Tâm trạng chán trường, Lý Kiến bước vào một quán bar, hắn muốn uống cho quên tất cả những chuyện này, mà nếu uống cho tới chết được thì thật tốt. Đến khi cả quán không còn ai, chỉ thấy một người phục vụ chạy lại bên hắn「 Quý khách a, không thể uống thêm được đâu. Nhà vệ sinh ở đằng kia, ngươi mau đi sửa sang lại quần áo rồi mau kêu taxi mà về nhà đi. Đã khuya lắm rồi a, uống nữa là ngươi sẽ gục đi a~」 「 ách……」 Lý Kiến uống rượu đến say mềm, chẳng còn biết trời trăng mây nước gì hết. 「 Ngươi có số điện thoại của người thân nào ở đó không, ta sẽ giúp ngươi gọi cho bọn họ.」 「 ách ngô……」 Lý Kiến gục mặt xuống bàn, trong một phút ngất đi này, trong lòng hắn vẫn tràn ngập bi thương. Ngươi kia rõ ràng đã đồng ý sẽ quan tâm tới hắn nhiều một chút, vậy mà quay ngay 180 độ đi tìm người khác. Lý Kiến muốn quên đi kẻ bạc tình, bạc nghĩa kia những không có cách nào có thể giúp hắn quên đi bóng hình kia. Đáng giận! Trình Liên Điền là một tên hỗn đản, nhưng Âu Dương Lý Kiến lại không thể không thích tên hỗn đản Trình Liên Điền! Khi…tỉnh lại là nửa đêm, Lý Kiến thấy mình đang nằm ở trên giường, với tay thì đụng phải một thân thể ấm áp, nghĩ ngay đến người mà mình thương yêu nhất, như một phản xạ tự nhiên – Lý Kiến ôm trầm lấy người bên cạnh mà gào khóc. 「 Thúc thúc, thúc thúc, ta hận ngươi…… sao ngươi nỡ nhẫn tâm đánh ta như vậy, ô ô…… Mặt của ta đau quá, lòng ta còn đau hơn……」 kể ra hoàn cảnh thương tâm, con ma rượu trong Lý Kiến lại tiếp tục nói lung tung「Nhưng ta lại rất thích ngươi, từ lúc chín tuổi đã rất thích ngươi rồi. Ta vẫn biết ngươi là một công tử phong lưu, vĩnh viễn cũng không chỉ thích một mình ta, nhưng ta vẫn nhịn không được mà cố tình nuôi tham vọng độc chiếm ngươi. Ta mỗi ngày đều lo lắn, nếu không có ngươi, ta còn sống trên đời này làm gì?」 「 Thúc thúc…… Ô…… Thúc thúc…… Như có biết ta luôn lo sợ như thế nào không?」 Lý Kiến một bên gầm rú, một bên lay động nam nhân đang bị mình ôm chặt. 「 ách.」người bên cạnh đang ngủ say thì bị Lý Kiến nháo loạn một hồi mà đánh thức. Hắn la ầm trời như vậy, hai lỗ tai không bị điếc mới lạ. Không biết vì sao hắn lại kích động như vậy, đành lựa lời mà lừa hắn「 Lý Kiến a, Lý Kiến ~  Ta chính là thúc thúc của ngươi đây, thúc thúc mãi là của ngươi, sẽ mãi mãi ở cạnh ngươi. Ngoan, đừng quay cuồng lung tung nữa, mau ngủ một giấc cho thật ngon a~……」 「 Thiệt là!」 Sở Thanh Trường âm thầm nói, làm ông chủ tiệm cắt tóc cũng không phải dễ a. Không chỉ phải lặn lội giữa đêm hôm mưa gió từ dưới quê lên đây mà còn phải đem con ma men này khiêng  về nhà. Lại còn sợ hắn nửa đêm kích động mà làm chuyện điên rồ nên đành phải ngủ lại với hắn, mà ngủ cũng nào có được yên thân a~. 「 Ngô, ta không tin, ngươi không phải thúc thúc của ta, thúc thúc của ta rất thơm.」 Sở Thanh Trường rất bực mình vì câu nói này, hắn nói vậy, không khác nào ám chỉ người mình rất hôi. 「 Tiểu tử!」 Sở Thanh Trường quát lớn vào tai Lý Kiến, dùng hết sức mà lay động bả vai hắn「 Tiểu tử? Ngươi bị người ta đá sao? Sao ngươi lại kém cỏi như vậy?」 Sở không biết chuyện của Lý Kiến và Liên Điền. Y chỉ biết hôm nay hắn bị thất tình, tới giờ phút này, khuôn mặt tươi cười hàng ngày của hắn đã bị lột bỏ, còn lại đây chỉ là một đứa trẻ khao khát được người khác yêu thương, che chở. 「 Dù có bị đá thì đã làm sao? Điều kiện của ngươi tốt như vậy, nhiều người mơ còn không được. Ngươi phải hảo hảo mà sống thật tốt, cửa tiệm của ta còn rất cần ngươi a~」 Sở Thanh Trường lại tiếp tục hét toáng lên bên tai Lý Kiến「 Bắt đầu từ tháng sau, mỗi ngày ngươi tiếp bốn mươi người khách cho ta!」 Lý Kiến say như chết, không thèm liếc nhìn Sở một cái; cảm xúc ngọt ngào mất đi, chỉ còn lại tâm trạng bất lực, Lý Kiến đau lòng mà gọi tên「 Thúc thúc…… Thúc thúc, ta rất thích ngươi, cái gì của ngươi ta cũng thích cả. Sau này, quan tâm tới ta nhiều hơn một chút có được không?」 Thanh niên bi ai như một loài vật nhỏ cầu khẩn sự thương hại, hắn cuộn tròn người lại, nói ra những lời cảm động lòng người – Sở Thanh Trường ở bên cạnh cũng không biết làm gì hơn, chỉ có thể vỗ về hắn. 