Sở Mộ Hiên ngồi nghiêm chỉnh, giữ một khoảng cách nhất định với Tư Đồ Thanh Lăng, thế nhưng lại âm thầm nhìn đầy cảnh giác. Thấy tình cảnh này, Tư Đồ Thanh Lăng vừa tức vừa buồn cười, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Sở Mộ Hiên: “Ngươi yên tâm, sau này trẫm sẽ không ép buộc ngươi nữa.” “Thật ư?” Sở Mộ Hiên không thể tin vào lỗ tai mình. “Đúng, trừ phi ngươi nguyện ý, còn không trẫm sẽ không ép ngươi!” “Muốn ta tự nguyện làm cái việc ngươi vẫn làm với ta?” Mặt Sở Mộ Hiên nháy mắt biến đỏ, đầu lắc như trống bỏi, “Tuyệt đối không có khả năng.” “Cái này cũng chưa chắc đâu,” Tư Đồ Thanh Lăng dự đoán: “Một ngày nào đó trẫm sẽ dùng hành động khiến ngươi lung lay, để ngươi cũng yêu trẫm.” “Tự tin quá đấy!” Sở Mộ Hiên nở nụ cười, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn nhiều. Tư Đồ Thanh Lăng từ khi quen biết Sở Mộ Hiên cho tới nay chưa từng nhìn thấy hắn cười, đến tận lúc này mới phát hiện Sở Mộ Hiên cười rộ lên lại có một loại phong tình khác, nhất thời ngắm đến ngây người, đồng thời trong lòng âm thầm hạ quyết tâm: Nhất định phải khiến nụ cười như vậy thường xuyên xuất hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Mộ Hiên. “Ngươi bị làm sao vậy?” Sở Mộ Hiên thấy Tư Đồ Thanh Lăng ngơ ngác nhìn bản thân, lại chẳng nói lời nào, không kìm được hỏi. “Không…có gì đâu.” Tư Đồ Thanh Lăng cảm thấy mình thất thố, vội vàng chỉ đồ ăn trên bàn, lấp liếm: “Những cái này đều nguội cả rồi. Để ta bảo trù phòng hâm lại một chút.” “Không cần.” Sở Mộ Hiên ngăn Tư Đồ Thanh Lăng, “Không sao đâu, ăn được.” “Vậy chúng ta cùng…” Tư Đồ Thanh Lăng nhìn đồ ăn, nói. Sở Mộ Hiên nhẹ nhàng gật đầu. Cứ như vậy, Tư Đồ Thanh Lăng cùng Sở Mộ Hiên dùng chung bữa ăn không rõ là bữa sáng hay bữa trưa, cơm tuy rằng đã nguội, nhưng Tư Đồ Thanh Lăng lại cảm thấy trong lòng nóng hầm hập. Thời gian như nước chảy vội vàng trôi qua, một năm nhanh chóng qua đi, một năm này, Tư Đồ Thanh Lăng mỗi ngày chỉ đến chỗ Sở Mộ Hiên cùng nhau ăn bữa cơm, cùng nhau tâm sự, thỉnh thoảng còn có thể cùng nhau tản bộ, kế đó chơi cờ, không hề ép buộc Sở Mộ Hiên làm cái gì. Tuy rằng ngày qua ngày thực sự bình thản, nhưng Sử Mộ Hiên lại rất thoải mái, trải qua một năm gần gũi với Tư Đồ Thanh Lăng, Sở Mộ Hiên lại một lần nữa hiểu thêm về Tư Đồ Thanh Lăng. Trong nhận thức của Sở Mộ Hiên, Tư Đồ Thanh Lăng đã không còn là một người tàn nhẫn, thô bạo, không nói đạo lý, mà là một vị minh quân cơ trí, thông minh và quyết đoán. Đương nhiên. Đây chính là ranh giới được định ra trong lòng của Sở Mộ Hiên đối với Tư Đồ Thanh Lăng, bản thân Tư Đồ Thanh Lăng cũng không lấy gì làm cảm kích. Ngày cứ như vậy thản nhiên bình lặng trôi qua, vốn hết thảy mọi việc đều diễn ra như Tư Đồ Thanh Lăng dự tính, Sở Mộ Hiên đã từ từ thừa nhận Tư Đồ Thanh Lăng, nhưng rồi sau đó một loạt sự việc phát sinh khiến cuộc sống vốn bình tĩnh một lần nữa trở nên gợn sóng.