Họa Tâm Anh

Chương 3 : Cảnh Đêm Thanh Vắng Thổi Lên Gió Lớn Nổi Sóng Triều

Ngày thứ hai ở chùa An Sơn, sáng qua phòng lão phu nhân trò chuyện với bà, chiều về phòng viết kinh thư, đến tối thì ru rú trong buồng. An mẫu thắp thêm nến trước bàn, gắp chút lá trà hương thảo trong hộp vào ấm sứ, đỗ nước sôi rồi đậy nắp. Một chồng sách bìa xanh đặt cạnh bàn, đa phần đều là sách thơ ca nổi tiếng. Ánh nến vàng chập chờn, thoang thoảng mùi lửa mờ nhạt, lật qua trang mười hai, đến bài viết về câu thơ nổi tiếng của nhà thơ Tát Lại Minh Gian. Tâm Anh kẹp chiếc que nhỏ vào giữa trang làm dấu, sau đó khép sách lại, đưa mắt nhìn sắc trời tối mịt ngoài cửa sổ. "Trâm Yên chưa về à?" Sau khi dùng bữa tối xong thì không thấy nàng ấy, hỏi Đỗ mẫu bà ấy lại bảo tiểu thư họ đi dạo một lát rồi sẽ về, song giờ này đã trễ, ấy vậy mà...! "Chưa ạ." An mẫu nghĩ ngợi một chút thì nói: "Chắc là thấy chỗ nào đó thú vị nên mãi chơi không chịu về." Nàng chống tay lên gò má, hơi ngây người nhìn ánh lửa trên đầu nến, tự dưng nói: "Sáng nay lúc đến thỉnh an tổ mẫu, ta đứng bên ngoài loáng thoáng nghe thấy tiếng đại bá nói chuyện với bà. Lương Vương bỗng dưng xuất hiện ở chùa An Sơn vào đêm hôm qua, hơn nữa còn nghỉ ngơi gần khu viện của Nam Vương." Nói đến đây nàng bỗng chau mày: "Đại bá đã nói, Lương Vương hôm nay mới đến, nhưng sao giờ lại thành ra hôm qua?" Câu hỏi ngẫu nhiên của nàng An mẫu lấy im lặng làm lời đáp, hiển nhiên bà cũng không rõ vì sao. "Lương Vương lúc nào đến, đến từ ngày nào, sao tiểu thư lại bận tâm như thế?" Nàng quay sang nhìn An mẫu, từ ngỡ ngàng đến giật mình, hiện tại mới nhận ra dạo này nàng rất lạ. Sở thích thay đổi, sinh hoạt thường ngày không giống trước nữa, thậm chí còn nói và hỏi nhiều thứ nhiều việc mà bản thân cũng không rõ là gì. "Không có gì. Chẳng qua...!có chút tò mò." An mẫu tỏ vẻ đã hiểu: "Nếu tiểu thư muốn biết, mai vú sẽ đi hỏi thăm thử." "Vậy..." Tâm Anh gượng gạo gật đầu, "nhờ vú vậy." Tâm trạng tự nhiên đổi trầm, bao hứng thú đọc sách bỗng hóa mây. Tâm Anh cất quyển sách đọc dang dở vào ngăn tủ rồi về bàn ngồi húp chút trà nóng An mẫu mới pha. Chiếc áo ấm màu bạc đang khoác trên người nàng dần chuyển lạnh, An mẫu lấy từ trong rương đồ một chiếc áo ấm màu hồng mới vừa được ủ ấm, bảo nàng mau thay tránh để bị cảm. Nàng đang gỡ dây thắt trước cổ áo, Trâm Yên bỗng đi vào, điệu bộ xồng xộc phụng phịu, chân dậm đất mấy hồi. Đỗ mẫu theo sau sắc mặt khó xử, lúng ta lúng túng. Tâm Anh chậm rãi gài lại dây áo, sẵn hỏi: "Mới đi đâu về mà mặt mày hờn dỗi thế kia?" "Nhắc đến là giận!" Trâm Yên nâng cao giọng rồi kể một hơi: "Muội đứng đợi cả buổi mà không thấy một con đom đóm nào hết! Trời tối u tối mịt còn rét lạnh nữa, thật uổng phí chuyến đi này của muội." "Sao lạ vậy...!mà muội đã xem kĩ chưa? Hay đến nhầm chỗ rồi?" "Không có nhầm!" Trâm Yên lắc đầu khẳng định, còn quả quyết nói: "Thật