Hôm nay, Tư Đồ Thanh Lăng triệu tập mọi người, sau khi trưng cầu ý kiến chư tướng, liền quyết định ba ngày sau phát động tổng tiến công chiếm Vĩnh An thành. Đang lúc mọi người thảo luận chi tiết kế hoạch tiến hành, một binh sĩ đưa tới một văn thư. Tư Đồ Thanh Lăng mở văn thư, xem chốc lát, đột nhiên vỗ mạnh bàn, cao hứng phấn chấn nói: “Thật tốt quá!” Chư tướng phía dưới không hiểu có chuyện gì, đều nghi hoặc nhìn Tư Đồ Thanh Lăng, không biết loại tin tức gì mới co thể làm cho quân vương bọn họ cao hứng như thế, Tư Đồ Thanh Lăng nhìn mọi người, mỉm cười: “Đây là công văn Hoa Thần Hạo phái người đưa tới, viết rằng lần này tấn công Yến Bình, lực lượng chủ yếu là Minh Thụy quốc, còn Hồng Vũ quốc chỉ chiếm được vài địa phương, cho nên Hoa Thần Hạo đã quyết định lui binh, chỉ cầu giữ lại được những nơi Hồng Vũ quốc đã chiếm được, những địa phương còn lại do Minh Thụy quốc ta chiếm được đều thuộc quyền sở hữu của chúng ta! Trước kia trẫm vẫn lo lắng Hoa Thần Hạo đến cướp đoạt thành quả của chúng ta, nay hắn chủ động lui binh, cũng đồng ý chiến quả đều thuộc sở hữu của quân đội ta, các ngươi nói đây không phải chuyện tốt trời ban thì là gì?” Chư tướng vừa nghe, đều vui sướng không thôi, một đám hoan hô nhảy nhót. Trong bầu không khí hân hoan, kế hoạch tác chiến rất nhanh đã thương nghị xong, chúng tướng đều rời đi, vì đại chiến sắp tới mà tất bật chuẩn bị. Chỉ còn lại Vân Cô Hồng không đi, hắn chờ tất cả mọi người rời khỏi, hơi lo lắng hỏi Tư Đồ Thanh Lăng: “Bệ hạ, mới đầu là Hoa Thần Hạo đề nghị hai quốc gia liên minh cùng tiêu diệt Yến Bình, mà nay Hoa Thần Hạo lại chủ động rời khỏi, chỉ cầu chiếm vài thành trì, thần cho rằng sự tình có khả năng không đơn giản như vậy.” Tư Đồ Thanh Lăng cười, nói: “Cô Hồng, trẫm biết ngươi sẽ có lo lắng này, nhưng ngươi nên nhớ, khoảng cách giữa Hồng Vũ quốc và Yến Bình quá xa, bọn họ muốn tới Yến Bình quốc nhất định phải qua nước ta, cho nên đánh hạ tiểu quốc Yến Bình đối với Hoa Thần Hạo mà nói kì thực cũng không phải miếng thịt ngon. Cho nên hắn mới có thể quyết đinh từ bỏ.” “Vậy hắn vì sao ngay từ đầu còn…” “Đây chính là chỗ thông minh của Hoa Thần Hạo. Hắn biết, cho dù không kết liên minh cùng hắn, quốc gia ta sớm hay muộn cũng tiêu diệt Yến Bình, đến lúc đó hắn muốn chút lợi ích cũng chẳng được. Nay hắn kết minh tham gia chiến sự, trước có thể biết được thực lực quân ta, sau có thể chiếm được vài thành trì của Yến Bình quốc, coi đây là cơ hội thăm dò được động thái của quốc gia ta, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao, cho nên hắn mới có thể án binh bất động, mặc chúng ta oai hùng chiến đấu.” “Thế sao bệ hạ ngài còn đáp ứng hắn?” Vân Cô Hồng nghi hoặc hỏi. “Ha ha, vài tòa thành con con kia sao có thể tạo thành uy hiếp với chúng ta, thật chẳng biết thời thế!” “Bệ hạ anh minh!” Vân Cô Hồng bội phục nói. (Raph: Có khi ảnh đang nghĩ thầm trong bụng “Thằng này ATSM v ~” =))) “Tốt lắm, ba ngày sau sẽ tiến hành đại chiến, ngươi cũng chuẩn bị đi.” “Tuân lệnh!” Ba ngày sau, cuối cùng đại chiến cũng khai hỏa, còn Yến Bình quốc sớm đã đạn hết lương thực hết, mỏi mệt không chịu nổi rốt cuộc cũng không thủ được nữa, không tới vài ngày, Yến Bình quốc đành phái người mở cổng thành, mang theo hoàng thấy nội quyến, văn võ bá quan ra khỏi thành đầu hàng, Tư Đồ Thanh Lăng vui vẻ nhận thư xin hàng, phái người đem những kẻ đầu hàng áp giải về Minh Thụy quốc, chính thức chiếm trọn Yến Bình quốc.