Rõ ràng nói buổi tối sẽ không ở lại cái nơi nhỏ như lỗ mũi của Lý Kiến đó, vậy mà Liên Điền phải dây dưa với hắn tới hơn mười giờ đêm mới về. Liên Điền mới bước ra cửa đã bị hắn dùng một ánh mắt ai oán mà liếc nhìn, còn lì như trâu không chịu tránh đường cho y, cứ sán lại mà sờ soạng, nhưng mà, như vậy cũng thật thú vị a~ Những dấu hôn hồng nhạt trên cái cổ tuyết trắng đều là do Lý Kiến lưu lại. Cuối cùng, hai người cũng có một lần ở chung một chỗ với nhau mà không cãi vã câu nào. Không chỉ vui vẻ trở lại mà còn xác định rõ ràng mối quan hệ giữa hai người là tình nhân chân chính. Lý Kiến vì thế mà hưng phấn dạt dào, muốn đánh dấu chủ quyền lên người Liên Điền, dáng vẻ vui sướng khi hôn của hắn – Liên Điền nghĩ tới lại cảm thấy ngọt ngào, cười thầm một mình. Sau khi về nhà trọ của Lý Kiến, Liên Điền ăn bữa tối, tắm rửa sạch sẽ rồi cùng tên tiểu tử kia làm chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì thêm một lần nữa. Lý Kiến phải về khách sạn, cha mẹ y mới gọi điện tới, hình như là khách sạn xảy ra chuyện gì quan trọng lắm, muốn y tự mình giải quyết. Ban đêm, trời thanh gió mát, Liên Điền vẫn cảm nhận được hơi thở quen thuộc của người kia bên mình. Rất dễ hiều, vì y đang mặc quần bò, áo thun, đi giày bạt của tên ngốc kia mà. Áo thun rộng thùng thình, quần bò cũng quết lê dưới đất, ai nhìn vào không biết lại nghĩ y đang ăn mặt theo phong cách hip hop. Trên cổ lại còn đeo một dây chuyền có lồng một chiếc nhẫn hình đầu lâu, dưới ánh sáng đèn, chiếc nhẫn phát ra ánh sáng loe lói. Thoạt nhìn, Liên Điền không khác gì một thiếu niên hai mươi tuổi ăn chơi, lêu lổng. Những người phụ nữ đi trên đường đều không thể không ngoái lại nhìn, có người đã ngấp nghé bốn mươi nhưng vẫn nhìn y với ánh mắt say mê. Lý Kiến khó chịu nhăn mặt nhưng cũng rất vừa lòng, thấy mình như trẻ đi tới hơn chục tuổi. Bộ quần áo này tuy không phải do những nhà thiết kế nổi tiếng chế tạo, mặc vào cũng có chút vướng víu khó chịu nhưng Liên Điền lại rất thích. Không chỉ vì nó giúp mình thu hút ánh nhìn ngưỡng mộ của người khác mà quan trọng hơn, nó còn lưu trữ mùi vị cơ thể của người kia, khiến Liên Điền có cảm giác đang nằm trong vòng tay ôm ấp ngọt ngào của hắn. Liên Điền nhẹ nhàng đi ở trên đường. Đứng trước cửa kính bốn chiều sáng loáng trước khách sạn của mình một lúc lâu, người gác cửa không chạy ra nhiệt tình mà mở cửa cho y như mọi khi. Liên Điền nghĩ chắc là do mình ăn mặc kiểu này trẻ quá nên hắn không nhận ra mình cũng nên. Liên Điền chuẩn bị tự đẩy cửa bước vào thì lại bị người gác cửa chặn lại. 「 Xin lỗi, ngươi không thể vào.」 「 Hả?」 Liên Điền khó có thể tin chuyện như vậy lại xảy ra với mình「 Ngươi không biết ta là ai sao? Hay là muốn giỡn với ta một hồi?」 Làm gì có chuyện ông chủ mà không thể bước vào khách sạn của chính mình. 