Hoa Tàn Hoa Khai
Chương 77
Sở Mộ Hiên khóc mãi liền mệt mỏi, không bao lâu liền ghé lên người Tư Đồ Thanh Lăng mơ màng trầm ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Sở Mộ Hiên mông lung cảm giác có người đang nhẹ nhàng vuốt tóc mình, mở cặp mắt nhập nhèm ngái ngủ, Sở Mộ Hiên nhìn lên giường, thế mà phát hiện Tư Đồ Thanh Lăng đã tỉnh, hiện tại đang nhìn mình.
“Ngươi tỉnh?” Sở Mộ Hiên kích động không biết nói gì, hồi lâu mới nghẹn ra một câu như vậy, hỏi xong câu này chính hắn cũng cảm thấy buồn cười.
Tư Đồ Thanh Lăng mỉm cười rồi khẽ gật đầu.
“Tốt quá, vậy để ta đi gọi Vân Cô Nhạn đến.” Sở Mộ Hiên vừa nói liền hướng ra ngoài cửa định đi, nhưng bị Tư Đồ Thanh Lăng kéo tay áo lại, lắc đầu, nhẹ giọng: “Không…”
“Không được giở tính trẻ con, phải để Vân Cô Nhạn đến xem tình hình hiện tại của ngươi.” Sở Mộ Hiên an ủi Tư Đồ Thanh Lăng tựa như an ủi tiểu hài tử.
“Lại đây…ngươi trước tiên cứ ở…ở đây giúp ta.” Tư Đồ Thanh Lăng phải dùng sức lực thật lớn mới nói xong mấy lời này.
Sở Mộ Hiên hiểu ý Tư Đồ Thanh Lăng, gật gât đầu, ngồi bên người Tư Đồ Thanh Lăng, chăm chú nhìn hắn, Tư Đồ Thanh LĂng cũng chăm chú nhìn Sở Mộ Hiên, bọn họ đều không nói chuyện. Hết thảy, đều trong yên lặng.
“Bệ hạ sao rồi?” Thanh âm Vân Cô Nhạn từ ngoài cửa truyền đến, sau đó liền thấy huynh đệ hai người Vân gia cùng nhau đẩy cửa đi vào.
Tư Đồ Thanh Lăng cùng Sở Mộ Hiên thấy hai người đột nhiên xông tới, vội vàng thu lại ánh mắt đưa tình. Tư Đồ Thanh Lăng nghiêng đầu qua một bên, Sở Mộ Hiên cũng không ngừng chỉnh trang lại y phục, che dấu hành vi vừa rồi.
Vân gia huynh đệ thấy tình cảnh này, hiểu ý cười.
Vân Cô Nhạn bắt mạch cho Tư Đồ Thanh Lăng, vẻ mặt hưng phấn, vui vẻ nói: “Thật tốt quá, bệ hạ, người đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần an tâm dưỡng thân một khoảng thời gian, là có thể bình phục.”
“Đúng vậy, thật sự tốt quá, bệ hạ, khoảng thời gian người bị thương làm chúng thần lo lắng gần chết!” Vân Cô Hồng cũng vạn phần vui sướng.
“Nếu bệ hạ đã không còn trở ngại gì, vậy Cô Hồng, chúng ta đi thôi.” Vân Cô Nhạn nháy nháy mắt với đệ đệ, nói.
Vân Cô Hồng sao lại không hiểu ý tứ ca ca, cười gật đầu, cùng Cô Nhạn ra ngoài.
Hai người này vừa rời đi, hai người ở lại không biết làm gì. Sở Mộ Hiên đỏ mặt, cúi đầu nói: “Thật sự là tốt quá.”
“Ngươi lo lắng cho ta sao?” Tư Đồ Thanh LĂng hỏi lại.
“Không…không có, chính là nếu ngươi cứ chết như vậy, ta vốn không có biện pháp tự tay báo thù cho người nhà, vì một ngày có thể đường đường chính chính báo thù, cho nên ngươi hiện tại không….không thể chết được! Chỉ như vậy mà thôi!” Sở Mộ Hiên vẫn mạnh miệng.
“À, phải thế không? Vậy ta đây nhất định mau chóng bình phục, để ngươi có thể thực hiện ý định vì người nhà báo thù, được chứ?” Tư Đồ Thanh Lăng mỉm cười nói.
“Tùy…tùy ngươi.” Sở Mộ Hiên nói xong, liền quay đầu chạy đi, Tư Đồ Thanh Lăng dõi theo bóng dáng hắn rời đi, bất đắc dĩ cười cười, nhẹ giọng: “Gia khỏa không thành thật.”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
132 chương
82 chương
59 chương
18 chương
160 chương
17 chương