“Ngu ngốc! Không có mắt à, lãng phí nhiều nước sôi như thế!” Quản binh không hề quan tâm Sở Mộ Hiên, ngược lại đứng một chỗ hùng hùng hổ hổ. Sở Mộ Hiên nhìn cánh tay bị phỏng rộp vì nước sôi, lại ngẩng đầu lên, mỉm cười nói với quản binh: “Thực xin lỗi, ta không nhìn kĩ, ta bây giờ đi đun nước, được không?” Quản binh thấy Sở Mộ Hiên mỉm cười liền cảm thấy khó xử, trong lúc không chú ý thì Sở Mộ Hiên đã xách xô nước, hướng về phía bờ sông. Sở Mộ Hiên cắn môi, nhịn đau, tận đến khi đi tới bờ sông, hắn mới buông xô nước trong tay, thật cẩn thận nhúng cánh tay bị bỏng xuống dòng sông, hi vọng dựa vào nước lạnh mà giảm bớt một chút đau đớn, nhưng Sở Mộ Hiên rất nhanh liền phát hiện hiệu quả cũng không được lớn lắm. Cũng chẳng còn cách nào, Sở Mộ Hiên thở dài, múc đầy xô nước, cố sức đi về doanh trại. Quản binh đối với thái độ ngạo mạn của Sở Mộ Hiên thì thập phần bất mãn, lại bắt gặp Sở Mộ Hiên đang chuẩn bị nhóm lửa nấu nước, liền tiến tới chỗ Sở Mộ Hiên, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ngươi không cần nấu nước đâu, bây giờ ta có việc khác cho ngươi đây. Như vậy đi, sau này phách sài của chúng ta tại đây đều do ngươi phụ trách!” Sở Mộ Hiên không động dung gật đầu, lập tức đi tới sài đôi bên cạnh. Giờ phút này, trong đại trướng. Tư Đồ Thanh Lăng đang cùng chư vị tướng quân họp hội nghị đồng minh tác chiến, thảo luận cụ thể chiến lược tiến công, hội nghị còn chưa kết thúc, một binh sĩ liền vội vàng chạy vào, bẩm báo: “Bệ hạ, Hoa Thần Hạo dẫn theo quân đội Hồng Vũ quốc tới!”. “Nga, tốc độ của bọn hắn nhanh thật! Có phải sợ chúng ta đánh trước hay không!” Tư Đồ Thanh Lăng nhíu mi, khoát tay ra lệnh: “Tạm dừng hội nghị, đi, chúng ta cùng đi nghênh đón Hoa Thần Hạo!”. Hoa Thần Hạo dẫn theo thủ hạ đi vào đại trướng, găp Tư Đồ Thanh Lăng đi từ trong ra nghênh đón, vội vàng ngừng bước, ôm quyền nói: “Bệ hạ đến sớm, xem ra Yến Bình quốc phen này gay go rồi!” “Minh Thụy quốc ta nước nhỏ binh yếu, tấn công Yến Bình còn cần hai nước hợp lực mới được! Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng!” Tư Đồ Thanh Lăng ứng khẩu. “Ha hả, bệ hạ khách khí rồi! Quân đội nước ta đóng quân cách đây không xa, lần này ta đến đây chính vì muốn cùng bệ hạ thương thảo chiến lược cụ thể.” Hoa Thần Hạo cười nói. “Ha hả, kế hoạch cụ thể, ta nghĩ còn phải nhờ ngài thỉnh giáo! Aiz, chúng ta sao lại đứng đây nói chuyện thế này, đi, thỉnh đến nội trướng, chúng ta cùng suy nghĩ cách bài binh bố trận!” Hoa Thần Hạo gật đầu, nói: “Được, tới nội trướng nói chuyện!” Nói xong, liền bước vào đại trướng. Tư Đồ Thanh Lăng nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Hoa Thần Hạo, kìm nén lửa giận, cũng theo sau đi vào. Qua một phen thảo luận, cuối cùng Hoa Thần Hạo cùng Tư Đồ Thanh Lăng cũng thống nhất được kế hoạch tác chiến: Trước tiên đánh hạ 2 địa điểm trấn thủ quan trọng tại biên cương, Cảnh Hoa trấn và Ngọc Ninh trấn. Từ Minh Thụy quốc tấn công Cảnh Hoa trấn, từ Hồng Vũ quốc tấn công Ngọc Ninh trấn. Lúc kết thúc, trước khi Tư Đồ Thanh Lăng tiễn Hoa Thần Hạo rời đi, Hoa Thần Hạo bắt được cơ hội, liền thấp giọng thì thầm bên tai Tư Đô Thanh Lăng: “Lần này ngươi có mang sủng vật ngoan của ngươi đến không, trẫm có chút nhớ hắn đó!” Nói xong, không đợi Tư Đồ Thanh trả lời, Hoa Thần Hạo liền cười phá lên, nhanh chóng rời khỏi. Vừa nghe Hoa Thần Hạo nhắc tới Sở Mộ Hiên, Tư Đồ Thanh Lăng liền cảm thấy cực kì khó chịu, bởi vì ngay cả chính hắn cũng không biết Sở Mộ Hiên đến tột cùng đang ở nơi nào.