「 Trình Liên Điền tiên sinh, ngươi không thể vào được.」 người gác cổng gọi rành mạch tên Liên Điền, tỏ ý hắn nắm chắc chuyện mình đang làm. 「 Đã xảy ra chuyện gì, ai nói cho ngươi là ta không thể vào?」 「 Là ông chủ mới của khách sạn này.」 「 Ông chủ mới?」 Liên Điền sực nhớ tới cuộc điện thoại của cha mẹ mình vài giờ trước, chẳng lẽ chuyện họ muốn nói là chuyện này sao.「 Là ai? Tại sao ta không hề biết.」 「 Vũ Tuấn Thần, Vũ tiên sinh.」 「 Tuấn Thần?」 Trong đầu Liên Điền hiện lên khuôn mặt trung thành, tận tụy của người có cái tên này. Một kẻ như hắn, sao có thể trong một đêm mà lật lọng trở thành ông chủ của nơi này được. 「 Trình Liên Điền tiên chắc chưa nghe tin tức trên truyền hình. Vũ tiên sinh đã tuyên bố giành được quyền sở hữu khách sạn này. Hắn sẽ thay đổi tên của khách sạn, thay đổi luôn phương thức kinh doanh cho phù hợp.」 「 Làm sao có thể?」 「 Ta nghĩ là do người ngày thường bận đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Không những không chăm chỉ lo chuyện làm ăn mà còn không có thời gian để ý xem gia đình mình đang xảy ra chuyện gì a.」 người gác cổng trào phúng nói. Trong ấn tượng của mọi người xung quanh, Liên Điền thật sự là một công tử ăn chơi đàn đúm, chỉ sợ hình tượng này đã được in đậm quá sâu, một sớm một chiều không dễ gì mà thay đổi. Nhưng thật ra, Liên Điền luôn làm tơt những việc mà mình phải làm, chỉ không bao giờ chuốc thêm rắc rối, tự tìm chuyện để giải quyết mà thôi. Nếu có chuyện sơ suất thì chính là Liên Điền đã quá sơ suất mà ỷ lại vào Tuấn Thần, giao toàn quyền quản lý chuyện kinh doanh khách sạn cho hắn, cõng rắn mà cắn gà nhà, để tới bây giờ hắn thôn tính luôn cả nơi này, đuổi cả ông chủ của mình ra ngoài. 「 Rốt cục, hắn là ai? Vì sao phải làm như vậy?」 Liên Điền tức giận đến cực điểm, cẩn thận nhớ lại tính cách, những biểu hiện thường ngày của Tuấn Thần, Liên Điền lại không ngạc nhiên khi hắn dám làm những chuyện thế này. Liên Điền luôn có cảm giác hắn như một con rắn ẩn nấp cho một bụi cỏ um tùm, chỉ chờ người ta sơ hở nó sẽ cho họ một đòn chí mạng. 「 Chuyện này ta làm sao mà biết được, ngươi tự mình mà tìm hiểu đi. Xin lỗi, ta chỉ thi hành chức trách của mình mà thôi……」 người gác cổng đưa Liên Điền ra khỏi cửa, lắc đầu quay đi. Liên Điền lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tuấn Thần, hy vọng hắn có thể cho mình một đáp án「 Tuấn Thần, sao ngươi dám làm chuyện này?」 Liên Điền thì kích động nhưng Tuấn Thần vẫn dửng dưng, ngạo nghễ như thường ngày, chỉ có điều, hắn không còn khách sáo với Liên Điền nữa.「 Không ngờ sao, cuối tuần trước, ngươi đã ký giấy tờ chuyển nhượng khách sạn cho ta. Quên rồi sao?」 giọng nói của Tuấn Thần càng thêm mỉa mai「 Khi đó, ngươi vội chạy ra cửa đi tìm gặp tên Lý Kiến kia nên ngươi đâu có để ý xem mình ký vào giấy tờ gì. Nhưng mà đằng nào cũng thế thôi, không có mớ giấy lộn đó, ta sớm muộn gì cũng chiếm được khách sạn này.」 