sự không thấy con đom đóm nào, chung quanh vắng hoe ghê lắm." Tâm Anh ngồi xuống bên cạnh, đưa nàng tách trà nóng rồi nói: "Có lẽ thi thoảng đom đóm mới bay đến nhiều, trong chùa đầy rẫy sân vườn lớn, chúng không bay đến chỗ này thì cũng bay đến chỗ kia. Ngày mai, muội kêu Đỗ mẫu đi hỏi thăm thử đom đóm thường tụ lại ở đâu há chẳng phải sẽ biết sao?" Đỗ mẫu cũng khuyên: "Tiểu thư đừng giận nữa, sáng sớm mai vú sẽ giúp tiểu thư đi hỏi thăm mấy vị thầy sư trong chùa." Trâm Yên phần nào nguôi ngoai sự khó chịu, song mặt mày vẫn còn hậm hực, im thin thít đi một mạch vào buồng. Tâm Anh vào lại buồng nghỉ thay áo ấm, An mẫu giúp nàng gài lại dây cổ áo, thắt xong chiếc nút hình hoa năm cánh, bà khẽ nói: "Ngày mai phu nhân sẽ đến, đi cùng còn có đại phu nhân và nhị phu nhân. Đông đúc vô cùng lẽ đó phải cẩn trọng hơn nhiều, tiểu thư nên đi nghỉ sớm, mai ắt hẳn sẽ là một ngày bận rộn." Nàng ngồi trước bàn trang điểm để An mẫu gỡ trâm cài và bím tóc. Trâm Yên thủng thỉnh đi vào, theo sau là Đỗ mẫu đang bưng trong lòng chồng chăn gối thật dày. "Tối nay tỷ cho muội ngủ cùng được không?" "Sao lại muốn thế?" "Thì...!ngủ mình buồn." Giọng ấp a ấp úng. Hóa ra đang chán mới muốn tìm người tâm sự cùng. Nàng xoa nhẹ chuỗi hạt trên cổ tay, tủm tỉm cười: "Được thôi." Tắt nến, thắp nhỏ ngọn dầu, đêm đêm lặng như tờ. "Muội bảo này." Trâm Yên lật đật trở mình, vồn vã xích tới hỏi: "Tỷ nói thử xem, sao hôm nay đom đóm lại không bay đến chỗ hôm qua?" Lại nữa rồi. Tâm Anh nhíu mày đáp qua loa: "Có thể bị ai đó bắt hết rồi." "Thế sao? Vậy là ai đã làm, người đó bắt hết đom đóm để làm gì? Có phải tính đem bán không?" Lời này lời kia rỉ rả suốt bên tai, nghe đến nỗi mắt nàng dần dà lim dim. "Chỉ nghe bán da hổ răng sói chứ chưa nghe bán đom đóm bao giờ." Nàng ngáp một cái, giọng buồn ngủ: "Là người nào thì sao tỷ biết được." Nửa đêm khuya khoắt, có tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên. Tâm Anh giật mình tỉnh giấc, thấy Trâm Yên đang rón rén vén rèm xuống giường xỏ giầy. "Muội tính đi đâu thế?" Trâm Yên ngoái đầu nói: "Tỷ ngủ đi, muội ra ngoài lát sẽ về ngay." Nói xong đã đi mất. Nàng nằm lại trên giường, hơi lim dim nhưng không sao ngủ được. Lát sau Trâm Yên quay về, ngồi trên giường kể: "Hồi chiều muội có sai nha hoàn ở lại quanh vườn xem chừng, dặn rằng nếu thấy đom đóm thì phải về báo với muội. Hồi nãy nàng ấy đến, nói là sau vườn hôm qua có vài đàn đom đóm xuất hiện rồi." Thật bướng. Tâm Anh chỉnh lại góc chăn, thở dài: "Có cần kêu Đỗ mẫu dậy đi cùng không?" "Thôi khỏi. Muội dẫn nha hoàn theo là được rồi." Thấy chưa yên tâm nàng dặn thêm: "Bên ngoài lạnh lắm nhớ khoác thêm áo ấm, dặn nha hoàn bên muội là phải cẩn thận, đừng đi xa quá." "Hay tỷ cho muội mượn áo ấm đi, giờ mà về thay bộ khác thì phiền hà lắm." "Cũng được." Nàng chỉ vào chiếc áo ấm màu trắng treo trên giá, "Lấy cái đó đi, nhớ về