Sở Mộ Hiên muốn từ chối, nhưng cổ tay lại bị bàn tay to lớn hữu lực của Tư Đồ Thanh Lăng nắm chặt.  Tư Đồ Thanh Lăng cũng không muốn đôi co, bèn kéo theo Sở Mộ Hiên vào đại điện. Lúc này Tư Đồ Thanh Lăng mới buông tay, ngồi trở lại ngai vàng, ngượng ngập nói với Trần Hoa: “Sứ giả xin đừng trách, sủng vật đôi khi cũng sẽ làm cao đôi chút, ngài nói có phải không?”. Trần Hoa nhẹ nhàng gật đầu, chuyển ánh nhìn từ Tư Đồ Thanh Lăng tới phía Sở Mộ Hiên. Chỉ thấy Sở Mộ Hiên ngơ ngác đứng giữa đại điện, nhìn bốn phía đại thần, nhất thời không biết làm thế nào. Trần Hoa mỉm cười, rời khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt Sở Mộ Hiên, nói: “Đến đây, ngồi cùng ta.” Sở Mộ Hiên bấy giờ không biết phải làm gì, may được Trần Hoa giải vây, liền cảm kích gật đầu, ngoan ngoãn tới ngồi bên Trần Hoa. Tư Đồ Thanh Lăng thấy Sở Mộ Hiên tựa thỏ con mà nghe theo lời Trần Hoa sắp đặt, thật sự là tức mà không làm gì được, Trần Hoa ngươi giỏi lắm, dù Hồng Vũ quốc của ngươi thế lực lớn đến đâu, nhưng ngươi không khỏi quá ngông cuồng, dám ở trước mặt trẫm ngang nhiên như vậy, còn tên Sở Mộ Hiên chết tiệt kia, người ta gọi đến ngươi liền đi à, cái này…không…không phải lả lơi quá rồi sao!!! Tư Đồ Thanh Lăng đang muốn tỏ thái độ, Trần Hoa lại mở miệng trước: “Kính mong bệ hạ lượng thứ, tại hạ chưa được sự đồng ý của ngài đã mang người về, nhưng ta nghĩ cái này ắt ngài không để bụng đâu!”. Trần Hoa vừa mỉm cười vừa nói, khiến Tư Đồ Thanh Lăng tiến thoái lưỡng nan, nếu bây giờ gọi Sở Mộ Hiên về, ngược lại khiến cho bản thân mang tiếng keo kiệt. Bất đắc dĩ, suy nghĩ một lát, hắn cũng tươi cười đáp lại Trần Hoa: “Sứ thần khách khí rồi, không phải chỉ là đồ chơi thôi sao, trẫm há có thể để bụng? Nói cho cùng thì trẫm vốn gọi hắn đến trợ hứng.” Tuy miệng nói thế, nhưng trong lòng Tư Đồ Thanh Lăng cũng chẳng thoải mái gì, đặc biệt khi nhìn thấy Sở Mộ Hiên nét mặt thoải mái ở bên Trần Hoa, lại khiến hắn cảm thấy cực kì, cực kì khó chịu. Hắn thốt nghĩ, cái này không lẽ là “ghen” mà người ta thường nói? Trong đầu Tư Đồ Thanh Lăng đột nhiên hiện lên danh từ này, khiến cho chính bản thân hắn cũng sững sờ, nói đùa gì vậy, ghen? Sao có thể xảy ra điều này? Tư Đồ Thanh Lăng cố sức lắc đầu, hắn muốn đuổi bay biến ngay những ý nghĩ kì quặc ấy! Một lát sau, cuối cùng Tư Đồ Thanh Lăng vẫn không thể nhẫn nại, hắn cố tình tỏ vẻ ra lệnh, lạnh nhạt nói với Sở Mộ Hiên: “Sở Mộ Hiên, còn không mau lại đây châm rượu cho trẫm cùng các chư vị tân khách ngồi đây?”. Sở Mộ Hiên hung hăng trừng mắt nhìn Tư Đồ Thanh Lăng, không tình nguyện đứng lên. “Hóa ra ngươi tên Sở Mộ Hiên? Tên hay đấy.” Trần Hoa giữ chặt tay Sở Mộ Hiên đang chuẩn bị đứng lên rời đi, mỉm cười nói. Sở Mộ Hiên gật đầu, vừa định đáp lại, mệnh lệnh của Tư Đồ Thanh Lăng lại truyền tới: “Còn không mau lại đây!” “Ngươi đi đi, lát sau lại trở về.” Trần Hoa ẩn ý nói. Không có cách nào khác, Sở Mộ Hiên đành phải cầm lấy bầu rượu. Theo nguyên tắc, thông thường mời rượu phải trước kính quân vương, sau mới đến các đại thần, nhưng Sở Mộ Hiên lại kính các đại thần trước, không để ý tới Tư Đồ Thanh Lăng đang phẫn nộ ngồi trên. Tư Đồ Thanh Lăng thật sự tức phát nghẹn!!