế nhưng nếu ta không nỗ lực, ta nhất định không nhận được.” Tô Kỳ thần sắc không thay đổi, vẫn dùng âm thanh ngọt ngào nói: “Hơn nữa, ta cảm thấy, ngươi đối với ta có chút không giống với người khác, không phải sao?”
Lần này, y không rung mình, cười khổ, đưa tay về, thấp giọng: “Ngươi điên…”
“Mặc dù ta có chút ngốc, nhưng ta cảm thấy ta không phải là người điên.” Tô Kỳ cười quyến rũ, “Ta cảm thấy ta bình thường.” hắn không yêu cầu Tô Thần trả lời mình, chỉ mỉm cười.
Y cũng cười khổ: “Ngươi cẩn thận một chút.”
Tô Kỳ đưa ra khuôn mặt tươi cười: “Ân, ngươi nói như vậy, ta nhất định sẽ cẩn thận.” Chớp mắt mấy cái: “Ta không muốn làm cho ngươi lo lắng nha…”
“Ai lo lắng cho ngươi a!” Tô Thần tức giận hừ hừ – thực là một tên da mặt dầy.
Truyện khác cùng thể loại
225 chương
47 chương
57 chương
11 chương
236 chương