sớm." Trâm Yên đi rồi, đi trong sự rón rén thầm lặng ít ai biết, giường ngủ bỗng chuyển màu lạnh, quạnh quẽ đến buồn chán, trằn trọc đôi hồi cũng lỉm mình ngủ say. Sáng hôm sau, tiếng kêu của An mẫu đánh thức Tâm Anh, nàng vừa trở mình thì thấy Trâm Yên nằm ngủ bên cạnh. Nàng kêu Trâm Yên dậy, không biết tối qua muội ấy về khi nào mà ngủ say đến thế, kêu mấy lần mới chịu thức. Rửa mặt thay đồ xong, bữa sáng vừa vặn được dọn ra bàn, đang lúc húp trà Tâm Anh thuận miệng hỏi: "Hôm qua có ngắm được đom đóm không?" An mẫu và Đỗ mẫu đã ra ngoài làm việc, trong phòng thì đều là nha hoàn thân cận, không sợ lời lẽ kín nhẽ lộ ra ngoài. "Cũng có vài đàn đom đóm nhưng không nhiều lắm, cũng không được đẹp như hôm trước." "Đi đâu ngắm?" "Gần vườn hoa lan ở mé Đông." "Sao xa thế?" Tâm Anh chau mày hỏi. Tính ra thì chỗ đó cách rất xa khu viện dành cho khách nữ. "Giờ đó mọi người đều ngủ hết rồi, không ai để ý đâu, vả lại nơi chùa chiền thì làm gì có nguy hiểm." Giọng điệu tùy ý vô tư, hiển nhiên suy nghĩ cũng rất đỗi đơn giản. Chỉ cách nhau một tuổi nhưng Tâm Anh cảm thấy bản thân dày dặn hơn nhiều, cách nghĩ cũng chín chắn cẩn thận hơn hẳn. Nửa đêm lén ra ngoài ngắm đom đóm, trước mười ba tuổi nàng không dám nghĩ đến, hiện tại cũng vậy, nếu bì ai gan lớn, nàng tự nhận mình không bằng. "Sau này đừng đi xa thế nữa. Mẫu thân biết thì không tốt đâu." Đến trưa, đoàn xe ngựa của Cỗ Mỗ phu nhân, đại phu nhân, nhị phu nhân và các tiểu thư trong phủ đến chùa. Sau khi thỉnh an lão phu nhân, Cỗ Mỗ phu nhân đến phòng Tâm Anh và Trâm Yên trò chuyện, đa phần là lời lẽ kiểm tra nghiêm túc. Xế chiều, lão phu nhân cho gọi đến đại sảnh của chùa làm lễ. Chùa An Sơn tổng cộng có bốn vị trụ trì, mỗi người quản một viện chùa khác nhau, theo thứ tự thì là: Khu chùa Đông, Tây, Nam và Bắc. Năm nay người đứng ra làm lễ là vị trụ trì khu Nam. Huyền Nam đại sư. Người ngoài sáu mươi, bận chiếc cà sa đỏ sậm, râu bạc chấm đến ngực. Điệu bộ trang nghiêm, khí chất đặc biệt uyên bác. Đoàn người từ sớm đã đến đại sảnh chùa, đông đúc trên ngàn, thành hàng dài nối liền san sát. Xếp từ vị trí cao đến thấp. Bách Lạt gia đứng ở hàng thứ mười lăm, trên Tư Thành gia một bậc dưới Âu Lý Cát gia hai bậc. Tâm Anh đứng phía sau Cỗ Mỗ phu nhân, khu vực đứng chờ dành cho khách nữ. Trước lúc bắt đầu thực hiện các bước làm lễ, con cháu tộc hoàng thất sẽ phải bước lên dâng hương, vái lạy ba lần. Tiếng trống vang lên, chúng nhân đồng thời quỳ xuống hành lễ. Tâm Anh cúi nhìn góc váy xõa dưới đất, hai tay hơi run. Tay áo bị giật nhẹ, nàng lén nhìn sang, Trâm Yên nháy mắt ngầm bảo nàng nhìn lên trên. Tâm Anh nghi hoặc nhìn lên thử. Thảm đỏ trải dài, tượng phật vàng kê giữa tọa sen bằng ngà, tháp bạc nối thàng mảnh vuông vức quanh tượng phật, uy nghiêm lại khí thế. Các Vương gia nhận nhang từ Huyền Nam đại sư, theo thứ tự bước lên. Tri Vương, Xương Vương, Lương