Trải qua thời gian dài, Tuấn Thần nhẫn nhục ở lại làm công cho Trình gia. Hao tâm tổn trí, bày mưu tính kế vì mong muốn có một ngày tuyên bố với thiên hạ rằng khách sạn này không còn thuộc về người của Trình gia nữa, 「 Ngươi…… Tên hỗn đản này! Tại sao ngươi làm vậy?」 Liên Điền hung hăng. 「 Chẳng phải ngươi thích nhất là đi thôn tính khách sạn này, khách sạn khác nhau? Kỳ thật, các ngươi cố tình ép họ phải nhượng bán lại với giá rẻ, lấy thịt mà đè người. Ngươi cũng không khác gì so với thằng cha của ngươi cả.」 「 Thế thì có liên quan gì tới ngươi? Thương trường là thế, cá lớn nuốt cá bé là chuyện bình thường, có trách thì tự trách họ không đủ thực lực.」 「 Nhưng Liên Hương được như ngày hôm nay là nhờ một phần tâm huyết không nhỏ của cha ta trong đó.」 「 Tâm huyết của cha ngươi?」 「 Ngươi còn nhớ cái tên Anh Hoa không……」 「 Anh Hoa?」 Liên Điền nhớ tới chuyện mười năm trước, khi đó cha y có mua một cái khách sạn nho nhỏ có tên là Anh Hoa, lúc đó, nó đang làm ăn thua lỗ, đứng trên bờ vực phá sản, lại còn nợ Trình gia một khoản nợ rất lớn. Ông chủ của khách sạn này rất ngoan cố, không chịu bán lại khách sạn cho Trình gia, cũng không chịu tuyên bố phá sản để phát mãi tài sản trả công nợ. Cha của Liên Điền không còn cách nào khác đành phải đệ đơn lên tòa án. Tòa tuyên bố Anh Hoa phá sản, sau đó phát mãi tài sản, Trình gia nhờ thế mà mua được khách sạn kia. Tất cả đều đúng theo trình tự của pháp luật, trong chuyện làm ăn không thể có tình cảm được, nếu như vậy, sớm muộn gì cũng bị người ta giựt nợ hết sạch. Tuấn Thần nằm gai nếm mật, trà trộn trong Trình gia lâu như vậy, mục đích chỉ để báo thù thôi sao? 「 Ngươi đúng là đồ tiểu nhân dụng dạ hẹp hòi. Có giỏi, sao không đi tự mình gầy dựng lại gia sản đi?」 Liên Điền cực độ khinh bỉ những chuyện lừa gạt mất nhân cách như vậy. Thật uổng công Liên Điền coi trọng hắn, còn xem trọng hắn như huynh trưởng mà kính trọng, ngưỡng mộ. 「…… Ta chỉ muốn các ngươi nếm thử cảm giác lên voi xuống chó một lần xem như thế nào.」 Sau một hồi trầm mặc, Tuấn Thần u oán nói. 「 Khốn nạn!」 「 Từ đây trở đi, ta nghĩ sẽ không còn ai chạy tới mà bợ đỡ ngươi đâu. Đám tình nhân hám tiền của ngươi cũng không thèm liếc mắt nhìn ngươi một cái.」 Tuấn Thần cười nói,「 Còn cha mẹ ngươi, ta nghĩ họ sẽ không chịu nổi cú sốc mất đi cơ nghiệp của cả dòng họ đâu……」 「 Ta sẽ không để yên như vậy.」 Hai mươi tám năm sống trên đời, lần đầu tiên Liên Điền tức giận đến thế này, y không muốn nhìn thấy gia nghiệp của tổ tông bị hủy trong tay mình. 「 Được, ta sẽ chờ.」 Tuấn Thần không muốn nhiều lời thêm nữa「 Ngươi hãy cố gắng mà nhìn tấm biển kia một chút đi, sáng mai, ta sẽ cho người tháo nó xuống.」 「 Chết tiệt!」 Liên Điền như ngã vào hầm băng, cả người lạnh giá. Tuy không có hứng thú với công việc kinh doanh này, nhưng dù sao y không thể để nó bị hủy dễ dàng như thế. Lại càng không thể bại dưới tay con rắn độc kia được.