「 Được……」 「 Thật không?」 「 Thật, không chỉ một chút, mà sẽ là rất nhiều, ta sẽ đem ngươi đặt hết vào lòng của ta.」 「 Vậy thì tốt rồi.」 「 Đúng, ngày mai sẽ rất tốt.」 Sở Thanh Trường nhìn hắn một hồi, chờ tới khi hắn im hẳn y mới nằm xuống, dần dần chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài, mưa phùn, từng hạt mưa bay lăng giăng… không khí náo nhiệt đã giảm bớt, đúng là lúc thích hợp để người ta tĩnh tâm trở lại. Không biết vị thúc thúc của Liên Điền kia bây giờ ra sao rồi, có hiểu được tâm ý của hắn chưa? …………………… Trong phòng ngủ xa hoa của khách sạn Liên Hương, sau khi người tình nhân bị đuổi đi, không khí trong phòng tịch mịch vô cùng. Bóng người thon dài của Tuấn Thần in dấu trên cửa sổ, Liên Điền muốn quở trách hắn vì sao lúc nãy lại dẫn Lý Kiến vào đây – nhưng nghĩ lại, đây không phải là lỗi của hắn. Tất cả đều do mình mà ra, lúc cãi nhau vừa nãy, tại sao lại không thể thẳng thắn mà thừa nhận suy nghĩ của mình, tại sao không có đủ can đảm để nói cho hắn biết hắn đã có được vị trí quan trọng như thế nào trong lòng mình – Liên Điền tự trách. Một mình đứng trước tấm kính sáng lóa quan sát khung cảnh nhộn nhịp của thành phố về đêm, Liên Điền bỗng dưng thấy rất lạnh, đưa hai tay tự ôm lấy chính mình, muốn xua đi chút giá lạnh mà sao vẫn thấy thật trống trải. Vẻ mặt đau đớn cùng giọng nói khàn khàn của người kia không ngừng hiện lên trong đầu Liên Điền. Những lúc cô quạnh như bây giờ, Liên Điền lại càng thấm thía tình cảm của bản thân dành cho hắn. Nhưng không biết tại sao y lại không dám tin tưởng rằng hai người họ có thể chung sống hạnh phúc bên nhau, mặc dù hai người không có quan hệ họ hàng, người kia lại yêu mình như vậy, dịu dàng như vậy, quan tâm chăm sóc mình nhiều như vậy. Sự do dự của Liên Điền thật ra bắt nguồn từ nỗi hoài nghi mà nghe qua thì có vẻ rất hợp lý. Y không thể nào tin được một người anh tuấn, tự lập, hài hước, hào hoa như Lý Kiến lại có thể thích một kẻ vừa đa tình lại vừa lớn tuổi như mình. Liên Điền sợ hắn chỉ là nhất thời nông nỗi, là một phú bồng bột của tuổi trẻ – sau này nghĩ lại có lẽ hắn sẽ oán trách mình cũng nên. Hoặc là một ngày nào đó, khi y già, y xấu thì hắn sẽ phủi mông mà bỏ đi – Liên Điền không thể chịu đựng nổi điều đó. Nhưng mọi chuyện lại dần dần thay đổi, ở chung với hắn một thời gian, Liên Điền đã cảm nhận được tình cảm của người kia là thật lòng, xuất phát từ sự yêu thương, chia sẻ thực sự…..Vậy còn mình thì sao? Liên Điền tự hỏi. …………….. ………………………………………. Ngày hôm sau, Liên Điền ngủ thẳng tới giữa trưa mới dậy, giải quyết một vài chuyện quan trọng của khách sạn. Màn đêm buông xuống, Tuấn Thần muốn y đi ngủ sớm cho khỏe thì Liên Điền lại nói muốn đi ra ngoài có việc. Tuấn Thần cũng không hỏi xem Liên Điền đi đâu, chỉ đưa cho y một vài giấy tờ đang cần y ký gấp rồi gọi điện cho lái xe, bảo anh ta tới đây chở Liên Điền. Gần mười giờ đếm, một chiếc xe bốn chỗ màu đen bóng lộn dừng lại trước cửa Tinh Chi Hải. Liên Điền đang mân mê chiếc nhẫn hình đầu lâu trong tay, y muốn xuống xe để nói hết cho chủ nhân của nó nghe những nỗi niềm chất chứa trong lòng. Mới mở cửa xe, chưa kịp bước xuống đã nhìn thấy Âu Dương Lý Kiến cùng với người khách quan trọng gần đây của hắn là Lý Diệu Minh đi tới. Liên Điền thấy bọn hắn mỉm cười, nói chuyện rất thân mật. Sau đó, hai người cùng nhau bước lên xe, không rõ là muốn đi đâu. Liên Điền ngó sơ qua chiếc xe BMW màu bạc của tên họ Lý mà báo chí gần đây thi nhau đưa tin – thấy chả có gì đặc biệt cả, nhưng tên ngốc kia không hiểu sao lại cười tươi như mèo thấy mỡ – chắc chắn đầu óc đen tối của hắn đang nghĩ ba cái chuyện bậy bạ chi đây! Suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Liên Điền là phải xông tới bắt ngay tại trận đôi gian phu dâm phụ này. Nếu cứ để bọn chúng hả hê thế này, tên tiểu tử kia nhất định sẽ không còn nhớ nổi mình là ai nữa. 「 Cậu chủ, không xuống xe sao?」 lái xe hỏi. 「 Không xuống nữa.」 Liên Điền ho nhẹ, sao tự dưng mình lại thấy khó chịu thế này. Âu Dương Lý Kiến – ngươi cứ chờ đấy! ………