Vương và Nam Vương. Tri Vương tuổi trên bốn mươi khoác bộ áo bào tím, tóc búi tròn, cằm nhọn để râu mép. Dáng dấp đĩnh đạc, dung mạo uy nghiêm. Xương Vương không ngoài ba mươi, y phục xanh thẫm, ẩn hiện nét giản dị lại mộc mạc. Lương Vương tuổi chừng khá trẻ, toàn thân trên dưới đều là một màu đen thăm thẳm, tóc đổ dài trên vai, phần mái che khuất nửa vầng trán. Nom từ xa rất đỗi u ám. Cuối cùng là Nam Vương, một thân áo trắng tinh khôi, dịu dàng kẽ màu tao nhã. Bóng người áo đen, vững như thạch, nghiêm tựa núi. Tâm Anh rời mắt, lòng bồn chồn đến lạ. Kế tiếp là các vị đại thần bước lên cúng lễ. Chúng nữ quyến xếp sau cùng. Lão phu nhân Bách Lạt đi trước, sau có đại phu nhân và nhị phu nhân đỡ dìu. Tâm Anh nhận nhang hương từ thầy sư, sải bước đến tượng phật vàng vái lạy, lúc xuống bục thềm bên tai nàng chợt nghe thấy tiếng nói chuyện. Không lớn vừa đủ nghe. "Lễ cầu phước năm nay đặc biệt đông hơn năm ngoái." "Tiết trời cũng sáng sủa hơn nhiều." Nàng thoáng dừng bước, đôi mày bỗng chốc chau lại. Ắt hẳn là hai vị Vương gia nào đó đang nói chuyện. Một giọng du dương, một giọng trầm thấp. Đến tối, tiệc mừng lễ được tổ chức chung ở khu viện mé Nam. Cổ chay bày mỗi bàn, gánh hát kịch diễn bài "Bồ Đề phổ độ." Tri Vương sai nam hầu đến viện tặng quà, ít lát sau là quà của Lương Vương và Nam Vương lần lượt gửi đến. Rương bạc hoa quả, mâm đồng xấp lụa, khay ngà da thú. Trâm Yên rướn tới bên tai Tâm Anh: "Quà của Lương Vương lạ thật đấy, Tri Vương tặng hoa quả quý, Nam Vương thì tặng lụa gấm, riêng ngài lại là da thú." Tâm Anh khẽ cười, không trả lời. Đất chùa kiêng kị bốn điều, không rượu thịt không sắc tham, không nhuốm máu không nói ái tình. Quà Lương Vương vừa hay là điều kị thứ ba. Da lóc từ thú, máu tất nhiên sẽ nhuốm đầy. Mỗi người được phân tặng một phần. Trâm Yên nói nhỏ: "Tại đất chùa nhận da thú, thật là điềm chẳng lành, quà này muội chẳng dám dùng." "Nhận có lệ thôi, chỉ cần đừng làm hư là được." Nàng dặn An mẫu bưng khay da thú lui xuống cất. Đỗ mẫu thì thầm bên tai Trâm Yên, nghe xong nàng ấy hớn hở nói với Tâm Anh: "Vú Đỗ nói tối nay đom đóm sẽ tụ thành đàn lớn ở khu viện phía Đông. Tỷ có muốn đi ngắm cùng muội không?" "Vú ấy biết từ đâu?" "Vú đi hỏi thăm người trong chùa, người ta nể mặt Bách Lạt gia ta nên mới kể đôi chút với vú ấy." Tuồng diễn đã đến đoạn kết, tiếng ngâm nga thê lương văng vẳng khắp sân. Tâm Anh vừa xem vừa trả lời: "Tan tiệc tỷ sẽ đi với muội." Đến khuya buổi tiệc mới kết thúc, Tâm Anh và Trâm Yên về phòng thay đồ, An mẫu, Đỗ mẫu cầm lồng đèn dẫn đường đến khu viện phía Đông. Ban đêm yên tĩnh, trời trong gió lạnh, chiếc áo ấm dày mấy lớp chẳng thể lấp nổi cái rét thấm tận da thịt. Tâm Anh xoa cánh tay, ngó chung quanh thử. Khu viện phía Đông quạnh quẽ không bóng người, sân vườn đầy hoa cỏ, bắt ngang là cầu nhỏ dẫn đến hồ sen vuông vức. Giữa sân nhỏ là ánh xanh kẽ trắng chập chờn, đom đóm tụ thành đàn nghèn nghẹt, bay vun vút trên không trung. Đỗ mẫu giơ cao lồng đèn: "Vú đã nói rồi, đêm nay đom đóm sẽ bay đến đây mà tiểu thư cứ không tin." Trâm Yên tủm tỉm: "Thì giờ ta đã tin rồi." Tâm Anh dạo quanh một lát, tự nhiên lại thấy cảnh đẹp nhạt nhòa hẳn, đom đóm lấp lánh bay qua cũng chẳng buồn ngắm. Nàng nắm chặt cổ áo ấm, ngó sang bờ hồ sen đằng xa. An mẫu và Đỗ mẫu thắp thêm nến đem theo để trên mõm đá trắng, Trâm Yên loay hoay trước góc cây khế chín mọng tỏa mùi hương nồng, tính toán với tay hái vài quả. Tiếng rớt mạnh xuống đất, lá cát bay tung tóe. Trâm Yên bỗng hét thật lớn, hai tay ôm lấy đầu ngã bệt xuống đất. "Có chuyện gì vậy?" Tâm Anh chạy đến xem thử, trên đất lạnh, một người đàn ông nằm im không nhúc nhích, chiếc cà sa màu vàng nhuốm máu đỏ, khuôn mặt lem luốc vùi trong những lớp lá. "Sao lại..." Tâm Anh trắng mặt mày, môi run run vội ngồi xuống kéo Trâm Yên ra phía sau. An mẫu và Đỗ mẫu nghe tiếng hét cũng vội chạy đến, vừa thấy cảnh này đều kinh hoàng xanh mặt. Đỗ mẫu phản ứng nhanh lẹ, đỡ Tâm Anh, Trâm Yên đứng dậy, phủi bụi trên áo hai nàng rồi gấp gáp hỏi: "Tiểu thư có sao không?" "Không có." Cả hai đều lắc đầu, Trâm Yên run rẩy nắm chặt tay Tâm Anh, sợ tới mức không nói được lời nào. "Vú..." Tâm Anh cố giữ bình tĩnh, nói thều thào: "Qua xem...!người đó thế nào đi..." An mẫu lê từng bước nặng nề qua đó, cúi người xuống kiểm tra hơi thở và vết thương trên người. Bà quay ra nhìn Tâm Anh, giọng nặng nề: "Đã chết rồi." Tâm Anh miết cổ áo, tim đập nhanh dữ dội, nàng nhìn sang Trâm Yên: "Muội đã thấy gì?" "Muội...! muội, không biết." Trâm Yên hoảng loạn lắc đầu, mắt đầy nước mắt: "Muội vừa ngẩng đầu nhìn thì...!thì có thứ gì đó từ trên cây rớt xuống...!khi nhìn kĩ lại muội đã thấy...!ông ta nằm ở đó." "Mau gọi người đến!" "Không được!" Đỗ mẫu ngắt ngang lời Tâm Anh, nhìn cái xác lạnh lẽo ở đó bà kiên quyết lắc đầu. "Nếu giờ gọi người đến thì ngay lập tức hai vị tiểu thư sẽ trở thành nghi phạm, danh dự cũng như tên tuổi của Bách Lạt cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Cho nên tuyệt đối không được để ai biết hai vị tiểu thư có mặt ở đây!" An mẫu gật gù: "Đỗ mẫu nói rất đúng, nếu chuyện này để người ngoài biết thì nhất định sẽ lớn chuyện." "Vậy giờ phải làm sao..." Trâm Yên đờ người ra đó. "Bình tĩnh!" Tâm Anh bắt Trâm Yên quay mặt lại nhìn nàng, đôi tay run lẩy bẩy giúp nàng ấy thắt lại dây áo ấm bị tuột. "Muội đừng nói lớn, để bầu ngực từ từ nghĩ cách." Nàng cũng rất sợ, song nàng không thể làm gì khác, giờ chỉ biết tin vào bầu ngực. Không khí lạnh lẽo lặng im bao trùm, dấy lên cảm giác rùng rợn. An mẫu cầm lồng đèn ra phía ngoài kiểm tra, Đỗ mẫu lấy mảnh lụa bọc quanh bàn tay, kéo cái xác ra đến bờ hồ sen, dùng sức đẩy xuống dưới. Thấy thế, Trâm Yên giật bắn mình kêu lên một tiếng, Tâm Anh vội bụm miệng nàng ấy, rướn gần dặn: "Đừng kêu!" Mắt nàng đỏ hoe, cố nén tiếng nấc nghẹn lưng chừng, hành động của Đỗ mẫu nàng có thể lý giải, tuy tàn nhẫn nhưng thật sự không còn cách nào. An mẫu thấp thỏm chạy vào báo: "Vú đã kiểm tra quanh đây rồi, không có ai lảng vảng hay đi ngang qua, nhân lúc chưa có người phát hiện chúng ta mau rời khỏi đây." Cái xác đã được xử lý, bỏ trôi dưới ao sen lớn trong viện, áng chừng vài hôm nữa sẽ có người nhìn thấy. Đến lúc đó sự việc sẽ không liên quan đến hai vị tiểu thư. Đỗ mẫu phân tích gọn ghẽ, dùng lời an ủi hợp lí trấn an Trâm Yên đang đờ đẫn một chỗ. Bỏ mảnh lụa dính máu vào túi gấm đeo bên hông, thổi tắt nến cất hết vào giỏ, Đỗ mẫu chỉnh trang y phục xốc xếch rồi bảo: "Hai cô nhớ là phải bình tĩnh khi trở về, đừng hốt hoảng hay sợ hãi gì cả, tránh để người ta thấy rồi lại sinh nghi." Tâm Anh khó khăn gật đầu. Trâm Yên thì hoảng đến mức không còn phản ứng. Sau khi xử lý ổn thỏa không để lại chút dấu vết đã đến đây, bốn người nhanh chóng rời khỏi. Trên đường đi, Tâm Anh phải dìu Trâm Yên, vì sợ bị phát hiện nên An mẫu và Đỗ mẫu đã tắt lửa thắp trong lồng đèn, dẫn đường trong đêm tối mịt không chút ánh sáng. Danh tính của người chết, ai là kẻ sát hại, vì sao cái xác lại rớt từ trên cây xuống. Tất cả vẫn còn là một câu hỏi quanh quẩn không lời giải. Đường đi trong tối gồ ghề lại gập ghềnh, thi thoảng va phải đá nhỏ hại đôi chân hết mấy lần đau rát. Gió lạnh vùng mạnh thổi qua mặt, thấm vào người, làm tiêu tan phần nào nỗi sợ hãi của Tâm Anh. Đêm càng lặng, đầu óc nàng theo đó cũng tỉnh táo hẳn. Sợ hãi giảm bớt song thay vào là nỗi bất an không tên. "Đêm khuya thế này còn ai lảng vảng?" Bất thình lình truyền đến một giọng nam, cách ăn mặc tựa người hầu. Hắn giơ cao lồng đèn, để tia sáng nhỏ rọi rõ khuôn mặt người đối diện. An mẫu Đỗ mẫu nhìn nhau, hiểu ý bước đến hành lễ. An mẫu bình tĩnh trả lời: "Tiểu thư của phủ chúng tôi nửa đêm không ngủ được nên mới ra ngoài dạo một lát. Không có ý xấu." Đứng phía sau gã thanh niên là một bóng người áo đen, tay chắp sau lưng, dáng dấp uy nghiêm đĩnh đạc. Tâm Anh vừa trông thấy mặt người nọ lập tức cuống cuồng kéo tay Trâm Yên quỳ xuống. "Thỉnh an Lương Vương." Đầu nàng cúi thật thấp, lòng bàn tay toát mồ hôi nắm chặt tay Trâm Yên. Lương Vương bước lên trước hai bước nhẹ, ánh mắt nhìn lướt qua hai người, sau đó thản nhiên đi qua. Một câu cũng không nói cứ thế đi mất. Đỗ mẫu vuốt ngực, sắc mặt căng thẳng mồ hôi thấm tận ra áo ngoài, bà và An mẫu nhanh đỡ lấy Tâm Anh, Trâm Yên đứng dậy. Trâm Yên gần như dựa vào người Đỗ mẫu để đứng vững, bơ phờ không chút tinh thần. An mẫu giúp Tâm Anh vỗ nhẹ lưng, thấp giọng khuyên nhủ. Nàng gượng gạo nói mình không sao, chứ thật ra trong lòng còn chưa hết hoảng sợ, vừa rồi trong lúc căng thẳng nên nàng đã lỡ kéo Trâm Yên quỳ xuống. Đó là lễ nghi áp dụng cho người có tội...! Liệu Lương Vương có nghi ngờ gì không....